Từ thiên điện đến chủ điện có một đoạn lộ trình không nhỏ, lúc này ở trong Ngự Hồn điện, trừ hồn sư phụ trách tuần tra ra, phần lớn những hồn sư khác không được phép sử dụng hồn lực để biểu đạt sự tôn trọng với Ngự Hồn điện, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước khi Tưởng Hàm vừa tới thì cả người đều là mồ hôi.
Nhưng mà tuy không thể dùng hồn lực, tất cả mọi người lại là hồn sư không ngừng trải qua chiến đấu mà trưởng thành, thể lực tốt, bước chân cũng nhanh. Tưởng Hàm đi tuốt đằng trước, bước chân cực kỳ nhanh, mấy người Trang Dịch thấy thế cũng gắt gao đi theo phía sau hắn, cũng không cố ý kéo dài thời gian.
Tưởng Hàm cảm giác được bọn họ hợp tác, nghĩ nghĩ, vừa đi vừa quay đầu nói với bọn họ: “Ba vị Vương hồn sư, phân biệt đến từ Trần gia, Vệ gia cùng Tưởng gia, các ngươi đã gặp Trần Trần cùng Trần Vũ, hẳn là liếc mắt một cái là có thể nhận ra hồn sư Trần gia là ai, bọn họ lớn lên cực kỳ tương tự, hồn sư Tưởng gia chúng ta cũng tương đối giống nhau, hơn nữa nàng là vị nữ hồn sư duy nhất trong ba người, như vậy vị còn lại kia chính là hồn sư Vệ gia.”
“Yên tâm, bất luận là Trương học trưởng hay là các, Vương hồn sư trong Ngự Hồn điện các ngươi cơ bản đều đã gặp qua.” Mạc Vi An nghe vậy, nói, “Nhưng mà vẫn là đa tạ ý tốt của ngươi.”
Tưởng Hàm cười cười, không nói thêm nữa, tiếp tục chạy đi.
Trang Dịch nhìn sau lưng Tưởng Hàm, nghĩ đến phong di thư kia, có lẽ hắn có thể tìm một thời cơ thích hợp, giao cho Tưởng Hàm là được.
Thật vất vả đi đến một trong những chủ điện mà ba vị hồn sư cấp tám kia muốn gặp bọn họ, Tưởng Hàm tự mình mang theo bọn họ đi vào.
Bố cục chỉnh thể trong điện đơn giản rộng rãi, đến gần trong điện thì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ba vị hồn sư ngồi ở trên chỗ cao nhất, lúc này bọn họ ngồi quanh một cái bàn, trên bàn trải ra một thứ gì đó giống như địa đồ, ba người vừa nhìn vừa thấp giọng thảo luận, sau khi nhìn thấy Tưởng Hàm đi vào, ba người mới không hẹn mà cùng dừng lại, một người trong đó chậm rãi thu bản đồ lại, sau đó nhấp một ngụm trà đặt bên cạnh, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía mấy người Tưởng Hàm.
Ba hồn sư cấp tám đỉnh phong cùng ở một nơi, mặc dù Trang Dịch đã từng gặp không ít lão sư có thực lực mạnh ở Bardon, nhưng mà tình hình khi đó có khác biệt rất lớn với hôm nay. Những hồn sư cấp tám đỉnh phong này, tùy thời có thể muốn mạng bọn họ!
Trang Dịch sắp xếp lại những lời chuẩn bị trả lời kế tiếp trong lòng sang một bên, vì làm cho bản thân không quá căng thẳng, hắn còn tùy ý nhìn quét bố trí trong điện một chút.
Căn phòng trong điện này khiêm tốn mà xa hoa, rất nhiều thứ nhìn như bình thường, nhưng cẩn thận nhìn lại lại sẽ phát hiện giá trị xa xỉ. Trang Dịch nhìn nhìn liền cảm giác được có một luồng uy áp vô hình của trận pháp, uy áp này cực kỳ nhạt, trong mấy người ở đây thì chỉ có Trang Dịch đi sâu nghiên cứu trận pháp nhất, hơn nữa lại được gia tộc triệu hoán sư chân truyền nên mới có thể cảm ứng được một chút.
