Hắn tiến lại gần và cúi người xuống:
- Chào nhạc mẫu phu nhân!
Mẹ nó cười tươi:
- Con rể đừng khách sáo, con ngồi đi.
Nó cứng đơ toàn tập, quay sang mẹ nó lắp bắp:
- Cái... cái... gì.... gì cơ? Nhạc mẫu? Con rể?
Mọi chuyện là thế nào????
Mẹ nó mỉm cười nói cách tự nhiên:
- Giới thiệu với Minh, đây là Thiên, con rể tương lai của ta. Cậu ta rất được đúng không? Con gái ta mà lấy nó thì sẽ rất hạnh phúc.
Nó vẫn chưa hết sốc và chẳng hiểu gì, hắn nói:
- Dạ, con mới là người vinh hạnh khi được làm con rể của mẹ.
Nó tạm thời gác thắc mắc sang bên và chọc khoáy:
- Hóa ra siêu mẫu Angus lại là con rể tương lai của tổng giám đốc. Hèn chi mà anh nổi tiếng đến thế...
Nó cười khẩy nhìn hắn. Nhưng hắn không phản ứng gì mà mẹ nó lại nói:
- Ha ha, Thiên nó chỉ đứng trên đôi chân của mình thôi, không như một số người phải xin xỏ mới được làm người mẫu. Minh à, cháu nên học theo Thiên ấy!
Nó thầm gào lên trong lòng. Sao mẹ nó lại bênh người ngoài thế chứ? Mà rốt cuộc là tại sao hắn lại gọi mẹ nó bằng nhạc mẫu? Nó hỏi:
- Vậy anh Thiên đây đã lấy con gái của cô ạ?
Mẹ nó biết tỏng nó đang muốn hỏi điều gì, bèn trả lời:
- Chưa, nhưng sẽ lấy thôi. Hồi Thiên tuổi, khi còn chưa bước chân vào giới nghệ sĩ, cậu ấy rất yêu quý cô và khi biết cô có con gái đã xin cô làm con rể. Cô thấy nó rất có tư chất nên nhận lời và đào tạo nó thành siêu mẫu đấy.
Ra là thế, nhưng người thích nhau thì đi mà lấy nhau, còn nó thì KHÔNG BAO GIỜ! Nó hỏi Thiên:
- Anh có gặp qua con của cô ấy chưa?
Hắn không còn lộ vẻ bực tức nữa mà cứ cười mỉm khiến nó phát bực:
- Chưa. Nhưng tôi tin vợ tương lai của mình cũng xinh đẹp và quý phái như mẹ cô ấy!
Thật bất lực, hắn đang nịnh nọt mẹ nó đấy à? Hừ, đừng hòng nhé, mẹ nó đâu phải tuýp người ưa nịnh....... Mẹ nó đáp:
- Cháu cứ nói quá. Chắc chắn là vậy rồi!
Hoàng Minh cười trong đau khổ. Tại sao nó dùng mọi cách nịnh nọt không được mà hắn chỉ nói câu mẹ nó đã lâng lâng tự sướng thế kia!!!??
Thôi được rồi, đủ rồi. Mẹ nó có đồng ý thì nó cũng quyết phản đối tới cùng:
- Chưa gặp thì chưa chắc chắn điều gì. Với lại biết đâu cô ấy đã có người yêu.
Đúng rồi, phải đánh vào lòng tự trọng của hắn, hắn sẽ không bao giờ cướp người yêu của kẻ khác đâu! Nó biết mà. Nó tự phục mình quá đi thôi!!! >"
- Nếu thế thì tôi sẽ làm cho cô ấy yêu mình.
Đừng đùa chứ? Làm nó yêu hắn ư? Thật nực cười, sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ chuyện đó xảy ra. Hắn đang mơ giữa ban ngày rồi:
- Thế thì sẽ khó lắm đấy. Cô ấy rất ghét mấy kẻ biến thái, bệnh hoạn, chảnh chọe, vô duyên......
Hắn nghe mà như đang bị đâm từng nhát vào người. Nó đang nói hắn đấy à? Vốn định để "mẹ vợ" xử lí nó mà xem ra nó chưa được nếm tuyệt sát của bà. (Thực ra là bị nhiều nhất). Hắn lên tiếng:
- Nhưng tôi đâu phải loại người như thế.
Rồi quay sang mẹ nó, hắn cười. Bà liền trách nó:
- Đúng rồi đấy, Minh à, cô biết cháu ganh tỵ với Thiên nhưng cũng đừng nói xấu về cậu ấy như thế chứ?
Nó tức lòi máu. Gì mà ganh tỵ chứ? Nó mà thèm ganh tỵ với hắn á? Rồi lại còn nói xấu, nó nói toàn sự thật thôi mà!!! Làm sao để mẹ nó nhận ra được bản chất của hắn bây giờ đây???
Không để dây dưa thêm, mẹ nó nói:
- Thôi hai đứa về chụp hình đi, có chuyện gì thì cũng phải nhường nhịn nhau chứ đừng gây gổ kẻo gặp thợ săn ảnh thì đi tong công sức của ta và sự nghiệp của cả đấy.
Nó chỉ biết thầm trách mẹ không có mắt nhìn người còn hắn thì cười rõ tươi:
- Dạ!
Ra khỏi phòng, nó vẫn còn đang lơ lửng đâu đâu, còn hắn trở về với bộ mặt thật, nhìn nó cười khẩy:
- Hóa ra là vậy. Cậu không giấu được tôi đâu...
Nó chợt bừng tỉnh, hốt hoảng:
- Anh... anh vừa nói cái gì? Anh biết gì?
Hắn dảo bước đi trước và nói:
- Biết được điều mà cậu giữ kín không cho ai biết!
Không.... không phải là hắn đã biết nó là con gái đấy chứ? Sao lại có thể như thế được? Nó còn chưa được bước trên sàn catwalk với thân phận người mẫu, chưa chứng minh cho mẹ nó thấy thực lực của mình, chưa nhận được hợp đồng nào bên ngoài. Làm sao nó có thể bị lộ ngay lúc này được? Nó nhìn theo dáng hắn đi mà chạy theo đầy lo lắng:
- Lục Tiểu Thiên, anh đợi đã! Anh nói là anh biết gì hả??
Hắn vẫn cứ bước đi, đến gần thang máy, hắn nhấn nút rồi quay sang nó, cười:
- Chắc chắn là cậu thích vợ tương lai của tôi rồi~
Ha.. ha... Hay thật đấy! Vậy mà làm nó tưởng..... Nhưng hắn nghĩ nó thích chính nó à? Không đúng sao? Nó cũng yêu bản thân lắm chứ!!! Bước vào thang máy, nó nhắm mắt tuôn một tràng:
- Đúng vậy, tôi yêu cô ấy hơn bất cứ thứ gì. Tôi dám đảm bảo với anh là không ai yêu cô ấy hơn tôi được, và cô ấy cũng thế thôi! Vì vậy anh đừng có mơ mà đụng đến cô ấy!
Hắn cười vang:
- Cậu nghĩ vậy sao? Tôi thì không cho rằng như thế!
Rồi hắn chống tay lên tường, ghé sát lại mặt nó:
- Tôi sẽ có được cô ta! Và cả sự yêu mến của mọi người! Cậu thua chắc rồi!
Hừ, hắn nghĩ sao mà nói nó thua chứ? Hắn tự tin là có sức hút hơn nó sao? Cũng bình thường thôi! Có được lòng mến mộ của quần chúng không hoàn toàn phụ thuộc vào vẻ ngoài mà còn vì tài năng và sự cố gắng nữa. Nó nhất định không để thua!
"Bíp"
Thang máy mở, một đám nhân viên nữ đang đứng nói cười ở trước cửa chợt bất động khi nhìn thấy nó và hắn đang trong tư thế không được lịch sự cho lắm. Nhìn cứ như tên lưu manh đang trấn lột học sinh ưu tú ấy!! Mà nói chính xác thì hắn đang chèn ép nó đấy chứ!
Hắn dường như cũng hiểu được tình hình, vội ấn nút đóng thang máy và thở mạnh:
- Cậu.... tại cậu đấy!
Gì chứ? sao lại đổ tội cho nó? Rõ ràng hành động đó là do hắn làm cơ mà? Nó đâu có cái diễm phúc điều khiển được tay chân hắn và cái miệng đáng ghét của hắn chứ? Nếu được vậy thì nó đã ra lệnh cho tay hắn tự cầm dao cứa cổ mình rồi!
- Anh thích đổ oan cho người có, à, vô tội nhỉ? Tôi có thể điều khiển được anh sao?
Hắn lườm nó:
- Nếu cậu không phơi cái bộ mặt sợ hãi đó làm tôi hứng thú bắt nạt thì đâu có chuyện gì xảy ra!
Hay thật, nó nghĩ lại rồi. Nếu điều khiển được hắn, nó sẽ cho hắn nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, lên rừng xuống bể, chui vào hang cọp cho hả dạ rồi mới cho hắn chết!!!
Nó bực mình nói:
- Anh tự biết lỗi của mình, tôi không nói nữa!
Rồi nó bỏ hắn đứng trơ trong thang máy mà đi trước. Vừa về đến phòng chụp hình người kia đã lao vào túm tay túm chân nó xem nó có bị sao không. Tiêu Dương lo lắng hỏi:
- Anh ta thật đáng sợ. Không như tưởng tượng của mình chút nào.... Cậu có sao không?
Nó cười tươi:
- Sao là sao chứ? Ai có thể làm gì được Vũ Hoàng Minh này nào?
Nhìn thấy Tiêu Dương là nó quên hết bực tức ngay, trông cô nàng dễ thương quá xá!! Chết rồi, nó có bị les không nhỉ?? Á Á. không đời nào!! Nó chỉ là muốn...... đem cô nàng về nuôi thôi~ He he.
Angus bước vào thì nhận ngay ánh mắt không mấy thiện cảm của người bọn họ. Trần Duy còn đá đểu hắn:
- Ai da, vừa nãy tính bắt con chó mà bị nó cắn đau quá trời, Kỳ à, lát về đi tiêm phòng dại cùng anh nhé!
Hoàng Kỳ cũng chêm vào:
- Thật tình, "con chó" nào mà dám cắn anh vậy?? Em mà biết thì em lột da xả lông cho vào nồi giã cầy luôn!
Tiêu Dương tỏ ra sợ hãi nép sau tay nó. Nó không quên cho hắn cái lườm sắc bén và cười khoái trá. Không ngờ tên khỉ kia lại có lúc dễ thương thế này, nó quyết định rồi, nếu được nuôi Tiêu Dương thì nó sẽ cố gắng chiếu cố nuôi thêm đứa hắn nữa. Như thế thì có mười Bạch à, Lục Tiểu Thiên nó cũng chẳng cần bận tâm!
Hắn biết mình lép vế nên không đôi co thêm nữa. Sáng tới giờ đã mất quá nhiều thời gian rồi. Bọn nó nhanh chóng chụp hình để còn đi ăn trưa. Với Angus thì chụp hình đã là chuyện ở huyện, nếu mình hắn chụp sẽ rất nhanh, nhưng chụp với bọn nó, lúc thì Tiêu Dương chưa ăn ý, lúc thì nó nhắm mắt, khi thì Hoàng Kỳ cau mày, khi lại Trần Duy cười tít mắt. Hắn và nhân viên ở đây phát hoảng lên vì tụi nó. Như thế thì làm ăn kiểu gì được? Hắn nuốt cục tức vào bụng, nhờ Quốc Huy đến nói với tụi nó vài câu lưu ý. Tụi nó có thể làm tốt hơn nhưng chủ yếu là muốn trêu chọc hắn. Với hắn, thời gian là vô cùng quan trọng.
Hắn uống nước và khích đểu tụi nó:
- Mấy người chỉ làm được có thế thôi à?
Nghe vậy, cả đứa đều nổi cơn tự ái, nghiêm túc làm việc ngay. Chú chụp ảnh còn kinh ngạc bấm máy lia lịa để có thể chụp được hết những bức ảnh đẹp về tụi nó. Trần Duy phong cách như một tài tử, vừa đa tình vừa sâu lắng, Hoàng Kỳ có nét của một hoàng tử ăn chơi, trông bụi bặm mà cuốn hút với ánh mắt buồn vô hạn. Tiêu Dương như một nàng công chúa dễ thương ngồi giữa những chàng ngự lâm xinh đẹp, đôi mắt nhìn thẳng vừa như thẹn thùng vừa như hờn dỗi. Nó thì giữ vẻ khỏe khoắn và tươi cười khoác vai Tiêu Dương, vừa năng động vừa mạnh mẽ nhưng lại khiến người khác có cảm giác bị cuốn hút bởi ánh mắt và nụ cười của mình.
Angus lạnh lùng đứng giữa, phía sau Tiêu Dương, nhưng gần như tách biệt với tụi nó vì ánh mắt quá lạnh lùng và dáng đứng thẳng đầy tự lực và vững chãi. Chỉ riêng đôi tay hắn là đặt vào chiếc ghế Tiêu Dương ngồi, cho người ta cảm giác như hắn đang dùng toàn bộ sinh mạng để bảo vệ người con gái đó.
Sau khi chụp xóng loạt ảnh để làm album và làm hình lăng xê, tụi nó rủ nhau đi ăn. Angus do còn bận rộn với số hợp đồng khác nên đã về trước. Nó vui vẻ dẫn người kia đến quán mì của chị Thúy. Ăn xong đứa nào cũng tấm tắc khen ngon, bảo là hôm sau đến nữa, nó cười:
- Còn nhiều nơi có đồ ăn ngon lắm, từ từ tôi sẽ dẫn đi hết.
Ra khỏi quán, tụi nó đụng ngay thằng ẻo ẻo như nghiện, da trắng nhợt nhạt. Chúng cứ dòm ngó Tiêu Dương và lân la tới gần cô nhóc. Nó không muốn dây dưa mất thời gian nên chỉ nói "nhẹ nhàng":
- CÚT MẸ CHÚNG MÀY ĐI!
thằng trợn mắt lên nói:
- Thằng ranh, mày có biết tụi tao là ai không mà dám mắng hả?
Nó nhếch môi lên:
- Là thằng phá gia tri tử, đã yếu lại còn bày đặt tỏ ra nguy hiểm! Tao có cần chỉ cho chúng mày thấy chúng mày yếu hèn đến mức nào không?
Chúng tức giận lao vào đánh nó với nắm đấm lỏng lẻo ẽo ợt của mình. Nó không buồn động chân tay nên kéo tay Trần Duy và xô Hoàng Kỳ vào xử lí nhanh gọn. Chỉ với đòn khóa tay, thằng đã đo ván, nằm dài dưới đất quằn quại. Một thằng còn cố nói:
- Chúng mày..... chúng mày đợi đấy. Đại ca tao là người của Dark Moon, nhất định sẽ không tha cho tụi mày.
Nó tỏ ra sợ hãi:
- Mày nói thật ư? Người của Dark Moon á? Eo ơi sợ quá, tao sợ người của Dark Moon lắm! Đại ca mày là ai thế?
Duy và Kỳ nhìn nhau ái ngại. Nó định giở trò gì đây?
Nó tỏ ra sợ hãi:
- Mày nói thật ư? Người của Dark Moon á? Eo ơi sợ quá, tao sợ người của Dark Moon lắm! Đại ca mày là ai thế?
Duy và Kỳ nhìn nhau ái ngại. Nó định giở trò gì đây?
Nó để cho thằng kia đi và nói:
- Tao chờ đại ca của tụi mày ở công viên Thống Nhất mỗi chiều. Bảo hắn có giỏi thì cứ ra đó gặp tao!
Nhìn chúng chạy vội vã hấp tấp, nó nhoẻn cười giải thích với Duy và Kỳ:
- Không thể để tồn tại những cái ô bao bọc cho những kẻ làm tổn hại đến danh dự cả hội được. Cần phải xử lí, và phải là xử lí triệt để!
thằng nhìn nó với đôi chút ngưỡng mộ. Cũng phải, Dark Moon chỉ là một hội non nớt bước vào giới giang hồ mà đã nhanh chóng thâu tóm toàn bộ các hội lớn trong nước thì kẻ đứng đầu hẳn phải là người lãnh đạo ưu tú. Nghe nói nó còn được trùm mafia cỡ bự giúp đỡ nữa. Quả là không tầm thường!
Nó đánh trống lảng để Tiêu Dương không thắc mắc về chuyện kia nữa và đưa cô nhóc về rồi về nhà mình.
Trên đường về nó ghé qua siêu thị mua ít đồ. Đang đứng ở gian hàng nước ngọt, nó chợt có cảm giác bị ai đó nhìn. Quay đầu tìm kiếm thì lại không thấy ai. Rùng mình cái, nó nhanh chóng ra khỏi đó và xách đồ về. Đi được một đoạn, nó phát hiện có người theo dõi. Đoán là kẻ đã nhìn mình lúc ở trong siêu thị, nó đi đến khúc cua rồi đột ngột rẽ vào.
Quả nhiên có người chạy lên ngó nghiêng tìm kiếm. Đó là tên con trai dáng dong dỏng cao gần bằng nó, mặc áo sơ mi kẻ và quần bò trông khá bình thường. Nó đứng khoanh tay dựa vào tường và lên tiếng:
- Tại sao lại theo dõi tôi?
Hắn giật nảy mình nhìn nó rồi lúng túng trả lời bằng giọng eo eo' như thái giám:
- Em... em....... rất ngưỡng mộ anh! Anh đẹp trai lắm! Anh cho em làm quen được không?
Hắn hơi cúi mặt xuống, mắt ngước lên đầy "thơ ngây". Nó hơi rùng mình cái khi nghe thấy giọng hắn, lòng muốn đạp cho phát vì làm nó tưởng có thằng ngu nào muốn đánh úp mình. Nhưng không thể bất lịch sự được nên nó đành nói:
- Cậu..... là gay?
Hắn vội vàng phân bua:
- Không.... không..... em......
Nó nói ngay:
- Tôi không có ý kì thị gì đâu. Chỉ là.... tôi không phải là đàn ông! Tôi là một cô gái chính hiệu!
Hắn há miệng ra như không tin. Nó ngửa cổ lên trời mà nuốt nước bọt rồi nói:
- Tôi không có yết hầu, cậu rõ rồi chứ? Cảm ơn về lòng ngưỡng mộ cậu dành cho tôi nhưng tôi không đáp lại được gì, xin lỗi và........ tạm biệt!
Nói rồi nó dảo bước đi luôn, tên kia vẫn còn đang ngạc nhiên vô cùng, hắn quay ra nói lớn:
- Nhưng anh là nam người mẫu của MZ cơ mà??
Nó đứng sững lại. Thì ra hắn biết nó từ ở trong công ty cơ à? Nếu thế thì thân phận của nó..... sao hôm nay toàn bị đe dọa thế này??? Assh.......... Đành vậy!
Nó quay bước lại dí mặt lại gần hắn và mỉm cười:
- Đúng thế thì sao? Cậu có bí mật của tôi, tôi có bí mật của cậu và cả cái mạng cẩu nhà cậu nữa! Hiểu chứ?
Hắn nhận thấy sát khí tỏa ra từ trong từng câu chữ và nụ cười đáng sợ của nó nên sợ hãi dựa vào tường và gật đầu lia lịa. Nó hài lòng đưa tay lên phủi phủi vai áo hắn:
- Được rồi! Nếu cậu theo nghề người mẫu thì cố gắng lên nhé! Tôi phải đi đây.
Nó bước từng bước tự tin và vững chắc. Nắm được thóp của nó nhưng chưa chắc đã áp đảo được nó. Bởi vì, rất đơn giản, nó không chỉ là Vũ Hoàng Minh, mà còn là...... Red!
Đi qua công viên, nó ghé vào vì nhớ tới lời dặn dò tên khi nãy. Dù sao thì nó cũng thường xuyên vào đây tập trượt ván, chờ bọn chúng cũng chẳng sao. Nó cầm ván trượt rồi đặt ba lô xuống, nhìn xung quanh thấy mấy đứa con nít đang chơi đủ trò, cũng có vài đứa tập tành trượt ván. Nó mỉm cười đặt chiếc ván xuống rồi lướt quanh sân.
Bọn nhóc thấy vậy thì mở to mắt trầm trồ, nó thích ánh mắt ngây thơ này lắm! Đến gần bậc thềm, nó khẽ nhảy lên và tiếp đất. Tụi nhóc reo ầm lên. Một thằng bé chạy đến nhìn nó ngưỡng mộ:
- Anh ơi anh dạy em trượt được không?
Nó xoa đầu thằng nhóc rồi cười:
- Được chứ, anh dạy cả mấy đứa phần cơ bản nhé!
Nhóc và tụi bạn hào hứng:
- Vâng ạ!
Rồi nó giết thời gian với việc dạy tụi nhóc cách đặt cả chân lên trượt và lái. Đa số đều còn rất vụng về vì mới tiếp xúc, nhưng Nam - thằng bé khi nãy thì học rất nhanh. Chẳng mấy chốc cu cậu đã có thể đứng trên ván và trượt đoạn ngắn trong sân rồi. Nó cho thằng nhóc trượt đoạn xa hơn và thằng bé tỏ ra nắm bắt rất nhanh . Vừa trượt nó vừa quay lại cười:
- A! Em trượt được rồi này! Hay quá!!......... Á!..... AAAAAAAAAAA!
Thằng bé không nhìn đường nên chiếc ván lao nhanh theo đà và hướng thẳng tới lan can gần hồ. Mà nó quên chưa dạy tụi nhóc cách dừng lại!!!! Không phải chứ???
Nó vội vàng chạy lại giữ thằng nhóc nhưng chỉ kịp đưa bàn tay ra trước trán cho nó khỏi đập đầu vào tường còn người thằng bé thì vẫn tiếp đất cách thô bạo. Nó xốc Nam lên và hỏi:
- Em có sao không? Đau ở đâu? Có bị thương chỗ nào không?
Thằng nhóc mắt rưng rức nhìn nó rồi chỉ chỗ bắp chân bị quẹt đoạn dài đang chảy máu. Lúc này nó mới nhìn thấy và hốt hoảng đi lấy ba lô, trong đó có ít bông băng. Mấy đứa nhóc còn lại sợ hãi không dám trượt nữa, nhao nhao lại xem nó băng bó cho Nam. Nhóc Nam tuy đau nhưng vẫn bặm môi chịu đựng để nó sát trùng và băng lại. Thấy thế nó vừa thương vừa buồn cười:
- Đau lắm hả?
Nam vẫn cắn chặt môi dưới, vừa nhăn mặt vừa lắc đầu nguầy nguậy:
- Không ạ! Con trai thì chơi được phải chịu được!
Nó phì cười, xoa đầu thằng nhóc:
- Hay lắm, như thế mới là đàn ông đích thực chứ, phải không các em?
Nó nháy mắt và hỏi tụi nhóc còn lại, chúng nó đồng thanh:
- Dạ.
Đứa nào cũng ngưỡng mộ Nam nhưng không dám đáp to vì sợ nếu mình bị đau sẽ không chịu đựng được. Nó hỏi to hơn:
- Các em có thấy bạn Nam rất giỏi không?
- Có ạ!
- Thế nếu là mình các em có chơi được chịu được không?
- Không ạ!
Nó cứng đơ tại chỗ, hỏi lại:
- Các em là nam tử hán đại trượng phu, là con trai đầu đội trời chân đạp đất mà không có trách nhiệm với những việc mình làm hả?
Tụi nhóc bối rối không trả lời, nó gào lên:
- CÁC EM LÀM ĐƯỢC KHÔNG?
- Có ạ!
- CÁI GÌ?
- CÓ Ạ!
- Tốt! Nếu vậy trách nhiệm của các em là từ nay phải trượt cho cẩn thận nghe chưa, đừng ai để bị thương nhé.
Rồi nó dạy tụi nhóc cách phanh và quẹo nhanh khi gặp vật cản. Xong xuôi thì dặn tụi nó không được tự trượt ở nhà mà phải để nó dạy thêm. Mấy đứa nhóc hào hứng lắm. Nó an ủi Nam rằng mai sẽ dạy cho riêng cậu sau nên cậu nhóc cũng an phận ngồi dưỡng thương cho tới hết buổi.
Nó cười nhìn Nam và bọn nhóc rủ nhau chào nó để về. Nhóc Nam còn hỏi nó:
- Mai anh có đến không ạ?
- Tất nhiên rồi!
Thằng nhóc cười tươi rồi chào nó để về. Hình như có người đến đón bằng ô tô. Không biết nhóc đó là con nhà ai mà trông có khí chất của cậu chủ ra phết. Nó cũng xách ba lô và đi bộ về nhà, cầm chiếc ván mà không khỏi suy nghĩ về mình trước đây và nhóc Nam, dường như cả đều có nét chung là yêu trượt ván và không dễ khuất phục. Nó lắc đầu cười rồi mở cửa vào nhà.
Hoàng Anh ngồi thẫn thờ bên ghế sofa, nó thấy lạ nên đến quơ tay trước mặt anh, hỏi với giọng nửa thật nửa đùa:
- Không phải anh lại gặp thêm tình yêu sét đánh đấy chứ?
Hoàng Anh lườm nó cái. Nó xác nhận là anh vẫn còn đang bình thường chán, bèn lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Xuống nhà vẫn thấy Hoàng Anh ngồi thẫn thờ, xem ti vi mà mắt nhìn đâu đâu, nó vừa ăn vừa nói với bà Năm:
- Con thấy ảnh càng ngày càng lạ, không biết có phải bị người ta hấp hồn rồi không?
Bà Năm vừa xới cơm vừa nhìn Hoàng Anh rồi lắc đầu:
- Ta cũng chịu rồi, con thử xem sao?
Nó đảo mắt vòng rồi lon ton ra chỗ Hoàng Anh:
- Anh với Uyên Uyên có chuyện gì à?
Anh giật mình chút, quay sang nó:
- Chuyện.... chuyện gì chứ?
Nó cười ranh ma:
- Chắc chắn là có chuyện rồi! Anh làm người ta giận có đúng không!!!??
Nó hỏi mà nói chắc nịch làm Hoàng Anh bối rối thú nhận:
- Ừ thì.... Nhưng mà anh đâu làm gì đâu chứ? Tiểu Uyên chỉ hỏi anh nếu cô ấy không yêu anh nữa thì anh sẽ làm gì và anh trả lời là không làm gì cả, thế mà cô ấy cũng giận. Anh mày đang ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc mình sai ở đâu?
Nó cốc đầu anh cái rõ đau để trả thù những lúc anh bắt nạt nó là chính nhưng lại giả vờ thông thái:
- Đồ ngốc, thế sao anh lại không làm gì cả? Chẳng lẽ cô ấy không yêu anh nữa thì anh không yêu cô ấy luôn à?
Hoàng Anh phản ứng ngay:
- Tất nhiên là không! Anh không làm gì cả vì anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Mà dù có xảy ra thật đi chăng nữa thì anh cũng không làm gì, chỉ đợi cô ấy quay về bên anh thôi!
Hoàng Anh nghĩ rất đơn giản nhưng không ngờ là con gái lại không thích nghe như thế. Nó lắc đầu:
- Haizz, anh ngốc thật! Phải nói là anh sẽ đợi em, yêu em, nhớ em.... nói nhiều những lời có cánh vào! Con gái thường thích nghe những lời nói mật ngọt mà!
Hoàng Anh như ngộ ra điều gì, mắt sáng lên:
- Ha, ra là thế, tại cô ấy bắt nói thật đấy chứ. Mà anh mày cũng không muốn nói dối. Nhưng nếu nói về khả năng tâng bốc thì còn ai hơn anh!!!? Ha ha ha! Thanks mày, em yêu vấu!
Anh áp tay vào má và hôn chụt nó cái, nó đơ toàn tập rồi chợt bừng tỉnh, siết chặt nắm tay:
- VŨ HOÀNG ANH!!!
Hoàng Anh nhớ ra mình vừa hành động quá khích bèn chạy thật nhanh lên phòng:
- Á, anh quên, thôi coi như anh tặng mày thay cho lời cảm ơn đấy, he he!
Nó vác cây chổi lau nhà phi thẳng vào giữa trán Hoàng Anh làm sưng u cục. Anh tức giận hét:
- ĐÃ BẢO ĐỪNG ĐÁNH VÀO MẶT CƠ MÀ!!??
Nó gầm gừ đuổi theo:
- Chưa xong đâu!
Hoàng Anh thấy vậy bèn nén cơn giận lại mà sợ hãi chạy nhanh về phòng mình. Nó đuổi theo nhưng không kịp, đạp cửa ầm ầm:
- ANH RA ĐÂY MAU!!!
Hoàng Anh ngồi hí hửng trong phòng, vừa nhắn tin cho Uyên Uyên vừa nói vọng ra:
- Ngồi đó mà đợi nhé em!
Nó không làm gì được bèn lao về phòng, thầm nghĩ phải bình tĩnh tự tin thì càng cay cú, âm thầm không chịu được nên phải trả thù ngay!!
Nghĩ rồi hí hoáy lên kế hoạch, nó mỉm cười đắc ý, ngửa cổ lên trời tự khen mình giỏi. Hoàng Anh chợt cảm thấy lành lạnh sau gáy, biết có sự chẳng lành nhưng không làm sao tránh được, định mở cửa sổ tìm đường thoát thân thì không ngờ..........."BỤP"
Nguyên cả túi hỗn độn xì dầu, sốt cà chua, tương ớt,...... đập thẳng vào mặt cậu. Mùi hỗn độn xộc thẳng vào mũi và cảm giác nhầy nhụa trên mặt khiến Hoàng Anh không khỏi hét lên:
- ĐỒ ĐỘC ÁC!!!
Nó vui vẻ cười đắc ý, trèo trở lại phòng mình với tấm ảnh trong tay. Hoàng Anh ơi Hoàng Anh, ai bảo chọc vào Hoàng Minh này làm gì, he he.
Hôm nay toàn xảy ra những chuyện đâu đâu, nó thấy cũng mệt nhưng phải ngủ thôi, ngày mai sẽ còn nhiều chuyện xảy ra lắm....