Tôi Đã Lỡ Yêu Em Mất Rồi

chương 9: chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về đến nhà chỉ còn vú Lâm ra mở cổng ,bước chân hắn loạng choạng nhưng vẫn không để cho bà đỡ.

Đến phòng vân không quên thay đồ ,cởi giày rồi nằm ngay trên giường ngủ.

Có lẽ hắn lại mơ thấy gì đó nên chán đổ rất nhiều mồ hôi ,miệng như muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.

Cứ thế hắn mê man đến gần sáng dứt.

Thức dậy đầu hắn đau như búa bổ ,lấy tay đập mạnh vô đầu cho tỉnh táo rồi bước vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh cá nhân ,mặc một bộ vest đã được chẩn bị, tay cầm sẵn một vali tiền rồi sài bước xuống nhà "Lôi cô ta ra đây ".

Bà Lâm liền kêu Dương Nhi đến phòng Tiếu Hi.

Cô mới chỉ qua cơn sốt còn những vết thương vẫn chưa bình phục hoàn toàn ,bước đến phòng thấy Tiếu Hi đang dọn dẹp lại căn phòng Dương Nhi vội nói "Cậu chủ tìm cô"

Tiếu Hi nghe vậy chỉ biết gật đầu rồi bước đi cùng Dương Nhi.

Nhìn thấy gương mặt lạnh của Hàn Cẩn khiến cô vô cùng sợ hãi không biết điều gì sẽ xảy đến với cô nữa đây.

Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ,hai tay run lên mà xiết chặt vào nhau.

"Dứng ngây ra đó làm gì lôi cô ta ra xe " giọng hắn gắt lên.

Dương Nhi cầm lấy tay Tiếu Hi đưa cô ra ngoài xe một tay đang chuẩn bị mở cửa xe thì hắn đứng đằng sau nói" Có phải muốn bị đuổi sớm đúng không mở cốp ra ".

Một lần nữa Tiếu Hi bị lôi vào chiếc cốp xe chật chội ,hắn cứ vậy mà lao đi còn cô chỉ biết nằm trong cốp.

Đến nơi hắn mở cốp lôi cô xuống ,đây chính là nhà của cô tại sao hắn lại chở cô về đây ,lòng cô lo sợ vô cùng "Tôi xin anh hãy tha cho bà tôi ,tôi xin anh" lần này cô thật sự rất sợ mặc dù đó là bà cô nhưng chưa từng coi cô là cháu , suốt ngày bị đánh bị đập nhưng ít ra bà cũng đã cho cô bám víu mà sống đến hôm nay ,cứ nhớ đến lời Mục Tân nói lại càng khiến cô lo sợ thêm.

Hàn Cẩn nở một nụ cười chễ nhạo" Sao vậy chưa gì đã sợ rồi à ,nào bước vào trong đi chắc bà cô đang nhớ cô lắm đấy " nói rồi hắn đẩy cô bước vào trong còn hắn đứng ngoài quan sát "Bước vào đi hay để tôi gọi bà cho cô".

Cả người cô run lên vì sợ mới chỉ bước vào đến cổng ,ở trong nhà bà liền thấy bóng dáng quen thuộc mà lao ra cầm theo cây roi quất liên tiếp vào người cô "Con chó gần tháng nay mày đi đâu ,tao sắp bị bọn vay nặng lãi rồi còn không mau lấy tiền cho tao"

Nước mắt cô rơi xuống nhưng vẫn cố lau đi những giọt nước mắt uất ức "Cháu không có tiền đâu ,bà đừng chơi cờ bạc nữa ,cho dù bà có giết cháu cũng không có một đồng nào đâu "

"không có ,không có ,không có sao" bà ta vừa nghiến răng vừa nắm đầu vừa lấy roi đập liên tục vào người cô vết thương cũ chưa lành lại đến vết thương mới chồng lên nhau ,cả người cô đau rát nhưng vẫn không mở một lời xin.

Hàn Cẩn đứng ngoài đôi mắt tối sầm lại nhưng vẫn cố gắng đứng quan sát ,tự dưng trong lòng hắn có một cảm giác khó chịu nhưng vẫn cố kìm nén

Nãy giờ bà vẫn không quan tâm ai dứng ngoài bởi thường ngày bà hay đánh cô nên hàng xóm bu lại coi cũng nhiều nhưng không một ai dám vào ngăn.

Cứ liên tiếp đánh cô cho đến khi cô không còn đứng vững mà ngã lăn ra đất ,cây roi có gãy bà cũng quay đi lấy thêm cây củi đánh tiếp ,chân bà đạp mạnh vào vụng cô ,vết khâu sắp lành lại thêm đau ,vừa máu vừa mủ chảy ra cô chỉ biết ôm bụng đỡ lấy từng cú đạp từ bà.

Đến bây giờ cô cũng chỉ mong bà đánh chết cô đi cũng là một cách giải thoát.

Đánh cô đến mệt lả đi mà thở mạnh " tao ! tao sẽ bán mày cho tên khốn Tư Mã ,coi như là công sức tao nuôi mày bấy lâu "

Cô không thể nói cũng không thể phản kháng cô chỉ biết câm lặng.

Đúng trước giờ cô luôn nhu nhược như vậy.

Mỗi lần bà tức giận cô cũng chỉ nghĩ là do mình không ngoan nên bà mới giận vì vậy cô luôn nghe lời bà đến cả khi đánh cho bầm dập như hiện tại cô cũng không dám chốn tránh.

Với cô mà nói ít ra bà còn có tình người hơn cha mẹ của cô ,đẻ cô ra nhưng không ai nuôi nấng dù chỉ một ngày.

Hàn Cẩn đứng ngoài dường như mất kiên nhẫn hắn bước vào và cầm theo một vali khá lớn "Ôi bà nội tại sao bà lại đánh VỢ cháu như vậy chứ" Hàn Cẩn nhẫn mạnh chữ vợ rồi nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch không chút máu của cô

Thấy hắn nói vậy bà tưởng mấy thằng nhãi ranh liền cầm chắc que củi tiến sát đến tính cho hắn một gậy thì Hàn Cẩn vội né và ném xuống đất một vali bung ra toàn tiền là tiền khiến mắt bà sáng rực lên " ôi tiền haha tiền " bà già cúi xuống định nhặt lên thì hắn vội nhẫn lên tay bà " Ấy bà già đây là tiền của tôi "

"Vâng vâng tiền của cậu ,tôi! tôi chỉ tính nhặt lên thôi mà"

Nhìn thấy gương mặt hãm tiền của bà khiến hắn vô cùng khinh bỉ.

Lấy chân mình ra khỏi tay bà già rồi nở một nụ cười ma mị "Nhưng giờ nó là của bà tất "

"Thật thật sao ,cảm ơn cậu "

"Ấy khoan nhưng đổi lại đứa cháu của bà sẽ hoàn toàn thuộc về tôi".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio