Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

quyển 6 chương 246: suy nghĩ khác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên là Lý Tưởng có suy nghĩ khác với Tần Dạ, từ sau trận đấu khai mạc mùa giải thứ mười kết thúc, khi tình cờ gặp Tần Dạ nơi hành lang khách sạn kia, Lý Tưởng đã bắt đầu không còn nghĩ mối quan hệ giữa mình và Tần Dạ giống như fan đối với idol nữa – đối với người con trai này, cậu bắt đầu từ cảm tình bội phục, sau này trở nên đau lòng, vì cậu phát hiện, Tần Dạ trong mắt người khác mạnh mẽ như vậy, trên sân đấu là thích khách đệ nhất liên minh lạnh lùng sắc bén, nhưng cũng sẽ có những khi khổ sở một mình, Tần Dạ kiên cường lại kiêu ngạo như thế, khiến cậu không nhịn được mà đau lòng.

Tại mùa giải thứ mười, Trường An thua tới mười mấy trận, đến khi Tần Dạ bất đắc dĩ phải giải nghệ, Lý Tưởng đau lòng đến tột cùng, cả một tuần Tần Dạ mất tích lại càng thêm bất an… Khi ấy cậu đã hạ quyết tâm, nếu trong tương lai có cơ hội, nhất định bản thân phải bảo vệ Tần Dạ thật tốt.

Ông trời có lẽ cũng phá lệ mà thiên vị cậu, không lâu sau giấc mộng liền trở thành sự thật. Tần Dạ thực sự đồng ý quay trở lại, hơn nữa còn theo cậu tới Long Ngâm, đáy lòng Lý Tưởng vui sướng chẳng nói nên lời.

Cùng đội với Tần Dạ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tần Dạ, cùng huấn luyện với anh, cùng ăn cơm, huấn luyện xong lại thuận tiện massage cho anh… Đối với Lý Tưởng mà nói đây thực sự là những ngày hạnh phúc nhất.

Nhưng, tuy rằng trong lòng Lý Tưởng thực sự rất thích Tần Dạ, nhưng cậu không hề nghĩ sẽ nói ra.

Cậu không biết tính hướng của Tần Dạ, tùy tiện tỏ tình với trai thẳng chắc chắn kết quả sẽ chết rất thảm, nhất là khi Tần Dạ lại là một người kiêu ngạo như vậy, Lý Tưởng có cảm giác, nếu mình nói ra ba chữ “Tôi thích anh”, chắc chắn sẽ bị Tần Dạ không khách khí mà miểu sát, không chừng sẽ còn ghét bỏ đá cho một phát văng ra ngoài.

Bởi vậy, Lý Tưởng thật sự không có chút tin tưởng gì vào chuyện “tỏ tình với Tần Dạ.”

Trên thực tế, cậu cũng chẳng hy vọng xa vời có thể cùng Tần Dạ bên nhau, tình cảm đơn phương vụng trộm này cứ giấu trong lòng là được rồi – chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ Tần Dạ, Lý Tưởng cũng đã mãn nguyện vô cùng.

Nhưng căn bản Lý Tưởng lại không biết, tình cảm này của cậu không giấu được.

Ví dụ như khi ở Trường Sa nửa đêm đội mưa chạy đi mua thuốc cho Tần Dạ; Hay mỗi ngày rời giường nhìn thấy Tần Dạ lại không kìm được mà mỉm cười; Hay như mỗi đêm massage cho Tần Dạ động tác đều ôn nhu đến tột cùng; Hoặc mỗi lần đội tuyển phải đi thi đấu ở nơi khác đều tích cực ân cần xách hành lý cho Tần Dạ.

Lý Tưởng vẫn luôn đi theo làm tùy tùng bưng trà rót nước cho Tần Dạ, trở thành cận vệ của anh.

Nếu Tần Dạ còn không nhận ra, thì cũng quá ngu ngốc.

Tần Dạ không phải thiểu năng, với mọi chuyện anh đều hiểu rất rõ, chỉ là nhiều thời điểm không muốn nói mà thôi.

Hôm nay đánh lôi đài xong, bị Lý Tưởng xông đến ôm vào trong ngực, Tần Dạ phát hiện khi ôm mình tên này kích động đến mức cánh tay run rẩy, hơn nữa, cái ôm của Lý Tưởng không đơn thuần chỉ là cái ôm cổ vũ đồng đội, bằng không thì sao phải xông tới ôm nhanh như thế?

Dường như cũng luyến tiếc không muốn buông tay…

Tần Dạ đã sớm nghi ngờ có lẽ Lý Tưởng có suy nghĩ khác với mình, chỉ là hôm nay bị ôm hai lần khiến mọi nghi hoặc Tần Dạ cố ép trong đáy lòng cuối cùng cũng trồi lên, sau khi trở lại khách sạn còn cố ý trêu đùa cậu, mục đích chính thực ra là để thử.

Hiện tại tư thế hai người vô cùng ái muội, Lý Tưởng hồi hộp trốn về phía sau, hai tay nắm chặt chống đỡ sức nặng của cơ thể, mà Tần Dạ lại vẫn áp về phía trước, cánh tay chống hai bên người cậu, thân thể như sắp nằm xuống trên người Lý Tưởng.

Mặt hai người càng ngày càng gần, Tần Dạ thò tay sờ cằm Lý Tưởng, tựa như sờ thú cưng, khóe miệng cũng mang theo nụ cười: “Nói thật đi Lý Tưởng, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như thế? Có suy nghĩ gì khác đúng không?”

“…” Lý Tưởng sắp điên rồi!

Tần Dạ, anh cứ bổ nhào vào người tôi như thế, trái tim tôi không chịu được nha a a a!

Bởi vì vừa tắm rửa xong, hương vị nhàn nhạt trên người Tần Dạ vẫn còn lại kích thích thần kinh người khác, anh mặc áo choàng tắm của khách sạn, dây lưng chỉ thắt một nút gọn gàng quanh eo, cứ như vậy mỗi khi tới gần, dây buộc trên áo lại buông lỏng, lộ ra một mảng da trắng nõn nơi ngực…

Da Tần Dạ rất đẹp, dưới ánh đèn tựa như ngọc thạch quý giá, hai điểm trước ngực ẩn hiện sau lớp áo choàng, trên người còn mang theo hơi nóng, khi nói chuyện, bởi cự ly quá gần mà thứ khí tức ấm áp này cứ thế trực tiếp phảng phất trên mặt Lý Tưởng.

Ánh mắt Lý Tưởng không biết phải đặt ở đâu, thân thể càng ngày càng nóng, gian nan nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tần Dạ, đừng… đừng đùa…”

Cứ chơi tiếp như vậy, tôi sợ mình sẽ không khống chế được…

Giọng Lý Tưởng khàn khàn, vươn tay muốn đẩy Tần Dạ ra, mà Tần Dạ dường như chơi rất vui, đến gần bên tai Lý Tưởng dán sát vào hỏi: “Lý Tưởng, nói tôi nghe xem, cậu có bạn gái chưa?”

Lý Tưởng lắp bắp nói: “Không, không có… Tôi, tôi chưa từng yêu đương gì cả…”

Tần Dạ cong khóe môi, hỏi tiếp: “Thế có bạn trai à?”

Lý Tưởng: “…”

Lý Tưởng bị hỏi lưng cứng đờ, phát ngốc sửng sốt một hồi mới xấu hổ nói: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế?”

Tần Dạ nghiêm túc nhìn cậu nói: “Bởi vì tôi thích đàn ông, tôi muốn tìm bạn trai.”

Lý Tưởng: “…”

Đây giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cho Lý Tưởng choáng váng!

– cái gì? Anh ấy thích đàn ông?

– hóa ra Tần Dạ là gay sao? Nhìn bề ngoài lẫn thói quen sinh hoạt đều hoàn toàn không nhìn ra!

– hay là… anh ấy chỉ đùa thôi?

Trong đầu Lý Tưởng loạn như ma, cảm giác thần kinh đang hỗn loạn.

Tần Dạ nhìn cậu trợn mắt há mồm, đáy lòng rất buồn cười, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi thực sự thích đàn ông đó, nếu cậu không có ý gì khác với tôi, tốt nhất đừng tới trêu chọc tôi nữa, hiểu không?”

Lý Tưởng: “…”

Tần Dạ nói những lời này xong không thèm nhìn Lý Tưởng mặt đầy khiếp sợ nữa, bình tĩnh đứng dậy đi tới bên cạnh cầm máy sấy hong khô tóc.

Lý Tưởng ngồi trên giường thật lâu, lý trí cuối cùng cũng trở về, sắc mặt phức tạp nhìn Tần Dạ, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Thế… Thế nếu… Tôi có suy nghĩ khác với anh thì sao?”

Biểu tình cẩn thận dè chừng như vậy giống như đại thần cầm tấu chương tâu với bệ hạ, lo lắng bệ hạ không vui sẽ hạ lệnh chém đầu. Lý Tưởng trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh cậu nơm nớp lo sợ quỳ ở trên điện nói: “Khởi tấu bệ hạ, vi thần có ý đồ khác với bệ hạ.” Tần Dạ ngồi trên long ỷ giương mày nói: “Làm càn! Lôi ra ngoài, chém!”

Lý Tưởng vụng trộm nhìn Tần Dạ, nói tiếp: “Tôi cũng muốn tìm bạn trai.”

Tần Dạ thấy cậu nghiêm túc lại thấp thỏm, khóe môi hơi nhếch lên nói: “Thật không đó?”

Lý Tưởng lập tức nhảy dựng lên đi tới trước mặt Tần Dạ, nhẹ giọng nói: “Là, là… Tần Dạ… Tôi, tôi thích anh.”

Người trẻ tuổi trước mặt này, khi cười lên lộ ra răng nanh trắng nõn, nhìn qua có hơi ngốc, nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng thuần túy chân thành, tựa như ba chữ đơn giản “Tôi thích anh” chính là từ sâu nhất trong nội tâm của cậu mà biểu đạt.

– tôi thích anh.

Không cần bất cứ rào trước đón sau nào, Lý Tưởng đối với Tần Dạ, chính là sự yêu thích đơn giản thuần túy như vậy.

Tần Dạ nhìn ánh mắt Lý Tưởng, đáy lòng bỗng rung động.

Tỏ tình đơn giản như thế, tựa như là ánh nắng giữa ngày đông, xuyên qua khe hở bé nhỏ chiếu vào trong lòng người, mang ấm áp phủ tràn mỗi nơi mỗi góc trong trái tim.

– thích anh? Cho nên lúc nào cũng ở bên cạnh không rời, cam tâm tình nguyện bảo hộ anh sao?

Thích anh như vậy, khiến Tần Dạ động lòng.

Thực ra Tần Dạ không phải đồng tính bẩm sinh, vừa rồi anh nói như vậy chỉ để thử Lý Tưởng mà thôi, anh muốn dùng cách này thăm dò Lý Tưởng một chút. Nếu Lý Tưởng không có ý gì với anh, anh sẽ dùng một câu “Đùa cậu một chút” để giảng hòa, nếu Lý Tưởng có ý khác, chắc chắn sẽ phản ứng với chuyện này.

Chỉ không ngờ Lý Tưởng đơn thuần vậy mà lại đánh bạo trực tiếp tỏ tình!

Càng không ngờ, lúc này khi được tỏ tình, đáy lòng Tần Dạ lại không hề phản cảm, ngược lại cảm thấy trong lòng ấm áp, thậm chí có cảm giác khoái trá kiểu “Quả nhiên là như thế” “Đương nhiên là phải thế”.

Lý Tưởng thổ lộ xong, thấp thỏm nhìn Tần Dạ, ôn nhu nói: “Nếu anh thích đàn ông, tôi có thể theo đuổi anh không? Tôi không giỏi giang bằng ai, nhưng tuyệt đối thật lòng với anh, thực sự… tôi rất thích anh…”

Lý Tưởng nói tới đây, xấu hổ đỏ mặt.

Tỏ tình xong lại đỏ mặt thực sự chưa thấy bao giờ, Lý Tưởng thực sự rất ngây thơ.

Tần Dạ nghe giọng cậu ôn nhu, trái tim như sắp tan ra, trong lòng vừa ý lại dâng lên ý tưởng muốn trêu đùa “tên trai tân ngây thơ” này.

Tần Dạ tiến đến một bước, chủ động đi tới trước mặt Lý Tưởng, vươn tay ôm chặt eo cậu. Lý Tưởng hoảng sợ, không ngờ Tần Dạ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đột nhiên kiễng chân hôn lên khóe môi cậu, nhẹ giọng nói: “Ngu ngốc, có ai muốn theo đuổi một người lại còn đi hỏi ý kiến người ta không?”

Lý Tưởng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Dạ.

Đợi chút đợi chút, Tần Dạ, anh cứ chủ động như thế tôi tôi tôi tôi chịu không nổi!

Bạn học Lý Tưởng ngây thơ đáng thương không hề có kinh nghiệm hôn môi, tự nhiên trên môi truyền đến độ ấm, não bộ lập tức tiến vào trạng thái chết lâm sàng. Tần Dạ thấy cậu ta đứng ngốc một chỗ liền ác liệt vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng cạy khớp hàm của Lý Tưởng, tiếp tục chơi đùa với cậu.

Nhận ra hương vị xa lạ trong khoang miệng, cuối cùng Lý Tưởng cũng phục hồi tinh thần, lập tức đưa hai tay ra dùng lực ôm lấy eo Tần Dạ, kích động hôn lại!

“Ư…”

Đầu lưỡi Tần Dạ bị cuốn lấy, khớp hàm cũng bị Lý Tưởng cạy ra, rõ ràng đây là nụ hôn đầu của Lý Tưởng, động tác trúc trắc lại lỗ mãng, cứ thế xông thẳng về phía trước, lưỡi suýt chút nữa động vào răng nanh của Tần Dạ.

Tần Dạ nhịn không được trợn trắng mắt. Tên ngu ngốc này, khi hôn môi không có kỹ thuật gì cả, giống như gió lốc cuốn lá rụng, điên cuồng quét khắp khoang miệng anh, không bỏ qua ngõ ngách nào. Tần Dạ bị hôn đến sắp thở không nổi, đáy lòng nhịn không được có chút hối hận – hình như đùa hơi quá rồi?

Tần Dạ chơi với lửa có ngày chết cháy, bị Lý Tưởng ôm lấy hôn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa đẩy cậu ra: “Được rồi.”

Lý Tưởng còn chưa thỏa mãn buông Tần Dạ ra, đỏ mặt nói: “Tôi… Đây là lần đầu tiên tôi hôn người khác, vừa rồi tôi biểu hiện không tốt lắm phải không?”

Tần Dạ: “…” Anh nên trả lời thế nào đây? Cậu làm tốt lắm hay nói thật là chẳng ra gì cả? Ngu xuẩn, sao lại đi hỏi như vậy?

Lý Tưởng lập tức cam đoan: “Anh yên tâm, tôi sẽ học dần dần!”

Tần Dạ: “…”

Lý Tưởng mặt đầy vui vẻ ôm lấy Tần Dạ nói: “Như vậy xem như chúng ta bên nhau sao?”

Tần Dạ nhướng mi nói: “Ai bảo thế? Tôi còn chưa đồng ý.”

Lý Tưởng chán nản gục đầu, đáy lòng có chút buồn bực: Nói như vậy nghĩa là Tần Dạ vẫn không thích cậu… Nhưng mà Tần Dạ không thích cậu cũng là chuyện bình thường, dù sao cậu cũng vừa tốt nghiệp đại học, không đủ trưởng thành ổn định, thi đấu cũng không lợi hại như Tần Dạ, phương diện nào cũng kém anh…

Mà dù thế nào đi nữa, cậu nhất định sẽ không bỏ cuộc!

Trước đây, để có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp cùng sóng vai với Tần Dạ, cậu đã cố gắng lâu như thế, cuối cùng rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ anh trên sân thi đấu. Hôm nay, cậu cũng có thể vì theo đuổi Tần Dạ mà tiếp tục cố gắng – bởi vì cậu tin tưởng rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ trở nên mạnh hơn, sẽ có tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ, không chỉ ở trên sân thi đấu, mà là cả ở ngoài đời thực!

Lý Tưởng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Anh không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó anh sẽ phải thích tôi.”

Ánh mắt người thanh niên trước mặt vô cùng kiên định, giống như thận trọng đưa ra lời hứa hẹn…

Tần Dạ nhìn bộ dạng thành khẩn của cậu, đáy lòng mềm nhũn – ngu ngốc, ai nói tôi không thích cậu? Cho cậu hôn nửa ngày còn không đập chết cậu, đương nhiên là bởi vì trong lòng có cậu. Nếu không cậu nghĩ Tần Dạ tôi là người tùy tiện như vậy hay sao?

Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc này của Lý Tưởng, bỗng nhiên Tần Dạ lại không muốn nói thật với cậu.

Khi tên này cố gắng phấn đấu rất có sức hấp dẫn, Tần Dạ cảm giác dùng cách này khích lệ cậu cũng không có gì sai, vì thế Tần Dạ vươn tay, vỗ vai Lý Tưởng cổ vũ nói: “Vậy thì cố lên nha, khi nào trong game đánh thắng được tôi rồi nói tiếp.”

Lý Tưởng trợn mắt há hốc mồm: “Gì cơ? Làm sao tôi đánh thắng anh được?”

Tần Dạ nhướn mày: “Tự ti thế à?”

Lý Tưởng gục đầu xuống nói: “Tôi sẽ cố gắng xem sao…”

Nhìn bộ dạng ủ rũ này của cậu, Tần Dạ nhịn không được nhếch môi – thật dễ lừa!

Cậu đơn thuần như thế, không sợ tôi ăn thịt cậu, sau này bắt nạt cậu sao?

Tần Dạ tâm tình khoái trá tính toán trong đầu “về sau làm thế nào bắt nạt Lý Tưởng ngốc nghếch”, Lý Tưởng lại đau khổ suy tư vấn đề cao siêu “Thiếu Lâm da dày làm sao để đánh thắng thích khách Nga Mi”.

Lý Tưởng vừa tắm vừa tự hỏi, sau khi tắm rửa xong vẫn không biết phải làm thế nào. Cậu chơi Thiếu Lâm chỉ được cái da dày, không có hy vọng chống lại Nga Mi Trảo. Lý Tưởng nhịn không được nhắn tin xin Lưu Xuyên giúp đỡ: “Sư phụ, anh nghĩ tôi có đánh bại được Tần Dạ không?”

Lưu Xuyên nhắn lại: “Cậu uống nhầm thuốc à?”

Lý Tưởng: “…”

Hết chương .

Thực ra hồi xưa đọc QT đến chương này mình mới có một loại động lực kích thích trong lòng rằng phải làm, phải làm bộ này bằng được!!! (งಠ_ಠ)ง

Nếu không vì chương này thì chắc chẳng có mình bây giờ ngồi đây bạo tay edit truyện đâu _(: 」∠)_

Bonus con ảnh mừng chính thức bên nhao~~ (´∀`)♡

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio