Tôi Đã Nghe Thấy Thanh Âm Của Hạnh Phúc

chương 9: thanh minh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit : Hiên Vũ

Cuộc sống hiện tại của Trần Tử có thể nói là như cá gặp nước. Trong nhà cất giấu một bé đáng yêu, công việc lại không có phiền não. Nhưng hai ngày nay Trần Tử vẫn không mấy vui vẻ.

Đều nói đàn ông là sinh vật người dưới, đặc biệt là khi cùng người mình thích ngủ chung một cái giường.

Mặc dù gần đây luôn ngủ cùng Miêu Miêu, nhưng vẫn có ý định làm cái gì thái quá. Con người là loài kỳ lạ như vậy đấy, sau khi hai bên hiểu tình cảm đối phương, tâm hồn được kết nối, tất nhiên bắt đầu muốn theo đuổi thỏa mãn thể xác.

Ngày thường, hôn nhẹ, ôm một cái cũng không có vấn đề gì, chính là hai ngày nay, cảm thấy rất muốn làm tiếp chút gì đó.

Ví dụ, khi Miêu Miêu tắm xong, thấy tóc cậu còn nhỏ nước, Trần Tử cảm thấy rất khát nước.

Ví dụ, Miêu Miêu khom lưng lấy đồ từ dưới ghế sô pha, từ cổ áo có thể nhìn được bụng, Trần Tử cảm thấy rất khát nước.

Ví dụ, buổi tối Miêu Miêu ngủ cọ cọ cổ của anh, Trần Tử cảm thấy rất khát nước.

Ví dụ…

Dù sao Trần Tử cảm thấy, bất cứ lúc nào bất kỳ tình huống nào, nhìn thấy bộ dạng nói cười của Miêu Miêu, Trần Tử đều rất khát nước.

Anh nghĩ, có phải yêu đương tới một giai đoạn nhất định, sẽ muốn làm chút chuyện sâu sắc hơn.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương với đàn ông a, lại nói qua một chút, tuổi, ngay cả kinh nghiệm yêu đương với phụ nữ cũng không có.

Vì vấn đề này, Lạc Ảnh còn hoài nghi, Trần Tử thích Miêu Miêu có phải là do nhất thời không rõ. Nhưng hiện tại Trần Tử rất rõ ràng, anh thích đàn ông! Bởi vì anh nhìn nam nhân, cương rồi! o_O

Mấy ngày qua tương đối nóng, trong nhà Trần Tử không lắp điều hòa, ban đêm Miêu Miêu ngủ rất nóng, giống như đứa trẻ bị nóng, có mấy buổi tối Miêu Miêu đạp chăn, áo cũng vén lên cao. Đây không cẩn thận bị Trần Tử nhìn thấy hết.

Nhìn cái bụng nhỏ trắng nõn, cái rốn đáng yêu của Miêu Miêu, lúc hô hấp thì phập phồng, khiến Trần Tử nhìn muốn cắn một miếng. Càng chết người hơn chính là, Miêu Miêu không chỉ vén áo lên, mà còn để nửa vời, hai điểm nhỏ hồng mềm mềm kia lúc ẩn lúc hiện…

Sau đó Trần Tử liền mất ngủ, bởi vì anh cương. Rất muốn làm chuyện gì đó thân mật hơn, nhưng chỗ kia nhỏ như vậy, thật sự có thể làm được sao? Thật sẽ có cảm giác?

Mặt này Trần Tử không hiểu, cho nên, cái gì cũng không dám làm.

Đấu tranh rất lâu, Trần Tử quyết định gọi điện thoại cho Lạc Ảnh, xem thời gian rồi hẹn gã ăn một bữa, xin chỉ bảo. Dù sao… đàn ông với đàn ông thì gã là người trong nghề.

Trong phòng làm việc, Đông Tử nhìn Trần Tử lấy điện thoại ra gọi, nhưng khi anh kết nối được thì vẻ mặt liền thay đổi, sau đó không nói gì cả.

… Không phải là gọi điện thoại tra cước phí chứ…

Chỉ có thể nhìn vẻ mặt, lại không thấy lên tiếng, Đông Tử chỉ có thể tự mình suy đoán xảy ra chuyện gì. Điện thoại này phát đi đến hiện tại cũng gần ′ rồi, nếu tra phí sẽ không như vậy chứ, rốt cuộc để làm chi?

Đi tới phía sau Trần Tử, lại không bị phát hiện, thằng ranh này rốt cuộc làm gì vậy?

“ Trần Tử.” Ở phía sau vỗ vỗ anh.

“ A a!!” Phía sau đột nhiên có người vỗ vai mình, Trần Tử giật mình, vội vàng cúp điện thoại, nhét vào trong ngăn kéo.

“ Làm gì vậy, lén la lén lút?” Gọi điện thoại thành như vậy sao?

“ Không có, không có gì.” Ấp úng qua quýt một câu, đuổi Đông Tử về, nhưng bản thân vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh được.

Trời ạ! Vừa rồi anh nghe được cái gì?

Vừa rồi muốn gọi điện thoại cho Lạc Ảnh, hẹn gã đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện xin giúp đỡ. Không bao lâu điện thoại liền thông, cũng kết nối được, nhưng không nói chuyện, chỉ nghe thấy thở dốc, còn có… còn có… tiếng rên rỉ của Lạc Ảnh.

Lần đầu tiên anh nghe thấy Lạc Ảnh phát ra âm thanh như vậy, vô cùng… đốt người.

Trần Tử nghĩ nếu như không phải Đông Tử đột nhiên kêu mình, có lẽ anh vẫn sẽ sững sờ không biết cúp điện thoại đâu.

Cũng không lâu lắm, điện thoại vang lên, vừa nhìn số gọi tới, là Lạc Ảnh. Trong nháy mắt không có can đảm nghe điện thoại, giống như làm chuyện gì có lỗ với người ta.

“ Alo?” Vẫn nhận điện thoại.

“ Sao lâu như vậy mới nhận hả? Mày bị táo bón à? Vừa rồi gọi cho tao có gì không?” Giọng điệu của Lạc Ảnh giống như không có chuyện gì, hóa ra gã không biết mới vừa rồi điện thoại kết nối được.

“ Tao, tao…” Tao hồi lâu ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra.

“ Nói đi, tìm tao có chuyện gì?” Gọi điện thoại cho người ta, lại không nói lời nào.

“ Mày vừa rồi làm gì!?” Lời vừa ra khỏi miệng Trần Tử liền hối hận, nói gì vậy? Nói như vậy không phải là để lộ vừa rồi mình có nghe được sao?

“ Vừa rồi? …” Đầu bên kia dừng trong chốc lát, có lẽ là lục ghi chép cuộc gọi, “ Thì ra không cẩn thận nhận nghe, một khách quen.” Lạc Ảnh tỏ vẻ như không có chuyện gì, căn bản không ngại Trần Tử nghe được cái gì, còn bản thân Trần Tử thì ở chỗ này không được tự nhiên rất lâu.

“ Trần Tử, từ lúc nào mày bắt đầu cù nhây như thế? Rốt cuộc tìm tao có việc gì?” Người ta rất bận rộn.

“ Mày có rảnh không, có một số việc muốn hỏi mày”

“ Mày lại cãi nhau với Miêu Miêu à?”

“ Không có! Bọn tao rất tốt. Ai da trong điện thoại không tiện nói, đi ra ngoài tao mời mày ăn cơm.” Đây là ở công ty nha, sao có thể không biết xấu hổ nói chứ.

“ Được được được, vậy thì chiều này đi, tan ca chờ tao ở chỗ cũ.” Nói xong liền cúp máy.

Chỗ cũ là quán đồ ngọt hai người hay tới nhất, bình thường không có người, chỉ có ở buổi tối hoặc ngày nghỉ, ngày lễ mới có chút náo nhiệt. Chỗ tốt của quán này đó chính là nó có phòng nhỏ.

“Trần Tử tao cảm thấy mày hôm nay là lạ, nói chuyện ấp a ấp úng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Không nói gì, cứ buồn bực cắm đầu uống trà sữa là sao hả?

Ở trong lòng vừa rối rắm rất lâu, cuối cùng cũng lất hết can đảm nói ra.

“ Lạc Ảnh, tao…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, trên mặt đã nóng, “ Tao muốn hỏi mày, đàn ông và đàn ông…”

Nói mặc dù chỉ nói một nửa, nhưng Lạc Anh coi như hiểu, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hóa ra là chuyện này a. Cũng khó trách, thằng bạn nối khố của gã từ nhỏ đã đàng hoàng, chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn, tính tình rất tốt. Thật vất vả mới yêu đương, đối tượng là người đàn ông coi như xong, còn không phải người. Hiện tại gặp phải chuyện này, nghi vấn không giải thích được là bình thường.

Đột nhiên có chút cảm khái, đơn thuần thật tốt.

Trong lòng lén thở dài, Lạc Ảnh cố gắng làm cho mình đứng đắn, truyền thụ kiến thức.

Không biết là bởi vì Lạc Ảnh quá cặn kẽ, hay thời tiết thật sự quá nóng. Trần Tử mặt đỏ đến tận cổ.

Dùng bút nghiêm túc ghi chép gì đó, người không biết còn cho rằng Trần Tử đang học tri thức nên mới nghiêm túc như vậy.

“ Chính là nhiều như thế đấy! Điều cần nói tao đều nói hết rồi.” Ngay cả tư thế thế làm cho số thoải mái hơn, đều nói rõ ràng rành mạch, một người thầy như gã đã làm tròn phận sự rồi.

“ Vậy… Bôi trơn… Mua ở đâu?” Lạc Ảnh nói điều này rất quan trọng, số thoải mái hay không, có quan hệ rất lớn đến chất lượng thuốc bôi trơn.

“ Mày cái thằng đầu gỗ!” Giơ tay lên hung hăng cho một cái búng trán, Lạc Ảnh cảm thấy hôm nay Trần Tử quá ngớ ngẩn rồi.

“ Tao phát hiện tao không thể kết nối được với mày!” Thu dọn đồ đạc, đứng dậy, cúi đầu ném cho Trần Tử câu này, đi thẳng không thèm quay đầu lại, trước khi đi vẫn không quên nói, “ Nhớ mua bôi trơn.”

Để lại một mình Trần Tử trong phòng nhỏ, xoa xoa cái trán bị Lạc Ảnh gõ đau, hì hì cười ngu.

Cửa hàng đồ dùng của người lớn a…

Sau khi về đến nhà, Trần Tử đứng trước cửa rất lâu, vẫn không có can đảm đưa chìa khóa ra mở cửa, là bao lâu vậy? Khoảng ′ đi. Nếu lúc này có người trên dưới lầu thấy anh, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái, tan việc không về nhà, đứng trước cửa cho muỗi đốt à?

Giữa mùa hè, rất nhiều muỗi.

“Đứng thêm một lát…” Năm phút trước Trần Tử đã nói với bản thân như vậy.

“ Trần Tử?”

“ A a!!”

Đáng chết! Lúc này Miêu Miêu lại mở cửa!

Miêu Miêu nhìn thấy Trần Tử đứng ở cửa, không chỉ dọa chính mình, cũng dọa Trần Tử đang “ trầm tư”.

Vốn muốn đứng một lát nữa rồi mở cửa, không có nghĩ tới lúc này Miêu Miêu lại mở cửa.

“Miêu Miêu, em… Sao lại đột nhiên mở cửa?” Còn chưa chuẩn bị tốt đã phải vào nhà rồi a!! o>_

“Em ra ngoài vứt rác!” Mỗi ngày không phải đều ra ngoài tầm này để vứt rác sao?

“ À… Ha ha… Ha ha…”

Đúng a! Tầm này mỗi ngày, dì lao công của tiểu viện sẽ đến gom rác, mình quên mất Miêu Miêu mỗi ngày đều ra ngoài tầm này để vứt rác, haiz… Tầm này mọi hôm mình đều ngồi trước bàn cơm̀, tự nhiên sẽ không nghĩ tới điều này.

“ Trần Tử, anh đứng rất lâu sao?” Chẳng trách lâu như vậy không thấy về, hại mình lo lắng.

“ Anh… không có a!” Cố ý cười đến rất khoa trương, “ Anh quên mang chìa khóa, vừa định gọi em mở cửa, ha ha, ha ha…”

… Trần Tử anh gạt người nha -_-…

Thấy rõ ràng trong tay Trần Tử cầm chìa khóa, còn nói mình không mang chìa khóa, lời nói dối này quá cũ nát rồi!

Trần Tử hiện tại đầu óc lộn xộn, sao để ý đến lời nói dối, liền cười ha ha nghĩ nói dối trót lọt.

Miêu Miêu cũng không quản anh, dù sao tối nay Trần Tử là lạ, dáng vẻ rất căng thẳng rất lo lắng. Nhưng hỏi anh, lại nói không có chuyện gì.

“Không có chuyện gì a! Có thể có chuyện gì? Ăn cơm ăn cơm…” Trên mặt rõ ràng viết “ Tôi có chuyện”, còn giả vờ không có chuyện gì, haiz, lớn như vậy, đã bao giờ làm chuyện này?

“ Miêu Miêu, em… đi tắm đi, anh giúp em rửa chén.”

Khó tin nhìn thoáng qua Trần Tử, bèn để bát xuống bồn rửa, tay tùy tiện lau lau lên quần áo, nghi ngờ nhìn chằm chằm Trần Tử:

“ Trần Tử, anh có gì đó là lạ.”

Đầu tiên là rõ ràng có chìa khóa lại nói mình không mang, lúc ăn cơm lại không tập trung, tiếp theo chính là hiện tại, còn muốn giúp mình rửa chén?

“ Anh không có chuyện gì, em đi tắm đi, anh rửa chén cho.” Còn trưng ra bộ mặt tươi cười vừa nhìn đã biết đang nói dối.

Miêu Miêu vẫn không tin, nhăn mày đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm Trần Tử.

“ Ai da, hiếm khi giúp em rửa chén, còn không thích? Không rửa thì thôi!” Bị Miêu Miêu nhìn đến chột dạ, giả vờ tức giận để che giấu.

“ Vậy anh rửa đi.” Thấy Trần Tử có vẻ tức giận, Miêu Miêu nửa tin nửa ngờ xoay người trở về phòng, lúc đi qua còn lẩm bẩm gì đó.

Thấy Miêu Miêu đi tắm, Trần Tử tùy ý rửa bát xong rồi chạy đến phòng khác, thấy túi nhựa mình mang về không bị đụng tới, tâm bị treo lên có chút buông xuống. Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trái tim lại nhấc lên cổ họng.

Cẩn thận mở túi nhựa ra, cố gắng không phát ra âm thanh, lấy đồ vật bên trong len lén giấu trở về phòng, nhét dưới gối.

Một lát sau thấy Miêu Miêu còn đang tắm, lại từ dưới cái gối lấy ra đồ vừa giấu xong.

Lại mở bên trong hộp ra, lấy ra một tờ thuyết minh.

“ Lúc sử dụng chú ý bôi đều phía sau kết hợp khuếch trương, thả lỏng cửa vào…”

Nhìn lại nhìn, Trần Tử có chút không nhịn được, “ Đây viết cái gì vậy?”

Nhưng không có cách nào khác, lần đầu tiên sử dụng, chỉ có thể kiên nhẫn xem tiếp, nếu xảy ra sai sót gì, khổ sở chính là tâm can bảo bối của mình.

“. Nặn ra một chút sản phẩm, bôi đều lên cửa vào, sau khi cửa vào trơn ướt thì khẽ đâm vào, bôi sản phẩm vào bên trong.

Có thể trực tiếp cắm đoạn trước lọ sản phẩm vào bên trong ép ra sản phẩm, vậy có thể sử dụng dụng cụ khuếch trương hoặc ngón tay đem sản phẩm bôi vào bên trong.

Cần phải chú ý chính là, nếu là sử dụng dụng cụ phụ trợ, như ngón tay, máy xoa bóp, dụng cụ khuếch trương những đồ vật quét bên trong, trước hết dùng vật phẩm bôi trơn mặt ngoài dụng cụ phụ trợ, tránh ma sát quá nhiều…”

“ Em tắm xong rồi.”

Nghe thấy tiếng Miêu Miêu đẩy cửa phòng, Trần Tử lập tức nhét bản thuyết minh và bôi trơn vào dưới cái gối, cũng không quan tâm giấu kỹ hay không, cầm đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh vọt vào nhà tắm.

“ Rốt cuộc làm gì vậy nhỉ?” Thần thần bí bí.

Thấy dưới gối lộ ra một tờ giấy nhỏ, Miêu Miêu trong nháy mắt nổi lên hứng thú.

“ Lén nhìn một chút, chắc không nghiêm trong đâu?” Thừa dịp Trần tử đang tắm, Miêu Miêu vươn tay lấy ra đồ Trần Tử giấu dưới gối.

“ Bôi trơn?” Chẳng lẽ là…

Trong nháy mắt Miêu Miêu đỏ mặt.

Không phải không có kinh nghiệm, trước khi ở bên cạnh Trần Tử, bản thân là một nam quan bán thân, đối với đồ bôi trơn có thể nói là vô cùng quen thuộc. Mặc dù bôi trơn này tinh tế tỉ mỉ hơn hương cao ngày xưa rất nhiều, nhưng Miêu Miêu thoáng cái đã hiểu cách dùng

“ Nếu…”

Nếu Trần Tử nghĩ, vậy bản thân mình, bất cứ giá nào…

Cho nên, trong tích tắc khi Trần Tử mở cửa ra, máu trêu chọc thoáng cái chia làm hai đường, phóng đến nửa thân dưới và suy nghĩ.

Lúc Trần Tử trở về phòng, thấy Miêu Miêu đã ở trong chăn, dùng chăn đắp kín người.

Biết Trần Tử tiến vào, liền vươn một cái tay ra, kéo một đoạn chăn ra.

“ Miêu Miêu…” Đoạn chăn bị kéo ra, thấy được cái cổ và lồng ngực trắng nõn, trên lồng ngực điểm thêm hai quả màu hồng phấn.

“ Trần Tử… cho.” Đưa bôi trơn đã mở nắp cho Trần Tử, Miêu Miêu ngay đầu cũng không dám ngẩng lên, xấu hổ đến mức toàn thân mập mờ ửng hồng.

Trần Tử hô hấp khó khăn, bắt đầu thở dốc, trên thân thể bộ vị nào đó được rửa sạch đã đứng thẳng lên. Tế bào toàn thân đều đang kêu gào.

Từng bước từng bước đi tới trước giường, khom người lên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm bé con thẹn thùng kia. Từng bước từng bước bò đến phía trên bé con, vươn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đáng yêu lên.

Miêu Miêu đã xấu hổ không thôi, tay Trần Tử vừa đụng vào gương mặt mình, trên người đã cảm thấy tê dại, dòng điện không biết tên trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vui vẻ.

“ Trần Tử..”Muốn nói gì đó, không ngờ mới mở miệng đã bị hôn.

Không chuồn chuồn lướt như trước kia, cũng không chậm rãi, nụ hôn này, rất nóng.

Miêu Miêu cảm giác rõ ràng khát vọng của Trần Tử. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng, không cho phép tránh né bắt lấy cái lưỡi nhỏ thẹn thùng, truy đuổi, dây dưa, giam cầm.

Mặc dù từng có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng Miêu Miêu rõ ràng cảm thấy sự trầm mê của mình. Bởi vì đó là Trần Tử, là người yêu.

Xoang mũi tràn đầy mùi thơm cơ thể sau khi tắm rửa của Trần Tử, đầu lưỡi cảm thụ được công kích kịch liệtt, da thịt nóng bỏng kề nhau, cọ sát, thăm dò, đốt lên dục vọng mãnh liệt hừng hực trong ngày hè.

“ Trần Tử… Trần Tử…” Không ngừng gọi tên người yêu, Miêu Miêu đã không kìm nén nổi. Tất cả kỹ xảo đã học từ trước, ở trước mặt người mình yêu, hết thảy vứt ra khỏi đầu, không nhớ gì cả, hiện nay, toàn dựa vào bản năng cảm thụ.

Trần Tử giờ phút này cũng đã bị cơn sóng dục vọng làm cho choáng váng đắm say, tế bào nhạy cảm toàn thân đều vận động, giờ khắc này anh mới hiểu được, có một số việc không cần hướng dẫn.

Đôi môi di chuyển trên thân thể mềm mại của Miêu Miêu, mỗi nơi đều kích thích từng tiếng thở dốc dụ người và từng cơn run rẩy khe khẽ.

Miêu Miêu lấy tay che trước ngực, theo hai bộ vị nhạy cảm truyền đến từng đợt khoái cảm xa lạ, loại cảm giác kìm lòng không được này, khiến cho Miêu Miêu một mực trôi nổi bất định trong biển dục vọng.

Biết rất rõ Miêu Miêu không chịu được liếm láp như vậy, Trần Tử không muốn bỏ qua hai quả trắng hồng non nớt kia, bọn chúng non non, mềm mềm chọc người yêu thương như vậy…

Không ngừng hôn lên đầu v của Miêu Miêu, thành công dẫn ra một chuỗi rên rỉ ngọt ngào. Đưa tay sang bên cạnh cầm lấy bình nhỏ Miêu Miêu đã mở sẵn, nặn một chút lên đầu ngón tay, bắt đầu hành trình thám hiểm bảo tàng thần bí trước mắt…

“ Trời ạ…” Đưa ngón tay thăm dò vị trí bản thân chưa bao giờ chạm qua, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ khác thường.

Dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa bôi trơn lên trên, cả quá trình này, Miêu Miêu chịu đựng quá trình vừa dài đằng đẵng vừa thoải mái. Bộ vị tư mật bị thoa nhẹ như thế, ánh mắt người yêu lại trêu tức như thế.

“ Đừng…” Đừng sờ mò như thế nữa.

“ Rất thích…” Không để cho cậu nhóc có cơ hội nói chuyện, ngón tay dừng ở bộ vị nóng như lửa của cậu bé, đôi môi lại tập kích lên đôi môi đỏ mọng kia.

Môi nói không ra lời, nơi đó bị vuốt ve không nhanh không chậm, Miêu Miêu chỉ có thể thở dốc từng ngụm, cho đến khi Trần Tử đưa ngón tay tiến vào thật sâu trong cơ thể Miêu Miêu..

Đối với Trần Tử mà nói đó là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có, nóng bỏng, xiết chặt, đã không có bất kỳ ngôn ngữ nào hình dung được cảm giác này, ngón tay cảm nhận được nhiệt độ như dung nham kia, khiến cho tất cả lỗ chân lông trong cơ thể đều mở ra, giữa hai chân một trận căng cứng.

… Chịu không được…

Bên tai có tiếng kêu ngọt ngào của Miêu Miêu gọi tên mình, một khắc kia, lồng ngực Trần Tử nổ tung rất nhiều ánh lửa bập bùng, anh đã không cách nào kiềm chế đi theo tiếng thở dốc, rên rỉ của Miêu Miêu

Không quên trọng điểm trong sách hướng dẫn, nặn bôi trơn lên ‘lửa nóng’ của mình, muốn lập tức tiến vào bảo địa kia, không hy vọng bảo bối bị thương, nhẫn nại lấy tay bôi trơn cho mình, thật con mẹ nó khó chịu!

Cuối cùng khoảnh khắc tiến vào thân thể người yêu, lồng ngực giống như nổ tung rất nhiều pháo hoa rự rỡ, không có thiên đường nào hơn thiên đường này.

Loại cảm xúc ôn hòa khi da thịt tiếp xúc với nhau, bên tai là tiếng thét chói tai của người yêu, tiếng thở dốc nặng nề… Tất cả mọi thứ đều khiến cho hai cơ thể trẻ tuổi, trong đêm tối nóng bức khô nóng, chỉ dựa vào sự quấn quýt triền miên của thân thể, sự ma sát của da thịt, mới có thể kích nổ ngọn lửa dục vọng…

Đêm hè ở nhà Trần Tử, cảnh xuân tiếng thở dốc tràn ngập căn phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio