“Trường Phong còn sống có đúng hay không, cậu ấy hiện tại ở nơi nào?”
Mục Trường Sinh cũng không đáp, trái lại hỏi một vấn đề khác, “Ai làm chủ có ý đồ thương tổn Trường Phong?”
“Trưởng nữ Lý gia, Lý Nhan Mạt.” Đối với vấn đề này, Quý Trạch trả lời không có áp lực chút nào, cho dù nữ nhân này đã từng là vị hôn thê của anh.”Cô ta xác thực đem đuôi dọn dẹp rất sạch sẽ, lại không biết tôi đã cùng hai nhà khác ký kết khế ước, hiện tại chỉ có Lý gia bọn họ còn dùng loại đồ vật cấp độ thấp như Phụ linh huyết chú trói buộc thủ hạ.”
“Lý Nhan Mạt…” Mục Trường Sinh đem danh tự này ghi nhớ, khẽ rũ xuống lông mi chặn lại sát ý lóe lên trong đáy mắt hắn.
“Nữ nhân Lý Nhan Mạt kia tôi sẽ tìm người nhìn chằm chằm.” Quý Trạch nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh nói: “Hiện tại, cậu có thể nói cho tôi Trường Phong ở nơi nào.”
Mục Trường Sinh giương mắt nhìn hắn, âm thanh bình tĩnh, “Anh không phải nói hồn đèn Trường Phong đã diệt?”
Quý Trạch xiết chặt ly trống rỗng trong tay, chờ Mục Trường Sinh nói tiếp.
“Hồn đèn liên kết cùng mệnh hồn chủ nhân, hồn đèn tắt, nói rõ Trường Phong đã không ở trên thế giới này.”
“Ba” một tiếng, Quý Trạch bóp nát cái ly trong tay, mảnh kiếng bể không tiếng động mà rơi xuống trên thảm trải sàn. Anh thấy bộ dáng bình tĩnh của Mục Trường Sinh, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Suýt chút nữa bị cậu lừa, tự nhiên Trường Phong không còn trên thế giới này, vậy là cậu ấy đi đến thế giới khác? Là nơi anh tới?”
Mục Trường Sinh lúc này có chút kinh ngạc, hắn nhướn mày nhìn Quý Trạch dáng vẻ tự tin, hơi nghi hoặc một chút nói: “Anh tại sao khẳng định Trường Phong vẫn còn sống?” Bất luận người nào nhìn thấy hồn đèn tắt, đều tin chắc là chủ nhân hồn đèn đã tử vong? Cho dù là Mục Trường Sinh, cũng là minh xác nhìn thấy tình huống Trường Phong mới an tâm, Quý Trạch tại sao tự tin như thế?
“Đây không phải là trọng điểm, cậu khẳng định biết Trường Phong ở nơi nào, nói cho tôi!”
Mục Trường Sinh đã sớm liệu anh sẽ hỏi như vậy, lập tức hết sức rõ ràng mà trả lời một câu, “Tôi sẽ không nói cho anh.”
Quý Trạch nói: “Dựa vào cái gì?”
Mục Trường Sinh khí định thần nhàn, trong giọng nói còn mang theo từng tia kiêu ngạo không dễ phát giác, “Chỉ bằng tôi là huynh trưởng liên kết huyết thống với Trường Phong.”
Quý Trạch cười lạnh, “Huynh trưởng đối với thân đệ đệ mười mấy năm chẳng quan tâm?”
Mục Trường Sinh không hề bị lay động, “Tùy anh nghĩ như thế nào, ngược lại sự tình liên quan với Trường Phong, tôi sẽ không tiết lộ một chữ cho anh.” Chỉ điểm hồn đèn là hiểu, xem ra quan hệ Trường Phong cùng Quý Trạch vừa vặn là loại hắn không hy vọng nhất, xuất phát từ tôn trọng với đệ đệ, hắn sẽ không tận lực ra tay với Quý Trạch, đồng dạng, hắn cũng sẽ không cung cấp cho hai người bất kỳ thuận tiện gì, Quý Trạch muốn tin tức Trường Phong, nằm mơ!
(Tử Nguyệt: Đệ khống tới mức này, thật đáng sợ =_=)
Lần này Quý Trạch là thật nổi giận, anh nhìn người trước mắt này cùng Tiểu Trường Phong có khuôn mặt giống nhau như đúc, tâm lý không có bất kỳ cảm giác khác thường, đôi mắt hẹp dài vốn bán nheo lại thời điểm mở ra như hiện ra hai đạo ánh sáng sắc lạnh như lưỡi dao bén nhọn, năng lượng vờn quanh ở bên người anh cấp tốc gợn sóng, dùng anh làm trung tâm bắn nhanh ra, đến trước mặt Mục Trường Sinh đột nhiên dừng lại.
Trong mắt Mục Trường Sinh, đạo sức mạnh cường hãn tản ra sáng ngời linh quang, giống như Thương Long mạnh mẽ phóng tới, lại đến khi đến trước mặt hắn đột nhiên dừng lại, như thời gian đột nhiên cấm chỉ, Thương Long thuần túy từ sức mạnh ngưng tụ thành long lanh như được điêu khắc dừng ở giữa không trung, đẹp rực rỡ đến nỗi người than thở.
Rõ ràng sức mạnh này có thể hủy diệt tòa cao ốc trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt phát động cho tới bây giờ, trước sau tinh chuẩn mà khống chế trong một mức độ, cho dù trong căn phòng này một tấc vụn gỗ cũng không có tổn thương, còn có thể tùy tâm sở dục thu phát tự nhiên, lực khống chế tinh chuẩn hoàn mỹ như vậy, đủ để bất luận người nào kinh diễm.
Đặc biệt là khi Thương Long kia nhào tới, hắn có thể cảm giác được, Ngôn Linh lực của hắn dĩ nhiên có chút hơi trì trệ, nếu là Quý Trạch toàn lực triển khai, sợ là sẽ công phá ngôn linh của hắn, khiến cho hắn không thể không chuyên môn dùng ngôn linh đối phó công kích Quý Trạch triển khai.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn giác tỉnh gặp phải tình huống như thế, phải biết trước đó, hắn chỉ nói qua “Bất kỳ công kích đều không thể thương tổn được hắn”, chưa từng có một lần cố ý chỉ mặt gọi tên.
Mục Trường Sinh nhìn về phía Quý Trạch ánh mắt không khỏi nhiều hơn mấy phần thưởng thức, đương nhiên trình độ hảo cảm từng ấy còn chưa đủ làm cho hắn thay đổi quyết định ban đầu của mình.
“Anh không dám giết tôi.” Hắn ung dung nói.
Quý Trạch mạnh mẽ cau mày, hơi suy nghĩ, sức mạnh vô hình trung liền biến mất, nhưng mà không để yên, anh hoàn toàn thu liễm lại sức mạnh chính mình, quất tới Mục Trường Sinh một quyền.
Ngôn Linh của Mục Trường Sinh cũng không phải là toàn năng, nó phòng các loại năng loại cổ quái kỳ lạ của quý tộc, lại không phòng ngự được Quý Trạch đơn giản thô bạo vật lộn.
Nhìn thấy một quyền của Quý Trạch không hề có sóng linh lực đập tới, Mục Trường Sinh phút chốc liền nhớ lại lần trước bị tên lưu manh người phàm ám toán, sắc mặt ngay lập tức chìm xuống. Lần trước là an dật quá lâu, hơn nữa bị áp phích quảng cáo của đệ đệ làm phân tâm mới hoàn toàn không đề phòng, lần này bị người ngay trước mặt vung nắm đấm, Mục Trường Sinh làm sao có khả năng lại dễ dàng trúng chiêu.
Hắn đưa tay ra ngăn trở nắm đấm Quý Trạch, ánh mắt lợi hại đối diện hai mắt hẹp dài của đối phương.
Hai người ra tay như gió, ở trong phòng đánh nhau…
Nửa giờ sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Mục Trường Sinh khóe miệng mang theo một điểm máu ứ đọng từ bên trong đi ra.
Hai đại hán đang chơi suy đoán sợ hết hồn, lập tức dừng lại tại chỗ, lại phát hiện ra ngoài không phải Đại thiếu gia của mình, mà là Mộ thiếu gia!
Ca ca: Mộ thiếu gia đây là bị đánh? Bị Đại thiếu gia đánh?
Đệ đệ: Đại thiếu gia tại sao có thể như vậy chứ? Chơi trò chơi, làm sao có thể đánh người? Mộ thiếu gia da trắng thịt nộn, làm sao chịu được?
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tiến lên một bước, trăm miệng một lời nói: “Mộ thiếu gia, ngài thế nào rồi? Cần tôi đưa ngài đi bệnh viện sao?”
Mục Trường Sinh lắc lắc đầu, ra hiệu hai người không cần đi cùng, liền một mình đi thang máy đi xuống.
Hai đại hán hai mặt nhìn nhau.
Ca ca: Chuyện ngày hôm nay không tầm thường a! Đại thiếu gia làm sao có khả năng đánh Mộ thiếu gia?
Đệ đệ: Lẽ nào Đại thiếu gia tỏ tình bị cự tuyệt, nhân ái sinh hận?
Hai huynh đệ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt một hồi, thật lâu không chờ được Đại thiếu gia dặn dò gì, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại tâm bát quái, tiếp tục canh trước cửa.
Bên trong gian phòng, Quý Trạch cả người chật vật nằm trên đất, quần áo cao cấp đặt riêng đã hoàn toàn không thể nhìn, trên mặt anh một mảnh máu ứ thương tổn, mắt trái sưng to, nhẹ nhàng chạm thử liền đau đến khiên anh tê một tiếng, “Tê, Mục Trường Sinh này ra tay thật ác độc! Một chút đều không có ôn nhu như tiểu Trường Phong.”
Nhớ tới Trường Phong, Quý Trạch không nhịn được nhếch miệng, anh cứ như vậy ngồi dưới đất, phất tay một cái, quyển nhật ký bìa da đen đặt ở giá sách cách mười mấy mét liền bị một nguồn sức mạnh vô hình dẫn dắt, từ trên giá sách bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trên tay anh.
Quý Trạch mở ra quyển nhật ký, mở ra một trang mới, đề bút viết đến: 【 Trường Phong: Hôm nay là ngày thứ năm em mất tích. Nhớ em.
Ngày hôm nay anh lại gặp huynh đệ của em, lớn lên thật giống em, bất quá anh lần đầu tiên nhìn liền nhận ra không phải em. Cậu ấy nói là ca ca em, anh cũng không biết cậu ta nói có phải thật vậy hay không, ân, có lẽ là đệ đệ em cũng không chừng. 】 viết tới đây, trong mắt Quý Trạch lộ ra mấy phần ôn nhu và hoài niệm, anh vẽ lên nhật ký một trái tim, để trống một khoảng rồi tiếp tục viết.
【 Ca ca or đệ đệ em thật hung, cậu ấy ngày hôm nay mạnh mẽ đánh anh một trận, chờ em trở về, nhất định phải báo thù cho anh. 】 kỳ thực Mục Trường Sinh trên người cũng trúng đòn không ít…
Quý Trạch suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm giác thấy có chút không đúng, đứng lên chuyển động trong phòng, nhất thời không tìm được bút đỏ chính mình đem để ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục viết.
【 Anh cảm thấy được ca ca or đệ đệ em thân thể có chút không đúng, anh khẳng định cậu ấy không phải mới vừa dùng thủ đoạn bình thường thắng anh, hẳn là dùng đồ vật kích phát tiềm năng trong thời gian ngắn. Cậu ta hẳn là biết em ở đâu, lại không chịu nói cho anh, anh không tin chính cậu ấy cũng không vội. 】 Quý Trạch dừng bút, đem chữ mình viết nhìn mấy lần, lại tăng thêm vài câu.
【 Trường Phong, kiên trì của anh có hạn, nếu như sau ba tháng còn không thấy được em, anh sẽ giết ca ca em, không chút lưu tình. 】 Sau khi Quý Trạch viết xong, nhìn mấy lần, cuối cùng thở dài, đem câu nói “Giết ca ca em…” gạch bỏ.
(Tử Nguyệt: Kể ra tội Quý Trạch ghê: Thấy cái màn ngồi viết nhật ký cho vợ êu tình bể bình:)