Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tháng , trường học cả nước chuẩn bị bước vào mùa khai giảng. Hà Húc Dương nghỉ hè bị cắt mạng, nên vừa mới trở lại trường liền lập tức lên mạng truy cập vào mạng nội bộ của trường xem thành tích điểm thi của học kỳ trước. Cậu chàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bài thi chuyên ngành của mình lại lần nữa vừa đủ điểm tiêu chuẩn vượt qua, điểm.
Hà Húc Dương sờ sờ mũi, quay đầu cười nói "Mấy ông kết quả như thế nào? Tui được điểm, không cần phải thi lại."
Giường bên cạnh nói "Tui , cao hơn ông điểm."
Cả phòng ngủ đang thảo luận kết quả thi, bên cạnh lại có một nam sinh đeo kính mắt vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, đôi mắt đen như mực của cậu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên màn hình lúc này đang hiển thị giao diện hệ thống tra điểm thành tích của trường.
Hà Húc Dương nhìn thấy, nhịn không được hỏi "Trạch Văn, ông thi được mấy điểm?"
Thấy đối phương không trả lời câu hỏi của mình, Hà Húc Dương bèn đi đến bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ vai nam sinh nọ, nói "Không sao, lâu lâu thi tệ một lần cũng không cần để ý. Được nhiêu điểm? Qua không?"
Ngô Trạch Văn quay lại hỏi "Cậu nói cái gì?"
...Hóa ra nãy giờ người này quá mức chú tâm tra điểm nên hoàn toàn không nghe đám bạn cùng phòng đang thảo luận chuyện gì.
Hà Húc Dương bất đắc dĩ hỏi lại "Tui hỏi ông thi được mấy điểm? Có qua không?"
Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc trả lời "Qua, được điểm."
"..."
"..."
Hai người còn lại đồng thời nhìn nhau, trong lòng cũng đồi thời chửi một câu: Cái đậu!
Người điểm, kẻ điểm, đem so với điểm, chỉ ngẫm thôi cũng thấy chua xót hết cả lòng mề...
Hà Húc Dương trong nháy mắt ấy cảm thấy được mình đúng là cái thằng đần...
Ngô Trạch Văn là ai? Hỏi thi điểm qua hay không làm gì chứ! Phải hỏi là được hay không mới đúng!
Vị này là học bá lừng danh của hệ Vật Lý, là thiên tài nổi tiếng của khoa tự nhiên. Nghe đồn từ thời trung học đã luôn đạt được thành tích tối đa các môn tự nhiên, có điều các môn xã hội thì ngược lại, cận thị rất nặng, lệch môn cũng rất nặng. Bình thường không thích nói chuyện, ai hỏi gì thì đáp nấy, giống hệt như con vụ đẩy một cái xoay một vòng. Nhưng mà chỉ cần đụng tới công thức cùng con số là đầu óc cậu ta hoạt động còn muốn nhanh hơn cả bộ xử lý CPU cao cấp.
Trình độ tính nhẩm của người này cũng khiến người khác hộc máu, mỗi lần đi siêu thị mua đồ không cần biết mua nhiều hay ít, đến lúc tính tiền bao giờ cũng là số chẵn, đúng , hoặc tệ, tính tiền không cần phải thối lại...
Ngô Trạch Văn trên mặt đeo kính đen, diện mạo thanh tú, dáng người cao cao gầy gầy, làn da trắng trẻo, mặc sơ-mi trắng thêm quần bò càng tăng thêm vẻ thoải mái lại tinh thần, cá tính cũng rất văn nhã bình tĩnh, hoàn toàn chính là tấm gương học sinh tốt chuẩn chuẩn trong lòng các giáo viên.
Cái loại thiên tài chỉ số thông minh đụng nóc nhà này, sinh ra chính là để cho người khác ghen tị...
Hà Húc Dương nhìn thành thích điểm chẵn, âm thầm ghen tị trong chốc lát, lại nhịn không được nghĩ: Tên này lúc nào cũng ngâm mình đọc sách trong thư viện, có nên kéo cậu ta tha xuống bùn chơi game online không ta...
Hà Húc Dương sáp lại gần cạnh Ngô Trạch Văn, cười tít mắt nói "Trạch Văn nè, trường dù sao cũng chưa khai giảng, mấy bữa nay rảnh rỗi nè, hay là để tui dạy ông chơi game đi hen? Nghe nói qua trò Võ Lâm chưa?"
Ngô Trạch Văn quay đầu "Võ Lâm? Là game online đúng không? Có từng nghe Lý Tưởng nhắc đến."
Lý Tưởng là lớp trưởng lớp A khoa Vật Lý, cũng là một vị cuồng game online, dạo này cũng đang chơi Võ Lâm.
Hà Húc Dương nói "Đúng đó, bên phòng của Lý Tưởng đều đang chơi trò này, dạo này Võ Lâm đang hot lắm, bối cảnh game theo phong cách Trung Quốc, đồ họa cực kỳ đẹp luôn, hình ảnh sống động, phong cảnh lại chân thật, hệ thống chiến đấu cũng đã nữa!"
Hà Húc Dương vừa nói vừa kéo Ngô Trạch Văn kéo ra một bên, bản thân ngồi xuống máy tính mở ra client Võ Lâm.
Một bức ảnh cổ kính tựa như một quyển trục chậm rãi mở ra trước mắt, bên trên có một loạt các nút bấm dạng vệt mực như thông cáo từ trang chủ, diễn đàn, kho tư liệu, nạp tiền, thi đấu chuyên nghiệp, vân vân, bên dưới góc phải là nút bấm đăng nhập hình tròn lấp lánh ánh sáng nhạt, chỉ cần rê trỏ chuột lên liền biến thành hình dạng đầu bút lông rất đẹp.
Hà Húc Dương dùng trỏ chuột bấm một cái vào nút đăng nhập sáng lấp lánh.
Sau giây, một cái cửa sổ mở ra phóng lớn chiếm cứ toàn bộ màn hình. Hình ảnh là một khu đất trống, xung quanh là rừng trúc xanh tươi tốt, ở giữa khu đất đứng một người, trên đầu ghi tên là "Không giới đại sư"
Cao tăng Thiếu Lâm vẻ mặt nghiêm túc đầy chính trực khoác cà sa màu đỏ, trong tay cầm một chuỗi phật châu, một tay chắp niệm a di đà phật... Hà Húc Dương lần nào nhìn cũng đều cảm thấy nhân vật của mình đẹp trai đến mức muốn khóc.
Hà Húc Dương đăng nhập vào game, trực tiếp truyền tống đến lôi đài Đại hội Võ Lâm, vừa thao tác vừa giải thích với Ngô Trạch Văn "Lôi đài là chuyên môn mở ra dành cho ai muốn luận võ dùng, có rất nhiều danh sách thấy không, ông có thể xin gia nhập vào lôi đài của người ta, còn nếu thích cũng có thể tự mình tạo một cái lôi đài chờ người khác tới khiêu chiến, lôi đài v nếu đánh thắng có thể được cộng thêm điểm tích lũy."
Ngô Trạch Văn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tiếp theo, Hà Húc Dương lại tốn ba phút giải thích với Ngô Trạch Văn làm thế nào để pk với người khác, kỹ năng của Thiếu Lâm nên thao tác như thế nào, sau đó liền xin gia nhập khiêu chiến lôi đài tên là "Đường Môn đẹp trai cầu hành."
Xin khiêu chiến được chấp thuận, Không giới đại sư tiến vào lôi đài, vào liền thấy trên lôi đài đứng sẵn một Đường Môn, đỉnh đầu ID là [Đường môn đẹp trai], mặc sáo trang môn phái màu xanh đậm, trên tay cầm một bộ cung tiễn lóe sáng.
Hà Húc Dương chỉ vào Đường Môn bên kia nói "Trạch Văn, lên thử đi, cứ theo lời lúc nãy tui nói mà đánh, hành nó!"
"Ok." Ngô Trạch Văn gật đầu, thao tác nhân vật tiến về phía trước, bấm chuẩn bị.
Màn hình nhảy ra con số đếm ngược . . . ...
Hai chữ "Bắt đầu" vừa xuất hiện, Đường Môn kia đột nhiên nhảy ra sau lưng, Ngô Trạch Văn còn chưa kịp xoay lại, sau lưng bay đến một đống gì đó loé màu xanh lục——
Trùy Tâm Tiễn, Đoạt Mệnh Tiễn, Trùy Tâm Tiễn, Đoạt Mệnh Tiễn!
Xin lỗi, ngài đã bị trọng thương!
Ngô Trạch Văn nhìn đại sư nằm úp trên mặt đất, có chút nghi hoặc quay đầu lại hỏi "Chết rồi?"
"Ừ." Mắt thấy học bá đồng chí sững sờ ngây ngốc bị người ta giết, thật sự là... thích chết a!
Hà Húc Dương cố nín cười, nghiêm túc nói "Không sao không sao, đứng dậy sống lại, giết nó!"
Trùy Tâm Tiễn, Đoạt Mệnh Tiễn, Trùy Tâm Tiễn, Đoạt Mệnh Tiễn!
Xin lỗi, ngài đã bị trọng thương!
Ngón tay hoàn toàn không phản ứng kịp, lại lần nữa bị đối phương giết chết.
Ngô Trạch Văn hết sức khó hiểu "Chưa kịp động đậy đã chết..."
Hà Húc Dương trong bụng cười thiếu điều muốn rút gân, nhìn học bá đồng chí vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi vì cái gì, trong lòng cảm giác đặc biệt đã.
Vì cái gì na?
Bởi vì ông rất là gà chứ gì, chưa kịp phản ứng đã bị người ta giết chết, trình độ chênh lệch quá lớn thôi!
"Nè, thử xem tui hen."
Hà Húc Dương đắc ý dào dạt ngồi xuống ghế, thao tác đại sư của mình một lần nữa khiêu chiến Đường Môn kia, cục diện lập tức xoay ngược °, chưa đầy giây, Hà Húc Dương đã hạ gục Đường Môn.
"Đó, cứ đánh như vậy, tên kia sẽ chết." Hà Húc Dương ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"Ồ." Ngô Trạch Văn đứng bên cạnh nhìn hết sức chăm chú, lát sau mới nói "Để tôi thử lại xem."
Hà Húc Dương lập tức đứng lên nhường vị trí.
Ngô Trạch Văn liên tục bị đánh trọng thương năm lần, nhưng hoàn toàn không tức giận chút nào, chết liền đứng dậy tiếp tục đánh, chết, lại đứng dậy...
Ở lần thứ bốn mươi cậu bị đánh úp mặt xuống đất, Hà Húc Dương mới đột nhiên phát hiện, hình như mình... đùa hơi quá...
Ngô Trạch Văn thoạt nhìn có chút trầm lặng, tính cách cũng văn nhã, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu một loại ngạo khí, không thích chịu thua, làm bất cứ cái gì cũng vô cùng thật lòng. Mà hậu quả của vô cùng thật lòng chính là... liên tục chết bốn mươi lần, suốt bốn mươi lần!
Thấy cậu ta chết hết lần này tới lần khác, mỗi lần bị đánh chết liền đứng dậy tiếp tục bị đánh chết, Hà Húc Dương mới run rẩy nhắc nhở "Khụ khụ, Trạch Văn, ông đánh bốn mươi ván rồi đó..."
Ngô Trạch Văn tay cầm chuột, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêm túc nói "Tôi đánh vài lần nữa xem."
Xin lỗi, ngài đã bị trọng thương!
Xin lỗi, ngài đã bị trọng thương!
Xin lỗi, ngài đã bị...
Hà Húc Dương lúc này thực sự là bó tay không biết phải nói gì!
Chết thêm mười lần nữa, Đường Môn đối diện có chút mất kiên nhẫn, không hề khách khí nói "Ê, cái tên gà nhà ngươi rốt cuộc có biết chơi thế nào không vậy? Cần bái ta làm sư phụ không, ta đây dạy dỗ cho mà chơi?"
Ngô Trạch Văn nhìn đại sư bị đánh úp mặt vào đất, hết sức nghiêm túc suy nghĩ, nói "Không, tôi đi ăn cơm trước."
Đường Môn "..."
Hà Húc Dương "..."
Ngô Trạch Văn bình tĩnh đứng dậy, bình tĩnh lấy phiếu cơm, bình tĩnh xuống lầu đi mua cơm...
Lưu lại một đám bạn cùng phòng ngây người rơi lệ...
Điểm tích lũy của tui a... Điểm của cả tuần cứ như vậy mà mất sạch sao...
Hà Húc Dương quay lại trò chơi, gửi tán gẫu sang cho vị Đường Môn bên kia "Lý Tưởng! Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi!!! Là tên nào nói dùng phép khích tướng kéo Ngô Trạch Văn chơi game bảo đảm chuẩn chuẩn thành công? Vô dụng rồi thấy chưa? Tên kia đi ăn cơm rồi!"
Đường môn "..."
Hà Húc Dương tức muốn chết "Diễn có hồi mà điểm tích lũy của tao thua sạch rồi kìa, mau mau nằm im để tao đánh mấy trận, trả lại điểm cho tao!!"
Lý Tưởng bên kia lập tức phát ra biểu tình vẫy tay "Tao cũng đi ăn, bái bai!"
Nói xong liền lập tức rời game.
Hà Húc Dương "..."
Trong nhà ăn, Lý Tưởng nhìn quanh một cái liền phát hiện Ngô Trạch Văn đứng xếp hàng gọi cơm bên kia.
Cả hàng ồn ào náo nhiệt, cậu ta lại đứng im lặng, vẻ mặt không có một chút biểu tình, nhưng vì làn da của cậu rất trắng, diện mạo lại văn nhã, có một loại khí chất giống như gặp biến cũng không sợ hãi, dù là đứng im trong đám đông cũng sẽ khiến người ta phải chú ý tới.
Ngô Trạch Văn, học bá khoa Vật Lý, năm nào cũng đoạt học bổng, nhưng trong lớp lại cũng chẳng có bao nhiêu người là bạn.
Ngoại trừ vài người bạn cùng phòng bình thường ở chung tương đối nhiều ra, Lý Tưởng có thể xem như người bạn duy nhất của cậu. Có lẽ là do tính cách ít lời của cậu nên dù nhiều người cảm thấy Ngô Trạch Văn học rất siêu nhưng tính cách lại có vẻ cao cao tại thượng... Thực tế thì chỉ những ai chơi thân với Ngô Trạch Văn mới biết được, vị này có chứng bệnh hay quên mặt, thường xuyên không nhận ra được người mình mới gặp hôm qua là ai.
Nhớ hồi năm thứ hai đại học, có một nữ sinh lớp bên cạnh thầm mến Ngô Trạch Văn, lần đó cũng là Lý Tưởng giới thiệu hai người quen nhau. Lần đầu gặp mặt, nữ sinh đỏ bừng mặt không biết phải nói cái gì, Ngô Trạch Văn nhẫn nại đợi một lát, thấy cô nàng không nói lời nào, liền nhìn đồng hồ nói "Tôi phải đi thư viện, bạn có muốn đi không?"
Nữ sinh kia nháy mắt liền cảm giác tim đập rộn ràng! Nghe nói "chuyện tình các học bá" đều là từ thư viện cùng phòng tự học bắt đầu, Ngô Trạch Văn đây là muốn hẹn mình cùng nhau tự học ở thư viện sao? Đây là chứng tỏ mình có cơ hội?
Sự thật chứng minh...
Cô nàng suy nghĩ nhiều quá thôi.
Ngô Trạch Văn đến thư viện là để đọc sách, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn nữ sinh kia một cái, cả buổi vô cùng chuyên chú viết ghi chép. Cậu chàng bảo muốn đi thư viện, là bởi vì mỗi ngày cậu đều đi thư viện đọc sách, đây coi như nhiệm vụ hàng ngày của cậu, chả có liên can gì tới yêu đương cả...
Nữ sinh nọ cả bụng buồn bực dẹp đường trở về ký túc xá.
Qua hôm sau, nữ sinh nhìn thấy Ngô Trạch Văn trong sân trường, mặt đỏ tim đập bước tới chào hỏi "Hi Trạch Văn, lên lớp hả?"
Ngô Trạch Văn hoang mang nhìn cô nàng "Chúng ta quen nhau sao?"
Nữ sinh "..."
Cả quãng thời kì học đại học, nữ sinh duy nhất muốn theo đuổi Ngô Trạch Văn, cứ như vậy bị chứng quên mặt của cậu chàng xua đi mất...
______________________
Giải thích một chút
+ Ngô Trạch Văn bị chứng mặt manh, tức là hay quên mặt người khác, ở đây là chỉ những người chỉ mới gặp hoặc lần.