Lôi Tu thấy Trang Dịch đã nghĩ tới cái gì, lập tức nói nhỏ vài câu bên tai hắn.
Trang Dịch còn thật sự nghe, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa, trong lòng chậm rãi tiêu hóa lời Lôi Tu nói, hắn ngẩng đầu nhìn đám hồn sư chăm chú tu luyện trước mắt, thần tình trong mắt chậm rãi lắng xuống.
Mạc Vi An tính toán động thủ.
Từ sau ngày nói chuyện cùng Trang Dịch Lôi Tu, Mạc Vi An không ngừng cùng Trang Dịch Lôi Tu liên hệ hiệp thương, mỗi bước kế hoạch lập ra đều cực kỳ chu đáo chặt chẽ, chính là chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Kế hoạch bước đầu tiên, tăng cường thanh thế phe mình. Đầu tiên là ngoài sáng trong tối tuyên bố hắn đã mượn sức được Trang Dịch cùng Lôi Tu, bản thân Mạc Vi An là cấp bảy đỉnh phong, bên cạnh có ba hồn sư cấp cao ủng hộ, hiện giờ lại có hồn sư cấp cao là Lôi Tu, nhất thời như hổ thêm cánh, thế lực vốn đã ngang hàng với hai hội phó, hiện giờ hai bên nhất thời kéo ra khoảng cách không nhỏ. Vì thế, Mạc Vi An sửa tác phong điệu thấp làm việc lúc trước, mấy ngày này lấy tư thái cực kỳ cứng rắn cố hết khả năng chèn ép thể lực hội phó trong hội phòng ma, làm cho người ta có loại cảm giác phe của hội trưởng cực kỳ cường thế.
Bước thứ hai, chèn ép đối thủ. Theo tin tức Trang Dịch huấn luyện hồn sư cấp thấp bày ra thực lực của hồn sư cấp trung nổ tung trong thành Huệ Xương này, trong khi bản thân Trang Dịch làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, đồng thời Mạc Vi An cũng thơm lây theo, hắn thấy thời cơ không sai biệt lắm, lập tức không khách khí chậm rãi tung chuyện nhóm hội phó hấp thu hồn lực của hồn sư cấp thấp ra ngoài thành Huệ Xương.
Động tác của hội phó rất cẩn thận, chuyện thông qua hấp thu hồn lực của hồn sư cấp thấp mà tăng lên thực lực bản thân này, chỉ có cao tầng hội phòng ma biết, Mạc Vi An nửa thật nửa giả tung tin tức này ra ngoài như đi tản bộ, ngay từ đầu còn có người không tin, nhưng từ một ít dấu vết để lại khi những hồn sư lúc trước chết đi bị lộ ra, hơn nữa dưới sự sắp đặt của Mạc Vi An, người vốn thuộc phe hội phó cũng không cẩn thận nói lộ ra hết, nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn hai hội phó khác đi. Tuy rằng cùng là chết, nhưng mà bị ma thú ăn tươi mà chết, cùng bị người một nhà rút hồn lực đi sau đó giết chết lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!
Sau khi hai hội phó biết được chuyện này, lập tức cực lực ngăn cản, hơn nữa tỏ thái độ đây chỉ là tin đồn nhảm ở trường hợp công khai, nhưng đã quá muộn.
Bên trong thành Huệ Xương khép kín này, các hồn sư vốn đã thần hồn nát thần tính, hồn sư cấp thấp ngày ngày vì sống sót mà hoảng sợ qua ngày, hơn nữa bình thường thái độ của các hội phó đối với hồn sư cấp thấp cũng không phải tốt, Mạc Vi An lại hoàn toàn tương phản, mọi người là sẽ chọn tin tưởng người tương đối thân cận với mình, bởi vậy chẳng sợ các hội phó cực lực phủ nhận, cũng không ít người có đề phòng sâu đậm với bọn họ dưới đáy lòng.
Lúc trước Mạc Vi An vẫn không dám truyền tin tức này ra là bởi vì hắn cùng hội phó thế lực ngang nhau, tùy tiện công bố tin tức này ra ngoài, nếu bị hội phó cắn ngược một cái, đến lúc đó không chỉ sẽ liên lụy ra rất nhiều phiền toái không cần thiết, thực lực bên trong hội phòng ma cũng bị tiêu hao, đây cũng không phải điều Mạc Vi An muốn nhìn thấy.
Mà bây giờ không giống, đóng góp mà Trang Dịch làm cho hồn sư cấp thấp, tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt, Trang Dịch là người của Mạc Vi An, bản thân đã đại biểu thái độ phe Mạc Vi An, mà Mạc Vi An giỏi nắm bắt lòng người còn chớp lấy thời cơ này mở một đại hội, đề nghị hồn sư cấp trung cấp cao học tập Trang Dịch, cố gắng giúp đỡ hồn sư cấp thấp, chỉ có mọi người đoàn kết một lòng, thực lực tổng thể tăng lên, tương lai mới có thể đi ra ngoài.
Mạc Vi An diễn thuyết rất kích động lòng người, hồn sư cấp trung cấp cao có lẽ không để lời Mạc Vi An nói ở trong lòng, nhưng những hồn sư cấp thấp này, tất cả ánh mắt nhìn Mạc Vi An lại sáng lên.
So sánh hai bên, một bên là hội phó sẽ săn giết bọn họ, một bên là hội trưởng có thể dạy bọn họ, giúp bọn họ tăng thực lực, những hồn sư cấp thấp này tự nhiên tâm duyệt phục tùng Mạc Vi An, gần như tất cả đều phản chiến hướng về phía Mạc Vi An.
Trừ điều này ra, một ít cỏ đầu tường có mắt thấy Mạc Vi An càng ngày càng có thế lớn, lập tức trở nên lắc lư bất định, trong đó cũng bao gồm hai vị hồn sư cấp cao trung lập kia. Hai hồn sư này tuổi khá lớn, trọn hai con cáo già, khi thắng bại chưa định bọn họ sẽ không công khai đứng về phía Mạc Vi An, nhưng cũng không ngại bọn họ cung cấp cho Mạc Vi An một số tin tức…
Bước thứ ba, dẫn rắn ra khỏi hang, một kích liền trúng. Mạc Vi An cùng hai hội phó đánh qua lại lâu như vậy, tự nhiên hiểu được bọn họ là hạng người gì.
Dưới sự áp bách thật mạnh của Mạc Vi An, hai vị hội phó nửa tháng này ngày càng khó qua, bọn họ vốn là hạng người tâm cao khí ngạo, bị Mạc Vi An luân phiên chèn ép, trong lòng tất nhiên không phục, trừ điểm này ra, người của hội phó cũng tuyệt đối sẽ không cam lòng tiếp tục như vậy, lại thêm Mạc Vi An âm thầm thúc đẩy, dưới sự liên hợp lại của những thủ hạ kia, hai hội phó quyết không thể tùy ý Mạc Vi An tiếp tục lớn mạnh như vậy, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu ra tay, một bên cổ vũ lòng người, một bên tìm tới hai hồn sư trung lập, đồng ý cho bọn họ không ít ích lợi, kế hoạch đoạt quyền trong mấy ngày này!
Mạc Vi An làm Lã Vọng buông cần, sau khi biết hội phó coi chừng, thấy thời cơ không sai biệt lắm, mấy ngày này lấy lý do ra khỏi thành thanh lý ma thú có tính uy hiếp, đề nghị hai vị hội phó ngày mai xuất phát ra ngoài thành săn bắn, đồng thời dự tính người lựa chọn đi theo, chính là hứn cùng một hồn sư cấp cao, cùng với Lôi Tu và Trang Dịch.
Mồi đã tung ra, chỉ chờ hai hội phó mắc câu.
Quả nhiên, hai hội phó vui vẻ đồng ý đề nghị của Mạc Vi An.
Tâm tư của mấy vị hội phó kỳ thật cũng rất dễ đoán, kế hoạch của bọn họ vốn là động thủ trong mấy ngày này, chuẩn bị sắp xếp hết thảy, không nghĩ tới Mạc Vi An lại đề nghị ra khỏi thành lúc này. Nhìn danh sách Mạc Vi An đưa ra, phe hội trưởng tổng cộng chỉ có hồn sư cấp cao, lần này trực tiếp đi người, chỉ để lại hai người thủ hội phòng ma, cho dù có cảm thấy đề nghị của Mạc Vi An kỳ quái, bọn họ cũng không ngăn được hấp dẫn của tình hình thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy.
Dị ma ngày càng giảm bớt, hội phó không phải kẻ ngốc, cũng nhìn ở trong mắt, toàn thành Huệ Xương mấy trăm người, một khi bị bọn họ nắm trong tay, sau khi phá thành ra ngoài, cho dù những người này không thể nguyện trung thành với bọn họ, cũng sẽ tràn ngập sự cảm kích với bọn họ, đây là bao nhiêu nhân tình a!
Ngược lại, Mạc Vi An công bố chuyện bọn họ hấp thu hồn sư cấp thấp ra ngoài, lần này nếu không thể thu thập lòng người, cho dù sau khi ra ngoài, đám hồn sư cấp thấp kia có không ít là thiên chi kiêu tử, một khi trưởng thành dần lên, vậy bọn họ sẽ có thể nguy hiểm.
Cân nhắc một phen, trong lòng Trang Dịch cũng có phác thảo, ngày mai đánh một trận cực kỳ quan trọng, một khi thành công, hội phòng ma sau này sẽ chỉ có một tiếng nói, bọn họ cũng có thể toàn lực ứng phó chuẩn bị phá vây!
Ngày kế, trời vừa mới sáng, Trang Dịch mơ hồ mở mắt ra, thấy thời gian không sai biệt lắm, lập tức cùng Lôi Tu đứng dậy đi về phía điểm tập hợp ở nội thành.
Người phụ trách ra ngoài thành săn bắn trong ngày, tất yếu phải đến từ sáng sớm, lúc Trang Dịch cùng Lôi Tu đến, Mạc Vi An cũng vừa vặn mang theo một hồn sư cấp cao tới, không đến một lúc, hội phó cũng mang theo người đến.
Vì muốn dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, nên thành viên tiểu đội hồn sư ra khỏi thành săn bắn bình thường đều rút gọn đến trong vòng người, người tới hôm nay cũng không ngoại lệ. Phe Mạc Vi An chính là Trang Dịch cùng Lôi Tu, tổng cộng người, hai vị hội phó cũng mang đến hai người, có điều kỳ quái chính là thực lực hai người kia đều tương đối thấp, chỉ có cấp bốn, tuy rằng ngoại hình rất to cao, đứng ở phía sau hai vị hội trưởng giống như hai bảo tiêu cường tráng, nhưng mà một khi bắt đầu chiến đấu chỉ sợ căn bản không có tác dụng gì.
Sau khi hai hội phó mang người đến trước mặt đám Trang Dịch, đầu tiên là nói tiếng chào với Mạc Vi An, sau đó Hồ Bằng nhìn Trang Dịch, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ: “Nghe nói hồn sư hai hệ có sức chiến đấu cao hơn cùng cấp rất nhiều, cứ việc là cấp sáu, lại không thua gì cấp bảy, ta thật sự là cực kỳ chờ mong biểu hiện kế tiếp Lôi Y.”
“Hội trưởng chỉ là mang ta ra ngoài mở mang tầm mắt mà thôi, có nhiều vị hồn sư cấp cao ở đây như vậy, ta cũng không tất yếu bêu xấu.” Trang Dịch nhẹ nhàng cười, thoải mái cản lại lời hội phó nói.
“Nếu tất cả mọi người đã tới, vậy đừng lãng phí thời gian, trực tiếp đi vào thôi.” Mạc Vi An thấy hội phó còn muốn nói gì, không có cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp hạ lệnh.
Lúc này mặt trời vừa mới lên, làm cho mảng sương mù lớn sát Liệt cốc kia ở dưới ánh ban mai trở nên một mảnh xám trắng, một khi đi vào, chỉ hơi cách mấy mét là sẽ không nhìn rõ phương hướng bốn phía, nhưng mà ở đây tổng cộng có người là hồn sư cấp cao, cảm ứng với hơi thở cùng hồn lực thường thường càng thêm nhạy bén so với mắt thường nhìn thấy, ỷ vào thực lực xuất chúng, bước chân đoàn người cũng không chậm, từ Mạc Vi An đi đầu, Trang Dịch cùng Lôi Tu đi ở bên cạnh hắn, tất cả người của hội phó thì đều đứng ở phía sau của đội ngũ.
Càng đi về trước sương mù bốn phía càng đậm, chớp mắt bọn họ đã chính thức bước vào lãnh địa của ma thú ở ngoài thành, chẳng qua đám ma thú kia cũng thật giảo hoạt, nếu vào là hồn sư cấp thấp hoặc cấp trung, chúng nó sẽ liên hợp lại vây quanh hồn sư, đến lúc đó ai săn ai thì phải xem bản lĩnh, chỉ là lần này thấy vậy mà phần lớn là hồn sư cấp cao đi vào, một đám chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Đảo mắt hơn ba giờ lại trôi qua, đoàn người mất thời gian từ buổi sáng đến buổi trưa cũng chỉ săn được hai ma thú cấp sáu, hai con ma thú cấp sáu này là gần đây mới thăng cấp, tính tình cực kỳ thô bạo giảo hoạt, gần đây giết không ít hồn sư nhân loại làm đồ ăn, vì giết chết hai con ma thú này, cho dù đoàn người Trang Dịch thực lực cao cường, ở giữa sương mù cũng mất một hồi công sức, chỉ là truy tung đã tốn không ít thời gian.
Sau khi hoàn toàn giải quyết hai con ma thú này, thấy sương mù phụ cận hơi nhạt đi một chút, phạm vi tầm mắt có thể đạt tới trở nên rộng hơn, lại thêm đá vụn khắp mặt đất, trong trăm mét không có chướng ngại vật gì, đồng thời cũng không cảm giác được có hơi thở của ma thú nào mạnh quanh quẩn ở phụ cận, Mạc Vi An hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, sau khi điều hòa một chút, nếu không tìm thấy nhiều ma thú hơn thì có thể trở về.
Mệnh lệnh Mạc Vi An hạ, mọi người đã đi hơn giờ tự nhiên không có ý kiến phản đối, bọn họ bất tri bất giác chạy vào trong một đống đá loạn, Trang Dịch cùng Lôi Tu cùng nhau tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hắn nhìn quét bốn phía một chút, nhìn một mảng đất toàn đá vụn, còn có cỏ dại thưa thớt, luôn cảm thấy nơi này có chút ít quen thuộc.
“Có phải chúng ta từng…” Trang Dịch tiến đến bên tai Lôi Tu, thấp giọng hỏi.
Lôi Tu nhìn thoáng qua một mảng yên tĩnh phía sau bọn họ khoảng m kia, khẽ gật đầu.
Trang Dịch cũng không tự giác mà quay sang nhìn, sau một lát mới chậm rãi phục hồi tinh thần, thấy hai hội phó tuy là nét mặt thoải mái mà uống nước, trò chuyện linh tinh với Mạc Vi An, nhưng Trang Dịch chú ý tới, bọn họ vẫn thường thường cúi đầu nhìn đồng hồ.
Nếu Mạc Vi An cùng Lôi Tu không phỏng đoán sai mà nói, sáng sớm hôm nay chính là thời cơ hội phó bắt đầu, nếu mà dựa theo hội phó trông đợi, đợi khi đám Trang Dịch săn bắn song trở về, có lẽ hội phòng ma đã thay đổi thời tiết.
Trang Dịch nhìn ánh mắt vừa căng thẳng lại chờ mong mà hai hội phó lơ đãng toát ra khi xem đồng hồ, nhìn vẻ mặt trêu tức của Mạc Vi An khi nhìn bọn họ, lại nhìn về Lôi Tu ngồi bên cạnh, chỉnh một cái mặt than, biểu tình trong mắt sâu không thấy đáy, ai cũng không nhìn thấu hắn suy nghĩ cái gì, cuối cùng Trang Dịch tổng kết, quả nhiên càng là người bất động thanh sắc mới là càng đáng sợ.
Lôi Tu là người bình tĩnh nhất trong tất cả, một đôi mắt màu đỏ sậm trừ Trang Dịch ra, giống như không có gì có thể lọt vào mắt hắn, nếu không phải biết nội tình, ai lại biết, thúc đẩy kế hoạch lúc trước của Mạc Vi An một vòng lại một vòng, hơn nữa hôm nay có thể cho hai hội phó một trận bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, là có hắn ở sau lưng giúp đỡ mà dẫn đến. Bạn đang �
Đúng lúc này, Mạc Vi An ngồi đối diện giống như lơ đãng nói: “Chúng ta đi một đường tới đây không gặp được nhiều ma thú cấp cao cho lắm, cấp trung cấp thấp gặp được cũng ít, hồn sư trong thành Huệ Xương đều dựa vào những ma thú này mà sống, ta thấy ma thú càng ngày càng ít, chỉ sợ có một ngày đạn tận lương tuyệt, mọi người tươi sống chết đói ở trong thành Huệ Xương, cũng lãng phí bao nhiêu cố gắng lúc trước để tu luyện đến cấp bậc hiện tại a.”
“Hội trưởng nói gì vậy, mọi người chỉ là tạm thời ở trong nội thành này, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày phải đi ra ngoài, không cần uể oải.” Hồn sư cấp cao đi theo Mạc Vi An lập tức tiếp lời, “Lại nói tiếp, gần đây dị ma ngoài thành càng ngày càng ít, ta phỏng chừng qua vài ngày kế tiếp chính là thời gian phá vây tốt nhất.” Mạc Vi An nói xong, nhìn về phía hai vị hội phó, “Nghe nói hai vị gần đây đang suy nghĩ kế sách phá thành, không bằng nhân dịp hiện tại rảnh rỗi nói một câu, để cho mọi người một hy vọng.”
Hội phó nhìn biểu tình chân thành trên mặt Mạc Vi An, trong đầu thầm mắng dối trá, một tháng qua người có động tác lớn nhất chính là ngươi, âm thầm kế hoạch cũng là ngươi, hiện tại ngược lại muốn chúng ta tới nói kế hoạch, nhưng mà hiện tại thời gian còn sớm, chiến đấu ở hội phòng ma bên kia chỉ sợ còn chưa chấm dứt, vì kéo dài thời gian không cho Mạc Vi An lập tức dẹp đường về phủ, Hồ Bằng lập tức nói: “Hai kẻ thô nhân chúng ta làm sao biết kế hoạch cái gì, chỉ biết tăng thực lực, tăng cường thực lực tổng thể của hội phòng ma, một khi mọi người mạnh hơn toàn thể dị ma ở bên ngoài, đột xuất vòng vây tự nhiên không tính cái gì.”
Mạc Vi An giống như không nghe thấy giải thích cùng ám chỉ về chuyện hấp thu hồn lực của hồn sư cấp thấp trong lời Hồ Bằng nói, hắn cười nói: “Tăng cường thực lực là quan trọng nhất, nhưng mà một mặt khổ tu cũng là vô dụng. Liền nói đám hồn sư cấp thấp ở cùng Lôi Y kia đi, thời gian hơn ngày ngắn ngủi, dưới sự giúp đỡ của Lôi Y, vậy mà có thể so sánh với hồn sư cấp trung, tu luyện rất quan trọng, nhưng mà cần dùng tâm.”
Hồ Bằng bị Mạc Vi An không nhẹ không nặng giáo huấn một chút, trên mặt lộ vẻ giả cười, nhưng cũng không tiếp lời.
Mạc Vi An thấy thế, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường: “Tìm đúng biện pháp thì hồn sư cấp thấp có thể thay thế hồn sư cấp trung, hồn sư cấp trung có lẽ cũng có thể chiến thắng đám hồn sư cấp cao chúng ta này không chừng.”
Người phe hội phó vừa nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía Trang Dịch cũng xảy ra chút biến hóa, điều này không phải bọn họ không nghĩ tới, nhưng mà được Mạc Vi An nói ra, thì lại là một chuyện khác.
Mạc Vi An thấy thế, tiếp tục chậm rãi nói: “Nếu hai vị không có ý tưởng gì, ta đây liền nói cái nhìn của ta một chút đi.” Mạc Vi An nói xong, đại khái nói qua kế hoạch của hắn một lần, chính là kế hoạch thỏa thuận cùng Trang Dịch Lôi Tu ngày hôm đó, vừa nói, Mạc Vi An vừa chậm rãi đứng dậy đến trước mặt hai hội phó: “Muốn thực hiện kế hoạch này, hội phòng ma phải cao thấp đồng nhất một lòng, nếu không bằng mặt không bằng lòng, một khi kế hoạch lần này thất bại, hậu quả không phải chúng ta có thể thừa nhận, không biết hai vị cảm thấy thế nào?”
Hai vị hội phó nghe vậy, liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, một vị hội phó trong đó nói: “Lời này của hội trưởng là có ý gì, hội phòng ma từ trước đến nay cao thấp một lòng, chúng ta vâng lệnh hội trưởng như thiên lôi sai đâu đánh đó.”
Nhưng mà đây là trước ngày hôm nay, sau ngày hôm nay, vậy thì khó nói…
Vị hội phó này nhìn Mạc Vi An, trong lòng oán hận nghĩ.
Mạc Vi An nghe vậy, biểu tình trên mặt sửa sang lại, vô cùng trịnh trọng cùng chân thành: “Có những lời này của hai vị, ta an tâm! Ta nghe nói có người âm thầm nhìn hội trưởng ta đây không vừa mắt, vẫn muốn đuổi ta xuống đài, để cho bọn họ đến nắm giữ hội phòng ma, trong đó có vị hồn sư cấp cao, chính là thủ hạ của hai vị, lập mưu hôm nay xuống tay, chiếm lấy hội phòng ma. Không nghĩ tới a, bọn họ vậy mà lại lấy danh nghĩa hai vị làm chuyện này… Cũng may ta tin tưởng nhân phẩm hai vị, hôm nay cố ý mang theo hai vị ra khỏi thành săn bắn, cũng coi như chứng minh hai vị trong sạch! Về phần hồn sư kia, đợi sau khi chúng ta trở về, nhất định phải tra hỏi một trận, cho dù bọn họ là hồn sư cấp cao, cũng tuyệt đối không thể nể quá hóa hỏng!”
Người bên hội phó nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi, Hồ Bằng xôn xao đứng lên, nhìn chằm chằm Mạc Vi An nói: “Mạc Vi An, ngươi đây là có ý gì!”