Bữa tiệc hoan nghênh Nguyên Dật trở về tổ chức rất quy củ, không quá long trọng nhưng không mất đi khí thế. Ở đây căn bản đều là những gương mặt quen thuộc trong giới kinh doanh, nhìn thấy nhau chỉ dừng lại mỉm cười khách sáo, theo thói quen mà giữ khoảng cách như một loại quy tắc tự nhiên.
Khi tôi và Tô Lê đến, Nguyên Dật đang nói chuyện với Quý Lâm, thấy tôi tiến vào, hai người đều hơi nhướn mày, biểu hiện của Quý Lâm thập phần lộ liễu, quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi theo bản năng nổi lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh đã đè xuống đáy lòng.
"Nguyên Dật và Quý Lâm đang tới đây." Tô Lê hiển nhiên cũng phát hiện bầu không khí khác thường, mượn kẽ hở qua ly champagne ghé vào tai tôi nhắc nhở.
Tôi nhấp một ngụm champagne, đề cao cảnh giác:
"Yên tâm, đêm nay nhiều người như vậy, bịn họ không dám làm gì tôi đâu."
"Dung tiên sinh, Tô tiên sinh."
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, hai người kia đã tới. Nguyên Dật không thể không nể mặt tôi, miệng ly cụng vào ly của tôi một cái, một ly champagne chỉ còn thấy đáy. Tôi cũng lịch sự đáp lễ y.
Khi hai bên còn đang hư tình giả ý đối phó với nhau, Quý Lâm đột nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối:" Dung Dư, vết thương trên người cậu đã khá hơn chưa?"
Ban đầu tôi không phản ứng lại, chờ Quý Lâm cười như không cười làm một khẩu hình "phía sau" tôi mới nhớ tới quá khứ khuất phục kia, lập tức muốn phát cáu.
"Vết thương gì?" Khi Tô Lê hỏi tôi, Nguyên Dật tựa như cũng hiểu ra điều gì đó, ánh mắt chán ghét chợt loé lên, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
"Không có gì." Tôi nửa thật nửa giả nói:" Lúc trước xảy ra xung đột với Quý tiên sinh, hai người đều bị thương một chút, chẳng qua hiện tại cũng không sao rồi."
"Không phải đánh nhau." Thấy tôi nói dối, Quý Lâm hào hứng lật tẩy, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn:" Chậc chậc, một trận đánh đến vô cùng kịch liệt, phía sau của Dung tiên sinh đã không chịu nổi. Nếu không phải cậu ta luôn miệng cầu xin tôi tha thứ, tôi làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, vẫn còn chút hối hận đấy..."
"Quý tiên sinh." Giọng điệu của tôi trầm xuống, đụng vào cái ly của hắn xem như là nhắc nhở:" Anh vừa gia nhập vào cái giới này, còn rất nhiều chỗ chưa hiểu, xem xét giao tình của chúng ta trước đây, tôi muốn nói cùng anh mấy lời... Là cào cào đừng vọng tưởng đá xe, là quả trứng cũng đừng mơ chọi đá... Lời không nên nói, thì đừng nói, ngươic không nên chọc, thì đừng dây vào, như vậy mới có thể tồn tại trong cái giới này được."
"Vậy thì cảm ơn lời khuyên của cậu, Dung Dư, cheers." Quý Lâm không hề để ý đến lời cảnh cáo của tôi, hắn chỉ nghiêng đầu, uống một hơi cạn sạch champagne trong chén.
"Quý Lâm kia có vấn đề." Sau khi tạm biệt, Tô Lê như có điều suy nghĩ phân tích với tôi:" Trực giác của tôi mách bảo hắn có ý định với cậu, khoảng thời gian này tốt nhất cậu nên cẩn thận, không nên gặp hắn nói chuyện."
"Tôi hiểu, cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào."
Tô Lê vẫn không yên lòng, bổ sung:" Không thì mấy ngày tới cậu đến nhà tôi ở đi, hoặc là tôi chuyển tới nhà cậu, bây giờ chú Dung xảy ra chuyện như vậy, tôi thật sự không yên tâm để cậu sống một mình."
"Tô Lê, đêm nay cậu làm sao vậy?" Tôi ban đầu còn hơi mất tập trung, nghe thấy lời này lập tức chú ý:" Tôi là một người đàn ông trưởng thành, có tay có chân có sức lực, biết công biết thủ, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may? Hơn nữa, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn sống một mình, chẳng pgair vẫn ổn sao?"
"Tôi cũng không biết." Tô Lê hiếm khi nhăn mày, vẫn còn lo lắng:" Tôi luôn cảm thấy Quý Lâm kia đang lên kế hoạch gây bất lợi cho cậu, tôi không yên lòng."
"Không có chuyện gì đâu." Tôi đung lời thề so sắt bảo đảm với gã:" Cậu quên là từ trước tới giờ hắn vẫn luôn thần phục tôi sao, nếu như cậu thực sự không yên tâm, vậy tôi đồng ý với cậu, nếu sau này hắn ra tay hại tôi, tôi nhất định sẽ nhờ cậu trợ giúp."
"Thật là không còn cách nào với cậu." Giằng co trong chốc lát, vẫn là Tô Lê nhượng bộ. Gã bất đắc dĩ nhận lấy ly rượu không trong tay tôi, lại dặn dò:" Không cần chờ đến khi hắn ra tay, một khi hắn đã có dự định này, cậu nhất định phải nói cho tôi biết."
"Được, vậy tôi đi rửa tay một chút." Thấy Tô Lê vẫn nhíu mày như cũ, tôi tỏ vẻ thoải mái vỗ vỗ vai gã:
"... Đừng sốt sắng, tôi sẽ trở về ngay."