Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận đấu bắt đầu, nhân vật hai bên cùng tiến vào trò chơi. Đỉnh Luận kiếm phong tuyết trắng bao trùm, hai tuyển thủ đứng ở hai đầu con đường chỉ rộng một mét, bên trái chính là vách núi vạn trượng khiến người ta run sợ, giao thủ ở một nơi như thế này thực sự rất kích thích người xem!
Hai vị tuyển thủ đều rất bình tĩnh, vừa bắt đầu liền đi tới giữa bản đồ, tính toán ước lượng thời gian gặp nhau, hai người đồng thời thả chậm cước bộ. Trên màn hình lớn chia đôi để chiếu hình ảnh của hai bên, một trái một phải. Lã Minh Triết mặc quần áo màu trắng, dường như hòa một thể với cảnh tuyết xung quanh. Còn đồ Huyết tế của Từ Sách lại là trắng đỏ xen nhau, trên đầu đội mũ trùm, trong tay là thanh loan đao mạnh nhất của Minh Giáo “Huyết Ảnh Đao”, thân đao màu bạc tỏa ra ánh sáng đỏ, giữa vùng tuyết trắng lại tăng thêm sát khí.
Minh Giáo đấu tay đôi với Minh Giáo, chiêu đầu tiên đánh ra là chiêu rất quan trọng, điểm đặc sắc của Minh Giáo Song đao là vòng ra sau lưng tiến lại gần khống chế người khác, một khi không đề phòng sẽ rơi vào cục diện bị vây khốn, còn lưu phái Huyết tế lại chú trọng vào điểm bùng nổ hút máu. Hai người chậm rãi đi về phía trước, không hẹn mà cùng lợi dụng kỹ năng tàng hình trong trạng thái không chiến đấu để giấu mình.
Kỹ năng ẩn thân trong trạng thái không chiến đấu của Minh Giáo có thể duy trì rất lâu, chỉ cần không chủ động tấn công hoặc bị tấn công thì sẽ không hiện thân. Đương nhiên loại kỹ năng này chỉ có thể dùng cho mai phục và điều tra, trong việc chiến đấu thì vô dụng.
Hai người lựa chọn ẩn thân là để tránh bị lộ vị trí của mình…
Trần Phỉ Phỉ nói: “Hai người đều ẩn thân không nhìn thấy đối thủ, như vậy cục diện liệu có tiếp tục giằng co?”
Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Không đâu, không nhìn được nhưng vẫn nghe được. Nghe tiếng bước chân để đoán vị trí là kỹ năng cơ bản của tuyển thủ chuyên nghiệp!”
Hai bình luận viên kẻ xướng người họa, vừa dứt lời, Từ Sách liền động!
Tiến lại gần, vòng ra sau lưng vung đao! Không chút do dự!
Ánh đao sáng như tuyết xé rách không khí, một đao Từ Sách vung xuống chính là kỹ năng tấn công đa mục tiêu của Minh Giáo – Mãn nguyệt trảm!
Bị trúng kỹ năng tấn công phạm vi rộng, trạng thái ẩn thân của địch sẽ mất đi, Từ Sách nghe tiếng đoán vị trí, dùng một chiêu Mãn nguyệt trảm đánh cho Lã Minh Triết hiện ra. Lã Minh Triết cũng không nao núng, kỹ năng công kích quần thể tạo ra thương tổn không nhiều, cậu chỉ mất một điểm máu, sau khi bị đánh cho hiện thân liền lập tức vung tay dùng hai thanh đao chém thẳng vào mặt Từ Sách!
Từ Sách thấy thế nhanh chóng dùng khinh công nhảy về phía sau tránh né đòn công kích của đối phương. Lã Minh Triết ra tay góc độ cực kỳ xảo quyệt, vì vậy Từ Sách không thể không nghiêng một góc nhất định để né, sau khi tránh được vừa lúc đứng ngay trên vách núi. Thân hình cũng lung lay một chút, hụt một bước chắc chắn sẽ ngã xuống, người xem tại hiện trường cùng hít vào một ngụm khí lạnh!
Tại chỗ ngồi phía sau trong phòng cách âm, Giang Thiếu Khuynh ngồi xem, lòng bàn tay cũng vì Từ Sách mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng bản thân Từ Sách lại rất bình tĩnh, ánh mắt lợi hại tựa như dã thú ngủ đông, hắn đứng đó nhìn chằm chằm Lã Minh Triết trước mặt. Rõ ràng là tuyển thủ lão làng này định lợi dụng địa hình lừa chết hắn, bất quá cậu cũng quá coi thường tôi rồi!
Ánh mắt Từ Sách lạnh lùng như muốn nói ai tới gần đều giết, đánh ra một combo của Minh Giáo, động tác bùng nổ lại sạch sẽ lưu loát, vũ khí trong tay vung ra ánh sáng bạc bao phủ toàn thân đối phương trong nháy mắt, hiệu ứng máu tươi phun ra thoạt nhìn rất hung mãnh!
Lã Minh Triết có chút sửng sốt, đấu pháp của Minh Giáo này liều mạng khiến nhịp độ của cậu nhất thời bị rối loạn. Ban đầu cậu cho rằng người mới ở địa hình như thế này sẽ bị bó tay bó chân rất khó phát huy. Không ngờ rằng đối phương lại không hề sợ sẽ rơi xuống vách núi, buông hết tay chân liều mạng với mình!
Tốc độ tay của Lã Minh Triết không được như Từ Sách, hiển nhiên Từ Sách cũng ý thức được điểm này, cho nên mới dám dùng đấu pháp lấy máu đổi máu. Bởi hắn biết nếu làm như vậy sẽ chiếm thế thượng phong, tốc độ tay hắn vốn nhanh nên có thể tạo thành thương tổn cao hơn cho đối thủ trong thời gian ngắn.
Nhưng dù sao Lã Minh Triết cũng là tuyển thủ thành thục đánh được ba mùa giải, kinh nghiệm phong phú, tính cách lại ổn trọng. Tuy bị Từ Sách dùng một combo đánh cho phát bực, nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, song đao kết hợp tạo thành kỹ năng khống chế tước vũ khí của Minh Giáo!
Hiệu quả duy trì của kỹ năng khống chế tước vũ khí là bốn giây liên tiếp, có thể khiến đối phương không thể sử dụng bất cứ binh khí nào. Lã Minh Triết tận dụng bốn giây khống chế đánh ra chiếu thức bùng nổ khiến cho máu của Từ Sách cũng tụt một đoạn!
Từ Sách không dùng khinh công để né, hắn vốn dĩ cũng không muốn trốn, vì hắn biết rõ phong cách của tuyển thủ đối phương, là muốn kiên nhẫn dùng địa hình lừa chết hắn. Nếu hắn liên tục dùng khinh công sẽ có nguy cơ thất thủ, không chừng còn rơi xuống vách núi ngã chết… Như thế thì mất mặt vô cùng.
Vì thế, hắn lười chống đỡ đối phương, trực tiếp ác chiến mặt đối mặt, đợi sau khi hiệu quả khống chế chấm dứt lại xông lên, khí thế hung ác như dã thú ra khỏi lồng!
– ta có thể hút máu, ngươi thì không, xem ai hơn ai!
Loại đấu pháp đơn giản thô bạo này của Từ Sách lại khiến Lã Minh Triết không biết làm sao, đọ nhanh đương nhiên không đọ lại Từ Sách, nhưng cậu muốn chậm lại Từ Sách cũng chẳng cho cậu cơ hội, liều mạng đuổi theo đánh cậu, dứt khoát đến cùng… Dường như chó điên không thích hợp để giảng giải đạo lý!
Lã Minh Triết có chút buồn bực, rốt cuộc cậu cũng biết cảm giác của việc “bị chó điên đuổi theo cắn”.
Lã Minh Triết rơi vào đường cùng đành phải vừa đánh vừa lui, thường lợi dụng kỹ năng khống chế để đánh Từ Sách một bộ liên chiêu, sau đó lại dùng khinh công vòng ra đằng sau đánh tiếp. Đấu pháp của Lã Minh Triết nhìn qua rất có tính toán kỹ xảo, trông rất hoa lệ đẹp mắt. Còn Từ Sách lại đơn giản thô bạo, từ đầu đến cuối vẫn dùng đấu pháp đối mặt bạo lực lấy máu, đao trong tay vung ra ánh sáng vô cùng sắc bén, khí thế bức người!
Hai người đánh một đường, từ Bắc Luận kiếm phong đánh xuống phía Nam, máu hai bên nhanh chóng tụt xuống, tiếng đao va chạm vang lên bén nhọn, lại thêm tiếng gió tuyết vù vù hỗn loạn xung quanh vang vọng không ngừng khắp đỉnh Luận kiếm phong yên tĩnh. Một bên là núi tuyết cao ngất trong mây, một bên là vách núi sâu không thấy đáy, trận chiến mạo hiểm kích thích giằng co mười phút, máu của hai bên đều sắp hết, thắng bại quyết định ngay trong lúc này!
Đúng lúc này, khán giả nghe thấy một âm thanh vang lên, Từ Sách tay cầm loan đao đột nhiên phân ra thành chín người!
Chiêu cuối của Minh Giáo – Ảo ảnh thuật!
Khán giả trực tiếp sợ ngây người!
Trên con đường hẹp như vậy dùng kỹ năng Ảo ảnh thuật, chín ảo ảnh ngay ngắn chỉnh tề đứng thành một hàng thẳng tắp!
Lã Minh Triết cũng rất sửng sốt, thân là Minh Giáo, đương nhiên cậu biết Ảo ảnh thuật của lưu phái Huyết tế thích hợp sử dụng nhất tại địa hình trống trải, như vậy chín ảo ảnh có thể phân tán ra nhiều vị trí khác nhau. Thực thể của Minh Giáo lại có thể di chuyển giữa những ảo ảnh này, dùng để tấn công hoặc chạy trốn đều được. Sau khi phân thân, phòng ngự của bản thân sẽ trở nên rất yếu, lúc này nếu thực thể bị tìm ra sẽ có khả năng bị người ta tùy tiện giết chết bằng một chiêu.
Tên này lại đem toàn bộ ảo ảnh đứng thành một đường thẳng tắp để làm gì?
Thân là Minh Giáo, Lã Minh Triết tự khắc có khả năng phân biệt đâu là ảo ảnh đâu là thực thể, căn cứ vào động tác của ảo ảnh cậu có thể thấy ngay được thực thể của Từ Sách – nhưng chờ tới khi cậu phân biệt được thì đã muộn!
Thực thể của Từ Sách trong nháy mắt nhảy ra phía trước, chuẩn xác hạ xuống sau lưng Lã Minh Triết, loan đao trong tay đồng thời vung lên-
Bạt đao trảm! Ngân nguyệt trảm! Phá ma trảm!
Ba chiêu liên tiếp của Minh Giáo, một chiêu chém ngang, một chiêu bổ thẳng, một chiêu chém chéo! Thanh loan đao trắng bạc trong tay Từ Sách như có linh tính, chém xuống liên tiếp ba chiêu đều gây ra sát thương bạo kích!
Sau ba chiêu, Lã Minh Triết ngã xuống đất.
Khán giả đều không kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn thi thể Lã Minh Triết trên màn hình lớn – mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức người ta không kịp nhìn! Mọi người chỉ nhìn thấy Minh Giáo này đột nhiên phân thân thành ảo ảnh, sau đó tiến lại gần vòng ra sau lưng đối thủ, bùng nổ liên chiêu, dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt, cảm giác giống như Từ Sách chỉ dùng một chiêu Ảo ảnh thuật đơn giản đã miểu sát được đối thủ.
Nhưng Lã Minh Triết bị một bộ chiêu thức bùng nổ giết chết lại không nhịn được mà cười khổ, người mới này thật khiến người ta bất ngờ…
Tuyển thủ đầu tiên của đội tuyển Tuyết Lang bỏ mình, trọng tài yêu cầu hình ảnh tạm dừng, camera nhân cơ hội chiếu lại pha quay chậm, lúc này người xem mới thấy rõ một màn vừa rồi.
Trương Thư Bình nhịn không được cảm thán nói: “Vừa rồi Từ Sách dùng Ảo ảnh thuật, hiển nhiên không phải để mê hoặc đối thủ. Anh ta cũng không sợ đối thủ sẽ nhận ra bản chính, bởi vì tạo ra Ảo ảnh thuật là để đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp một chiêu giết người!”
Trần Phỉ Phỉ phụ họa nói: “Không sai, tuy rằng Ảo ảnh thuật sẽ hạ thấp phòng ngự của người dùng trên diện rộng nhưng lại có thể tăng % lực công kích cho chủ nhân. Xem ra anh ta đánh đổi việc phòng ngự suy giảm để tạo nên bùng nổ ngắn hạn, anh ta tin rằng có thể giết được đối phương trước khi người đó nhận ra bản thể thật của mình!”
Trương Thư Bình gật gật đầu, cười nói: “Chúng ta cứ phức tạp hóa Từ Sách lên, tại địa hình hiểm trở này lại dùng Ảo ảnh thuật, hóa ra anh ta căn bản chẳng sợ gì, không quan tâm đối thủ có nhận ra mình hay không, bùng nổ chiêu thức giết người, suy nghĩ của tuyển thủ này thật sự là đơn giản đến thô bạo!”
Đáng tiếc, một Từ Sách đơn giản thô bạo như thế đã bạo chết một Lã Minh Triết vắt óc ủ mưu tính kế muốn lừa chết hắn.
Khán giả tại hiện trường kích động vỗ tay, sau pha quay chậm có thể thấy được thao tác của Từ Sách trong vài giây kia vô cùng gọn gàng sắc bén, nếu không phải là cao thủ đứng đầu Minh Giáo thì không thể tạo nên khí thế như vậy.
Người mới của Long Ngâm thật sự khiến mọi người mở rộng tầm mắt, ban đầu mọi người đều đoán Tuyết Lang cầm chắc % chiến thắng, nhưng sau khi Từ Sách ra sân, tỷ lệ dự đoán trên mạng của người xem lập tức thay đổi, tỉ lệ cá cược lôi đài giữa Long Ngâm và Tuyết Lang vậy mà đã biến thành :.
Sau khi Lã Minh Triết ngã xuống, tuyển thủ thứ hai của Tuyết Lang lên sàn, quả nhiên như Lưu Xuyên dự tính, tuyển thủ thứ hai mà Phương Chi Diên đưa lên chính là nữ tuyển thủ chơi Ngũ Độc Trường tiên Lý Tố Nguyệt.
Lúc này Từ Sách chỉ còn một chút máu, lại phải đấu với Ngũ Độc hệ roi chuyên khống chế tầm xa, chắc chắn không có bao nhiêu phần thắng. Roi Ngũ Độc ở loại địa hình này như cá gặp nước, rất có khả năng dùng một roi quấn lấy người trực tiếp ném xuống vách núi, đấu với Ngũ Độc Trường tiên nhất định phải cẩn thận.
Từ Sách bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, ẩn thân chờ đối phương đến gần.
Rất nhanh trong tầm nhìn của hắn xuất hiện một thân ảnh màu tím nhạt, Lý Tố Nguyệt cầm một cái roi dài màu xanh đậm trong tay, đứng vững vàng cách đó không xa. Rõ ràng cô nhận thấy được gần đây có người.
Từ Sách lặng lẽ đến gần đối thủ, đột nhiên roi dài xanh đậm quật về hướng của hắn, tựa như rắn ra khỏi hang mạnh mẽ xông tới, đây chính là kỹ năng tấn công đa mục tiêu quét theo hình quạt của Ngũ Độc Hoành tảo lục hợp!
Kỹ năng này có phạm vi công kích hình quạt, bất cứ người nào đứng trong phạm vi dây roi quét qua đều sẽ rơi vào trạng thái trúng độc. Từ Sách phản ứng cực nhanh, ngay lúc cô ra tay lập tức dùng khinh công lùi về, roi dài dường như quét qua sát mũi hắn, Từ Sách vừa lúc mạo hiểm tránh được một chiêu này!
Ngay một khắc khán giả hô to “Nguy hiểm quá”, Từ Sách đột nhiên dùng khinh công “Phi hạc xung thiên” nhảy lên, lại dùng tiếp chiêu “Phiêu tuyết xuyên vân” bay trong không trung, lập tức nhảy tới sau lưng Lý Tố Nguyệt, loan đao trong tay giương lên, ánh đao sáng như tuyết nhanh chóng chém xuống!
– quyết đoán dứt khoát, phản kích không chút do dự!
Thân ảnh màu đỏ trắng nhoáng một cái, dường như trong nháy mắt xuất hiện sau Lý Tố Nguyệt, hiệu ứng ánh đao trắng bạc vẩy ra máu tươi, chiêu Từ Sách xuất ra chính là kỹ năng đặc đặc biệt cho vũ khí của Minh Giáo lưu phái Huyết tế “Thị huyết”!
Khi mở ra kỹ năng này, Từ Sách trong nháy mắt chém hết % máu của Lý Tố Nguyệt, đồng thời thanh máu của Từ Sách cũng lóe đỏ, dựa vào hiệu quả hút máu của kỹ năng này, hồi phục % máu của chính mình.
Khán giả đều sợ ngây người – đây chính là quỷ hút máu còn gì! Hút máu mạnh mẽ như vậy!
Đánh với Lý Tố Nguyệt đương nhiên Từ Sách không thể ra mặt, đấu tay đôi với Ngũ Độc Tiên chuyên tầm xa, bị một roi của cô quấn lấy chắc chắn sẽ chết rất thảm. Vì thế Từ Sách bèn bắt đầu dùng đấu pháp hao tổn đáng khinh của Minh Giáo Huyết tế – vòng ra sau lưng, hút máu… Sau đó chạy trốn.
Từ Sách hút máu xong lập tức xoay người bỏ chạy.
Cục diện biến đổi quá nhanh, hai bình luận viên đều có chút xấu hổ, vừa rồi còn nói “Không nên nghĩ Từ Sách quá phức tạp, anh ta chỉ dùng đấu pháp thô bạo đơn giản lấy máu đổi máu”, cuối cùng khi Từ Sách đánh Lý Tố Nguyệt lại như tát vào mặt bình luận viên, bắt đầu chơi chiến thuật phức tạp đáng khinh.
Trần Phỉ Phỉ ho khan một tiếng, nói: “Khụ, bình thường Minh Giáo Huyết tế đều chơi theo đấu pháp bùng nổ lấy máu đổi máu, cũng có người lại thích dùng đấu pháp đáng khinh ẩn thân, chạy trốn, hút máu, tuyển thủ này của Long Ngâm… Dường như khá am hiểu cả hai loại đấu pháp này.” Cô còn tưởng người này chỉ biết liều mạng như chó điên, đến khi gặp được Ngũ Độc lại hút máu chạy trốn.
Trương Thư Bình cười cười nói: “Không sai, thay đổi chiến lược đúng lúc, anh ta rất biết đánh giá thời thế.”
Lúc trước khi Lưu Xuyên PK với Từ Sách, Trương Thư Bình cũng may mắn xem được lần đối chiến đó. Khi đó Lưu Xuyên nói, thực lực Minh Giáo này rất mạnh, nhất định phải câu được vào đội. Trải qua thời gian tôi luyện lâu như thế, Từ Sách hôm nay đã không còn là cao thủ nghiệp dư chỉ biết liều mạng, hắn sẽ bình tĩnh tự hỏi, tùy vào đối thủ khác nhau mà điều chỉnh đấu pháp chiến thuật, đây mới là việc nên làm của một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Đáy lòng Trương Thư Bình nhịn không được mà cảm thán, năng lực huấn luyện đội viên của Lưu Xuyên thật sự rất mạnh, trong một năm ngắn ngủi Minh Giáo này đã thay da đổi thịt.
Trong lúc này, Lưu Xuyên ngồi trong phòng cách âm cũng không khỏi vui mừng nhếch miệng, hắn vui không chỉ bởi vì Từ Sách sau khi giết gọn Lã Minh Triết còn tiêu hao rất nhiều máu của Lý Tố Nguyệt, mà còn là vì Từ Sách trong khoảng thời gian này đã thực sự trưởng thành.
Từ Sách không còn là kẻ máu dồn lên não như trước đây, làm việc xúc động chỉ biết ngu ngốc liều mạng với người ta. Từ Sách giờ đã trở nên bình tĩnh, lại càng thông minh, Lưu Xuyên biết mình đã không nhìn lầm người, Từ Sách hôm nay quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Từ Sách cứ như thế không ngừng dùng chiến lược vòng ra sau lưng, hút máu rồi chạy trốn, dây dưa vài phút với Lý Tố Nguyệt, sau khi làm giảm tới % máu của đối phương mới bị cô dùng một bộ roi pháp đánh chết.
Hắn dùng chút khí lực cuối cùng tiêu diệt được % máu của tuyển thủ thứ hai, chính là vì muốn tạo tiền đề cho người tiếp theo ra sân đấu.
Tuy kết cục là Từ Sách bị giết, nhưng lại thắng được sự ủng hộ của toàn bộ người xem tại hiện trường, khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Mọi người trong Long Ngâm cũng đứng lên vỗ tay, Lưu Xuyên đi tới vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Đánh tốt lắm!”
Làm tuyển thủ đánh lôi đài đầu tiên, quan trọng nhất là đánh cho ra khí thế, Từ Sách hiển nhiên đã có một màn mở đầu rất đẹp.
Trong lòng Từ Sách cũng rất vui, lại ra vẻ bình tĩnh gật đầu, xoay người tới ghế nghỉ ngơi, còn cố ý ngồi bên cạnh Giang Thiếu Khuynh. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng trên mặt hiện lên ba chữ “cầu khen ngợi” rõ ràng, giống y hệt Jojo khi làm chuyện tốt vẫy đuôi nịnh nọt.
Trong lòng Giang Thiếu Khuynh mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Cậu đánh tốt lắm.”
“Ừ.” Lúc này Từ Sách mới vừa lòng, trên mặt tuy vẫn nghiêm túc như trước, nhưng đáy mắt lại đong đầy ý cười.
Tuy không giết được Lý Tố Nguyệt khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng là một người mới, lần đầu ra trận đã xử lý được một đại tướng của Tuyết Lang, còn là nội chiến đồng môn, lần đấu lôi đài này Từ Sách thực ra đã thành công.
Nhưng Từ Sách không hề nghĩ tới, hắn chỉ vì một trận đấu lôi đài ngày hôm nay mà thành danh.
Tại thời điểm hắn giết Lã Minh Triết, weibo đã sớm nổ tung. Đấu pháp của Từ Sách ngoan độc lại bạo lực, hơn nữa ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng mà lợi hại, giống như con sói hoang ngủ đông ở một nơi bí mật. Hơn nữa Từ Sách lại vốn cao ráo đẹp trai, trong nháy mắt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của khán giả xem trực tiếp.
Đặc biệt là đối với những gamer chơi Minh Giáo lưu phái Huyết tế, ai cũng thích tuyển thủ mới tới này.
Không biết là ai nghĩ ra, trên weibo đã đặt cho Từ Sách một biệt danh – Quỷ hút máu kia.
“Quỷ hút máu kia thật là lợi hại.” “Quỷ hút máu kia rất đẹp trai.” “Quỷ hút máu kia ở đâu ra vậy?”
Từ Sách bỗng nhiên được tặng cho một biệt danh, giống như khán giả gọi Lưu Xuyên là “Xuyên thần”, gọi Tần Dạ là “Dạ Sắc nữ thần” vậy, danh hiệu của Từ Sách là “Quỷ hút máu kia”.
Từ Sách thật sự không biết nói gì! Mọi người trong đội gọi hắn là “bố Jojo”, “Từ Sách kia” cũng đủ lắm rồi, dựa vào cái gì mà một đám người xem lại gọi hắn là “Quỷ hút máu kia” hả?! Không thể đặt tên đỡ hơn một chút hay sao?!
Hết chương .
Chả hiểu sao “Quỷ hút máu kia”, kia kia cái quái gì =))))))))))))))))))))))))
Ôi chương này đọc buồn cười kinh lên được, chơi thì lầy lội lúc cầu khen ngợi thì giống chó vẫy đuôi, thiếu mỗi nước thè thè lưỡi ra gật gật đầu =)) Ai dạy mày đấy hả chó điên =)))))) Xong lúc so sánh hắn giống con sói hoang chỉ muốn đập bàn phím, nó giống chó, giống chó OK? =)))))))))
Quần áo của Minh Giáo Huyết tế mình đoán chị Điệp lấy cảm hứng tả từ đồ Minh Giáo của Kiếm tam. Theo miêu tả thì đồ Đường Môn và Ngũ Độc cũng tương tự. Mà đồ Minh Giáo của chó điên đây nha cho các cậu dễ hình dung