Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cũng có đề cử cho giải thưởng “Cộng sự tốt nhất mùa giải”, lúc trước hắn kéo vote trên weibo cũng chỉ nghĩ dựa vào độ phủ sóng của mình để chống lưng cho Trạch Văn để Trạch Văn được mọi người thừa nhận. Nhưng hiện tại Ngô Trạch Văn đã không cần hắn phải kéo fame cho nữa, lượng fan riêng của Trạch Văn đã tăng lên trông thấy, lại thêm lão Tiêu khi bình luận công khai tán dương, thực lực của Ngô Trạch Văn dường như đã nhận được sự thừa nhận của các tuyển thủ chuyên nghiệp toàn liên minh cũng như khán giả.
Lưu Xuyên hi vọng cậu có thể tự mình giành được giải thưởng “Người mới xuất sắc nhất mùa giải” về cho riêng mình, như vậy sẽ tốt cho con đường phát triển sự nghiệp của cậu hơn. Còn về nguyên nhân hắn kéo vote cho Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân… dù sao thì lượng vote cặp đôi hợp tác của hắn và Trạch Văn cũng tụt lại phía sau rồi, thôi thì thuận nước đẩy thuyền giúp lão Tiêu cũng được!
Đối với việc này, phản ứng của Tô Thế Luân cũng y như Tiêu Tư Kính, tắm xong đi ra thấy bài đăng này, anh cũng gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Rồi thì cảm ơn!”
Lưu Xuyên cười nhắn lại: “Không cần cảm ơn, nếu mùa giải này mà lại giành được giải thưởng nữa thì hai người đi đăng ký kết hôn luôn đi nha:)”
Sở dĩ hắn dùng từ “lại” là vì trước đó Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân đã từng có được giải thưởng “Cộng sự tốt nhất” hai lần.
Tô Thế Luân nhìn tin nhắn này mà nóng cả tai, Lưu Xuyên đã đoán ra được gì rồi hay chỉ đơn thuần là đang nói đùa thôi? Tên này vô sỉ như thế có lẽ khả năng sau sẽ lớn hơn nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cả người rơi vào lồng ngực quen thuộc, hóa ra Tiêu Tư Kính thấy anh đứng đó nhắn tin liền thuận tay ôm lấy anh, thấp giọng hỏi: “Nhắn tin cho Lưu Xuyên à?”
“Ừ.” Tô Thế Luân định tắt điện thoại thì lại bị Tiêu Tư Kính cầm lấy.
“Cậu ta nhắn cái gì?” Tiêu Tư Kính vừa cầm lên thì thấy một hàng chữ trên màn hình rất gây chú ý, Tiêu Tư Kính liền đọc thành tiếng, “Hai người đi đăng ký kết hôn?”
Tô Thế Luân đỏ mặt nói: “Cậu ta toàn nói đùa, đừng để ý.”
Tiêu Tư Kính khẽ cười, cúi đầu hôn Tô Thế Luân.
“Ưm… A…”
Nụ hôn bá đạo giằng co một lúc lâu mới kết thúc, Tiêu Tư Kính dán môi hắn vào môi Tô Thế Luân, thấp giọng nói: “Đăng ký hay không cũng như nhau cả, dù sao em cũng đã là của tôi rồi.”
“…” Tô Thế Luân suýt chút nữa sặc chết. Người con trai mạnh mẽ tự tin này thực sự khiến anh không nói nổi, Tô Thế Luân ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không? Không chừng có một ngày tôi chán anh rồi, tôi sẽ đá anh đó.”
Tiêu Tư Kính nói chắc nịch: “Tôi sẽ không cho em có được cơ hội đó đâu.”
Dứt lời hắn lại vươn tay ôm chặt lấy Tô Thế Luân, cúi đầu nồng nhiệt hôn xuống – ôm Tô Thế Luân thích như thế, làm gì có chuyện buông tay?
Hai người bên nhau tình nồng ý mật, gắn bó giao hòa, Tô Thế Luân bị hôn cho hít thở không thông, đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tiêu Tư Kính trầm mặt mở cửa ra thì thấy “Bóng đèn sáng nhất liên minh” Trương Thư Bình đang đứng bên ngoài.
Bình luận viên Trương cầm một phong bì đỏ chót trong tay, cười đến là thân thiện: “Không quấy rầy hai cậu chứ? Ha hả, tôi qua đưa thư mời.”
“…” Tiêu Tư Kính nhíu mày, “Tôi đã bình luận rồi mà?!”
Trương Thư Bình vô tội: “Lần này là mời đội phó nhà cậu.”
Tô Thế Luân nghe vậy vội vàng dùng mu bàn tay chà lên môi, đi tới trước nói: “Mời tôi bình luận? Không phải bình thường đều mời đội trưởng sao?”
“Khụ khụ, đội trưởng của Thịnh Đường ấy mà, cậu biết thừa còn gì.” Trương Thư Bình bất đắc dĩ xòe tay, “Mời Đường Ngự Phong bình luận, cả trận chỉ thấy híp mắt mệt mỏi, không ổn lắm đúng không?”
Tô Thế Luân tưởng tượng trong đầu, không khỏi buồn cười: “Đúng là… Đường Ngự Phong không thích hợp làm bình luận thật, nhưng vẫn còn mấy người như Diệp Thần Hi, Thiệu Trạch Hàng mà?”
Trương Thư Bình cười nói: “Bốn trận của vòng đầu tiên đã có bốn đội trưởng làm khách mời rồi, Diệp đội và Thiệu đội được sắp xếp bình luận vòng thứ hai. Diệp đội sẽ bình luận trận của Đồng Tước và Long Ngâm, Thiệu đội sẽ làm khách mời trận của Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ… Chẳng phải vẫn còn mấy trận nữa sao? Thế nên bên trên mới muốn mời đến các đội phó. Trận tiếp theo là Thịnh Đường vs Hoa Hạ ở bảng B, cậu ở bảng A sẽ tiện bình luận hơn.” Dừng một chút, anh lại nói: “Có cát-xê góp mặt và hoa hồng mà! Không khiến Luân thần vất vả không công đâu!”
Tô Thế Luân nhìn Tiêu Tư Kính, thấy người phía sau không phản đối, liền nói: “Được rồi, để thư mời lại đi.”
Sau khi tiễn Trương Thư Bình, hai người trở lại phòng mở phong bì – là thư mời trực tiếp từ liên minh, Trương Thư Bình lại đích thân mang tới nên cũng không thể từ chối. Huống hồ thân là đội phó Thất Tinh Thảo ở bảng A, cũng chẳng có vấn đề gì khi bình luận một trận ở bảng B cả. Cái Tô Thế Luân để ý là sắp xếp bình luận viên mà Trương Thư Bình tiết lộ: “Theo lời Trương Thư Bình thì trận của chúng ta và Lạc Hoa Từ sẽ do Thiệu đội bình luận, Diệp Thần Hi lại đi bình luận trận Long Ngâm với Đồng Tước, đội trưởng hai bên trao đổi kiểu này… liên minh cũng thiếu đạo đức quá.”
Ví dụ như khi Thiệu đội bình luận trận của Lạc Hoa Từ mà nói Lạc Hoa Từ không ra gì, đến khi Diệp đội bình luận trận của Đồng Tước cũng sẽ trả thù thoải mái. Đương nhiên hai người này cũng không phải dạng nghiện bóc phốt như Lưu Xuyên, cứ bình luận khách quan thì cũng sẽ không gây thù kết oán.
Tiêu Tư Kính nói: “Em thấy thế nào về trận của Thịnh Đường và Hoa Hạ?”
Nếu đã được mời đi làm bình luận, đương nhiên phải tìm hiểu thêm về hai đội tuyển này, Tô Thế Luân liền đứng dậy mở máy tính, cùng nghiên cứu video thi đấu các trận trước với Tiêu Tư Kính: “Cảm giác giao tranh tổng của Hoa Hạ mạnh hơn một chút, nhưng năng lực solo của một vài tuyển thủ trong Thịnh Đường cũng không kém, thắng thua đúng là không biết trước được…”
Trong phòng , Tần Dạ ôm notebook ngồi trên giường xem phim, kéo Lý Tưởng qua làm đệm dựa lưng.
Tần Dạ thoải mái dựa vào trong lòng mình khiến Lý Tưởng có chút mất kiềm chế, hai tay thừa thãi không biết phải để đâu, cân nhắc một lát đành phải luồn xuống dưới nách, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đệm chạy bằng cơm ấm áp dễ chịu, dựa vào cực kỳ thoải mái, Tần Dạ rất an tâm xem phim, nhưng Lý Tưởng thì chẳng lọt nổi một chữ trong phim nào vào đầu, tim cũng đập bình bịch… Người yêu không phòng bị dựa vào lòng mình, thực sự muốn khiêu chiến sức chịu đựng của cậu. Nhưng Tần Dạ lại đang rất nhập tâm nghiêm túc xem phim, Lý Tưởng ngại không dám phá bĩnh, đành ngoan ngoãn ôm anh cùng xem.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Lý Tưởng cau mày chạy ra, đen mặt hỏi: “Ai thế?”
Trương Thư Bình rất buồn bực: “Sao mấy người cứ thấy tôi là đều trưng cái mặt này ra thế, tôi đáng ghét lắm à?”
“…” Bóng đèn thì hẳn sẽ bị ghét rồi còn gì, Lý Tưởng không nói gì, người này không quen cậu, chắc chắn tới không phải tìm mình, rõ ràng là tìm Tần Dạ. Lý Tưởng đành lễ phép mời anh vào: “Vào đi, Dạ Dạ đang xem phim.”
Tần Dạ nghe thấy tiếng người, liền ấn nút tạm dừng, hỏi: “Sao thế?”
Trương Thư Bình cười giơ thư mời trong tay lên, nói: “Mời cậu làm bình luận đó.”
Tần Dạ bỏ máy tính xuống, đứng lên đi tới trước mặt anh nhận lấy thư mời, mở ra liếc nhìn, không khỏi nhíu mày: “Trận của Tuyết Lang với Thương Lan? Không phải bên bảng B còn cả đống người à, sao lại đến lượt tôi đi bình luận?”
