Thời gian boss thế giới Nam Cung Mặc xuất hiện được thông báo là tám giờ tối, đó cũng là giờ cao điểm online, phía nhà làm game vì hoạt động này mà mở thêm vài server để giảm tải áp lực về lưu lượng người chơi, nếu không thì tối thứ bảy sẽ phải xếp hàng dài mới vào được Ức Giang Nam.
Bảy giờ tối bang Thất Tinh Thảo tập hợp lại, phân ra mười đội full người, bốn đội tinh anh phụ trách thanh lý xung quanh, sáu đội còn lại lo đánh boss, đội tinh anh do hội trưởng Tam Tư Đại Sư tự mình chỉ huy, sáu đội còn lại do hội phó Luân Hồi Vãng Sinh phụ trách – đây là tin tức báo lại từ nằm vùng Tạ Quang Nghị.
Bang Trường An cũng thành lập mười đội, hội trưởng Minh Nhật Sơ Thăng mang theo sáu đội đánh boss, hội phó Dạ Sắc phụ trách đội thuần thích khách chuyên môn giết người – Đường Ngự Phong gửi tin tới.
Lưu Xuyên nhìn tin nhắn của hai sư đệ, lập tức gõ chữ hỏi: “Địa điểm tập hợp ở đâu?”
Tạ Quang Nghị nói: “Thất Tinh Thảo tập trung ở lãnh địa bang hội, giờ chưa xuất phát, hội trưởng đang kiểm kê quân số, tôi thuộc đoàn mà anh ta mang theo.”
Đường Ngự Phong nói: “Trường An đã tới bản đồ Giang Nam, đang mai phục trên sườn núi gần Nam Cung Thế Gia, tôi thuộc đội của Dạ Sắc.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tốt lắm, đợi lát nữa Thất Tinh Thảo tới, hai bên chắc chắn sẽ đánh nhau, nếu bọn họ không đánh, hai người lập tức quấy rối bên trong, tung chiêu quần công mở hình thức cường sát, miểu sát mấy người bên kia, kích động cừu hận hai bên, nhớ chưa?”
Hai sư đệ: “…”
Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong cuối cùng cũng biết thế nào là Lưu Xuyên bụng đầy ý đồ xấu.
Vì trình độ hai người rất cao, khi đánh phó bản hay đấu trường đều biểu hiện cực kỳ xuất sắc, tuy thời gian nằm vùng của hai người rất ngắn, nhưng lúc đó là thời điểm các bang hội lớn đang thiếu người, bọn họ nhanh chóng trà trộn được vào đoàn tinh anh trong bang, nhất là Đường Ngự Phong thao tác sắc bén còn chơi account nữ, trong vài ngày ngắn ngủi đã biến thành nữ thần thứ hai của bang Trường An.
– nữ thần đứng đầu đương nhiên là hội phó Dạ Sắc.
Nhưng khi Tần Dạ mở miệng trong micro, rất nhiều người ngưỡng mộ đều sợ đến đờ ra.
“Đội một và đội hai đi theo tôi, tới mai phục ở bụi hoa phía trước, đợi lát nữa nếu có bang nào dám đánh với Trường An, chúng ta sẽ bọc đường lui của bọn họ.” Tần Dạ bình tĩnh nói, “Đội ba đội bốn ở lại cùng hội trưởng bảo vệ dmg chủ lực cho tốt.”
“Giọng của Dạ Sắc hình như không giống con gái cho lắm?”
“Nữ thần đổi người cầm account à?”
“Tên con trai này là ai thế? Hội trưởng, em cảm thấy hơi choáng!”
Một đám người spam trên kênh bang hội, Lâm Lập Minh cười nói: “Đây chính là Dạ Sắc, đội một và đội hai nghe cậu ấy chỉ huy, nhanh lên!”
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Mau đi theo tôi, đừng có đứng ngẫn ra đấy nữa!”
Một đám người: “…”
Mọi người bị đả kích yên lặng đi theo Dạ Sắc vào trong bụi hoa.
Đường Ngự Phong cảm thấy rất buồn cười, liền nhắn cho sư huynh: “Hóa ra Dạ Sắc nữ thần hội phó của Trường An là con trai = =”
Lúc đó Lưu Xuyên đang phân đội cho Hoa Hạ, thấy tin này không khỏi sửng sốt: “Con trai? Tôi chỉ nghe nói người đó là thánh buff diệt đoàn, sau này đổi sang Nga Mi Trảo đi đấu trường lại chơi PVP rất tốt. Bên Trường An vẫn nói hội phó nhà mình là con gái, sao tự nhiên chuyển giới thế?”
Đường Ngự Phong nói: “Là con trai đó, hôm nay anh ta mở voice chat để chỉ huy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu ta sắp xếp thế nào?”
Đường Ngự Phong nói: “Hai đội thuần thích khách mai phục trong bụi hoa, có ai dám đánh Trường An thì bọn họ sẽ bọc hậu đánh lén.”
Tạ Quang Nghị cũng gửi tin tới: “Thất Tinh Thảo bắt đầu hành động, đi từ hướng Nam Cương, đội tiên phong có rất nhiều Thiếu Lâm, do hội trưởng đích thân chỉ huy mở đường.”
“Đã hiểu.” Sau khi hiểu rõ tình huống của hai bên Lưu Xuyên, cũng nhanh chóng bố trí cho phe mình.
Giang Nam nằm ở góc phải của bản đồ, phía dưới là Nam Cương, bên phải giáp với Trung Nguyên, bên trên là Mạc Bắc, bên trái nhìn ra Đông Hải. Bang Trường An tập hợp ở Giang Nam trước ôm cây đợi thỏ, Thất Tinh Thảo đi từ Nam Cương lên, Lưu Xuyên liền lựa chọn một con đường khác, hắn cho mọi người truyền tống tập thể tới Mạc Bắc, sau đó cưỡi ngựa xuống Giang Nam.
Đường đi trong game là đường thẳng, cưỡi ngựa từ Mạc Bắc đại khái sẽ mất mười phút mới tới được Giang Nam, khi đó chắc chắn Trường An và Thất Tinh Thảo đã bắt đầu đánh, Lưu Xuyên tới vừa lúc làm ngư ông đắc lợi.
Thất Tinh Thảo rất nhanh đã tới địa điểm boss sẽ xuất hiện tại Giang Nam, liếc mắt đã thấy một đống người của bang Trường An.
Năm đó Tiêu Tư Kính và Lâm Lập Minh không ưa nhau trong game, tính cách bọn họ khá giống nhau, tuổi trẻ nhiều dã tâm, nếu thấy Hoa Hạ Tiêu Tư kính có lẽ còn không ra tay, nhưng cứ gặp Trường An là chắc chắn sẽ đánh một trận ác liệt.
Lâm Lập Minh cũng lười khách sáo với Thất Tinh Thảo, thấy Thất Tinh Thảo tới lập tức hạ lệnh cho mười đội Trường An chuẩn bị sẵn sàng khai chiến.
Có điều hai người biết rõ, bọn họ không sợ những bang khác trong khu Một, nhưng chưa thấy bóng dáng Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, nếu hiện tại bọn họ đánh nhau, chắc chắn sẽ bị người khác đục nước béo cò. Tiêu Tư Kính và Lâm Lập Minh không ngốc, không thể cứ thấy mặt là đánh khiến cho lưỡng bại câu thương, mọi người đều phải chờ thời cơ thích hợp.
Hai bên giằng co tại cổng Nam Cung Thế Gia, tất cả mọi người đều đang chờ boss xuất hiện để cướp ưu thế đòn đánh đầu tiên, dựa theo nguyên tắc tính toán của boss, đội nào đánh đầu tiên sẽ được cộng thêm thương tổn trên diện rộng, vì thế thời điểm boss xuất hiện chính là lúc hai bên khai hỏa!
Nhưng ngay trong lúc hai bang giằng co, phía bang Trường An đột nhiên có người tấn công từ trong bụi hoa.
