Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thất Tinh Thảo đánh bại Hoa Hạ trong trận chung kết, khép lại vương triều của Hoa Hạ, Tiêu Tư Kính bỗng trở nên nổi tiếng, phóng viên tranh nhau muốn phỏng vấn hắn, thậm chí còn vây bắt chặn đường ở gần gaming house của đội. Tiêu Tư Kính dứt khoát tổ chức một buổi họp báo vào cuối tuần để trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Đây là lần đầu tiên đội tuyển Thất Tinh Thảo tổ chức họp báo, biển người tấp nập tại địa điểm tổ chức, chỗ ngồi chật kín, câu hỏi của phóng viên phong phú đa dạng, ngoài việc hỏi về tình hình huấn luyện, bố trí chiến thuật của đội tuyển thì còn nói về thị phi trong cuộc sống hàng ngày của các tuyển thủ.
Từ đầu đến cuối Tiêu Tư Kính đều nho nhã lễ độ trả lời câu hỏi của phóng viên, có một phóng viên lớn gan đứng lên hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, Tiêu đội đã có bạn gái chưa?”
Câu hỏi thu hút sự tò mò của rất nhiều phóng viên, Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Bạn gái à? Hiện tại chưa có.”
Có người hướng micro về phía Tô Thế Luân: “Còn đội phó Tô thì sao?”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Hiện tại tất cả các thành viên trong Thất Tinh Thảo chúng tôi đều đang độc thân.”
Phóng viên nói: “Có phải là vì Tiêu đội rất khắt khe nghiêm khắc, ngày nào cũng nhốt mọi người huấn luyện với nhau nên chẳng ai dám tìm bạn gái không?”
Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Tôi không can thiệp vào việc riêng tư của đội viên.”
Tô Thế Luân ở bên cạnh nói đỡ: “Tiêu đội không hà khắc như mọi người tưởng tượng đâu, thực ra chỉ khi huấn luyện anh ấy mới yêu cầu nghiêm túc thôi, bình thường không bao giờ hỏi đến những lúc đội viên được nghỉ ngơi.”
Tiêu Tư Kính quay đầu nhìn Tô Thế Luân, nói: “Thế Luân nói không sai.”
Buổi họp báo lần này diễn ra cực kỳ thành công, sau khi giành cúp vô địch lại mở họp báo cho phóng viên sẽ rất có lợi cho độ phủ sóng của đội tuyển Thất Tinh Thảo. Nhưng không ai ngờ được có nữ phóng viên của một tờ báo eSports nổi tiếng lại thích Tiêu Tư Kính, dùng cái cớ “phỏng vấn” để hẹn Tiêu Tư Kính ra ngoài ăn cơm.
Ban đầu Tô Thế Luân còn không để ý, khi Tiêu Tư Kính nhận điện thoại đi ra ngoài, anh còn nghĩ Tiêu Tư Kính có việc riêng cần làm. Nhưng mấy lần liên tiếp hắn đều đi ra ngoài đúng giờ cơm tối, Tô Thế Luân lúc đó mới cảm thấy không ổn, nhắn tin cho hắn: “Anh đang ở đâu? Mấy hôm nay đều không thấy anh ăn tối.”
Tiêu Tư Kính nhắn lại: “Tôi đang ở ngoài, ăn cơm với Lưu Lộ.”
Lưu Lộ, chính là nữ phóng viên dũng cảm đã dám hỏi Tiêu Tư Kính có bạn gái hay chưa trong buổi họp báo hôm đó. Tô Thế Luân nhớ rõ cô, một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài, dáng chuẩn, có khí chất, hơn nữa cũng khá nổi tiếng trong giới phóng viên, nghe nói tốt nghiệp hạng ưu tại trường có tiếng.
Trong lòng Tô Thế Luân có chút khó chịu, trả lời: “Cơm nước xong thì nhớ về sớm.”
“Ừ.”
Đêm đó, Tô Thế Luân đợi đến khuya, người ở phòng ngủ đối diện vẫn chưa về, anh đành phải ngủ trước.
Đến bữa tối hôm sau, Tiêu Tư Kính lại không thấy tăm hơi, Tô Thế Luân ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì, nhíu mày hỏi: “Tiêu đội lại đâu rồi?”
Đội viên bên cạnh đáp: “Chiều nay phóng viên Lưu lại gọi điện cho anh ấy, chắc lại hẹn nhau ra ngoài phỏng vấn rồi.”
Có người nghi hoặc nói: “Ngày nào cũng phải phỏng vấn một lần, có nhiều câu hỏi đến thế à? Chẳng nhẽ lại phỏng vấn độc quyền Tiêu đội?”
“Phỏng vấn độc quyền chỉ là cái cớ thôi.” Có người ra vẻ hiểu biết cười nói, “Rõ ràng vị phóng viên họ Lưu này có ý với Tiêu đội nhà chúng ta. Lưu Lộ cũng là phóng viên có tiếng, là gái xinh lại tài hoa hơn người, tôi thấy nếu cô ấy thực sự muốn cưa Tiêu đội thì xác suất thành công sẽ lớn lắm đó nha.”
“Nói thử xem cô ấy có chủ động tỏ tình không?”
“Đợi Tiêu đội về hỏi chút là biết thôi.”
“Tiêu đội nghiêm túc như thế, ông dám hỏi à?”
“Thì bảo đội phó hỏi.”
Đội phó Tô Thế Luân bình tĩnh dùng thìa chọc cơm, nghe đến đó nhịn không được nhíu mày nói: “Rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì đi huấn luyện, đừng có tám nhảm mấy chuyện nhảm nhí ấy cả ngày nữa! Anh ta ra ngoài ăn với gái là việc của anh ta, không khiến mấy cậu chĩa mũi vào.”
Nhìn bóng dáng Tô Thế Luân rời đi, mọi người hoang mang nhìn nhau – sao bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi ghen tuông nhỉ? Chẳng nhẽ đội phó cũng thích cô phóng viên đó sao?
Không ai biết được, thực ra người mà đội phó thích chính là đội trưởng.
Đêm hôm đó, Tiêu Tư Kính về rất muộn, bình thường giờ này Tô Thế Luân đã ngủ, vì thế Tiêu Tư Kính mới rón rén sợ làm ồn đến anh. Chẳng ngờ vừa mở cửa lại thấy người kia đang mặc áo ngủ ngồi trên sofa, đèn trong phòng khách bật sáng trưng như đang đợi hắn trở về.
Thấy Tiêu Tư Kính mở cửa tiến vào, Tô Thế Luân thản nhiên quét ánh nhìn qua hắn, hỏi: “Về muộn thế?”
– hình như có mùi thuốc súng?
Tiêu Tư Kính thay dép đi vào phòng khách, nói: “Cậu chưa ngủ à?”
“Không ngủ nổi.” Tô Thế Luân quay đầu nhìn hắn, “Lưu Lộ kia ngày nào cũng hẹn anh ra ngoài phỏng vấn, rốt cuộc hỏi anh cái gì?”
“Thì mấy chuyện linh tinh như việc huấn luyện hàng ngày ở đội, thói quen sinh hoạt của đội viên thôi. Cô ấy đang viết bài phỏng vấn độc quyền Thất Tinh Thảo, sẽ đăng trên tạp chí eSports.” Tiêu Tư Kính rót nước rồi ngồi xuống sofa, có chút nghi hoặc nhìn Tô Thế Luân, “Sao thế? Có gì không vui à?”
Tô Thế Luân nhìn qua chỗ khác: “Nào dám? Đội trưởng được yêu thích như thế, ngày nào cũng có phóng viên xinh đẹp tìm tới cửa, tôi nên vui mừng mới phải.”
Nhìn bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh, Tiêu Tư Kính không khỏi mỉm cười: “Nói chuyện câu nào câu đấy cũng có gai thế này, ai động vào cậu thế?”
Vì khoảng cách bỗng nhiên gần lại, Tô Thế Luân ngửi thấy mùi nước hoa nữ trên người hắn, trong lòng bỗng thấy xót xa, lập tức quay đầu không nhìn người kia nữa: “Chẳng ai động vào tôi hết. Việc riêng của anh tôi cũng chẳng lấy đâu ra tư cách mà chĩa mũi vào, có điều hiện tại đội tuyển vừa mới có tí thành tích, tôi chỉ hi vọng anh không vứt bỏ chuyện đội tuyển chỉ vì dăm ba cuộc hẹn hò.”
Giọng điệu Tô Thế Luân rất cương ngạnh, ngón tay siết chặt tái nhợt hẳn đi. Tuy Tiêu Tư Kính không biết tại sao anh lại tức giận đến thế. Là cộng sự lâu như vậy, Tiêu Tư Kính cũng có hiểu biết nhất định về người đội phó bên cạnh này. Hắn biết Thế Luân không phải loại người cố tình gây sự, anh chắc chắn có lý do để tức giận như thế.
Trầm mặc một lát, Tiêu Tư Kính mới vỗ nhẹ vai anh, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng nóng giận, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu hẳn là biết thừa tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi Thất Tinh Thảo vì việc riêng. Mà thực ra… tôi từ chối cô ấy rồi.”
Tô Thế Luân quay đầu, hai mắt sáng lên: “Anh từ chối rồi?!”
Nhìn ánh mắt sáng bừng của anh, Tiêu Tư Kính rất nghi hoặc không hiểu sao cảm xúc của người trước mặt lại chuyển biến nhanh đến thế, có điều hắn vẫn thành thật nói: “Hôm nay Lưu Lộ tỏ tình với tôi, tôi nói với cô ấy mình không có thời gian hẹn hò yêu đương, cũng dặn từ nay cô ấy đừng tìm tôi phỏng vấn nữa. Có lẽ tôi nói thẳng quá nên cô ấy có hơi khó chịu, tôi lo cô ấy về một mình không an toàn nên cơm nước xong liền đánh xe đưa cô ấy về nên mới về muộn.”
Tô Thế Luân khoái trá cười nói: “Anh làm đúng đấy, để một cô gái lại đó cũng không ổn lắm, đưa cô ấy về cũng được.”
Tiêu Tư Kính sờ mũi: “Cậu không giận à?”
“Vốn đâu có tức giận gì.” Tô Thế Luân tâm tình vui vẻ đứng dậy đi vào bếp, đích thân nấu một bát mì mà Tiêu Tư Kính thích ăn nhất, bưng tới trước mặt hắn nói, “Ra ngoài ăn cơm với phóng viên đảm bảo anh ăn chưa no, bữa khuya của anh đây, mau ăn đi.”
Mùi hương của mì bốc lên thơm lừng, bên trong có cả rau xanh cùng với cà chua, còn thêm một quả trứng ốp vàng ruộm khiến người ta càng thòm thèm.
Tiêu Tư Kính cúi đầu ăn mì, nhịn không được nghĩ: Vẫn là Thế Luân chu đáo nhất.
Tô Thế Luân mỉm cười nhìn hắn ăn mì, nghĩ một đằng lại nói một nẻo: “Thực ra phóng viên kia rất là đẹp, anh từ chối người ta mà không tiếc à?”
Tiêu Tư Kính không do dự nói: “Không tiếc, tôi chẳng có cảm giác gì với cô ấy cả.”
“Vậy anh thích mẫu con gái như thế nào?” Tô Thế Luân giả vờ lơ đãng hỏi.
“Còn chưa thích ai bao giờ.” Tiêu Tư Kính ngẩng đầu nhìn người trước mặt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Tô Thế Luân mỉm cười nhu hòa đến lạ, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn hắn, Tiêu Tư Kính khẽ rung động trong lòng, nhịn không được thốt ra, “Nếu là cậu thì có thể cân nhắc lấy về làm vợ, hàng ngày nấu mì cho tôi ăn.”
“…” Mặt Tô Thế Luân đột nhiên đỏ lựng, lập tức nhìn qua chỗ khác, nói, “Tôi ngủ đây, ăn xong nhớ rửa bát.”
Tiêu Tư Kính nhìn theo bóng người đang chạy trối chết, nghĩ thầm: Nói chuyện ăn cơm rửa bát hàng ngày sao lại có cảm giác như vợ chồng đang cãi nhau nhỉ? Là ảo giác sao?
Tại mùa giải thứ Ba, đội tuyển Thất Tinh Thảo giành cúp vô địch, đây có thể coi như bước ngoặt quan trọng trong lịch sử của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp. Vương triều của Hoa Hạ kết thúc, kéo theo đó là cục diện trăm hoa đua nở trong liên minh. Khi đó đội phó Trương Thư Bình của Hoa Hạ chuẩn bị giải nghệ do phong độ tuột dốc, Tạ Quang Nghị thay anh tạo nên đội hình phối hợp mới với Lưu Xuyên, còn Đường Ngự Phong lại mang theo cậu nhóc Trần Tuấn Phi trở về quên hương Tứ Xuyên, thành lập đội tuyển Thịnh Đường mới tinh dưới sự tài trợ của một nhà đầu tư thần bí.
Mùa giải thứ Tư, cách đánh bạo lực cận chiến do tổ hợp Lâm Lập Minh và Tần Dạ của Trường An áp dụng phát huy uy lực, xông thẳng vào chung kết giành chức vô địch. Đội tuyển Lạc Hoa Từ thua Hoa Hạ ngay trong vòng playoffs đầu tiên, đội trưởng Tứ Lam nản lòng thoái chí tuyên bố giải nghệ.
Sau khi hàng loạt tuyển thủ của Lạc Hoa Từ rời đi, liên minh chuyên nghiệp cũng chứng kiến làn sóng giải nghệ đầu tiên, thành viên chủ lực của Thất Tinh Thảo do phong độ sụt giảm mà không thể không rời đi sau mùa giải thứ Tư. Tuy Thất Tinh Thảo chỉ thua Trường An ở chung kết, giành được giải nhì, nhưng Tiêu Tư Kính hiểu rõ, sau khi toàn bộ thành viên chủ lực giải nghệ thì mùa giải thứ Năm tiếp theo sẽ càng thêm gian nan đối với Thất Tinh Thảo.
Mùa giải thứ Năm, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường ra mắt tạo ra một luồng gió mạnh mẽ trong liên minh, đội tuyển Đồng Tước được thành lập tại Quảng Châu như ánh mặt trời lên cao chói lòa rực rỡ. Đội ngũ mang phong cách nhiệt huyết, tràn đầy sức sống, vừa ra mắt đã xông thẳng vào playoffs giành giải ba. Còn cúp vô địch thì bị đội tuyển Thịnh Đường am hiểu chiến thuật chơi diều cấu máu tầm xa lấy mất. Đồng thời, đội tuyển Quốc Sắc, Phong Hỏa mới thành lập cũng có nét đặc sắc riêng, cục diện cân bằng giữa bốn đội mạnh ban đầu trong liên minh rốt cuộc bị phá vỡ triệt để.
Mùa giải này Thất Tinh Thảo không giành được bất cứ giải gì, đội trưởng mới, Diệp Thần Hi của Lạc Hoa Từ, mang theo một đám tuyển thủ trẻ tuổi bị ăn hành cả một mùa giải. Tổ hợp hai cận chiến Lâm Lập Minh và Tần Dạ của Trường An bị tổ hợp Thiệu Lộc đánh cho tan nát trong playoffs. Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị ở Hoa Hạ cũng chưa phối hợp nhuần nhuyễn, không phát huy được sức mạnh nổi bật.
Các đội tuyển mới lần lượt quật khởi, các đội tuyển lão làng lại nối đuôi nhau tuột dốc.
Có phóng viên phân tích chi tiết về kết cấu của mùa giải thứ Năm, hơn nữa còn dùng tiêu đề rất bắt tai: “Đội ngũ mới như măng mọc sau mưa, đội ngũ lão làng sẽ đi về đâu?”
Lúc đó mỗi một đội như Đồng Tước, Thịnh Đường, Quốc Sắc hay Phong Hỏa đều rất mạnh, đội tuyển lâu năm lại vướng vào cảnh tuyển thủ chủ lực giải nghệ mà không có ai tiếp bước.
Đây cũng là vấn đề mà rất nhiều đội trưởng trong liên minh tự hỏi. Thi đấu tàn khốc như thế, nếu không theo kịp tốc độ phát triển của liên minh thì chắc chắn sẽ bị đào thải. Các đội tuyển thành lập vào mùa giải thứ Năm dã tâm bừng bừng, thiếu niên thiên tài Lộc Tường đại diện cho lớp tuyển thủ trẻ tuổi, người nào người nấy đều ưu tú như vậy. Tuyển thủ trong các đội tuyển lâu năm giải nghệ khiến đội nào cũng rơi vào thời kỳ giáo hạt, khiến thực lực đội tuyển sụt giảm trên diện rộng. Ngay trong thời khắc quan trọng bấp bênh này, đội trưởng nhất định phải suy nghĩ sâu rộng, kiên định bước từng bước một.
Sau khi Thất Tinh Thảo vô địch tại mùa giải thứ Ba, thành tích trong đội không ngừng hạ xuống, đối mặt với nghi ngờ phía truyền thông, Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Tuy rằng có rất nhiều đội ngũ mới thực lực không hề tầm thường xuất hiện trong liên minh, thành tích của Thất Tinh Thảo mùa này cũng rất kém cỏi, nhưng tôi và Thế Luân sẽ không bỏ cuộc. Năm đó khi tôi tới Thanh Đảo đã nói với Thế Luân rằng Thất Tinh Thảo là giấc mơ của hai chúng tôi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ quên ước vọng ban đầu này.”
Những lời Tiêu đội nói như chém đinh chặt sắt, một câu “không quên ước vọng ban đầu” khiến fan Thất Tinh Thảo cảm động không thôi.
Tô Thế Luân đứng bên cạnh hắn, biểu tình kiên định nói: “Xin hãy tin tưởng chúng tôi, chỉ cần hai chúng tôi còn ở đây, cờ của đội tuyển Thất Tinh Thảo sẽ không bao giờ rơi xuống.”
Tiêu Tư Kính nhìn đội phó bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, dùng lực siết chặt.
Cảm thấy lực truyền tới nơi đầu ngón tay, Tô Thế Luân quay đầu về phía hắn, hai người đưa mắt nhìn nhau mỉm cười.
Ánh đèn flash phía dưới khiến hội trường sáng như ban ngày, những câu hỏi lắt léo của phóng viên truyền qua micro từ bốn phương tám hướng khiến hắn cảm thấy nhức đầu. Thành tích đội tuyển sụt giảm, áp lực dồn lên đội trưởng rất lớn, nhưng khoảnh khắc nắm chặt tay Tô Thế Luân khi đó, trong lòng Tiêu Tư Kính bỗng trở nên bình tĩnh và ấm áp lạ thường. Vì hắn biết, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, người đội phó cẩn thận lại chu đáo này vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh hắn, cùng hắn sẻ chia gánh nặng của Thất Tinh Thảo.
– Thế Luân, gặp được cậu là may mắn của đời tôi.
Nhìn ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại rối tinh rối mù.
Thầm thích người này, nhưng đối phương lại chẳng hề hay biết, chỉ đơn thuần coi anh là một người bạn thân, một cộng sự tốt…
Có điều vậy cũng không sao, chuyện tình cảm không thể vội vàng. Tô Thế Luân biết, trong một quãng thời gian rất dài tiếp theo, anh sẽ luôn kiên định ở bên cạnh Tiêu Tư Kính. Dù đối phương chỉ coi anh như cộng sự, thì cũng sẽ là một cộng sự tốt nhất, duy nhất, không thể thay thế.
Hết chương .
Sự ngọt ngào này khiến tim tui tan thành bãi nước _(: 」∠)_