Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

quyển 4 chương 166: giải đấu t.g.a mùa đông (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cúp quán quân giải liên trường đại học toàn quốc đoạt được lần này thực sự rất là ngoài ý muốn, cả đám thành viên trong đội vừa rời khỏi sàn đấu liền lao tới ôm lấy Lưu Xuyên, trong lòng ai nấy đều biết, đội bọn họ có thể từ Khu Hoa Nam đi đến ngày hôm nay, công lao lớn nhất tuyệt đối là của huấn luyện viên của bọn họ, Lưu Xuyên!

Lưu Xuyên cũng rất hào phóng vươn rộng hai tay ôm từng người một cái, bởi vì Giang Tuyết là nữ sinh nên tự động pass vụ này, nhưng đến phiên Ngô Trạch Văn, không hiểu sao hai người nhìn nhau một cái, tim liền giật thót, bất giác đều ngượng ngùng.

Bên cạnh cả đám bạn học đều đang nhìn chăm chăm, Lưu Xuyên chỉ đành giả vờ bình tĩnh vươn tay ra, Ngô Trạch Văn sắc mặt cũng thản nhiên bước đến trước mặt anh, Lưu Xuyên khom người nhẹ nhàng ôm lấy cậu giống như những người khác, kề sát tai cậu nhỏ giọng nói "Tuyệt lắm."

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, Ngô Trạch Văn chỉ cảm thấy lồng ngực như nổi trống, vòng tay của đối phương vẫn ấm áp như trong ký ức, làm cho người ta thật sự không muốn buông ra.

Lưu Xuyên cũng bất giác xiết chặt vòng tay một chút, nếu không phải bên cạnh có nhiều người như vậy, anh rất muốn ôm Trạch Văn thêm một lát nữa, hôm nay Trạch Văn vẫn mặc chiếc áo len màu trắng xù lông hôm trước, ôm vào lòng cảm giác rất thoải mái.

Mặc dù cả hai chỉ ôm nhẹ một cái rồi tách ra, nhưng tầm mắt đối diện nhau, cả hai lại giống như chột dạ liếc sang chỗ khác.

Lưu Xuyên quay đầu lại nhìn mọi người, cười nói "Trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa tham dự lễ trao giải, lĩnh thưởng xong cô Lâm sẽ mời chúng ta liên hoan một bữa.

Chu Học Hải với Trác Văn Siêu rủ nhau đi WC, Lý Tưởng mon men đến cạnh Lưu Xuyên hỏi nhỏ "Mới nãy tui giống như thấy Tần Dạ thì phải, ảnh có tới hả?"

Lưu Xuyê nói "Ừ, cậu ta xem hết cả trận đấu, còn khen cậu tiến bộ nữa."

Lý Tưởng gãi gãi đầu cười hê hê vài tiếng, lại dòm tới ngó lui một lát, hỏi "Vậy Tần Dạ đâu rồi?"

Lưu Xuyên nói "Vừa xong trận đấu cậu ta liền đi rồi, sợ đội chúng ta mở tiệc mừng nên không tiện ở lại."

Lý Tưởng vẻ mặt thất vọng "Ồ..."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không cần thất vọng sớm vậy, Tần Dạ tính ở lại Bắc Kinh thêm vài hôm nữa, xem xong lễ khai mạc T.G.A rồi mới đi. Tôi hẹn cậu ấy vào ngày mai rồi, bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm."

Nghe như vậy, biểu tình của Lý Tưởng lập tức xoay phắt một trăm tám mươi độ "Hay quá!

