Nó hẹn Uyên Uyên đến công viên và vác theo chiếc ván trượt thân yêu. Lâu lắm rồi nó không được trượt ván. Mà hình như cứ mỗi lần cầm đến chiếc ván trượt là lại phải "động chân động tay" ấy. Như lúc này đây, nó không thể đứng yên được trước cảnh kia........
Uyên Uyên đang bị thằng du côn vây lại trêu chọc ở bờ hồ, khuôn mặt cô nàng rất khó chịu, cứ im lặng gạt tay bọn chúng ra. Nó đang định lao tới dúm tóc bạt tai cho chúng xuống hồ uống nước vì dám đụng đến "chị dâu tương lai" của nó, nhưng thế này.... có lẽ hay hơn!
Nó rút điện thoại ra chụp cảnh đó và gửi cho Hoàng Anh cùng lời nhắn: "Công viên gần nhà, nhanh lên". Rồi nó im lặng đứng quan sát từ xa, chỉ phòng khi tên khốn kia dám đụng vào Uyên Uyên. Quả nhiên chưa đầy phút sau, Hoàng Anh phóng chiếc mô tô MTT Turbine bạc lao vụt đến, băng qua bãi cỏ và đâm thẳng đến chỗ mấy thằng du côn kia. Bọn chúng nháo nhào tránh qua bên. Nó mỉm cười ngồi xem kịch hay.
Hoàng Anh bước xuống xe, thở dốc hỏi Uyên Uyên:
- Em..... không sao chứ?
Uyên Uyên còn đang hơi sợ hãi và ngỡ ngàng, lắp bắp:
-...Kh... không.
Cô nàng ngạc nhiên cũng phải thôi. Đến nó còn ngạc nhiên khi nhìn thấy con xe này trong gara nhà mình nữa là. Nó có chiếc màu đen, tự dưng một hôm vào gara lại thấy thêm chiếc xe bạc này. Hóa ra là Hoàng Anh mua. Nhưng anh hiếm khi dùng, chỉ hôm nào cần hoặc bực bội chuyện gì đó, cần giải tỏa mới lôi ra. Hôm nay lại còn đánh nguyên chiếc quần sooc lửng và chiếc áo phông ở nhà nữa chứ, trông buồn cười và chẳng hợp với chiếc xe tí nào. Uyên Uyên chưa từng thấy Hoàng Anh tốc độ như thế nên còn đang choáng. Và còn choáng hơn khi......
tên kia quay lại quát:
- Thằng kia, mày làm gì thế hả?
- Mày có biết mày đang đụng đến ai không??
- Muốn chết có nhiều cách, đừng chọn cách đau đớn nhất!
Cả thằng gật gù đồng tình với câu nói đó. Nhưng......
- Mày nói à?_ thằng thứ nhất.
- Không, tao tưởng thằng kia._ thằng thứ .
- Cái gì? Tao tưởng đứa mày?
Cả ngước lên nhìn, khuôn mặt búng ra sữa của Hoàng Anh đột ngột đanh lại, ánh mắt giận giữ và nắm tay siết chặt. Uyên Uyên hơi co người lại. Biểu hiện này....... cô chưa từng nhìn thấy ở anh. Anh gằn từng chữ:
- Tụi mày vừa định làm gì bạn gái tao?
Uyên Uyên cảm thấy hơi đỏ mặt, nhìn dáng người mảnh khảnh của anh đang đứng chắn trước mình, tự dưng thấy anh to lớn lạ thường. Trái tim cô đập từng nhịp thình thịch. Cũng từng được anh bảo vệ nhưng sao cô chưa thấy cảm giác này bao giờ..... Đột nhiên muốn dựa vào vai anh và lắng nghe những câu chuyện cười ngốc nghếch anh kể..... Nhưng cô biết phải làm sao nhỉ......
Bọn chúng tuy có hơi sợ hãi nhưng tự tin mình có người, và anh trông gầy gò như con gái nên vẫn cố sĩ diện:
- Eo ơi sợ thế!
- Bạn gái mày xinh quá, cho tụi tao mượn một lát đi, lát tao trả.......
"BỘP"
Hoàng Anh tức giận đấm cú mạnh khiến tên vừa nói ngã nhào xuống đất, một chiếc răng bên trái văng ra cùng máu và nước dãi. Hai tên kia vừa cuống vừa tức giận, lao vào đánh anh. Uyên Uyên sợ hãi bịt lấy miệng nhìn anh tránh những cú đấm của chúng cách vụng về và bị đánh sượt qua không ít. Hoàng Anh không biết võ, chỉ học được ở nó vài chiêu, đủ để dùng khi gặp mấy tên biến thái nghĩ anh là con gái. Anh giỏi nhất là khoản..... chạy trốn. Nhưng trước đây anh chỉ cần giả vờ để đánh lạc hướng kẻ thù rồi vùng chạy, còn giờ đây anh không thể chạy được. Bởi người mà anh muốn bảo vệ còn đang sợ hãi đứng đó.... Dù có bị mấy tên này đánh chết hôm nay, anh cũng muốn bảo vệ cho cô tới cùng. Chỉ cần trong trái tim cô.... có anh, ở vị trí nào cũng được, nhưng có bóng hình anh. Để đừng bao giờ nhìn anh xa lạ, đừng bao giờ nói với anh những câu đau lòng.
Anh đánh ngã được một tên thì bị tên còn lại xông vào đánh túi bụi. Đánh ngã được một tên nữa thì tên kia lại đứng dậy được, lao vào đánh tiếp. Mà sức Hoàng Anh có hạn, không đủ để đánh được cả thằng nên bị chúng đánh tơi tả. Uyên Uyên bật khóc lao vào đỡ cho anh, bị chúng đạp phát vào lưng. Hoàng Anh vội úp người mình lên người cô, gào lên:
- TAO SẼ GIẾT TẤT CẢ BỌN MÀY!!!
Nó chép miệng lắc đầu, lẩm bẩm "Ai bảo ngày xưa ham chơi với bọn con gái, không chịu đi học võ....." Nhưng thế này mới có chỗ cho nó xuất hiện chứ nhỉ?
Nó mỉm cười đạp chiếc ván lướt đi, trượt trên thành bồn hoa rồi nhảy cái, đáp nhẹ nhàng xuống giữa tên kia và Hoàng Anh. Hoàng Anh ngước lên, nhìn thấy nó, anh vội kéo Uyên Uyên ra. Bọn chúng thấy nó cao lớn thì có hơi chùng xuống chút, nhưng vẫn nói cứng:
- Mày...... là đồng bọn của thằng ngu đó? Muốn sống thì đứng im đi để bọn tao xử lí nó. Nếu không.....
Hắn giơ ngón tay cái lên ngang cổ, gạch cái để ám chỉ với nó: "Nếu không...... tao sẽ cắt cổ mày!"
Nhưng hắn dọa ai không dọa mà lại đi dọa nó. Nó ghét bị ai dọa lắm. Nên cách tốt nhất để không bị dọa là......... cho kẻ đó ngậm răng trộn máu luôn:
- Mày mới là thằng ngu!
Nó đấm bốp vào mặt tên vừa nói, hắn loạng choạng ngã xuống, chiếc răng bên phải rớt xuống. Nó bật cười nhìn hắn mếu máo giơ hàm răng bị mất mất hai chiếc ra, máu vẫn đang dính đầy miệng. Hai tên kia lao vào thì bị nó đạp cho mỗi tên một đạp và khuyến mãi thêm đấm vào bụng. Bọn chúng sợ hãi bò lồm cồm dậy rồi kéo nhau chạy lùi về phía cổng công viên. Chắc từ nay chúng chẳng dám bén mảng đến đây nữa....
Nó hài lòng quay lại. Hoàng Anh đang hốt hoảng đỡ Uyên Uyên:
- UYÊN UYÊN!! Uyên Uyên!! Em làm sao thế?
Nó vội đến đỡ cô nàng nhưng Hoàng Anh đã bế xốc cô lên, bảo nó:
- TAXI! Gọi taxi nhanh!!
Nó làm theo cách máy móc trong khi Uyên Uyên cứ ôm lấy ngực mà nói ngắt quãng:
- Em.... không..... sao!
Cô với tay về phía chiếc túi đang nằm rớt trên nền gạch. Nó chạy lại, chợt nhớ ra trong túi của cô....... Nó lục tung chiếc túi, quả nhiên tìm được lọ thuốc, liền vội vàng đưa cho cô uống.
Hoàng Anh vừa lo lắng vừa luống cuống, bế cô vội vàng chạy ra đường lớn để đón taxi. Nó khoác ba lô lên vai rồi nhảy lên chiếc MTT và phóng theo, trong đầu đang sắp xếp lại trí nhớ về lọ thuốc vừa nãy..... Đó..... là thuốc gì nhỉ?
Hoàng Anh lo lắng ngồi trước phòng chờ, tay không ngừng xoay rồi đan vào nhau, miệng cắn chặt. Nó cũng lo lắng đi đi lại lại nhìn vào trong. Bác sĩ vừa bước ra là nó và Hoàng Anh nhảy đến hỏi loạn lên:
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Cô ấy bị làm sao? Đã ổn chưa? Có nguy hiểm không?
Ông bác sĩ giơ tay để tụi nó im lặng, nói:
- Ổn rồi, hiện tại cô bé không sao. Nhưng các cậu phải chăm sóc cẩn thận, đừng để cô bé làm việc nặng nhọc hoặc xúc động quá, sẽ ảnh hưởng và làm bệnh tình xấu đi.
Hoàng Anh lắp bắp:
- B... bệnh..... gì cơ ạ?
Ông ta ngạc nhiên:
- Tôi tưởng cậu biết rồi? Cô bé bị bệnh tim rất nặng, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nó và Hoàng Anh đứng sững người. Uyên Uyên........ từ bao giờ......
Nó nhìn Hoàng Anh loạng choạng chống tay vào tường, không biết làm gì hơn. Anh lúc này đang chịu cú sốc lớn, mà hơn hết là sự hối hận. Thời gian gần đây cô thường hay nói những điều kì lạ, hay chê bai anh nhiều điều dù là vặt vãnh, so sánh anh với người này người kia. Đôi lúc cô còn đột nhiên ôm lấy anh thật chặt như sợ rằng sẽ mất anh mãi mãi...... Anh đã không nhận ra, mà đúng hơn là không ngờ được điều đó có nghĩa là gì....... Kể cả khi thấy cô cúi xuống khó thở, anh cũng tin lời cô rằng cô không sao..... Cô cứ lặng lẽ chịu đựng một mình, lặng lẽ nén đau một mình, lặng lẽ làm tổn thương anh để anh rời xa cô dù lòng cô quá yếu đuối để chấp nhận điều đó. Anh trách mình đã quá vô tâm, quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của mình, để cho những lời nói bên ngoài của cô che lấp đi những điều quan trọng khác mà anh không nhìn thấy.....
Nó nhìn anh lặng lẽ vào phòng bệnh, đến bên Uyên Uyên, nhẹ nhàng cầm bàn tay cô lên, áp vàp má mình. Nó thở dài quay về....... Hoàng Anh cần thời gian ở bên cô ấy.......
.....................
Ngày mai là ngày cuối cùng trong tháng nó đã hứa với Kỳ, Angus và Brown. Nó cũng nhanh chóng muốn kết thúc, thời gian này thật chẳng còn tâm trạng nào để đi chơi với tên đó. Nó bận tìm cách giúp Hoàng Anh và Uyên Uyên, để Uyên Uyên không quá bi quan về bệnh tình của mình. Nhưng ngày mai có lẽ phải đi gặp người họ, để kết thúc "khoản nợ" làm nó nhức đầu và cũng vui vẻ trong thời gian qua.....