Trương Thư Bình buồn bực: “Đường Ngự Phong không thích hợp làm bình luận cậu cũng còn lạ gì nữa, còn Tứ Lam… tên đó lười chết đi sống lại không chịu nhận nhiệm vụ, Thiệu đội bên Đồng Tước cũng có bố trí rồi, dù sao Long Ngâm cũng mới có một người đi mà? Hiểu cho nhau tí đi, lắm trận như thế không đủ bình luận.”
Tần Dạ đành nhận thư mời: “Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị.”
Sau khi tiễn Trương Thư Bình, Tần Dạ cau mày gọi điện cho Lam Vị Nhiên, vừa nối máy xong Tần Dạ đã không khách sáo hỏi: “Lam Vị Nhiên! Bao giờ cậu mới hết lười!”
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng ngáp dài biếng nhác, mơ màng nói: “… Kiếp sau ha.”
“…” Tần Dạ thực sự muốn có thể ngay lập tức kéo người này từ trong chăn ra. Có loại đội phó nào như thế à? Phỏng vấn không muốn đi, bình luận cũng không đi, lười chết luôn đi!
Sau khi cúp máy, sắc mặt Tần Dạ rất khó coi, Lý Tưởng vội nói: “Anh đừng tức giận, tính Tứ Lam anh còn lạ gì nữa, dù sao trận của Thương Lan với Tuyết Lang cũng vô thưởng vô phạt, anh làm khách mời tới bình luận, hẳn là fan của anh cũng sẽ rất vui mà.”
Tần Dạ lắc đầu nói: “Tôi không tức giận với cậu ta, tại bỗng nhiên hơi đau dạ dày…”
“Hả, dạ dày lại đau à?” Lý Tưởng lập tức lo lắng cầm tay anh, “Có nặng không? Hay là vì tối nay đi liên hoan ăn hơi nhiều? Anh chờ một chút, tôi mang thuốc dạ dày anh thường dùng đây, để tôi đi tìm.” Nói xong cậu liền đỡ Tần Dạ ngồi xuống giường, nhanh chóng chạy tới vali của mình móc ra hai hộp thuốc dạ dày, xoay người đi rót nước ấm.
Tần Dạ nhìn cậu bận bịu, đáy lòng bỗng có chút cảm động. Có lẽ mình cũng sa vào rồi phải không? Dường như càng ngày càng không muốn rời xa cậu, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần có Ngốc Tưởng ở bên cạnh, anh liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Người này cứ luôn yên lặng bảo vệ mình như vậy, tâm can có lạnh lẽo đến đâu cũng bị cậu ủ ấm đến tan chảy.
Lý Tưởng nhanh chóng rót nước ấm, Tần Dạ nhận lấy thuốc uống vào, Lý Tưởng vẫn còn chưa yên tâm, đỡ Tần Dạ nằm xuống, dịu dàng nói: “Uống nước ấm rồi thì nghỉ ngơi đi, thấy khó chịu thì gọi tôi.”
Tần Dạ thoáng cười, nói: “Cậu lại đây.”
Lý Tưởng nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Tần Dạ vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình: “Giường này đủ lớn, đêm nay ôm tôi ngủ đi.”
Lý Tưởng: “…”
Sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại ý tứ trong lời anh nói, Lý Tưởng lập tức hăng hái trèo lên giường, cẩn thận dè chừng ôm Tần Dạ vào trong ngực.
Thấy người này chỉ vì thế mà ngây ngô cười, Tần Dạ cũng mỉm cười, véo mặt cậu nói: “Ngoan đấy, tay chân cấm lộn xộn, nếu không tôi đạp cậu xuống, nghe chưa?”
Lý Tưởng lập tức gật lấy gật để: “Nghe chứ! Thề không lộn xộn!”
Dứt lời cậu liền thực sự không động đậy nữa, rất trách nhiệm nằm ra như một cái đệm, vươn tay để Tần Dạ lấy làm gối đầu.
Tần Dạ an tâm dựa vào cậu ngủ.
Lý Tưởng cảm giác, cứ ôm Tần Dạ như vậy rồi ngủ cũng đã tốt lắm rồi!
Sau vòng playoffs đầu tiên sẽ có hai ngày nghỉ, ngày thứ nhất Lưu Xuyên cho mọi người nghỉ ngơi một buổi sáng, đến chiều liền tập hợp cả đội cùng đi tới quán net huấn luyện, thời gian cấp bách, bọn họ bắt buộc phải chuẩn bị kỹ càng cho trận đấu sắp tới.
“Đối thủ tiếp theo là Đồng Tước.” Lưu Xuyên cầm bút lazer vừa chỉ vào ảnh chụp tập thể trên màn hình, vừa nói: “Mọi người cũng không xa lạ gì với Đồng Tước nữa rồi, nhưng chúng ta đã thua : tại sân khách Quảng Châu trong tay họ, có thể nói là đánh ngang ở vòng bảng, nhưng trên thực tế, chúng ta chưa dốc toàn lực ở vòng bảng, Đồng Tước cũng không. Vì thế trận này thắng thua chưa biết thế nào, mọi người tuyệt đối không được chủ quan.”
