Hiện tại, Quý Lâm hoàn toàn coi tôi là chim hoàng yến mà nuôi dưỡng.
Mặc quần áo, cho ăn cơm, mọi chuyện đều là một tay hắn làm, tuy rằng trước đây cũng là như thế, nhưng quyền làm chủ đã thay đổi, cho dù tôi ngu ngốc đến mức nào cũng không thể cứ như vậy mà hưởng thụ.
Mặc dù bây giờ Dung gia đã ngã ngựa, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết chết cũng không hàng, mấy lão già kia cũng không dám công khai đuổi tôi ra khỏi công ty. Còn có cha tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải mau chóng tìm cách thoát ra ngoài mới chỉnh đốn lại cục diện rối rắm này.
Quý Lâm lấy đi tất cả thiết bị thông tin liên lạc của tôi, hiện tại truyền tin ra bên ngoài quả thật là một hy vọng xa vời. Tôi đã từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng Quý Lâm dường như lúc nào cũng ở trong phòng giám sát và điều khiển, mỗi lần tôi chạy trốn đều bị hắn phát hiện ra. Hình như hắn rất thích trò chơi mèo vờn chuột này, vào thời điểm tôi sắp thành công thì hắn đột nhiên xuất hiện, mang theo nụ cười như đang đùa cợt ném tôi trở về phòng.
Sau rất nhiều lần, bản tính ngạo mạn của tôi không khỏi phát tác, có một lần hắn lại giở bài cũ, tôi không nhịn được trầm mặt xuống hỏi hắn còn muốn chơi tới khi nào.
"Chơi? Tôi không đùa với cậu. Tôi thật sự nghiêm túc." Quý Lâm bắt đầu muốn chạm vào môi tôi, lại bị tôi nhanh chóng ngăn lại.
"Quý Lâm, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Tôi cảnh cáo hắn một lần nữa, mặc kệ thế cục bên ngoài phát triển thành cái dạng gì, nếu như tôi không thể thoát ra ngoài, chỉ sợ sau này Dung gia thật sự bại đến mức không còn cách nào "Đông Sơn tái khởi". Mặc dù bây giờ người nắm quyền tập đoàn vẫn là họ Dung, mà tôi không thể bảo đảm nó sẽ nhanh chóng đổi thành họ khác hay không, ví dụ như họ Quý.
"Tiếc quá, kiên nhẫn của tôi có rất nhiều, có đủ thời gian chơi với cậu." Quý Lâm vẫn ẩn nhẫn không tỏ rõ ý kiến, hắn rót cho tôi một ly rượu đỏ, sau đó tự nhiên ngồi trên ghế salon bằng da.
"Có muốn uống một chút rượu vang không? Vị rất ngon, dùng máy bay chuyên dụng chở từ pháp về."
"Đừng làm bộ làm tịch với tôi." Tôi vươn tay bóp lấy cổ hắn, lần thứ hai nói từng câu từng chữ thanh minh:" Tôi muốn ra ngoài, lập tức, ngay lập tức."
"Nếu bay giờ cậu ra ngoài, sợ là tình hình sẽ càng khó khăn." Quý Lâm ung dung thong thả uống một ngụm rượu vang, tôi có thể cảm giác được hầu kết hắn đang chuyển động:" Tôi nghĩ chắc là cậu không biết em trai cùng mẹ khác cha của cậu đã trở về, hiện tại ban giám đốc đang bồi dưỡng nó, coi như cậu ra ngoài thì có thể làm được gì chứ?"
"Là anh gọi nó về đúng không?" Tôi nắm chặt ngón tay, giọng nói bình tĩnh trở lại:" Anh cho rằng gọi tên taph chủng đó về là có thể làm vị trí của tôi lung lay sao? Anh quá coi thường tôi rồi đấy."
"Một tên Dung Tấn tất nhiên không thành tài được, nhưng nếu như có thêm một tên Nguyên Dật nữa thì sao? Dung Dư, cậu nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"
"Thì ra là như vậy..." Nhìn thấy hận ý của Quý Lâm ẩn trong vẻ thảnh thơi giả tạo, tôi đột nhiên hiểu ra. Tôi làm bộ như vừa phát hiện ra gì đó, lập tức khôi phục nụ cười kiêu căng ngạo mạn, xem thường:" Thì ra anh nhốt tôi ở đây, cũng là bởi vì Nguyên Dật đã trở về, anh muốn làm y vui lòng, làm cho y tin anh đã không còn là kẻ đáng thương năm đó, có đúng không?"
"Đáng Tiếc, Quý Lâm ơi Quý Lâm." Tôi vươn ray vuốt phẳng cổ áo của hắn, ghé vào bên tai nhẹ giọng nói:" Giá trị của con người có thể thay đổi, thân phận cũng có thể thay đổi, nhưng quan niệm thì rất khó sửa. Tựa như tôi cho dù đã ngã ngựa, cũng rất khó quên dáng vẻ của anh năm xưa. Cho dù anh đã phát đạt thì vẫn như cũ không thoát khỏi cái bóng của tôi. Tôi tin, người tự phụ như Nguyên Dật, hẳn là cũng không quên được bộ dạng anh làm chó của Dung Dư này, anh tốt nhất nên đề phòng tôi." Tôi tiến đến gần bên hắn, vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm như rắn độc:" Dù sao con người của tôi, am hiểu nhất là chia cắt nhân duyên, người xấu chuyện tốt."
"Không cho phép, cậu, đánh chủ ý lên người Nguyên Dật." Quý Lâm rốt cuộc cũng bị tôi đam trúng tử huyệt, vươn mình dùng sức đè tôi lên ghế salon.
Tôi thấy sắc mặt hắn âm trầm, càng thêm đắc ý, lợi dụng hắn đang dùng sức trên cánh tay co chân đạp hắn ngã lăn trên đất. Tôi nói:" Quý Lâm, thật ngại quá, còn phải xem anh có thể đề phòng được tôi không, nếu như không được thì cũng đừng trách tôi cướp đi người anh yêu."
"Cậu!"
Đây là lần đầu tiên sau sự việc ở đại trạch Dung gia tôi nhìn thấy biểu tình khó chịu như thế trên gương mặt Quý Lâm. Tôi nghĩ, đại khái tôi đã biết bản thân cần phải làm gì. E rằng chỉ có thể đàm phán một cuộc giao dịch với Quý Lâm, nếu hắn thả tôi ra, tôi sẽ chỉ giải quyết Dung Tấn, thả cho Nguyên Dật một con đường, còn nếu hắn không chịu, thì cho dù có phải bò tôi cũng bò ra khỏi nơi này, đến lúc đó, đừng trách tôi ra tay ác độc với đại thiếu gia họ Nguyên mà hắn luôn trân trọng.
"Cậu cười cái gì?" Thấy vẻ mặt đắc ý của tôi, Quý Lâm vừa vội vừa giận hỏi một câu, tôi lắc đầu, đung mũi chân chặn vai hắn lại:" Không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ, nếu người trong lòng của Quý tiên sinh bị tôi chiếm được, có phải ngài sẽ đau khổ thống hận như một con chó đứt xương không?"
"Cậu không có cơ hội làm như thế." Quý Lâm nắm lấy mắt cá chân tôi, kéo người xuống, toả ra khí thế tối tăm cường hãn, hắn như một con sói nhìn chằm chằm vào tôi, kiên quyết mà bình tĩnh:" Dung Dư, nếu cậu thật sự làm như vậy, tôi sẽ đánh gãy hai chân cậu, để cậu mãi mãi cũng không thoát ra được."