Một mũi tên bén nhọn xé toạc không khí, tiếng “vù” vừa vang lên bên tai đã thấy một mũi tên màu xanh xuyên qua đám người, nhắm chuẩn xác vào Luân Hồi Vãng Sinh đang ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa! Tô Thế Luân là Ngũ Độc máu mỏng, mũi tên này trực tiếp bào đi nửa cây máu của anh.
Đường Ngự Phong trốn trong bụi hoa híp mắt lại, bắn tên xong lập tức ẩn thân.
Mọi người Thất Tinh Thảo nổi giận, lòng đầy căm phẫn spam trong kênh bang hội: “Định mệnh! Bọn Trường An mai phục trong bụi hoa! Dám bắn tên vào hội phó nhà mình!”
“Đánh đánh đánh, đánh chết mệ chúng nó, éo nhẫn nhịn gì nữa!”
Tiêu Tư Kính vẫn rất bình tĩnh, hắn cảm giác mũi tên kia rất kì quái, có thể bắn trúng Luân Hồi Vãng Sinh giữa mấy trăm người, đối phương ngắm bắn quá chuẩn, đây là cố ý hay trùng hợp?
Nhưng không đợi Tiêu Tư Kính hạ lệnh, bên Thất Tinh Thảo cũng đột nhiên có người tung một đống ám khí từ trong bụi hoa.
Tang hồn đinh, Phi hoa trích diệp, Bạo vũ lê hoa châm, Thiên la địa võng!
Tạ Quang Nghị mở cường sát dùng một bộ combo ám khí trực tiếp miểu sát luôn hai em gái chơi buff đang mai phục trong bụi hoa của Trường An, kênh bang hội của Trường An lập tức hiện ra hai dòng thông báo.
– thành viên bang hội [Tiểu Đậu Tử] bị [Ám Khí Đường Môn] của bang Thất Tinh Thảo tàn nhẫn giết hại tại Giang Nam Hoa Hải!
– thành viên bang hội [Chỉ Biết Chơi Buff] bị [Ám Khí Đường Môn] của bang Thất Tinh Thảo tàn nhẫn giết hại tại Giang Nam Hoa Hải!
Tần Dạ vốn là người thẳng tính, thấy bên Thất Tinh Thảo dám bắt nạt người trong nhà ngay trước mặt mình, lập tức hạ lệnh nói: “Không nói lời vô nghĩa với bọn nó nữa, đánh! Giết sạch lũ Thất Tinh Thảo đi!”
Hai đội thích khách mai phục trong bụi hoa lập tức xông ra, nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới đánh từ phía sau Thất Tinh Thảo.
Dám giết con gái trong bang chúng ta, chịu không nổi!
Mà người đầu têu Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong sau khi giết người lập tức ẩn thân giấu mình trong đám người Thất Tinh Thảo.
Lúc này Tô Thế Luân mới kịp phản ứng Thất Tinh Thảo trúng mai phục, mang theo một đám đánh tầm xa vừa lùi vừa đánh, đoàn tiên phong của Tiêu Tư Kính nhanh chóng chạy tới tiếp ứng, Trường An và Thất Tinh Thảo bắt đầu mở giao tranh, đủ các loại chiêu thức tung ra cùng một lúc khiến người ta hoa mắt, bên ngoài Nam Cung Thế Gia máu chảy thành sông, xác người la liệt.
Nghe hai người Tạ, Đường báo tin lại, Lưu Xuyên gửi tới một like: “Làm tốt lắm!”
Có rất nhiều thời điểm một khi bang chiến đã mở giao tranh thì một mình hội trưởng cũng không thể áp chế. Dù sao mọi người cũng đang tức giận máu nóng xộc lên đầu, hội trưởng bảo dừng tay chưa chắc bọn họ dừng lại. Hơn nữa nếu giờ mà lui thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí trong bang.
Từ khi Ức Giang Nam mở ra, đây là lần đầu tiên có một trận bang chiến hơn mười phút, vì lực lượng hai bên ngang nhau, giết hết nửa quân số, số còn lại cũng đều thấp máu.