Lập tức, trong lòng Trang Dịch càng thêm cảnh giác. Hắn vừa đi vừa nhìn quét tất cả bài trí trong điện một lần, sau đó buông mi mắt cân nhắc trong lòng một lát, nhất thời càng nghĩ càng kinh ngạc.
Mỗi một đồ vật đặt ở nơi này, cho dù là trang sức kim cương tưởng như tầm thường trong góc tường, đều có tác dụng riêng của nó. Đơn giản mà nói, căn phòng này lợi dụng những bàn ghế, trang sức vân vân, hợp thành một số trận pháp nhỏ, sau đó lại lợi dụng những trận pháp nhỏ này, xâu chuỗi thành một trận pháp lớn. Vì thế, trong mắt Trang Dịch, toàn bộ chủ điện này, không phải một căn phòng, mà là một trận pháp che phủ xuống giống như mạng nhện, bao trùm toàn diện.
Hơn nữa nhìn phong cách này, mơ hồ có chút tương tự với bố cục của thành Huệ Xương.
Bởi vậy, đối với thực lực của Ngự Hồn điện, Trang Dịch càng hiểu biết rõ ràng thêm một tầng.
Khi Trang Dịch đang âm thầm đánh giá bốn phía, Tưởng Hàm đã mang theo bọn họ đi tới trước mặt ba vị hồn sư kia, sau đó cung kính cúi chào bọn họ, hơn nữa giới thiệu từng người Trang Dịch, để cho ba vị hồn sư kia có thể đối chiếu từng người.
Trương Thừa Lạc là đi từ Ngự Hồn điện ra ngoài, ba vị hồn sư tự nhiên không xa lạ gì hắn, biết Trương Thừa Lạc trở thành hồn sư cấp tám, ba vị này đều vô cùng kinh ngạc, lúc này nhìn thấy bản thân Trương Thừa Lạc, phát hiện hồn lực Trương Thừa Lạc còn ngưng thực hơn dự tính của bọn họ một chút, hơn nữa trải qua rèn luyện vòng ngoài Thần tích chi tường, khí chất toàn thân Trương Thừa Lạc đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu nói lúc trước là một thác nước lặng, thì hiện tại giống như cả người đều sống dậy.
Ba người không dấu vết liếc nhìn nhau một cái, một hồn sư trong đó cười lên sang sảng: “Sáng sớm quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi, mong các ngươi đừng để bụng.”
Diện mạo người này cực kỳ đoan chính, đôi mắt sáng ngời có thần, Trang Dịch thấy được bóng dáng Vệ Cẩn trên người hắn, nhưng mà chẳng biết là Vệ Cẩn không lớn ra hay thế nào, tuy rằng lớn lên giống nhau, ngũ quan lại nhu hòa hơn hắn rất nhiều, bởi vì có Vệ Cẩn, Trang Dịch thật sự khó sinh ra ác cảm với hồn sư Vệ gia, huống chi câu nói đầu tiên mở màn của người này khách khí như vậy, đám Trang Dịch đều cười gật đầu với hắn, Mạc Vi An còn cười nói: “Vệ thúc thúc.”
“Vài năm không thấy, Vi An trưởng thành rất nhiều.” Hồn sư Vệ gia cười cười với Mạc Vi An, “Tiểu Cẩn có nhắc qua ngươi với ta, lúc trước ở trường học đã được ngươi quan tâm không ít, cảm ơn ngươi a.”
“Đâu phải.” Mạc Vi An lập tức lắc lắc đầu, “Khi Vệ Cẩn đến Bardon cháu đã sắp tốt nghiệp, không thể nói quan tâm, gặp qua vài lần thôi, cũng không thể tranh công.”
“Ngươi rất thành thật.” Hồn sư Vệ gia lại cười.
Nghe xong đối thoại của bọn họ, Trang Dịch càng thêm xác định vị hồn sư Vệ gia này có quan hệ không ít với Vệ Cẩn. Nhìn hắn tuổi này, rất có thể chính là phụ thân Vệ Cẩn, hoặc là thúc bá linh tinh.
Hồn sư Vệ gia hàn huyên cùng Mạc Vi An xong, hai vị hồn sư khác cũng chia nhau tìm Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc chào hỏi, về phần Trang Dịch cùng Lôi Tu, bởi vì thực lực kém nhất, thân phận không rõ, bởi vậy ngược lại không có cơ hội nói chuyện gì.
Nhưng mà hàn huyên thì hàn huyên, mục đích chủ yếu hôm nay còn là muốn hỏi chuyện dây chuyền Long Nha, thấy đã khách sáo không sai biệt lắm, ba vị hồn sư này cũng không để mấy người Trang Dịch ngồi xuống, vị hồn sư Trần gia bị mất dây chuyền Long Nha là người đầu tiên không chịu nổi, hắn nhìn phía Trang Dịch cùng Lôi Tu nói: “Hai vị có thể dẫn dắt một nhóm hồn sư chủ yếu là cấp bốn cấp năm một đường từ Thần tích chi tường đến nơi đây, nghị lực cùng vận may thật là làm người khen ngợi. Chuyện xảy ra lúc rạng sáng, chúng ta đã nghe người nói qua, mục đích mời các ngươi tới đây lúc này, nói với Tưởng Hàm cũng đã nói cho các ngươi, như vậy các ngươi có gì muốn nói không?”
Lời của hồn sư Trần gia vừa dứt, ánh mắt ba vị hồn sư đều ngưng tụ trên người Trang Dịch cùng Lôi Tu.
“Đa tạ tiền bối khen ngợi, có thể được Ngự Hồn điện tán thành, là vinh hạnh của chúng ta. Về chút xung đột phát sinh lúc trước, tiền bối có thể hiểu cùng tin tưởng chúng ta, thật sự là vô cùng cảm kích.” Trang Dịch không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Nếu tiền bối hỏi chính là dây chuyền màu xám trắng mà lúc trước Trần Trần đeo trên cổ mà nói, chúng ta quả thật đã thấy. Chỉ là tình huống lúc ấy khẩn cấp, vì không để lẫn nhau xảy ra thương vong không cần thiết, cho nên ta cùng huynh đệ của ta phối hợp, đánh bay cái dây chuyền đó.”
“Đó là linh khí cấp chín, lấy thực lực của các ngươi, dưới tình huống không có trợ giúp từ bên ngoài, làm sao có thể đánh bay?” Sắc mặt hồn sư Trần gia trầm xuống, nhìn chằm chằm Trang Dịch nói.
“Này…” Trang Dịch ra vẻ suy nghĩ một chút, nói, “Lúc ấy chúng ta cũng không rõ ràng lắm sợi dây chuyền đó là bảo vật cấp mấy, bởi vì sinh mệnh toàn đội đều đang bị uy hiếp, bùng nổ công kích càng mạnh hơn bình thường, đồng thời hình như Trần Trần cũng không hàng phục bảo vật này, hồn lực lại lúc tiếp lúc ngắt, đại khái là dưới thiên thời địa lợi nhân hòa…”
Lời Trang Dịch nói nhất thời khiến người ở đây thần sắc khác nhau, hồn sư Trần gia chung quy cảm thấy trong lời Trang Dịch nói cất giấu vài phần khiêu khích, nhưng lại không chỉ ra được chỗ sai, hắn nói: “Sau khi dây chuyền Long Nha bị các ngươi đánh bay lập tức biến mất không thấy, hơn nữa nghe Trần Trần nói, những dị ma này sẽ ăn vào cơ thể hắn là bởi vì các ngươi đả thương hắn, mới dẫn đến dị ma có cơ hội lợi dụng.”
“Trần thúc thúc, lời nói này của ngươi không thỏa đáng.” Mạc Vi An không đợi Trang Dịch trả lời, hơi hơi nhướn mày cười nói, “Chúng ta thật vất vả thoát khỏi dị ma cùng ma thú mà đi vào Thần tích chi tường, ở ngoài Ngự Hồn điện nơi nơi đều là dị ma, sẽ có mấy con đi theo đuôi phía sau cũng là chuyện thường. Sau khi Trần Trần nhìn thấy chúng ta, tất nhiên cũng sẽ thấy được dị ma phía sau, nhưng hắn không chỉ không bắt tay cùng chúng ta đuổi dị ma đi, ngược lại dưới tình huống rõ ràng biết chúng ta không bị phụ thể, còn muốn lấy đầu chúng ta bổ sung chiến công. Chúng ta bị ép nghênh chiến, khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương, dị ma nhân cơ hội này tìm tới Trần Trần, cũng không phải chúng ta có thể điều khiển, đúng không.”
“Nói như vậy Vi An cũng đã chứng minh, trước khi Trần Trần gặp được các ngươi cũng không bị dị ma phụ thể.” Hồn sư Trần gia nói xong, nhìn về phía hai hồn sư nhà khác, “Dị ma khó lòng phòng bị, ít nhất trước rạng sáng thì Trần Trần vẫn như trước là Trần Trần, cũng không vi phạm quy định của Ngự Hồn điện với đội tuần tra.”
Mạc Vi An nghe vậy, biết mình bị hồn sư Trần gia nói suông lợi dụng một lần, sắc mặt nhất thời cứng đờ.
Hồn sư Trần gia thấy thế, cười gật gật đầu với Mạc Vi An.
Mạc Vi An lập tức phục hồi tinh thần, cũng đáp lại hồn sư Trần gia một nụ cười: “Trần thúc thúc không cần rất cảm ơn chúng ta. Tuy rằng thực lực đội săn ma cùng Tuyết Nhận thấp, nhưng từ trước đến nay thực sự cầu thị(), ăn ngay nói thật, cho dù lúc trước Trần Trần muốn lấy mạng chúng ta, ở trước mặt sự thật, chúng ta cũng sẽ thẳng thắn mà nói, hiện tại có chúng ta là căn cứ chính xác, Trần Trần đại khái sẽ không bị cách chức đi, thật sự là quá tốt.”
Tuy rằng bị sắp đặt một lần, nhưng mà nếu nói cũng nói rồi, dựa theo tính tình Mạc Vi An, tự nhiên nên vì bản thân mà tranh thủ lấy ích lợi —— tỷ như, từ trong lời nói làm cho bản thân có vẻ hiên ngang lẫm liệt, làm cho Trần gia thiếu bọn họ nhân tình!
Hồn sư Trần gia nghe vậy, nheo mắt, đang muốn nói cái gì, hồn sư Tưởng gia vẫn tương đối ít lời lại mở miệng, nàng kế thừa dung mạo diễm lệ của Tưởng gia, tuy vẫn không tinh xảo như Tưởng Tuyên, nhưng bởi vì là nữ, cho nên hơn vài phần xinh đẹp: “Được rồi, không cần kéo xa đề tài. Lôi Y Lôi Hổ, ta nói thẳng đi, dây chuyền Long Nha là bảo vật năm xưa cường giả đệ nhất đại lục Lôi Tu tặng cho Trần gia, lần này bởi vì Ngự Hồn điện gặp phải vây công trước nay chưa từng có, mỗi một hồn sư đều bị phái ra ngoài cố gắng một phần sức lực, thực lực Trần Trần ở trong Ngự Hồn điện không tính cao, để hết sức giữ được tính mạng của hắn, gia chủ Trần gia cố ý đưa bảo vật quý giá vốn được cất kỹ này cho hắn tạm thời sử dụng, ý nghĩa của dây chuyền Long Nha đối với Trần gia mà nói là vô cùng không bình thường, nếu hai người các ngươi cầm, nhanh chóng giao ra đây, tất cả chuyện cũ quá khứ đều sẽ bỏ qua.”
Hồn sư Trần gia thấy hồn sư Tưởng gia nói vậy, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cái gì gọi là bỏ qua chuyện cũ, mất đồ cũng không phải Tưởng gia, bọn họ nói thật nhẹ!
Chẳng qua, Tưởng gia đồng dạng đại biểu Ngự Hồn điện, lời đã nói ra khỏi miệng, hồn sư Trần gia tự nhiên không thể phản đối, hắn nhẫn nhịn, sau đó híp mắt nhìn về phía Trang Dịch.
Trang Dịch nghe xong lời hồn sư Tưởng gia nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ dây chuyền Long Nha kia vậy mà lại có liên quan đến cường giả đệ nhất đại lục.
Nhưng mà sau khi kinh ngạc, rất nhanh hắn đã hiểu được.
Đối với Trần gia mà nói ý nghĩa phi phàm cái gì, lừa quỷ đi.
Từ khi Lôi Tu bắt đầu mất tích đến bây giờ đã qua gần năm, lực ảnh hưởng trong Hồn Điện tất nhiên đã bị đả kích không nhỏ, Trần gia không phải cũng chẳng phải dòng chính của Lôi Tu, làm sao có thể coi thứ Lôi Tu tặng như báu vật. Nếu thật sự cúng bái như bảo bối, cho dù có khó khăn nguy hiểm hết sức, linh khí cấp chín, chí ít cũng nên do cường giả trên cấp tám đỉnh phong mới có tư cách, năng lực sử dụng, kết quả lại tới trên người một Trần Trần cấp bảy dòng bên…
Quả thực là minh châu bị long đong, Lôi Tu mà biết việc này, e là phải giận giữ mới đúng.
Nếu bọn họ không quý trọng, đặt trong tay người như Trần Trần cũng là lãng phí, chẳng bằng cho bọn họ sử dụng còn có chút ý nghĩa, chờ Lôi Tu thăng cấp, còn có thể phát huy uy lực càng mạnh.
Trang Dịch nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy hành động cướp dây chuyền Long Nha của mình thực sự là vô cùng anh minh, trong lòng không có chút áy náy, ánh mắt hắn nhìn hồn sư Tưởng gia vô cùng thản nhiên: “Theo ta được biết, bảo vật cấp cao đều có khắc một số cấm chế độc đáo hoặc trận pháp nhỏ, nếu dây chuyền Long Nha này đã là linh khí cấp chín, ta là hồn sư cấp sáu, Lôi Hổ là hồn sư cấp bảy, bằng thực lực của chúng ta, muốn không dấu vết lấy bảo vật này đi dưới mí mắt mọi người, quả thực chính là thiên phương dạ đàm. Các ngươi không tin chúng ta cũng không sao, bảo vật này nếu thuộc về Trần gia, ta tin tưởng Trần gia nhất định có phương pháp lần theo dấu vết của nó, ta cùng Lôi Hổ đứng ngay chỗ này, chẳng biết các ngươi có cảm ứng được khí tức của linh khí cấp chín hay không?”
Lời Trang Dịch nói nhất thời làm cho ba vị hồn sư trầm mặc. Chính là bởi vì không cảm ứng được nên bọn họ mới gọi đám Trang Dịch đến a, nếu không đã sớm chứng cứ xác thực mà bắt người, làm sao còn phải khách khí như vậy.
“Dây chuyền Long Nha không có khả năng vô duyên vô cớ mất đi, ở đây cũng chỉ có các ngươi tình nghi lớn nhất!” Hồn sư Trần gia thấy thế, một mực chắc chắn.
Mạc Vi An lại một lần đứng ra, cười giễu cợt một tiếng, hắn vừa muốn nói gì, đột nhiên, Trương Thừa Lạc vẫn đứng trầm mặc không nói ở bên cạnh lại nói: “Từ lúc bắt đầu nhìn thấy hồn sư Ngự Hồn điện, đây đã là lần thứ ba chúng ta bị vu oan.”
Trương Thừa Lạc từ trước đến nay luôn ít lời đã lên tiếng, nhất thời khiến mọi người yên tĩnh lại, đều nhìn phía hắn.
Trong một hàng bốn người Trang Dịch, cấp bậc Trương Thừa Lạc cao nhất, nếu trước kia hắn ở trong Ngự Hồn điện không được coi trọng mà nói, tình huống hiện tại là hoàn toàn tương phản. Một người, trong thời gian không đến một tháng, từ cấp bảy trở thành cấp tám, là cái khái niệm gì? Tư cách Vương hồn sư đã đủ để cho ba vị hồn sư coi trọng, càng miễn bàn Trương Thừa Lạc còn là người Trương gia. Cho dù có xích mích với gia tộc, nhưng nghĩ lại Tưởng Tuyên mà xem… Cũng như vậy, khi sinh mệnh hắn bị đe dọa, Tưởng gia lại vẫn ra tay cứu hắn, huống chi Trương Thừa Lạc cũng không phải là người phạm sai lầm quá lớn, chỉ cần hắn vẫn duy trì thực lực này, Trương gia sớm hay muộn cũng sẽ gọi hắn về.
“Lần đầu tiên, bị coi là dị ma; lần thứ hai, bị coi là hung thủ giết người; lần thứ ba, bị coi là kẻ trộm.” Trên khuôn mặt không có tâm tình rõ ràng của Trương Thừa Lạc bắt đầu khởi động, giọng điệu nói chuyện cũng rất bình thản, không có gì lên xuống, nhưng mà nghe lời hắn nói, ba vị hồn sư cũng không tự giác cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Tiếp theo, sẽ bị coi là cái gì đây.” Mạc Vi An tiếp lời.
“Các ngươi hiểu lầm, Ngự Hồn điện cũng không có ý không chào đón các ngươi, ngược lại, thực lực của các ngươi không chỉ đạt được chúng ta công nhận, ngày hôm qua khi ngươi cùng Trần Trần chiến đấu, thậm chí khiến cho trưởng lão chú ý, bọn họ đánh giá các ngươi đều cực kỳ không tệ.” Hồn sư Vệ gia lập tức nói.
Trang Dịch nghe vậy cả kinh. Khiến cho trưởng lão cấp chín chú ý? May mà trưởng lão cấp chín kia không phát hiện động tác nhỏ của hắn cùng Lôi Tu…
“Linh khí cấp chín bị mất, cùng với nói chúng ta hoài nghi các ngươi là kẻ trộm, còn chẳng bằng nói, chúng ta càng hy vọng, bảo vật này là bị các ngươi lấy đi.” Sau hồn sư Vệ gia, hồn sư Tưởng gia cũng lo lắng nói, “Bởi vì nếu không phải các ngươi mà nói, vậy là rơi vào trong tay dị ma…”
Hồn sư Trần gia nghe vậy, nghĩ cũng có khả năng đó, sắc mặt nhất thời có chút trắng bệch.
Toàn bộ đại điện rơi vào trong trầm mặc giống như tử vong.
Bởi vì không có chứng cứ gì, hơn nữa bất luận thực lực bản thân hay là thân phận của đám Trang Dịch đều khiến ba vị hồn sư kiêng kị, cuối cùng, bọn họ cũng không giữ đám Trang Dịch lâu lắm thì để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Để bày tỏ áy náy, hồn sư Tưởng gia cùng Tưởng Hàm còn cùng nhau tự mình đưa tiễn.
Dọc theo đường đi có một nữ hồn sư mạnh mẽ lại xinh đẹp cười khanh khách mà đi bên cạnh, còn thường thường nói chuyện phiếm với bọn họ, mỗi câu đều cất giấu vài phần ý tứ, Trang Dịch nhất thời cảm thấy 囧, nhưng mà may mắn có Mạc Vi An tiên phong này ở đây, một đường đi xuống, tất cả đều dựa vào hắn ứng phó vị Vương hồn sư nữ tính mạnh mẽ này. Nguồn:
Tuy rằng không nói chuyện cùng nàng, nhưng mà nghe nàng cùng Mạc Vi An nói chuyện với nhau, cảm giác vị nữ hồn sư Tưởng gia này mang lại cho Trang Dịch cũng không xấu.
Khi đi đến ngoài cánh của chung của phòng nghỉ, Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc đi vào trước, Trang Dịch quay đầu nói với hồn sư Tưởng gia kia: “Ta cùng Lôi Hổ đến từ thành Huệ Xương.”
Hồn sư Tưởng gia nâng mi nhìn Trang Dịch, không rõ Trang Dịch đột nhiên nói lời này làm cái gì.
“Ở bên trong thành Huệ Xương, chúng ta cơ duyên trùng hợp, phát hiện một di thể.”
Nghe được hai chữ “di thể” vẻ mặt hồn sư Tưởng gia khẽ nhúc nhích.
“Trên di thể có một phong di thư, người này, tự xưng Tưởng Ninh.”
Trang Dịch vừa nói xong, sắc mặt hồn sư Tưởng gia đại biến!