Mười phút sau, lễ trao giải bắt đầu. Thành viên của C Đại tập hợp lại, đi theo Trác Văn Siêu lần lượt bước lên đài, khách quý trao giải cầm chiếc cúp màu vàng đưa cho bọn họ, kèm theo ngàn tệ tiền thưởng. Tuy là số tiền này so ra kém xa với số tiền thưởng của các giải đấu chuyên nghiệp, nhưng đối với đám sinh viên đại học mà nói cũng là một khoản lớn rồi. Hơn nữa tiền thưởng giải đấu lần này phía trường học sẽ để cho các tuyển thủ tự chia đều, đồng thời vì khuyến khích cổ vũ bọn họ, trường học sẽ phát thêm cho mỗi tuyển thủ năm ngàn tệ tiển thưởng. Mọi người cùng nhau giơ cao chiếc cúp quán quân giải liên trường đầu tiên, ai nấy mặt mày đều tươi cười rạng rỡ.

MC đưa microphone phỏng vấn đội trưởng "Từ Khu Hoa Nam lặn lội thật xa đến Bắc Kinh thi đấu, cũng đọat được quán quân, mọi người có cảm tưởng gì không?"

"Bọn mình rất rất vui sướng!" Trác Văn Siêu nói "Sẵn dịp đây tụi mình cũng muốn đặc biệt cảm ơn một người, người đó chính là huấn luyện viên của tụi mình! Cảm ơn huấn luyện viên mấy tháng qua vẫn luôn đồng hành luyện tập cùng bọ này, thúc giục cũng như cổ vũ cả bọn! Nếu không có huấn luyện viên, cũng sẽ không có đội ngũ của ngày hôm nay!"

Khán giả hiện trường nghe vậy đều ngạc nhiên tò mò không biết vị huấn luyện viên này là ai, nhưng mà khi camera lần theo tầm mắt của Trác Văn Siêu lia về phía góc hậu đài, mới phát hiện nơi đó đã sớm không thấy huấn luyện viên kia đâu. Vì thế, huấn luyện viên của C Đại rốt cuộc là ai, cũng biến thành một trong các bí ẩn không thể phá giải lớn nhất của giải liên trường mãi cho đến về sau này...

Sau hậu trường, Từ Hiểu Kỳ ngước nhìn Lưu Xuyên hỏi "Sao tự dưng lại chạy? Mấy thành viên trong đội đang khen anh kìa."

Lưu Xuyên mỉm cười "Mấy vụ nhỏ nhỏ này tôi chạy ra góp vui làm cái gì."

Từ Hiểu Kỳ hỏi "Trên giấy khen sẽ không có tên anh đúng không?"

Lưu Xuyên nói "Có gì đâu."

Anh giúp đội của trường, chỉ bởi vì đây là trường mà anh đang học, muốn góp chút sức vì trường, thế thôi.

Nhưng nếu vì vậy mà lôi anh ra ca ngợi như một vị đại công thần, Lưu Xuyên sẽ cảm thấy rất là kỳ cục.

Lễ trao giải kết thúc, cả đám được cô Lâm dẫn đi ăn một bữa no nê, sau đó cùng bàn với nhau ở lại Bắc Kinh thêm vài hôm để đi tham quan các thắng cảnh nổi danh, ba người Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn với Lý Tưởng tỏ vẻ không đi, bốn người còn lại vui vẻ đi theo cô Lâm kết bạn du lịch.

Giải liên trường rốt cuộc cũng hạ màn, tiếp theo sau đó chính là giải lớn T.G.A mùa đông—— Buổi thịnh yến mùa đông của lĩnh vực eSports trong nước.

Lễ khai mạc của giải T.G.A mùa đông năm nay diễn ra vào giờ tối ngày tháng , cũng chính là tối ngày hôm sau.

Tần Dạ muốn xem lễ khai mạc, tiếc là anh mới vừa về nước không bao lâu, hạn đặt mua vé cũng đã hết, vé bán trên mạng cũng bị người ta tranh đoạt sạch sẽ, Lưu Xuyên bèn lén lút hỏi Từ Hiểu Kỳ. Cô nàng vỗ ngực bảo yên tâm, quay đầu lại liền mặt dày đi năn nỉ sư huynh Lục Ngạn cướp về bốn cái vé đưa cho đám người Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên nhận vé rồi mới gửi tin nhắn cho ba người Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng cùng Tần Dạ, hẹn ba người sáng ngày mai tập họp.