Mà Hoa Hạ đến chậm, đúng vào lúc boss xuất hiện, Lưu Xuyên cực kỳ quyết đoán ẩn thân đi tới bên cạnh boss, một chiêu cho nổ con rối đã giành được đòn đánh đầu tiên!
“Ầy… Ngủ lâu quá rồi…”
Boss bị đánh tỉnh vươn tay khiêng đại đao hướng ra ngoài cửa.
Thành viên Hoa Hạ lập tức khinh công bay lên, không lên cây thì cũng lên nóc nhà. Còn Nam Cung Mặc sau khi thức tỉnh cuồng bạo đợt đầu tiên, một chiêu “Uy chấn tứ hải” kinh thiên động địa tung ra, chỉ thấy đại đao trong tay hắn quét một vòng độ xung quanh, toàn bộ nhân sĩ Thất Tinh Thảo và Trường An vốn đang thấp máu lập tức về chầu ông bà.
Tiêu Tư Kính và Lâm Lập Minh cùng trở về điểm hồi sinh, hai người đều có chút xấu hổ.
Rõ ràng bọn họ không hiểu rõ về boss thế giới như Lưu Xuyên, Lưu Xuyên tìm đúng thời cơ lợi dụng chiêu lớn khi boss cuồng bạo để dọn sạch hết người của Thất Tinh Thảo và Trường An, Hoa Hạ không còn trở ngại ở đó đánh boss.
Bang chúng của Thất Tinh Thảo nằm chết tại chỗ nói: “Hội trưởng, bọn Hoa Hạ cướp sạch địa hình có lợi rồi, dmg tầm xa đều đứng trên nóc nhà và cành cây, cận chiến thì ở bên ngoài, boss bắt đầu chìm vào hồi ức kể chuyện cũ, đứng tại chỗ để cho chúng nó đánh.”
“Đường Môn tầm xa của Hoa Hạ dame cao kinh khủng, máu của boss giảm % rồi.” Mấy xác chết của Trường An cũng báo về bang hội.
Tiêu Tư Kính nhận thấy có gì đó không đúng, nhắn tin cho Lâm Lập Minh nói: “Bên đó vội vã khai chiến làm gì, cam tâm để Hoa Hạ bên đó làm ngư ông đắc lợi à?”
Lâm Lập Minh nghi hoặc: “Không phải bên đó hạ lệnh khai chiến trước hay sao?”
Tiêu Tư Kính nói: “Không phải tôi, tôi bảo mọi người án binh bất động đợi boss xuất hiện.”
Lâm Lập Minh: “Tôi cũng bảo mọi người án binh bất động.”
Điểm sống lại trên bản đồ được bảo hộ tuyệt đối, không cho phép PK, hai đội trưởng vừa rồi bị boss dùng một chiêu lên bảng, đứng ở điểm hồi sinh mắt to trừng mắt nhỏ.
Một lát sau, Tiêu Tư Kính mới bảo Tô Thế Luân kiểm tra lại, tìm được tên của người kia, nói: “Đệ Nhất Cung Thủ, là người này bên bang anh động thủ đầu tiên.”
Lâm Lập Minh cũng lập tức tra lại, nói: “Ám Khí Đường Môn, người này giết hai buff của bang bọn tôi.”
Tiêu Tư Kính càng nghĩ càng thấy sai sai: “Người này mới gia nhập bang bọn tôi ba ngày trước, trình độ rất cao, lai lịch không rõ.”
Lâm Lập Minh nhanh chóng hiểu ra: “Đệ Nhất Cung Thủ cũng vào bang Trường An ba ngày trước, trình độ cũng rất cao, lai lịch cũng không rõ…”
Tiêu Tư Kính: “Spy à?”
Lâm Lập Minh: “Có lẽ vậy.”
– bạn được hội trưởng mời ra khỏi bang.
Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong cùng nhận được tin nhắn này, Đường Ngự Phong nhắn tin cho sư huynh nói: “= = bị đá ra khỏi bang, chắc lộ rồi.”
Tạ Quang Nghị: “Bị đá +”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sao, hai cậu mở account chính tới đánh boss đi, bang chúng ta cướp được kích đầu tiên, máu của boss cũng bị bào đi % rồi, trừ khi bọn họ liên thủ tới diệt Hoa Hạ, nếu không chúng ta ăn chắc boss này.”
Đúng thế, trừ phi Thất Tinh Thảo và Trường An liên thủ tới giết Hoa Hạ, nếu không Lưu Xuyên quấy rối thành công chiếm lợi thế về đòn đánh đầu và địa hình, lại còn nghiên cứu qua cách đánh, bố trí phân công vị trí cẩn thận, Hoa Hạ đánh boss đâu ra đó, máu của boss thế giới hạ rất nhanh.
Còn Thất Tinh Thảo và Trường An vừa trải qua một trận đại chiến, giết không ít người của đối phương, hiện tại trên tên đều hiện màu đỏ, chỉ tung chiêu không cẩn thận là có thể đánh chết đối phương, trừ khi hội trưởng hai bên chính thức kết giao làm bang đồng minh, nếu không dù bọn họ có mang mấy đội tới cũng không thể liên thủ đánh Hoa Hạ, vì tên của bọn họ vẫn còn đang có cừu hận màu đỏ.
Bọn họ không thể chính thức kết minh…
Lưu Xuyên cực kỳ tự tin nghĩ thầm.
Nhưng đúng lúc đó, Thất Tinh Thảo và Trường An sống lại liên thủ đánh tới, Lưu Xuyên nhất thời chấn kinh.
“Má này này… Sao lại chơi như thế, từ khi nào hai bên lại kết đồng minh hả!” Lưu Xuyên nhanh chóng đánh chữ ở kênh phụ cận, “Sao mấy người có thể kết minh được?!”
Tiêu Tư Kính: “Sao lại không?”
Lâm Lập Minh: “Tạm thời, để đối phó cậu.”
Lưu Xuyên: “…”
– kế hoạch nằm vùng của Hải Nạp Bách Xuyên tan thành mây khói.
Lưu Xuyên vốn nghĩ hai bang trở thành trạng thái cừu hận thì hắn có thể đục nước béo cò, đến sau giành chiến thắng. Hơn nữa Trường An và Thất Tinh Thảo sau khi bị boss giết về điểm hồi sinh thì gặp nhau là tên sẽ chuyển đỏ, tới đây sẽ ngộ thương vô số, chắc chắn không thể tạo thành uy hiếp quá lớn với Hoa Hạ.
Nhưng hắn không ngờ, Tiêu Tư Kính và Lâm Lập Mình đều rất bình tĩnh, sau khi phân tích rõ ràng Lưu Xuyên cài spy quấy rối, hai hội trưởng liền quyết đoán bắt tay làm đồng minh tới giết Lưu Xuyên.
Hoa Hạ bị hai bang lớn bao vây không thể đỡ nổi, nhất là Lưu Xuyên, OT kéo cừu hận của cả hai bang, giá trị cừu hận quá lớn, Tô Thế Luân và Tần Dạ liền liên thủ giết hắn, một người hiến tế pet rồi bồi thêm Thiên chu vạn độc thủ, một người trực tiếp mở chiêu cuối Cửu chỉ đoạt hồn, Lưu Xuyên trong nháy mắt ngỏm.
Dạ Sắc nói: “Tâm địa xấu xa.”
Luân Hồi Vãng Sinh nói: “Đáng đời.”
Hải Nạp Bách Xuyên: “…”
Thất Tinh Thảo liên thủ với Trường An giết sạch Hoa Hạ, sau đó hai bên mới bắt đầu đánh boss. Có điều boss tính toán thương tổn theo bang hội, ai có thể đánh được chiêu cuối thì sẽ coi như bên đó dame cao hơn.
Hai bên liều mạng tấn công, máu của boss nhanh chóng giảm xuống còn khoảng %.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên có một Tiêu Dao bay tới, Tiêu Dao tay cầm quạt giấy khinh công lưu loát nhảy lên ba lần, thân nhẹ như chim yến đứng trên nóc nhà, trên đầu người này là ID “Lam Lam Lam Lam”, trong khi mọi người đang cuống cuồng đánh boss, người này lại nhàn nhã đứng trên nóc nhà phe phẩy quạt.
Mọi người nhìn tên này đều cảm thấy 囧
Người này im lặng đứng đó phẩy quạt, rốt cuộc Tiêu Tư Kính không nhịn được nữa, nhắn tin cho Lâm Lập Minh: “Tứ Lam muốn gì?”
Lâm Lâp Minh nói: “Chắc là ngắm cảnh.”
Tiêu Tư Kính: “…”
Trong số các bang hội, hội trưởng Tứ Lam của Lạc Hoa Từ là người lười nhất, làm gì cũng chậm rì rì, bình thường cũng không giao tiếp với những bang hội khác, vì thế mọi người không thể hiểu nổi Lạc Hoa Từ. Lần đánh boss thế giới này, Lạc Hoa Từ không hề có động tĩnh, có vẻ như không muốn ra tay?
Có điều một mình Tứ Lam đứng đó xem kịch vẫn khiến nhiều người bất ngờ.
Tần Dạ thẳng tính, thấy thế nhịn không được nói: “Đề phòng tên đó quấy rối, giết đi.”
Lâm Lập Minh nói: “Đừng động vào cậu ta vội, gì thì gì cũng là hội trưởng Lạc Hoa Từ, nếu chúng ta giết cậu ta, cả đống người Lạc Hoa Từ xông tới đây cũng không ổn. Đánh boss quan trọng hơn.”
Tần Dạ định xông lên nóc nhà xử lý Tứ Lam đành phải quay về, tập trung đánh boss.
Máu của boss còn % bắt đầu cuồng bạo lần thứ hai.
Lần cuồng bạo này boss tung ra chiêu kinh người hơn trước, đánh cho toàn bộ cận chiến trong phạm vi mét thấp máu! Thành viên Hoa Hạ sống lại xong cũng vừa lúc chạy tới đây.
Đúng lúc này, Lam Vị Nhiên đột nhiên thu tay lại, sau đó mở ra đạo cụ.
– Lệnh triệu tập bang hội!
Trong nháy mắt, mấy trăm Tiêu Dao xuất hiện dày dặc, bao vây toàn bộ ba bang còn lại!
Tiêu Dao của Lạc Hoa Từ bắt đầu niệm chiêu.
– Dương xuân hồi tuyết trận!
Trận pháp hoa lệ giáng xuống từ trên trời, bao phủ toàn bộ trung tâm, tạo nên hiệu quả hỗn loạn quần thể cực kỳ đáng sợ.
Tiêu Tư Kính: “…”
Lâm Lập Minh: “…”
Lưu Xuyên: “…”
Những người tham gia vào trận đại chiến cướp boss đầu tiên sẽ không bao giờ quên được hình ảnh năm đó.
Bang Lạc Hoa Từ gọi vài đội Tiêu Dao tới, có thể nói là tụ hội toàn bộ cao thủ đứng đầu môn phái Tiêu Dao, Lam Vị Nhiên thừa dịp boss tung chiêu khiến rất nhiều người thấp máu, lợi dụng lệnh triệu tập bang hội nhảy mắt gọi toàn bộ quân của Lạc Hoa Từ tới bên cạnh, Tiêu Dao niệm trận hỗn loạn, Trường An, Thất Tinh Thảo thấp máu nháy mắt diệt đoàn. Hoa Hạ vừa tập hợp chạy tới cũng bị liên lụy, chưa đầy nửa phút, Lạc Hoa Từ giáng xuống trực tiếp quét sạch ba bang!
Lúc này Lam Vị Nhiên mới mỉm cười nói: “Cướp boss.”
Boss bị đánh xuống % máu bị hạ thấp phòng ngự trên diện rộng, các đội của Lạc Hoa Từ bắt đầu phối hợp tung hợp kích.
Boss thế giới đầu tiên không ngờ lại bị Lạc Hoa Từ đến cuối cùng cướp được, kênh thế giới nhanh chóng thông báo: “Chúc mừng [Bang hội Lạc Hoa Từ] do [Lam Lam Lam Lam] dẫn dắt là bang đầu tiên giết được boss thế giới [Nam Cung Mặc].”, hội trưởng ba bang còn lại cảm thấy rất rối rắm.
Tiêu Tư Kính nhắn cho Lưu Xuyên: “Dám phái nằm vùng quấy rối hai bên, làm thế mà coi được à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Cái này gọi là mưu trí.”
Tiêu Tư Kính gửi icon khinh bỉ, dẫn Thất Tinh Thảo lui lại.
Sau khi Trường An giải trừ liên minh với Thất Tinh Thảo xong cũng tiện tay nhặt vài vật phẩm của hệ thống rồi nhanh chóng đi mất.
Bang Lạc Hoa Từ thắng lớn đứng đó kiểm kê chiến lợi phẩm, Lam Vị Nhiên cũng nhặt được cây quạt Tiêu Dao phẩm chất tốt nhất khu Một.
Thấy Tứ Lam vội vàng nhặt đồ, Lưu Xuyên nhịn không được nhắn cho anh: “Hớt tay trên giỏi ghê ha.”
Lam Vị Nhiên nói: “Cảm ơn.”
Lưu Xuyên cười cười, gửi tới một like bội phục, sau đó mang theo người của Hoa Hạ rời khỏi Giang Nam.
Mãi về sau này, Lưu Xuyên mới biết được, thực ra lúc đó Lam Vị Nhiên đã cài spy vào cả ba bang Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo và Trường An. Nhưng spy của anh không gây rối kích thích bang chiến như Lưu Xuyên mà rất khiêm tốn trốn ở góc hẻo lánh trong bang báo tin tại tiền tuyến cho Lam Vị Nhiên.
Vì thế Lam Vị Nhiên mới có thể xuất hiện đúng thời gian, đánh tan nát ba bang hội, giành được đòn cuối khi đánh boss.
Rất lâu sau khi mọi người đều thành tuyển thủ chuyên nghiệp mới biết chuyện này. Bốn đội tuyển đầu tiên mạnh nhất liên minh Hoa Hạ, Trường An, Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ vì đều đến từ khu Một Điện tín, dù trên sân đấu có đối chọi gay gắt đến đâu, nhưng trong tâm lý lại có cảm giác thân thiết kì quái – vì bọn họ đã từng cùng nhau kinh qua rất nhiều chuyện cũ vui vẻ tại khu Một Điện tín này.
Ví dụ như thích khách đệ nhất liên minh Dạ Sắc từng là thánh buff diệt đoàn; Tiêu đội không kéo nổi boss; Luân thần năm đó đánh phó bản OT điên cuồng được mệnh danh là Vua OT; Đường đội và đội phó Tạ từng lén lút làm spy; Tứ Lam đứng trên tường phiêu diêu cap màn hình ngắm cảnh; dấu vết khinh công ngã chết của Xuyên thần lưu lại khắp mọi ngõ ngách ở Đường Môn…
Khi đó bọn họ đều là thiếu niên chưa tròn tuổi, mỗi ngày đánh đấu trường, tranh giành boss, trải qua những ngày chơi game đơn giản mà vui vẻ…
Có đôi khi cưỡi ngựa ngang qua Trường An, còn có thể tình cờ thấy Lam Lam Lam Lam đứng trên mái nhà ngắm cảnh, Tam Tư Đại Sư và Luân Hồi Vãng Sinh PK với nhau trên quảng trường, Dạ Sắc một mình yên lặng đánh cọc gỗ luyện kỹ năng, cùng với Hải Nạp Bách Xuyên nhảy tới nhảy lui trên cọc gỗ bên cạnh tập khinh công.
Những người này đã viết ra biết bao truyền thuyết tại server Ức Giang Nam.
Sau này, bọn họ cũng trở tạo ra rất nhiều thần thoại khó có thể vượt qua tại giải chuyên nghiệp.
Dù trong tương lai cả bọn có giải nghệ, rời đi, nhưng những chuyện cũ của họ sẽ mãi mãi tương truyền trong thế giới của Võ Lâm.