Sau khi Tần Dạ rời mạng, đội ngũ còn lại năm người bắt đầu tiến hành kiểm kê thu hoạch của hôm nay. Một loạt các trang bị tím đạt được trong năm lần đánh La Hán anh hùng, cùng với tài liệu đá ngũ hành hệ thống thưởng cho sau khi đánh chết Liên hoa cư sĩ... gom hết sắp xếp lại một lượt rồi mới giao dịch sang tài khoản Thất Dạ Tuyết cất vào kho hàng công hội. Nhìn các trang của kho hàng tràn ngập tài liệu, đá ngũ hành cùng trang bị các loại, ai nấy đều cảm thấy vui sướng trong lòng.
Nhất là Cá, mới đầu gia nhập toàn thân đều như hàng rách nát đáng thương hiện tại đã nhanh chóng vươn lên thành buff chuẩn full trang bị tím!
Trước khoan đề cập tới thao tác của cậu nhóc có xứng là thánh buff hay không, chỉ nhìn riêng một thân trang bị như vậy cũng đã có dáng dấp của thánh rồi~
Toàn thân đều là trang bị tím chuẩn cấp, vũ khí tím cấp cũng có sẵn, đợi khi nào thăng lên cấp liền có thể lập tức thay vũ khí này vào dùng, tới lúc đó mình sẽ trở thành Nga My cầm đầu tiên dùng vũ khí cầm tím toàn server—— cảm giác từ nô lệ vươn lên làm địa chủ thiệt thật sự rất là yomost!!
Đánh bại Liên hoa cư sĩ ngoại trừ được rất nhiều quà thưởng trang bị tài liệu ra thì kinh nghiệm cũng khá là dày.
Bởi vì bọn họ vượt cấp đánh boss nên dựa theo quy tắc phần thưởng di động của hệ thống, những thứ rơi ra sẽ được gấp hai, kinh nghiệm tất nhiên cũng gấp hai. Cả đám vốn đang ở cấp ., boss vừa chết tập thể liền nhảy vọt lên ., trực tiếp thăng lên một cấp, mở ra bảng cấp độ cũng có thể thấy tên bọn họ đứng ở các thứ hạng top đầu.
Trước giờ bảng xếp hạng cấp độ đều toàn do cao thủ công hội chiếm lĩnh, tự dưng lại xọt ra mấy kẻ lạ hoắc lại không có công hội, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn kỹ thấy tên bọn họ là đám người thuộc đội ngũ của Lưu Danh Bách Thế thì ai nấy cũng bình tĩnh trở lại. Tên kia vừa mới mang đội đánh chết Liên hoa cư sĩ, nhảy cấp cũng là bình thường.
Trong lúc mọi người kiểm kê lại hàng hoá thì Ngô Trạch Văn quay sang hỏi Lưu Xuyên "Phải rồi, Tần Dạ là tuyển thủ chuyên nghiệp mà theo chúng ta đánh boss liệu có sao không?"
Lần trước phá kỷ lục thế giới Danh Kiếm Các nhưng Lưu Xuyên lại tỏ ra không quá vui vẻ, giống như liên quan đến việc tuyển thủ làm trái quy định của liên minh, nên bây giờ Ngô Trạch Văn mới hỏi như vậy.
Lưu Xuyên cười nói "Không sao, chỉ cần không dính dáng tới cạnh tranh các bảng xếp hạng thì cứ thoải mái, đánh kỷ lục là trực tiếp cạnh tranh thứ hạng với người chơi nghiệp dư nên mới bị phán là trái quy tắc, nhưng boss dã ngoại ai đánh cũng được. Hơn nữa thời gian Liên hoa cư sĩ xuất hiện là ngẫu nhiên, chỉ có thể tình cờ gặp rất khó canh, ai may mắn gặp thì đánh thôi."
Ngô Trạch Văn nghe vậy mới an tâm, quay sang hỏi cả đội "Hồng liên ngọc trụy này xử lý làm sao?"
Tài liệu trang bị cùng đá ngũ hành đánh boss thưởng cho đều xếp hết vào kho hàng, hồng liên ngọc trụy Lý Tưởng vẫn giữ trong hành trang, không có bỏ vào kho.
Lý Tưởng mở hành trang nhìn cái hồng liên ngọc trụy một cái, hưng phấn reo lên "Ngọc trụy này tên màu cam đó, là vật trang sức cực hiếm, bên trên còn có boss đích thân ký tên nữa nè!"