Sáng hôm sau, bầu trời Bắc Kinh đột nhiên đổ tuyết...

Đây là trận tuyết đầu tiên tức lúc vào đông, từng đợt tuyết trắng bay tán loạn, chẳng mấy chốc như khoác chiếc áo mới trắng tinh cho cả kinh thành. Lưu Xuyên vừa thức dậy, bước xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tuyết rơi trắng xóa một màu, từ xưa đã có câu "tuyết lành báo trước năm được mùa", tuyết đột nhiên rơi vào đúng thời điểm này, cứ như là báo hiệu một điềm lành sắp tới...

Lưu Xuyên rửa mặt thay đồ tử tế rồi mới mở cửa bước ra ngoài. Ngoài sân, Lưu Hiểu Mông đang đeo găng tay lăn xăn ở trong sân đắp người tuyết, con người tuyết tướng mạo xấu muốn chết, trên người còn viết một cái chữ Xuyên to đùng, rõ ràng là muốn ám chỉ cười nhạo anh hai mình. Lưu Xuyên nhìn mà bật cười, cúi người nắm một vốc tuyết vo tròn, lặng lẽ bước đến phía sau lưng cô nhỏ, không thèm khách khí kéo cổ áo em gái ra thả nắm tuyết vào trong...

"Waaaaa——"

Bên tai vang vọng tiếng kêu thảm thiết như mổ heo của Lưu Hiểu Mông.

Cô nàng quay ngoắt lại, đã thấy đầu sỏ gây chuyện sớm chạy biến đi từ lúc nào, khiến cho cô nàng tức đến muốn hộc máu.

Hoàn thành nhiệm vụ ăn hiếp em gái xong, Lưu Xuyên vui sướng điều khiển xe ra ngoài. Ngoài đường tuyết rơi không lớn lắm, Lưu Xuyên âm thầm tính toán đi rước Ngô Trạch Văn trước, sau đó mới tới khách sạn đón Lý Tưởng với Tần Dạ, vừa lúc tiện một đường.

Lưu Xuyên dừng xe ở cổng khu nhà, liền thấy Ngô Trạch Văn nhanh chóng chạy tới, Lưu Xuyên giúp cậu mở cửa, Trạch Văn nhanh chóng chui vào xe, hiển nhiên là rất sợ lạnh.

Mắt kính của cậu bởi vì chênh lệch nhiệt độ mà loan ra một lớp sương mờ, Lưu Xuyên chu đáo điều chỉnh tăng máy sưởi lên một chút, thấy nam sinh chỉ mặc áo len mỏng cùng áo khoác ngoài, liền buột miệng hỏi "Cậu mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?"

Ngô Trạch Văn nói "Hơi hơi, tôi mặc tới hai lớp áo len, ở trong cùng còn một lớp áo bông giữ ấm nữa."

Bởi vì Trạch Văn khá gầy, cho nên dù mặc nhiều lớp áo như vậy nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn vẫn rất thon gọn. Hôm nay Trạch Văn mặc áo len màu vàng nhạt, chiếc áo len với cổ cao ôm lấy toàn bộ phần cổ, chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn, những lúc cậu cúi đầu, cảm giác như cả cằm cũng bị nhét vào cổ áo.

Ngô Trạch Văn cúi đầu, chăm chú lau mắt kính, Lưu Xuyên liếc sang nhìn nửa bên mặt nam sinh, khẽ mỉm cười, khởi động xe.

Bên ngoài tuyết vẫn tiếp tục rơi, sợ đường trơn nên Lưu Xuyên cũng cố ý chạy chậm, Ngô Trạch Văn không muốn quấy rầy anh lái xe, liền cầm iPad lên mạng nghiên cứu lịch thi đấu của giải T.G.A, Lưu Xuyên nghiêng người dòm sang một cái, cũng hỏi "Có lịch rồi hả?"

Ngô Trạch Văn vội vàng đẩy anh về chỗ ngồi "Anh lo xem đằng trước đi, tôi đọc cho nghe."

Lưu Xuyên lập tức ngoan ngoãn quay đầu nhìn đường đi phía trước, Ngô Trạch Văn bắt đầu đọc lần lượt các mục trong lịch thi đấu "Giải bắt đầu từ tháng đến ngày , kéo dài ngày. Tối ngày là lễ khai mạc, ngày là tổ nam, tổ nữ cùng tổ đội Phi Xa, là tổ di động, tổ tablet Tiết Tấu Đại Sư..."

Lưu Xuyên hỏi "Cậu ghi danh tổ tablet đúng không? Sáng hôm bắt đầu thi đấu hả?"

Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, tập họp cao thủ cả nước, tổng cộng có suất dành cho người thành tích đạt tiêu chuẩn tiến vào trận chung kết, sau đó sẽ chia bốn tổ chơi ca khúc mà ban tổ chức chỉ định, xếp hạng dựa trên điểm số cuối cùng, sáng hôm bắt đầu thi đấu, có lẽ một ngày là xong."

Các loại thi đấu hạng mục đơn như vậy bình thường đều là tập trung một đám lại cùng nhau đấu, sau đó dựa theo thành tích xếp hạng, cũng chỉ cần một ngày liền xong. Lúc trước Lưu Xuyên cũng từng dẫn đội tham gia T.G.A, mà giải T.G.A là giải đấu tổng hợp, tập trung rất nhiều loại hạng mục game, Lưu Xuyên rất ít khi để ý đến các hạng mục game nhỏ như vậy, nhưng mà năm nay cô em gái Hiểu Mông nhà mình cùng Trạch Văn đều đăng ký tham gia Tiết Tấu Đại Sư, Lưu Xuyên tất nhiên là phải quan tâm rồi, anh nói "Vậy sáng tôi với Hiểu Mông sang đón cậu hen, tôi chở hai người đến sân thi đấu."

Ngô Trạch Văn gật gật đầu, lại nói tiếp "Mấy game lớn như Võ Lâm, Thần Tích vân vân bắt đầu chia tổ đánh từ ngày đến tận ngày bế mạc mới chấm dứt." Ngô Trạch Văn nói xong quay sang nhìn Lưu Xuyên hỏi "Võ Lâm ấy, chế độ thi đấu của T.G.A với Liên Minh có phải không giống nhau không?"

Tuy cậu không rành lắm về giải T.G.A, nhưng bên Võ Lâm mỗi một mùa giải do Liên Minh tổ chức đều phải đánh hai vòng tuần hoàn lớn mới tiến vào giải chính, đánh suốt gần tháng mới xong, mà giải T.G.A lại chỉ diễn ra có ngày, cho nên nhất định là chế độ thi đấu khác nhau.

Lưu Xuyên trả lời "T.G.A chỉ có đánh lôi đài, không có đoàn chiến, hơn nữa không cần tuần hoàn giữa các chiến đội mà dựa theo rút thăm phân tổ thi đấu, bốn tổ sàn chọn ra bát cường, sau đó đào thải dần đến quán quân, nên chỉ cần độ hai tuần là đánh xong."

Ngô Trạch Văn kinh ngạc "Không có đoàn chiến?"

Lưu Xuyên gật đầu "Ừ, kiểu đối chiến v theo quy tắc KOF, tức là mỗi bên đều cử ra tuyển thủ lên đài đánh luân phiên, bên nào trụ tới cuối cùng sẽ đạt được thắng lợi, so với lôi đài chiến trong giải đấu của Liên Minh tăng lên người, nhưng cũng loại bỏ đoàn chiến quá mức phức tạp. Thời gian thi đấu cũng ngắn, nên sẽ càng kịch liệt hơn... Nhưng mà lôi đài chiến người có rất nhiều nhân tố không ổn định, nếu như bên nào có cao thủ đấu đơn, coi như đạt được một nửa thắng lợi rồi.

Lưu Xuyên dừng một chút, lại nói "Nhưng tính ra mà nói thì với Võ Lâm, T.G.A giống như một loại đá thử vàng, trên cơ bản các tuyển thủ mới ra lò của các chiến đội đều phải bắt đầu từ T.G.A. Các tuyển thủ hàng đầu như Luân thần, Tiểu Lộc vân vân bình thường sẽ không tham gia T.G.A mà nhường cơ hội lại cho các tân nhân trong đội. Chiến đội chuyên nghiệp coi trọng thành tích của giải đấu Liên Minh hơn, T.G.A coi như là giai đoạn quá độ giữa hai mùa thi đấu chuyên nghiệp xuân thu, bởi vậy rất nhiều đội trưởng thích đem tân nhân đi mài giũa ở T.G.A."

Ngô Trạch Văn càng nghe càng thấy hứng thú "Nói vậy thì ở giải T.G.A xuất hiện đa số đều là gương mặt mới?"

Lưu Xuyên thấy đối phương ánh mắt sáng ngời, liền mỉm cười nói "Nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì tới lúc đó tôi mang cậu đi xem, đám đồ đệ mà mấy tên kia ủ bấy lâu nay chắc cũng đến lúc lên sân khấu rồi... Đám tân nhân này phỏng chừng về sau sẽ trở thành đối thủ cực mạnh của chúng ta."

Hai người trò chuyện một lát, xe cũng rất nhanh đến khách sạn, Lưu Xuyên gọi điện thoại bảo Lý Tưởng xuống, sau đó lại lái xe đi rước Tần Dạ.

Tần Dạ hôm nay vẫn ăn mặc theo kiểu đơn giản mà lại thành thục như mọi khi, dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng anh vẫn không thèm mặc áo bông giữ ấm, anh thích các loại áo khoác ngoài có hoa văn xinh đẹp hơn. Áo khoác dài phủ gối phối hợp với quần dài ống bó, càng làm nổi bật dáng người cao gầy thẳng tắp của anh, dưới chân mang giày da, những lúc bước đi đạp lên mặt tuyết nghe sàn sạt sàn sạt, hai tay cắm túi áo, biểu tình lạnh nhạt thản nhiên, cảm giác như có một loại kiêu ngạo từ trong khung xương thẩm thấu ra bên ngoài, thoạt nhìn rất có khí thế.

Dù cho trên người không có nửa xu tiền, nhưng bằng bộ dạng như vậy đi thẳng vào tiệm chuyên kinh doanh sản phẩm cao cấp phỏng chừng cũng có thể hù được mấy cô gái bán hàng...

Lý Tưởng vừa nhìn thấy Tần Dạ, hai mắt liền như bị định thân dính chặt vào, không cách nào di động được, cứ vậy nhìn theo nam nhân từ cửa khách sạn đi thẳng tới cạnh xe, sau đó hăng hái xung phong chạy lên giúp anh mở cửa, bộ dạng ân cần lại nhiệt tình quả thực không khác gì một tên bảo tiêu nịnh nọt...

Lưu Xuyên thông qua kính chiếu hậu nhìn Lý Tưởng cười đến tươi rói như vậy, nhịn không được nghiêng người kề sát tai Trạch Văn nói thầm "Tên này đúng là fan cuồng."

Ngô Trạch Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lý Tưởng mời Tần Dạ lên xe, sau đó mới vòng qua bên kia mở cửa chui vào, hai người ngồi song song ở ghế sau, Lý Tưởng mở đầu cười nói "Lâu không gặp hen Tần Dạ, anh ra nước ngoài chơi vui hông?"

Tần Dạ nói "Cũng tạm."

Lý Tưởng nói "Có thử đi thăm mấy chỗ thắng cảnh hôm bữa tui đề cử hông? À có chụp ảnh không?"

Tần Dạ thản nhiên nói "Có đi xem, chụp ảnh thì không."

Mỗi lần bị chụp ảnh, Tần Dạ liền cả gương mặt cứng ngắc giống như bức tượng, đây cũng là lý do mà tại sao hồi trước còn ở Trường An, Tần Dạ luôn từ chối đi chụp quảng cáo với Dương Kiếm.