“Số thành viên đăng ký mỗi đội đều là chín người, trước đây khi chúng ta đánh với Đồng Tước, bên họ chỉ có bảy người ra sân – Đinh Vinh thích khách, Phùng Siêu hỗ trợ, đây là hai tuyển thủ chuyển qua từ Trường An, tổ hợp Thiệu Lộc là dmg, La Tiệp Thiếu Lâm, Chu Tân Truyền buff, cùng với tuyển thủ Quách Dịch An là Cái Bang Chưởng, bảy người này đều đã lộ diện trong đội hình Đồng Tước tại vòng bảng. Hai người còn lại mọi người chưa gặp, tôi sẽ giới thiệu một chút.”
Lưu Xuyên đem bút laser chỉ vào một người con trai đứng góc bên phải, dung mạo nhã nhặn, nói: “Tuyển thủ này tên là Trần Vĩ Sâm, ID là Tinh Không Mạn Bộ (dạo bước trên sao trời), là buff của Đồng Tước, anh ta ra mắt sớm hơn Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường, mùa giải trước bắt đầu trượt phong độ, mùa giải này chủ yếu chỉ phụ trách người mới ở vòng bảng. Hiện tại buff của Đồng Tước là Chu Tân Truyền chỉ mới tuổi, Trần Vĩ Sâm dẫn cậu ta hai mùa giải, sau khi giải nghệ có thể yên tâm để Chu Tân Truyền thay thế. Hiện tại trình độ buff của Chu Tân Truyền đã rất ổn định, vì thế tuyển thủ này có lẽ sẽ không ra sân trong playoffs.”
Trên thực tế, khi đăng ký danh sách chín người, Đồng Tước báo tên cả tuyển thủ này là vì Thiệu Trạch Hàng suy xét tới việc để anh ta chỉ đạo người mới Chu Tân Truyền một chút. Tuy Chu Tân Truyền có thiên phú, quan hệ với Lộc Tường cũng tốt vì cùng quê, nhưng dù sao cũng mới chỉ là thiếu niên tuổi, còn chưa đủ trưởng thành. Để tiền bối dẫn cậu đi thi đấu cũng là để dễ dàng bồi dưỡng ý thức hơn, cứ như vậy sau khi Trần Vĩ Sâm giải nghệ, Chu Tân Truyền có thể tiếp nhận vị trí ở phong độ cao nhất.
Lưu Xuyên dừng một chút, lại nói tiếp: “Còn một tuyển thủ nữa là Thường Thịnh, ID là Thiên Bôi Bất Đảo (ngàn chén không gục), tuyển thủ này… nghe tên có thể thấy tửu lượng rất lớn, mà trên thực tế đúng là sức uống của cậu ta rất lợi hại, có thể đọ rượu với lão Tiêu. Cậu ta là tuyển thủ đời đầu của Đồng Tước, ra mắt trong mùa giải thứ Năm cùng với Thiệu đội và Tiểu Lộc, là người đi cùng tổ hợp Thiệu Lộc đặt nền móng cho phong cách của Đồng Tước, mọi người nên chú ý tới người này một chút.”
Tần Dạ mở miệng nói: “Thường Thịnh là một trong số ít những Cái Bang Tuý quyền ở liên minh, trước khi Phùng Siêu chơi Võ Đang Thái cực từ Trường An chuyển tới thì người này vẫn luôn đánh hỗ trợ ở Đồng Tước, mùa giải này cậu ta rất ít khi ra sân.”
“Đúng là tôi không biết người này.” Lam Vị Nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, “Nếu không nhầm thì hai trận chúng ta đánh với Đồng Tước đều là Phùng Siêu chơi Võ Đang Thái cực phụ trợ đúng không?”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên nói, “Không biết có phải Thiệu đội suy xét tới nguyên nhân chuyển nhượng hay không, Phùng Siêu vừa mới tới Đồng Tước, chắc chắn sẽ cần thời gian phối hợp, vì thế mùa giải này đội mang theo Phùng Siêu đánh phụ trợ rất nhiều. Nhưng trên thực tế, đội hình mạnh nhất của Đồng Tước vẫn là đội hình gồm Thường Thịnh và tổ hợp Thiệu Lộc, chính là cách chơi Cái Bang khống chế mạnh, bạo lực hơn nhiều so với Thái cực Võ Đang khống chế chậm.”
Lam Vị Nhiên có chút tò mò: “Đấu pháp thuần Cái Bang cận chiến cơ động khống chế?” Dứt lời anh liền quay đầu nhìn Lâm Đồng, “Lâm Đồng, cô nói thử xem, cô hiểu về Cái Bang hơn.”
“Vâng!” Lâm Đồng gật đầu nói, “Trong ba lưu phái của Cái Bang, hệ Chưởng là sát thương đơn mục tiêu, chơi gần người khá mạnh, còn hệ Côn là sát thương đa mục tiêu cũng như có khả năng khống chế quần thể mạnh nhất, hệ Túy quyền lại thiên về phụ trợ, năng lực bảo kê đồng đội mạnh, kỹ năng tiêu biểu là “Túy ẩm giang hà”, khi tiến vào trạng thái say rượu sẽ khiến đồng đội vô địch trong năm giây, giống như bug khi giao tranh tổng vậy… Trong game thực ra có rất nhiều Cái Bang Túy quyền đánh phụ trợ, tôi rất ngạc nhiên khi thấy ở liên minh Cái Bang Túy quyền lại hiếm hoi như vậy, trong khi đó Võ Đang và Tiêu Dao lại nhiều hơn?”
“Câu hỏi rất hay.” Lưu xuyên mỉm cười nói, “Thực ra lý do cũng giống như nguyên nhân người chơi Nga Mi Tranh phụ trợ như Phương Chi Diên ít ỏi, bởi vì dạng phụ trợ này khá bị động. Thiên hướng chơi là bảo vệ đồng đội, không phải khống chế quân địch. Thái cực Võ Đang và Vũ phiến Tiêu Dao đều có các skill khống chế địch, tuyển người chơi hai lưu phái này sẽ đánh chủ động hơn, vì thế số lượng tuyển thủ chơi hai lưu phái này ở liên minh là nhiều nhất. Nhưng ở Đồng Tước thì khác, đây là một đội ngũ mang phong cách cận chiến quá rõ ràng, bọn họ tuyển Cái Bang cận chiến làm phụ trợ sẽ thích hợp hơn nhiều. Có thể nói, việc Thường Thịnh đánh phụ trợ có thể tối ưu hóa khả năng công kích của Tiểu Lộc.”
Tần Dạ cũng đồng tình: “Đúng vậy, tổ hợp Thiệu Lộc khi phá vây cần hoàn cảnh tương đối ổn định, lúc bọn họ xông vào giữa vòng vây đội bạn, chia tách đội hình đối phương, bọn họ sẽ tách rời khỏi buff phía sau, việc này cực kỳ nguy hiểm, nhỡ đâu bị người ta phản kích sẽ rất dễ chết. Nhưng nếu bọn họ có năm giây ở trạng thái vô địch thì khác… Mọi người có thể tưởng tượng một chút, đối với Tiểu Lộc và Thiệu đội khi xông vào giữa đội hình chúng ta, năm giây vô địch này sẽ nghịch thiên đến mức nào.”
“Đây cũng là nguyên nhân mà rất khó để phá giải được tổ hợp Thiệu Lộc.” Lưu Xuyên nói, “Năm giây, đối với cao thủ mà nói có thể làm được rất nhiều chuyện. Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường liên thủ bùng nổ, trong thời gian năm giây đó xông vào phía sau gặp ai giết người đó. Hai người bọn họ đã phối hợp nhiều năm, đánh bại được nhiều đội tuyển như vậy, không thể không kể tới công của Thường Thịnh. Có điều bình thường tuyển thủ này vẫn rất khiêm tốn, lại thích uống rượu, rất ít lộ diện trước mặt truyền thông, có thể coi như anh hùng sau màn của đội tuyển Đồng Tước.”
Nếu không có Lưu Xuyên và Tần Dạ phân tích, những người mới ở Long Ngâm căn bản còn chưa từng nghe tới tên của người này – đúng là quá khép mình.
Mùa giải này Đồng Tước có Phùng Siêu chuyển qua đánh phụ trợ, có lẽ cũng vì để cho đội hình thay đổi một chút. Thế nhưng giờ đã vào đến playoffs, bọn họ chắc chắn sẽ sử dụng đội hình mạnh nhất, dù Phùng Siêu có giỏi cũng sẽ không thể bằng được sự an tâm mà đội viên cũ của Đồng Tước mang lại.
Ngô Trạch Văn hỏi: “Vậy chúng ta phải dùng đội hình gì để đánh Đồng Tước? Nếu dùng dao phay cận chiến như trận trước có lẽ cũng không phải cách tốt nhất đúng không? Nếu Tứ Lam, A Sách và Dạ Dạ đều ở hàng trước sẽ rất có khả năng bị Lộc Tường khống chế.”
Skill khống chế quần thể của Cái Bang rất mạnh, nhất là Lộc Tường dùng Hoành tảo thiên quân đã đạt tới ngưỡng xuất thần nhập hóa. Ở carnival mọi người cũng có thể thấy được một chiêu của Lộc Tường phóng đổ cả một mảnh cảnh vật đồ sộ, nếu toàn bộ hàng trước là cận chiến thì sẽ rất khó đánh.
Dường như càng ngày Trạch Văn càng hiểu rõ hơn về chiến thuật, Lưu Xuyên vui mừng cười cười, nói: “Trạch Văn nói đúng, dùng cận chiến đánh với Đồng Tước cận chiến là cách chơi lấy cứng chọi cứng, rất khó giành được lợi thế. Vì vậy trận này chúng ta dùng đội hình đánh tầm xa, Trạch Văn với tôi sẽ đánh đoàn chiến, Tứ Lam phụ trợ. Trận này Thiếu Khuynh có thể nghỉ ngơi, cậu chưa từng gặp loại phụ trợ này ở vòng bảng, không có kinh nghiệm đối đầu với hỗ trợ Cái Bang Túy quyền, cứ ở ngoài quan sát đã.”
Giang Thiếu Khuynh ngại ngùng cười nói: “Được, tôi cũng không tự tin khi đánh với hỗ trợ chơi lưu phái Túy quyền này, trước đây đúng là chưa từng gặp bao giờ.”
“Đúng vậy, rất ít đội tuyển sử dụng phụ trợ lưu phái này.” Lưu Xuyên vỗ vai cậu, “Cậu ngồi dưới xem xem Tứ Lam đánh thế nào.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Vâng.”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Lôi đài thì vẫn để đến lúc đó xem tình huống rồi sắp xếp. Chắc chắn Từ Sách và Lâm Đồng sẽ phải ra sân, những người khác cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, giờ chúng ta nghiên cứu bản đồ một chút.”
Cùng lúc đó, tại phòng họp của đội tuyển Đồng Tước.
Thường Thịnh cầm ly lên uống mặt đầy hưởng thụ, Lộc Tường tò mò lại gần hỏi: “Lão Thường ơi, anh đang uống gì thế? Uống ngon lắm hả? Màu nhìn giống nước tiểu ghê ha?”
“Phụt…” Thường Thịnh phun sạch nước trong miệng vào màn hình máy tính, vừa ho vừa nói, “Đây là bia.”
Lộc Tường trừng mắt: “Anh lại uống bia rượu à?!”
Thường Thịnh cuống quýt đặt ngón tay lên môi làm động tác “Suỵt”, ghé lại nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho Thiệu đội, tại tôi thèm quá rồi nên mới đổ bia vào lon coca lén mang vào, Thiệu đội chưa phát hiện ra đâu.”
Lộc Tường vươn hai tay ra: “Phí bịt miệng anh ơi.”
Thường Thịnh bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi, tháng sau anh mày bao ăn đêm.”
Lúc này Lộc Tường mới vui vẻ nở nụ cười: “Anh cũng uống bớt đi, ngày nào cũng uống không sợ bụng bia à.”
Thường Thịnh cười sờ bụng: “Không đâu, ngày nào anh đây cũng tập luyện đàng hoàng!”
Lộc Tường mặc kệ anh, xoay người đi tìm Thiệu đội. Tên sâu rượu này bình thường toàn bị Thiệu đội cấm rượu khi thi đấu, nhân lúc có hai ngày nghỉ liền bắt đầu uống trộm. Đàn ông con trai lớn như vậy rồi còn vì rượu mà không từ thủ đoạn, đựng bia vào chai nước ngọt để lừa đảo, quá ngây thơ, phong cách thi đấu cũng chẳng khác người say là mấy…
Lộc Tường xoay người đi tới chỗ Thiệu đội, thấy túi khoai trên bàn liền thuận tay cầm lên ăn đến là ngon lành.
Sau khi ăn xong, cậu ngồi xuống bên cạnh Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường nhỏ giọng hỏi: “Thiệu đội, theo anh bên Long Ngâm sẽ chơi bản đồ gì? Đừng bảo lại mê cung nữa nhá?”
Cậu bị học bá hành hạ ở mê cung sinh ra bóng ma tâm lý, cái vị học bá nhà sư phụ ấy suốt ngày bắt nạt cậu mù đường.
Thiệu Trạch Hàng đau lòng xoa đầu Tiểu Lộc, nói: “Playoffs sẽ được tùy cơ phái người, chỉ cần Ngô Trạch Văn bên kia lên sân thì tôi sẽ không phái em lên, như thế bọn họ sẽ không còn ưu thế về mê cung sân nhà nữa.”
“Ừa ha, chuẩn không cần chỉnh!” Lộc Tường yên tâm gật đầu.
Trên thực tế, vì bên nào chọn bản đồ sẽ phải đưa người lên trước, vì thế không thể bẫy bằng lôi đài. Ví dụ như nếu Long Ngâm lựa chọn bản đồ mê cung, phái Ngô Trạch Văn ra sân, như thế Đồng Tước hoàn toàn có thể không cho Lộc Tường lên, bởi vậy mục đích chọn bản đồ mê cung của Long Ngâm sẽ vô dụng. Ngược lại, nếu Đồng Tước phái Lộc Tường ra thì đồng nghĩa với việc ván đó Đồng Tước sẽ chọn bản đồ, như vậy chắc chắn sẽ không chọn mê cung để tự sát, Thiệu Trạch Hàng hoàn toàn không lo lắng tới việc này.
Hắn lo đoàn chiến hơn, nếu đoàn chiến Long Ngâm dùng mê cung, vậy thì Tiểu Lộc cũng sẽ chẳng có cách nào ngoài tự thân cố gắng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hết hai ngày, vòng playoffs thứ hai cũng chính thức mở màn.
Trận đấu bảng A chiều ngày , Tuyết Lang vs Thương Lan, như mọi người đã đoán trước, đội tuyển Thương Lan vẫn không thể thắng được Tuyết Lang, chênh lệch thực lực quá lớn, Thương Lan dựa vào Lão Miêu bùng nổ giành được ba điểm lôi đài, đến đoàn chiến thì bị đội hình hai buff của Tuyết Lang đánh cấu máu đến chết, chỉ giành được bốn điểm, thua chung cuộc với tỉ số :, trở thành đội tuyển đầu tiên bị loại khỏi playoffs.
Tần Dạ bình luận trận này, thấy Miêu thần mang đội rời đi, trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Dương Kiếm phát huy khá ổn định, ở hậu trường khi thấy Tần Dạ bình luận còn hưng phấn chạy tới chào hỏi… Kiếm khách đệ nhất liên minh đã từng đâm Tần Dạ bị thương, đến giờ cuối cùng cũng đã trưởng thành, ra dáng một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú.
Thực ra Tần Dạ cũng không hi vọng gì nhiều vào trận tiếp theo của Tuyết Lang, vòng sau bảng A chỉ còn lại Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ, hai đội tuyển này đều là khúc xương cứng khó nhai. Có điều anh tin tưởng, chỉ cần có Phương Chi Diên, Dương Kiếm cũng sẽ có thể thản nhiên đối diện với thắng bại, trước đây khi thắng thì Dương Tiểu Kiếm thường hay lên mặt, nhưng hôm nay khi qua Thương Lan bắt tay, biểu hiện của Dương Kiếm lại rất lễ phép. Có lẽ cậu cũng đã học được cách tôn trọng một đối thủ xuất sắc như Miêu thần, dù sao đây cũng là người mà anh cậu rất coi trọng.
Buổi chiều ngày là trận đấu giữa Hoa Hạ và Thịnh Đường ở bảng B, trận đấu do Tô Thế Luân bình luận, Lưu Xuyên cũng đích thân tới xem. Hai vị sư đệ đấu với nhau, sư huynh như hắn tới tận nơi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Trận này còn kịch liệt hơn cả trận của Tuyết Lang vs Thương Lan. Trong giai đoạn lôi đài, vòng đầu tiên Trình Duy lại bị Đường Ngự Phong cho ăn hành một hồi, cũng may đến vòng thứ hai Tạ Quang Nghị đánh cuối giành lại được ba điểm, hai đội hòa nhau ba đều. Đến khi đoàn chiến, hai bên đều chơi diều tầm xa, hình ảnh cũng khiến khán giả nhiệt huyết sôi trào.
Thịnh Đường là ba Đường Môn phối hợp, có ưu thế sát thương, còn Hoa Hạ là ba Võ Đang phối hợp, có lợi về khống chế. Cuối cùng, đội tuyển Hoa Hạ giành được sáu điểm trong gang tấc, hai đội lại bằng hiệu số :, mở ra trận quyết đấu thứ năm. Hai người Tạ, Lương phối hợp giết được Đường Ngự Phong, lấy được hai điểm quan trọng về cho Hoa Hạ.
:, Hoa Hạ thắng, Thịnh Đường bị loại.
Lưu Xuyên gặp quản lý Lê Huy của Hoa Hạ ở hậu trường, người đàn ông này biểu tình vẫn bình tĩnh, gật đầu với Lưu Xuyên, thấp giọng nói: “Trận trước tôi cũng có tới xem, Long Ngâm giờ đã là một đội tuyển thành thục rồi, cậu quản lý rất tốt.”
“Cảm ơn.” Lưu Xuyên cười nói, “Anh vì nhắm vào tôi nên mới giấu nhẹm Trình Duy cả một mùa giải sao?”
“Không phức tạp như cậu nghĩ đâu.” Lê Huy cười khổ, “Thực ra Trình Duy phải thi đấu ở cả hai bên cũng vất vả lắm.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Đánh song song cả hai bên?”
“Ừ.” Lê Huy nói “Về nguyên tắc thì tuyển thủ có thể đánh song song cả hai bên, như kiểu đồng thời kiêm chức công tác ở hai công ty vậy, nhận lương hai lần. Quan trọng nhất là không có đủ thời gian. Tuy thời gian thi đấu bên Thần Tích không giống với Võ Lâm nhưng phần lớn vẫn có lịch đấu trùng lặp. Trình Duy phải chạy đôn chạy đáo, rất khó có thời gian để đánh vòng bảng, chỉ đến tháng này bên Thần Tích bắt đầu nghỉ thi đấu thì cậu ta mới có thể chuyên tâm tới đánh playoffs ở Võ Lâm.”
“Hóa ra là vậy.” Cuối cùng Lưu Xuyên cũng hiểu được. Xem ra hắn đã nghĩ quá cho người đàn anh này, Lê Huy không cố ý giấu Trình Duy, chỉ vì không thể phân bổ thời gian mà thôi, “Nói vậy thì Trình Duy cũng khổ thật, để cậu ấy về bên kia đi, tuổi còn nhỏ đừng để phải gánh áp lực quá lớn.”
“Tôi sẽ bảo cậu ta về Thần Tích, lần này qua đây giúp đỡ khiến nhóc ấy phải chịu đả kích quá lớn.” Lê Huy mỉm cười nói, “Có điều đứa nhóc này rất có năng khiếu, cho tôi luyện cũng là chuyện tốt.”
“Vậy là anh đầu tư vào đội tuyển Thời Quang sao?” Lưu Xuyên hỏi.
“Đúng vậy.” Lê Huy nói, “Năm ấy cậu giải nghệ quá vội vàng, chưa kịp nói thì cậu đã ra nước ngoài rồi. Giải chuyên nghiệp của Võ Lâm và Thần Tích ngày càng đi vào quy củ, phát triển ở cả hai bên thực ra là chuyện tốt đối với câu lạc bộ, tuyển thủ hai bên cũng có thể chuyển qua chuyển lại. Đội tuyển Thời Quang giành được quán quân cũng nhờ học hỏi rất nhiều chiến thuật từ Hoa Hạ bên này. Tôi biết cậu rất có hứng thú kinh doanh câu lạc bộ, nếu tương lai định qua bên Thần Tích phát triển thì cậu có thể tham khảo một chút cách kinh doanh đội tuyển của tôi.”
“Chuyện tương lai… nói sau đi.” Lưu Xuyên mỉm cười nói lời tạm biệt, xoay người đi về phòng nghỉ.
Đội đầu tiên bị loại ở bảng B là Thịnh Đường, điều này khiến Lưu Xuyên thấy hơi bất ngờ, hắn vốn cho rằng Long Ngâm sẽ phải đánh với ba đội ở bảng B, giờ Thịnh Đường thua cả hai trận nên bị loại đầu tiên, hắn không còn cơ hội giao thủ trong playoffs nữa.
Trên thực tế, chiến thuật chính là nhược điểm lớn nhất của Thịnh Đường, Đường Ngự Phong làm dmg trung tâm có ảnh hưởng quá lớn tới giao tranh tổng, một khi Đường Ngự Phong chết thì Thịnh Đường cũng sẽ tan vỡ. Điểm này cũng giống như Thương Lan chỉ trông chờ vào Lão Miêu, chẳng qua hai Đường Môn Trần Tuấn Phi và Chu Thiên Vũ của Thịnh Đường cũng có thể coi là cao thủ, vì thế thành tích của Thịnh Đường mới tốt hơn Thương Lan nhiều như vậy. Nhưng nếu so với Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, Thịnh Đường vẫn còn kém hơn một chút.
Thực lực các đội tuyển ở bảng B sàn sàn như nhau, hôm nay Thịnh Đường thua có lẽ còn do vận khí của Đường Ngự Phong nữa, tuy Đoạt mệnh tiễn của hắn có tỉ lệ trí mạng cao, có thể coi là chiêu cuối có sát thương lớn nhất liên minh, nhưng một khi không bắn trúng thì tỉ lệ thua cũng không hề thấp. Tính ngẫu nhiên lớn như vậy, Đoạt mệnh tiễn của Đường Ngự Phong không ổn định như những tuyển thủ như Lưu Xuyên, Thiệu Trạch Hàng, Tiêu Tư Kính hay Diệp Thần Hi.
Đường Ngự Phong lúc nào cũng mặt than không có biểu tình gì, có điều Lưu Xuyên biết lòng hắn cũng không dễ chịu. Thấy cậu trai ngồi ở đó, hắn liền tiến lên, cười nói: “Tất cả là lỗi của Tạ Quang Nghị, sau khi trở về cậu có thể nguyền rủa tên Tạ sư huynh đó một chút.”
Đường Ngự Phong: “…”
Cái giọng điệu dỗ trẻ con này là sao? Đội trưởng Đường ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Xuyên lập tức nói: “Đúng rồi, nợ cậu một tủ lạnh Haagen-Dazs, đợi đánh giải xong, tôi tới Thành Đô mời cậu.”
Đường Ngự Phong trầm mặc một lát, mới gật đầu: “Được.”
Lưu Xuyên khẽ cười, vỗ vai cậu. Tiểu sư đệ thực ra cũng đã rất vất vả, năm đó sáng lập Thịnh Đường rồi nghiên cứu ra chiến thuật chơi diều của Đường Môn, sau khi giành quán quân được một lần thì chiến thuật này cũng bị các đội tuyển nghiên cứu triệt để, rất dễ bị bắt bài. Mấy mùa giải gần đây Thịnh Đường cũng chưa từng có giải…
Những lúc thế này mọi người đều nhịn không được mà nghĩ, nếu chủ tịch có thể hào phóng làm tám cái cúp quán quân chia cho mỗi đội một cái thì tốt rồi.
Nhưng nếu thế thì thi đấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Có người ở lại, đương nhiên sẽ có kẻ ra đi.
Đội tuyển Thương Lan ngồi tàu cao tốc trở về Hàng Châu, đội tuyển Thịnh Đường hôm sau cũng ra sân bay về lại Thành Đô.
Kẻ phải ra về tiếp theo sẽ là ai?
Ngày tháng , Thất Tinh Thảo đấu với Lạc Hoa Từ, Lạc Hoa Từ thua trận với hai điểm chênh lệch, Thất Tinh Thảo là đội đầu tiên chắc suất vào top ! Ở bảng A còn lại một slot, sẽ được quyết định sau trận đấu giữa Tuyết Lang và Lạc Hoa Từ.
Mà thoáng cái, trận đấu của Long Ngâm và Đồng Tước tại bảng B cũng đã bắt đầu.
Hết chương .