Nói xong Lý Tưởng nhanh tay post cái hồng liên ngọc trụy lên kênh đội ngũ cho mọi người xem, cả đám bấm vào nhìn thuộc tính của ngọc trụy, quả thực có chút đặc biệt——
Hồng liên ngọc trụy
Loại: Trang sức thắt lưng
Phẩm chất: Tuyệt phẩm thất tinh
Hạn chế môn phái: Không
Hạn chế cấp bậc: Không
Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, lạc hoa thời tiết hựu phùng quân —— Liên hoa cư sĩ.
Hàng cuối cùng là boss ký tên, cũng chứng tỏ lai lịch tuyệt phẩm của ngọc trụy này, chỉ có thể đợi Liên hoa cư sĩ xuất hiện sau đó hạ gục nó mới có xác suất nhận được nó. Nhưng nên nhớ, thời gian Liên hoa cư sĩ xuất hiện là không có cố định, đôi khi một tháng nó mới xuất hiện một lần, xác suất cực kỳ ngẫu nhiên. Phía quan phương giải thích như vậy "Vật phẩm hi hữu tự nhiên chỉ tặng những người hữu duyên.", bởi vì xác suất ngẫu nhiên cực kỳ khốn nạn này nên rất khó nếu muốn có được nó, những người có được tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác t thành tựu. Hơn nữa bởi vì tạo hình vẻ ngoài của ngọc trụy vô cùng bắt mắt, đeo vào người sẽ tản ra vầng sáng nhu hoà, nếu mà treo lên bán bảo đảm sẽ có vô số người cướp mua, bởi đây là vật sưu tập cực hi hữu, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Lưu Xuyên nghĩ một lát, mới nói "Mọi người có ai thích ngọc trụy này không?"
Này là thứ mọi người cùng nhau hợp sức mới đạt được, Lưu Xuyên mặc dù là đội trưởng cũng không thích tự chủ trương, cho nên anh mới hỏi trước người trong đội có ai muốn không.
Cả đám gần như đồng thanh nói "Không."
Ngô Trạch Văn không hứng thú lắm với mấy thứ không có thuộc tính như vậy, Lý Tưởng là đại sư mà đi đeo ngọc trụy sẽ rất kỳ cục, đạo trưởng hiển nhiên chỉ quan tâm đến giá trị thương mại của nó, còn về Cá ấy à... cậu nhóc vẫn đang hạnh phúc nhìn đắm đuối món trang bị tím hôm nay kiếm được.
Không ai cảm thấy hứng thú với thứ này, vì thế Lưu Xuyên cũng vui vẻ quyết định "Nếu không ai cần vậy bán đi. Cơ mà nên bán kiểu gì bây giờ?"
Giang Thiếu Khuynh nói "Treo lên cửa hàng đi, để tôi đi check giá thử."
Giá trị của ngọc trụy nếu đổi ra thành nhân dân tệ ít nhất cũng vài trăm, Giang Thiếu Khuynh vô cùng am hiểu giá thị trường, tìm kiếm một lát về các loại giá cả giao dịch ngọc trụy này ở các server cũ. Lần giao dịch cuối cùng thành giá là tệ, dựa theo giá vàng ở server cũ quy ra là khoảng ngàn vàng, giá vàng ở server mới đắt hơn một chút, khoảng ngàn có lẽ là được.
Giang Thiếu Khuynh nói "Treo ngàn vàng có lẽ không ai mua, chúng ta để giá ngàn thế nào?"
Ngô Trạch Văn đề nghị "Hay là chúng ta treo nó lên đấu giá?"
Lưu Xuyên nghe vậy mới nhoài người kề sát tai cậu thấp giọng nói "Thám tử Ngô xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, game này không có hệ thống đấu giá."
Ngô Trạch Văn nói "Chúng ta có thể tự tổ chức."
Lưu Xuyên nghe mà bó tay "Tổ chức đấu giá chỉ để bán một cái hồng liên ngọc trụy, không thấy kì sao?"
Ngô Trạch Văn nói "Sẵn tiện bán luôn mớ trang bị tím tồn kho, nhất định sẽ có lời."
Lưu Xuyên nghe vậy bật cười, nhìn cậu nói "Rồi, vậy phương án cụ thể của cậu là thế nào?"
Ngô Trạch Văn nói "Chúng ta có thể treo hồng liên ngọc trụy ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng, đừng treo giá, chỉ đặt ra triển lãm thôi, sau đó viết trên thông báo của cửa hàng về việc đáu giá hồng liên ngọc trụy, ghi giá khởi điểm cùng với phạm vi tăng giá, thời hạn đấu giá cuối cùng, ai cảm thấy hứng thú sẽ để lại lời nhắn kèm theo giá. Đợi đến hết hạn thì chúng ta tổng kết lại, ai ra giá cao nhất chúng ta sẽ bán cho người đó." Ngô Trạch Văn tạm ngừng một chút, lại bổ sung thêm "Có thể kéo dài thời gian treo ngọc trụy, thứ nhất là đợi những người chân chính muốn có nghe được đồn đãi đến xem và ra giá, mà những người thích nhưng không đủ tiền cũng sẽ chạy đến xem một cái, góp phần gia tăng nguồn khách cho cửa hàng, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên sao."
Lưu Xuyên "..."
Thật sự là bái phục nhóc này luôn!
Phương pháp do tổng quản tài vụ kiêm cao thủ phân tích nghĩ ra quả thực không có chỗ sơ hở nào!
Trong game đúng là không có hệ thống bán đấu giá, nhưng biện pháp đấu giá do Trạch Văn nghĩ ra nghe khá là ổn. Mỗi cửa hàng đều có một bảng thông báo riêng cùng bảng nhắn tin dành cho khách hàng, trước viết rõ mọi thứ trên bảng thông báo lôi kéo sự chú ý, những ai muốn mua có thể đến xem và nhắn giá lại ở bảng nhắn tin. Mọi người đều có thể nhìn thấy người trước mình ra giá bao nhiêu—— này không phải là loại hình thức đấu giá đơn giản nhất sao?
Hơn nữa dù cho cả đám bọn họ không ai ở trên mạng thì những người muốn mua ngọc trụy cũng có thể đến cửa hàng nhắn lại giá mình ra, cạnh tranh công bằng!
Lưu Xuyên càng nghĩ càng thấy ổn, nhịn không được khen ngợi "Cậu đúng là thiên tài! Cứ làm vậy đi, biện pháp này rất ổn!"
Lúc nãy hai người thảo luận với nhau thì ba người còn lại cũng nghe thấy, đạo trưởng đồng ý cả hai tay với biện pháp do Trạch Văn nghĩ ra, Cá nghe được sắp sửa có đấu giá thì vô cùng hưng phấn, vì thế cả năm người cứ như vậy vui sướng quyết định.
Giá khởi điểm của ngọc trụy do đạo trưởng định ra, giá ban đầu là ngàn vàng, phạm vi tăng giá một lần là ngàn vàng, ngày hết hạn là đúng giờ buổi tối thứ sáu tuần sau.
Đêm đó sau khi trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên mở máy tính của mình ra tải về hai video ghi lại trận đấu ngày hôm nay.
Mỗi một trận đấu đều phải tải về lưu lại, đây là thói quen hình thành lúc anh vẫn còn là đội trưởng Hoa Hạ đén nay. Anh còn đặc biệt dành ra một ổ cứng di động dung lượng cực kỳ lớn chuyên môn lưu các video thi đấu, từ mùa giải đầu tiên đến mùa giải thứ mười này, suốt mười cái folder, mấy ngàn cái video clip, chứng kiến lịch sử suốt sáu năm của Liên minh chuyên nghiệp Võ Lâm, cũng chứng kiến hưng suy vinh nhục của vô số chiến đội.
Bộ tư liệu trong tay của Lưu Xuyên này tuyệt đối là bộ sưu tập video ghi hình đầy đủ nhất của mười mùa giải
Hai trận thi đấu của hôm nay Lưu Xuyên cũng đặt tên lại, một cái là [Vòng đấu thứ nhất mùa giải thứ Trường An vs Tuyết Lang (bản đồ Băng nguyên liệt cốc, Liên hoa hồ)] một cái là [Vòng đấu thứ nhất mùa giải thứ Quốc Sắc vs Phong Hoả (bản đồ Lôi đài Giang Lăng, Tử trúc lâm)]
Thử mở ra các folder lưu trữ khác, bên trong là một loạt các video thi đấu được Lưu Xuyên đặt tên dựa theo quy cách tên chiến đội cùng bản đồ thi đấu, nhìn rất dễ hiểu.
Mỗi một trận thi đấu có thể giúp Lưu Xuyên phát hiện ra nhiều điều mới mẻ, sau này nếu có cần nghiên cứu đấu pháp cùng phong cách của chiến đội nào đó thì chỉ cần mở các trận đấu trước giờ của chiến đội đó xem lại. Sưu tập thứ này tuy mất rất nhiều thời gian, nhưng lại có thể soạn ra một phần tài liệu tham khảo quý giá, vậy cũng đáng.
Bởi vì dung lượng khá nặng nên tải về mất rất lâu, đến lúc xong xuôi đi ngủ thì cũng đã ba giờ rưỡi sáng, dẫn đến hôm sau gần mười hai giờ trưa Lưu Xuyên mới tỉnh lại.
Mở di động ra thấy có một tin nhắn chưa đọc [Dậy chưa?]
Người gửi là Ngô Trạch Văn, gửi lúc mười một giờ rưỡi..
Lưu Xuyên lúc này mới sực nhớ ra hôm qua đã hẹn Ngô Trạch Văn sang phòng dùng cơm trưa, kết quả hôm nay lại ngủ quên mất! Bây giờ qua có khi nào thức ăn lạnh ngắt rồi không?
Mau chóng vào toilet rửa mặt đánh răng thay đồ, xong rồi mới cầm điện thoại gọi qua "Trạch Văn hả, xin lỗi ha vừa mới dậy..."
Ngô Trạch Văn nói "Không có gì, lên đây ăn đi, thức ăn tôi làm xong rồi."
Lưu Xuyên cười nói "Ok tới liền!"
Cúp điện thoại, Lưu Xuyên gom di động cùng ví tiền nhét vào túi, sau đó bò lên lầu bốn gõ cửa phòng .
Ngô Trạch Văn ra mở cửa, vừa mở cửa lập tức có thể ngửi được mùi thơm nức mũi bay ra, Lưu Xuyên nhịn không được hút mũi vãi cái, vào phòng nhìn quanh hỏi "Có một mình cậu thôi hả?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, bạn phòng của tôi một người vốn là người bản địa nên cuối tuần về nhà, một người chuẩn bị xuất ngoại nên mướn nhà riêng bên ngoài ở, còn một người thì có hẹn với bạn gái."
Lưu Xuyên ồ một tiếng, nhìn quanh đánh giá một lượt, phát hiện phòng của bọn họ cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trong bốn cái giường có một cái nhìn sạch sẽ lại gọn gàng, trải drap giường caro xanh nhạt, chăn được gấp chỉnh tề vuông vắn, trên giường đặt một cái giá sách bằng gỗ nho nhỏ, trên giá đặt một đống sách dày cộm...
Lưu Xuyên mỉm cười bước đến trước giường nhìn một cái "Giường này của cậu đúng không?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ."
Lưu Xuyên đưa tay chỉ vào đống sách dày cộm bên trên giá sách nói "Đừng nằm trên giường đọc sách nhiều quá, xem gần như vậy có hại cho mắt lắm."
Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy kính mắt trên sống mũi nói "Tôi không có thói quen nằm đọc sách, sáng dậy vừa mới xếp lại nên để đó thôi. Trên bàn đặt sách nhiều lắm, tôi phải dọn để có chỗ đặt máy tính nữa."
Lưu Xuyên quay đầu nhìn bàn học của cậu, quả nhiên đã được dọn gần như sạch sẽ không có gì, Ngô Trạch Văn tính cách lo trước tính sau, dự định mua notebook liền tranh thủ dọn ra chỗ trống trên bàn học trước, khác với đại đa số người chỉ khi nào mua về mới lo dọn dẹp kiếm chỗ đặt.
Lưu Xuyên thấy cậu chăm chú nhìn vào nồi, tay không ngừng khuấy khuấy, mới nhịn không được bước tới tò mò "Đang làm gì đấy? Thơm ghê..."
Ngô Trạch Văn đưa tay nhấc nắp nồi, nói "Thức ăn hôm qua gói mang về, tôi bỏ hết vào nồi nấu lại."
Lưu Xuyên "..."
Như vậy có thể ăn sao?
Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn đống thập cẩm nằm trong nồi, tỏ vẻ cực độ hoài nghi "tài nấu ăn" của Ngô Trạch Văn.
Thịt viên cùng rau dưa trộn chung với nhau rồi nấu, nguyên nồi to oạch... Cảm giác sao giống nấu cháo heo vậy...
Lưu Xuyên dở khóc dở cười nói "Nấu vậy có thể ăn không đấy?"
Ngô Trạch Văn nói "Trong phòng chỉ có nồi cơm điện, không có chảo để xào nấu nên chỉ có thể làm món hầm như vậy."
Nói dứt lời liền với tay cầm một cái đĩa to múc món hầm vào đầy một bát to, bên trên nào là thịt viên rồi rau dưa, có cả mì lớn, chỉ ngửi không thì quả thật là rất thơm.
Lưu Xuyên kéo ghế ngồi xuống, Ngô Trạch Văn đưa chén cho anh hỏi "Trước giờ anh chưa ăn mấy món hầm kiểu này à?"
Lưu Xuyên nói "Chưa từng."
Mẹ của Lưu Xuyên vốn dốt việc bếp núc, bình thường trong nhà thức ăn đều do giáo sư Lưu một tay bao hết. Mà cá tính của giáo sư Lưu khiến ông làm mỗi một món ăn đều chú trọng trình tự nấu nướng, dầu phải sôi bao nhiêu mới vừa, rau phải xắt như thế nào, vân vân đều phải chính xác từng li từng tí. Bởi vì phụ thân chú ý đến ẩm thực như vậy nên từ bé tới lớn những món Lưu Xuyên ăn hầu hết đều ngon miệng lại xinh đẹp.
Nên thực sự là anh chưa từng ăn mấy món hầm kiểu thập cẩm như vậy lần nào.
Ngô Trạch Văn thấy vẻ mặt của nam nhân đầy hoài nghi liền đưa đũa sang nói "Nếm thử đi."
Lưu Xuyên cầm đũa gắp một ít bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó "..."
Ngô Trạch Văn hỏi "Thế nào?"
Lưu Xuyên kinh ngạc nói "Ngon... ăn rất ngon! Cậu làm như thế nào vậy?"
Ngô Trạch Văn nói "Món hầm đơn giản lắm, bỏ các món vào theo thứ tự sau đó trộn đều, cho thêm ít gia vị là được."
Kẻ mù tịt phòng bếp như Lưu Xuyên nghe mà chẳng hiểu gì cả, một nồi hầm đủ thứ thập cẩm phải nêm thêm cái gì mới ngon được như vậy?
Lưu Xuyên vừa thắc mắc vừa ăn, ngủ lâu như vậy hiển nhiên là đói vô cùng, chẳng mấy chốc cả bát to món hầm đều bị anh ăn sạch.
Ngô Trạch Văn nhìn nam nhân một lát, mới nghi hoặc hỏi "Không ăn món chính sao?" Vừa nói vừa chỉ vào một cái nồi cơm điện khác đặt ở bên cạnh.
Lưu Xuyên vẻ mặt vô tội nói "Tôi cứ tưởng món này là món chính."
Ngô Trạch văn "..."
Anh tưởng tôi đang cho heo ăn sao, nấu một nồi món hầm làm món chính, đây là thức ăn dùng với cơm, cơm mới là món chính!
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Vậy bắt đầu lại đi, múc tôi thêm bát nữa." Nói xong liền dùng hai tay nâng cái bát bị ăn sạch đưa ra trước mặt Ngô Trạch Văn, vẻ mặt tủm tỉm cười chờ được ăn.
Ngô Trạch Văn thấy như vậy nhịn không được bật cười.
Anh chàng Lưu Xuyên này... quả thật là mặt dày mày dạn, nhưng nhìn anh ta ăn món hầm bình thường ngon lành như vậy rõ ràng là rất thích món ăn do mình làm. Đối với Ngô Trạch Văn mà nói thì nấu ăn là một việc vô cùng đơn giản, lúc trước còn ở nhà mỗi lần mẹ bận việc cậu đều tự xuống bếp nấu cho mình ăn, lâu dần cũng biết nấu khá nhiều món. Hôm nay vì trong phòng ký túc xá không đủ công cụ nên không có cách nào xào nấu, chỉ có thể trộn chung hầm một nồi như vậy, không ngờ Lưu Xuyên lại thích.
Người này ngủ nướng tới tận giờ này, có lẽ là rất đói bụng, không thèm để ý tới cơm chỉ lo ăn thức ăn, ngấu nghiến như cuồng phong quét qua sạch cả một bát to.
Nhìn ánh mắt mỉm cười của nam nhân, tâm trạng của Ngô Trạch Văn không hiểu sao đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cậu nhận bát trong tay nam nhân, lại múc một bát to món hầm, còn cố ý lựa thịt viên bỏ vào bát.
Lưu Xuyên nhận bát thức ăn liền bắt đầu vùi đầu tiếp tục ăn.
Ăn ngon thật! Nồi món hầm Ngô Trạch Văn làm sao lại ngon vậy nhỉ!?
Tiểu kịch trường
Buổi tối một hôm nào đó, mọi người tháng một hồi trận đấu, vô cùng vui vẻ. Trạch Văn liền xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon khao đội trưởng.
Lưu Xuyên không chút khách khí ăn sạch sẽ cả bàn, sau đó ôm lấy Trạch Văn bưng vào phòng ngủ thế này rồi thế nọ nguyên cả đêm hôm đó, lý do là "Em cho anh ăn no như vậy nhất định là muốn anh thể lực sung túc đúng hông nè?"
Ngô Trạch Văn "..."
Lưu Xuyên đã đạt được buff vô địch rồi ←_← mới mặt dày được như vậy....