Lưu Xuyên khởi động máy xe, nói "Chúng ta đi ăn trước đi, trời lạnh như vậy đi ăn lẩu hen?"

Lý Tưởng nói "Tui không có ý kiến."

Tần Dạ nói "Sao cũng được."

Ngô Trạch Văn cũng dùng ánh mắt tỏ vẻ không có ý kiến, Lưu Xuyên liền lái xe đưa ba người đến một tiệm lẩu quen thuộc.

Lúc này tiệm lẩu khá là vắng khách, bốn người tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Xuyên với Ngô Trạch Văn ngồi một bên, Tần Dạ với Lý Tưởng ngồi bên còn lại. Để phù hợp với khẩu vị của mọi người, Lưu Xuyên kêu một cái lẩu uyên ương, cả Tần Dạ lẫn Lý Tưởng đều thích ăn cay, còn Trạch Văn lại thích ăn nhạt một chút. Lưu Xuyên liền cùng Trạch Văn ăn bên phần nước lèo hải sản vị nhạt. Bốn người vô cùng ăn ý xoay nồi lẩu lại một vòng, phần nước lèo cay hướng về Tần Dạ với Lý Tưởng, nước lèo hải sản thì bên Ngô Trạch Văn với Lưu Xuyên.

Thịt bò với thịt dê mà tiệm lẩu cung cấp đều rất tươi ngon, cắt thành từng lát mỏng, gắp một miếng nhúng nhẹ vào nước lèo vài cái là có thể cho vào miệng ăn. Mùa đông lạnh lẽo cùng đám bạn tốt tụ bên nhau ăn một hồi lẩu nóng hổi, cũng là một loại hưởng thụ khó có được.

Lý Tưởng rất là nhiệt tình nhúng chín thịt cho Tần Dạ, chín rồi liền gắp ra bỏ vào chén, Tần Dạ gần như không cần phải làm gì, gắp cho vào miệng ăn là được.

Tần Dạ cũng vui vẻ lười biếng, cảm ơn Lý Tưởng một tiếng liền an tâm bắt đầu hưởng thụ.

Lưu Xuyên thấy mắt kính của Ngô Trạch Văn cứ bị khí nóng từ nồi lẩu tản ra che kín sương mờ, nhịn không được nói "Cậu thích ăn gì, để tôi nhúng cho."

Nói xong cũng bắt chước Lý Tưởng, gắp một đống thứ bỏ vào nước lèo hải sản, thấy chín liền múc ra cho Ngô Trạch Văn. Trạch Văn không cần cúi đầu gần nồi lẩu để nhúng thịt, mắt kính cũng không bị khí nóng làm mờ đi, tâm tình vui vẻ ngồi ăn thức ăn mà Lưu Xuyên múc cho mình.

Bốn người ăn lẩu trong không khí vô cùng hài hòa vui vẻ, hai sư đồ Lưu Xuyên Lý Tưởng vô cùng tích cực chăm sóc cho hai người bên cạnh... Ngay lúc ấy, chính bản thân bọn họ cũng hoàn toàn không cảm giác làm như vậy có vấn đề gì. Lý Tưởng chỉ đơn thuần cảm giác có thể săn sóc cho Tần Dạ với cậu là một loại vinh hạnh, còn Lưu Xuyên thì cảm giác mình chiếu cố Trạch Văn là chuyện nên làm, dù sao cậu ấy đeo mắt kính bất tiện thôi...

Hai sư đồ vội vội vàng vàng nhúng thịt, Tần Dạ với Ngô Trạch Văn thì vừa ngồi ăn vừa nói chuyện phiếm.

Tần Dạ nói "Hôm qua tôi có đến hiện trường xem trận chung kết, đấu pháp của cậu là dung hợp hai loại phong cách của Trường Thư Bình với Tô Thế Luân đúng không?"

Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừm, tôi đang thử xem có cách nào tìm ra một loại cân bằng giữa hai đấu pháp kia không, vẫn còn đang sờ soạng."

Tần Dạ khen ngợi "Ý tưởng của cậu rất tuyệt, đấu pháp của Ngũ Độc lẽ ra không nên cực hạn ở hai kiểu hình thức để pet cùng tế pet, còn có thể kết hợp cả hai để vận dụng linh hoạt... Có điều cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm, lúc đó bàn phím có vấn đề, lẽ ra cậu nên là người nhận ra đầu tiên mới đúng."

Tần Dạ nói chuyện luôn luôn thẳng thắn như vậy, Ngô Trạch Văn cũng có chút xấu hổ, thật lòng giải thích "Lúc trước huấn luyện tôi luôn sử dụng bàn phím trong đội, sau thi đấu thay đổi bàn phím nên phản ứng không kịp. Khi đó chỉ cảm giác ấn phím dùng kỹ năng không đúng lắm, cứ tưởng là vấn đề do bản thân mình."

Tần Dạ nói "Lần này coi như rút kinh nghiệm, về sau cũng dễ biết hơn." Nói xong lại liếc nhìn Lý Tưởng một cái "Vẫn còn chưa biết cách điều chỉnh bản phím đúng không? Trở về bảo Lưu Xuyên dạy cho, mấy cậu muốn tham gia thi đấu chuyên nghiệp, phải biết là trước mỗi trận đấu, tuyển thủ đều phải tự mình thử bàn phím."

Lý Tưởng vội chen ngang nói "Về sau chúng ta tự mình mang thiết bị vào đi, bàn phím do phía tổ chức cung cấp dễ xảy ra vấn đề lắm, đánh cũng cảm thấy không yên."

"Liên Minh chính quy hơn nhiều lắm, bàn phím đều là các nhà xưởng thống nhất tài trợ, xác suất trục trặc cũng rất nhỏ." Lưu Xuyên dừng một chút, nói tiếp "Cơ mà Lý Tưởng nói cũng không sai, bình thường trong các trận đấu chuyên nghiệp, tuyển thủ đều tự mình mang thiết bị vào, dù sao thì dùng bàn phím thuận tay tự nhiên phát huy cũng sẽ ổn định hơn."

Ngô Trạch Văn nói "Nói vậy chiến đội của chúng ta về sau phải mua bàn phím mới?"

Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, cái này không thể tiết kiệm được, chúng ta chẳng những phải mua bàn phím cơ cùng chuột cơ, còn phải mua loại tốt nhất nữa. Một bàn phím có chất lượng thọ mệnh cũng sẽ dài hơn, dùng vài năm cũng không thành vấn đề..."

Bốn người vừa ăn lẩu vừa trò chuyện, ăn suốt một giờ, mới coi như là lấp đầy bụng.

Ăn lẩu xong, cảm giác như cả người cũng ấm lên theo, bốn người đứng dậy rời khỏi tiệm, mới phát hiện tuyết đã ngừng rơi. Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Lưu Xuyên liền đề nghị "Có muốn tiện đường đi xem Cố Cung một cái không? Chỗ này cách Cố Cung khá gần."

Tần Dạ hơi nhíu mày "Cố Cung? Mấy năm trước tôi đi rồi."

Lưu Xuyên nói "Cậu đi vào ngày hè đúng không? Đi xem thử đi, mùa đông tuyết rơi cảm giác rất khác."

Đây là lần đầu tiên Lý Tưởng đến Bắc Kinh, trong lòng cũng rất là háo hức muốn đi xem mấy thắng cảnh danh tiếng ở Bắc Kinh, nghe Lưu Xuyên nói như vậy liền đồng ý nói "Đi đi, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, lễ khai mạc tới chiều tối mới bắt đầu, tranh thủ thời gian buổi chiều này chúng ta đi ngao du một chút đi."

Ngô Trạch Văn đưa mắt nhìn Lưu Xuyên một cái, ý là cũng không có ý kiến.

Tần Dạ thấy ánh mắt chờ mong của Lý Tưởng, cũng chỉ phải gật đầu "Được rồi, tùy mấy người."

Cả đám bốn người dắt díu nhau đi tới Cố Cung, Lý Tưởng rất là tích cực chạy đi xếp hàng mua vé vào cửa. Hiện tại tuy rất lạnh, nhưng nơi này dù sao cũng là thắng cảnh nổi danh của Bắc Kinh, rất nhiều du khách cũng nhân dịp tuyết rơi đến ngắm Cố Cung, cũng không thiếu các đoàn du lịch được hướng dẫn viên dắt đi xem, mỗi đoàn du lịch cầm một cái cờ, xanh xanh đỏ đỏ nhìn khá là hoành tráng.

Tần Dạ không thích đám đông cho lắm, nên chỉ đứng ở ngoài xa xa nhìn vào, quả nhiên, Cố Cung được phủ lên một lớp áo trắng thoạt nhìn càng thêm nguy nga đồ sộ, khác biệt hẳn so với phong cảnh ngày hè.

Xung quanh rất nhiều du khách thi nhau chụp ảnh, Lý Tưởng mua phiếu trở lại, cũng cầm di dộng kéo một cô gái đi ngang qua nói "Người đẹp, chụp dùm tụi này một tấm được không, cảm ơn!"

Nụ cười của Lý Tưởng rất là sáng lạn, ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân, làm cho người khác vừa nhìn liền có ấn tượng tốt, cô gái kia cũng rất nhiệt tình nhận lấy di động của cậu, hỏi lại "Chụp cho ai nè?"

Lý Tưởng chỉ mấy người đứng bên cạnh nói "Bốn đứa này, chụp một tấm chung."

Nữ sinh nhìn bốn người trước mặt, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc một tiếng: Bốn tên này đẹp trai ghê ta! Tuy là mỗi người một kiểu, phong cách hoàn toàn không giống nhau, một người ấm áp, một người lạnh lùng, một người anh tuấn, một người nhã nhặn, nhưng mỗi người đứng một mình chẳng phải đều là "trai đẹp" sao? Bốn anh chàng đẹp trai cùng nhau dạo Cố Cung, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của du khách xung quanh.

Tần Dạ khẽ nhíu mày, anh không thích chụp ảnh cho lắm, nhưng chịu không nổi nhiệt tình của Lý Tưởng, bị Lý Tưởng lôi kéo đi qua, đành phải nghiêm mặt đứng chỗ đó, sống lưng thẳng tắp hệt như đang tập đứng nghiêm...

Lưu Xuyên thì lại cười đến vô cùng sung sướng, kéo Ngô Trạch Văn qua đứng cạnh mình, Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy kính mắt, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào.

Cô gái nọ giơ di động lên, ấn vào phím chụp ảnh——

Trong ảnh, Tần Dạ đứng ở tuốt mé bên trái, sắc mặt cứng ngắc, khẽ cau mày, cả người đứng thẳng tắp hệt như một cái cột, bên cạnh là Lý Tưởng cười đến tươi roi rói, cũng thừa dịp nhanh nhảu vươn tay khoác lên vai Tần Dạ. Cạnh đó là Lưu Xuyên, khóe môi khẽ cong cong, bộ dáng rất là phong độ lịch lãm, bên cạnh anh là Ngô Trạch Văn, tuy gương mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại chăm chú thật lòng nhìn thẳng về phía camera.

Sau lưng bốn người họ, là một Cố Cung trang nghiêm túc mục bị bao phủ bởi lớp áo tuyết trắng, xung quanh là đám người rộn ràng nhốn nháo.

Đó, là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ...

____________________

Giải thích một chút

+ Thụy tuyết triệu phong niên (瑞雪兆豐年): Tuyết lành báo trước năm được mùa, đây là một câu ngạn ngữ nghề nông phổ biến, ý là một mùa đông đúng là báo trước về một năm sau đó mùa màng bội thu, cũng tức là điềm dự báo cho mùa màng thu hoạch năm sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio