Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian đồ ăn xuất hiện và ác mộng biến mất trùng khớp với nhau.
Rất khó để Du Phong Hành thuyết phục mình hai người này là hai bản thể khác biệt.
Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra năm xưa, ánh mắt Du Phong Hành càng trở nên u ám.
Hắn không khống chế được mà vi phạm lời căn dặn của bác sĩ, tìm vài điếu thuốc lá đốt lên, hút một hơi thật sâu: “…” Tuy rằng là để giải tỏa tâm lý, nhưng vị bác sĩ kia nói, nếu còn như vậy nữa, tổ quốc sẽ lại mất đi một doanh nhân trẻ tuổi.
Nam nhân buồn bực nhấn đầu thuốc xuống cái gạt tàn một cách thô lỗ, sau đó chạy đi ăn cơm.
Hắn thấy hôm nay trong hộp đựng không có cơm, chỉ có ít cháo gạo kê sền sệt.
“Xì!” Du Phong Hành trăm phần trăm xác định, người đêm qua gọi điện cho Bùi Văn chính là người hôm nay nấu cháo kê, bằng không sao cậu ta có thể phá lệ mà hầm cháo được.
Lại còn có xương sườn hầm táo đỏ và câu kỷ tử, quả thực không phải phong cách nấu nướng của vị kia.
Phong cách ăn uống của vị kia là không cay không vui.
Du Phong Hành ăn bữa cơm thanh đạm nuôi dạ dày này, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng qua trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Sau khi ăn xong, hắn tìm giấy bút viết một bức thư nhỏ, nội dung là: Sao cậu lại đối tốt với tôi?
Tờ giấy bị hai ngón tay thon dài kẹp lấy, bỏ vào hộp đựng đồ ăn, hắn nhìn một chút rồi lại cầm lên: “…” Dùng sức vò nát, tiện tay ném vào thùng rác.
Cho nên ngày hôm sau Tô Tinh Thần mở hộp cơm ra, bên trong chỉ còn bát đũa đã được rửa sạch.
Tô Tinh Thần lấy chúng ra, bỏ cháo mình sáng nay đã nấu xong, đưa qua cho chủ nhà rồi ra ngoài.
Hôm nay cậu phải lên núi làm việc.
Ngày đó chỉ đào một ít sắn dây dại, trên núi vẫn còn rất nhiều.
Mà vấn đề Tô Tinh Thần phải đối mặt không phải là có thể đào được sắn dây hay không, vấn đề cậu phải đối mặt là vận chuyển rất khó khăn.
Vô cùng vất vả.
Ngay lúc này, anh trai nông thôn đã lâu chưa livestream đột nhiên lại mở phòng phát sóng.
Khán giả nhìn thấy trên sườn dốc nghiêng bày một đống sắn dây béo mập.
“Chào mọi người!” Anh trai streamer chuyển camera tới mặt mình, để cho người xem ngắm khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, gương mặt trẻ trung bị mồ hôi bao phủ, thật hiếm khi khiến khán giả trong phòng cùng chung suy nghĩ mà bình luận.
Người đẹp mau nhìn anh: Hey bro! Rõ ràng cậu là người có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm, sao lại phải vào núi sâu rừng già đào sắn dây!
Tâm tình củ khoai lang: Đào nhiều sắn dây như vậy, hôm nay có định bán chúng không? Bán không bán không?
Hoa Lộc: Mấy anh giai thời giờ nghĩ kiểu gì thế không biết, ở thành phố không sướng hả? [Cười ra nước mắt]
Thuật Dương Tiểu Trúc Can: Sắn dây dại là đồ tốt á nha, anh zai bán nhiêu tiền một cân đấy?
Bình luận trong phòng livestream nhiều lắm, Tô Tinh Thần chọn ra vấn đề khán giả quan tâm nhất, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Rễ sắn tươi khá dễ gửi, cho nên tôi cũng định bán thật. Giá là hai mươi đồng nửa cân, free ship khu vực Giang Chiết. Mua từ hai gốc trở lên, sau khi tôi về sẽ chọn củ nặng cho mọi người.”
Thuật Dương Tiểu Trúc Can: Có lương tâm lắm mới bán hai mươi đồng, tôi mua tôi mua, chủ phòng mau nhìn tôi cho quen mắt đi. [Tim][Tim][Tim]
Tâm tình củ khoai lang: Người anh em ơi, tôi cũng muốn mua! Vẫn là địa chỉ cũ, gửi tôi năm củ bự vào nhé!
Tô Tinh Thần: “Được, bây giờ tôi đang đào tiếp đây, mục tiêu hôm nay là đào được hai mươi lăm cân.”
Nhưng mà những củ sắn dây này vì lâu rồi không bị ai xới lên, thế nên phát triển tới mức khổng lồ, khiến Tô Tinh Thần không thể dừng tay được.
“… Lại thêm một củ bự nữa.” Tô Tinh Thần lôi củ sắn tròn lớn kỷ lục ra khỏi đám lá, vô cùng kinh ngạc nói: “Củ này ghê thật, nặng ít nhất cũng phải hai đến ba cân.”
Thuật Dương Tiểu Trúc Can: Gốc sắn chính! Gốc này tôi mua, đừng hòng cướp của tôi!
Khả Lạc Hữu Khôi: Bán cho tôi, tôi trả ba mươi đồng một cân.
Phòng livestream bỗng dưng thành cái chợ trả giá.
Tô Tinh Thần sắp xếp đống sắn hôm nay đào được vào bao tải, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, thuận tiện cởi áo thun đã bị mồ hôi thấm ướt, lau qua mồ hôi trên người, sau đó vắt khô.
Khí trời giữa tháng sáu đúng là nóng không chịu nổi.
Tô Tinh Thần vừa quạt mũ rơm, vừa tán gẫu với khán giả trong phòng trực tiếp: “Nóng chết mất, tôi sẽ về ngay, sau đó lựa sắn dây cho mọi người.”
Phòng livestream:!!!
Lại bùng nổ.
Lần này là vì hơn nửa phần ngực của anh trai streamer bất thình lình xuất hiện trước mắt khán giả, trắng mềm mịn mà khiến họ đành phải che mắt… Đương nhiên không che hết rồi.
Họ vẫn có thể thấy mồ hồi trên ngực anh thanh niên bị ánh mặt trời chiếu qua, tạo ra hiệu ứng chiết xạ lấp la lấp lánh.
Tinh Hà Phủ Thân: Đậu má, ông đây vậy mà cảm thấy anh trai này thật là gợi cảm, rất có mùi vị của đàn ông, sao lại thế này?!
zjh: Hương vị này không giống trong phòng tập gym đâu nhé, .
Tô Tinh Thần bị trêu chọc nhanh chóng đặt di động xuống, mặc áo thun vào: “Khụ, tôi về đây, một tiếng nữa gặp.”
Sau đó tắt livestream, bắt đầu một giờ cuốc bộ vác đồ về nhà.
Trước khi khởi hành, Tô Tinh Thần kiểm tra dây thừng đã cột chắc hay chưa, dây giày trên chân, sức tải của đòn gánh, cuối cùng mới lên đường.
“Ư…” Khoảng hai lăm, ba mươi ký đồ đặt ở trên vai, rất nặng.
Tô Tinh Thần ổn định cơ thể, thật cẩn thận đi trên sườn dốc không có đường, chậm rãi mạo hiểm đi xuống núi.
Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng đòn gánh đổi sang vai khác, còng lưng khệ nệ đi về nhà.
Vừa đi vừa dừng nghỉ ngơi, thế mà đã qua một tiếng.
Tô Tinh Thần về được tới cửa, đầu váng mắt hoa, sức cùng lực kiệt.
“Muộn vậy rồi à?” Cậu đưa mắt nhìn di động, vội vàng chạy lên tầng, vừa chạy vừa nói thầm: “Đúng giờ nấu cơm cho anh thì không có tiền, ra ngoài kiếm tiền thì không nấu cơm đúng giờ được cho anh…”
Cho nên làm một thằng đàn ông quả là không dễ dàng.
Cũng may, thời điểm Tô Tinh Thần lên tới nơi đã thấy chủ nhà đang mặc một bộ đồ ở nhà ngồi trong phòng khách pha trà, tay vân vê chiếc điều khiển từ xa, dáng vẻ vô cùng nhàm chán.
Tô Tinh Thần lập tức an tâm, chí ít chủ nhà không vì nhàm chán mà hút thuốc uống rượu.
Chẳng qua trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi thuốc lá, xua cũng không hết.
Đôi lúc Tô Tinh Thần thấy tư thế hút thuốc uống rượu của chủ nhà, trong lòng sợ phát khiếp, cảm thấy nếu cứ như vậy chủ nhà sẽ chết trẻ mất.
Tô Tinh Thần làm xong bữa trưa hôm nay, còn viết thêm một tờ giấy bỏ lên: “Hút thuốc uống rượu ít thôi, ít ăn đêm, ăn nhiều cơm, vận động nhiều, cười cũng nhiều vào.”
Đưa hộp đồ ăn xong, Tô Tinh Thần quay xuống phòng khách tầng một dùng bữa.
Trước khi ăn thì dùng đũa chọc chọc khóe miệng mình: “Cà tím ơi…”
Hai con chó: “Gâu gâu?”
Hai con chó nhìn trên bàn rồi lại lục lọi dưới đất, làm gì có quả cà tím nào!
“Chó ngốc.” Tô Tinh Thần cười mắng, vui vẻ ăn bữa cơm trưa của mình.
Công việc chiều nay chính là ngồi trong sân, phân loại từng phần cho bạn bè đã đăng ký mua sắn, dùng một quyển sổ ghi lại số điện thoại, địa chỉ, số lượng, cần lấy bao nhiêu tiền, v…v…
May mà rất nhiều người chịu mua hai cân đổ lên, thậm chí mua cả năm cân cũng có, cho nên ghi chép phân loại rất nhanh, thu tiền cũng thấy sướng tay.
Dù sao hơn hai cân sắn dây cũng bán được trăm đồng.
Mọi người chẳng ai thiếu chút tiền ấy.
Làm xong việc rồi, Tô Tinh Thần kiểm kê lại một chút, hôm nay từ trên núi mang về tổng cộng ba mươi hai cân rưỡi sắn dây, nhưng trên thực tế thì không được bao nhiêu, sắn dây quá nặng, rốt cuộc chỉ đào được hai bao nhỏ.
Rễ sắn bán hai mươi đồng nửa cân, ba hai cân rưỡi nhân hai mươi là được một ngàn ba trăm đồng.
Tô Tinh Thần tính tính số tiền thu được, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười ngây ngô.
Có tiền rồi!
Vịt, gà mái già, xương sườn, thậm chí là thịt bò đều có thể nghĩ tới rồi.
Tô Tinh Thần xoa phần vai bị giày vò cả buổi, vuốt ve bàn tay nổi mụn nước, còn có bàn chân bị sưng lên, cảm thấy mọi thứ thật là xứng đáng.
“Hai đứa!” Tô Tinh Thần gọi chó con đến cạnh mình, ôm chúng nó điên cuồng vuốt hai cái: “Vui quá…”
Sau đó thả chó xuống, đến chuồng xem gà con.
Mười con gà con lông xù ríu rít mổ thóc trong chuồng, sống cũng rất tốt.
Tô Tinh Thần vô cùng sung sướng, mấy thứ này đều là tài sản của cậu.
Mười chín tuổi mà đã có nhà hai căn, hai con chó, mười con gà!
Còn có một khu vườn lớn!
Tô Tinh Thần lớn gan quyết định, chiều nay ngủ nướng, không đi làm việc nữa.
Vì vậy Tô Tinh Thần nằm lên chiếc giường thoang thoảng hương trúc, vừa phẩy quạt cói vừa nghe di động phát bài hát yêu thích, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ tối.
Tô Tinh Thần tỉnh giấc, xung quanh tối như mực, vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng muỗi đập cánh vo ve bên tai.
“Bốp!” Tô Tinh Thần đập một phát lên tay mình, bóp chết một con muỗi.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, nhang muỗi cháy hết, chó con vẫn đang ngủ, còn di động…
Tô Tinh Thần tìm lại chiếc di động, thấy nó đã cạn sạch pin.
Muốn sạc thì phải chạy lên tầng hai thôi.
Tô Tinh Thần cầm lấy bộ cắm lẫn sạc dự phòng, xỏ dép lê vào, đôi chân chạy huỵch huỵch lắc lư trong chiếc quần đùi ngắn.
Lên đến tầng hai, cắm sạc nạp điện cho điện thoại, lại mở di động ra, viết trả lời tin nhắn cho khách hàng.
Mấy ngày tiếp theo sẽ không lên núi đào sắn dây nữa, vì da bả vai cùng da tay đều bị bong mất một lớp rồi.
Tô Tinh Thần trả lời tin nhắn xong, bắt đầu cân nhắc xem tối nay ăn gì.
Ăn vịt hay ăn gà mái già đây?
Bây giờ đã khá muộn, nếu như muốn ăn gà mái già thì phải chờ hai tiếng đồng hồ, hay là ăn vịt đi.
Vịt hầm gừng tỏi lá nguyệt quế ăn cũng ngon lắm.
Đương nhiên đây là khẩu phần của Tô Tinh Thần, còn chủ nhà đang đau dạ dày vẫn phải hai món như cũ, không thể nhiều hơn.
Cho nên bữa cơm tối nay của hắn vẫn là cháo dưỡng dạ dày với rau dưa thanh đạm làm chủ đạo như cũ.
Cùng lắm thì thêm bánh rán nhân thịt, nói cách khác, tương đương với một miếng ăn của chủ nhà…
Lúc Tô Tinh Thần băm thịt không khỏi mềm lòng mà đập cho đối phương hai quả trứng gà.
Thịt băm sau đó được ướp muối rồi trộn với bột bắp, ăn như vậy sẽ khá mềm.
Sau khi làm xong, Tô Tinh Thần vui vẻ mở hộp cơm, cậu rốt cuộc cũng thấy hồi âm chủ nhà để lại cho mình.
Trên giấy có viết một dòng địa chỉ và một dãy số điện thoại.
“…” Tô Tinh Thần im lặng không lên tiếng, nhưng thật ra trong lòng đã sớm sông cuộn biển gầm.
Chủ nhà này có bị ngu không?
Đi tiết lộ địa chỉ nhà và điện thoại cho một người xa lạ, mất trí rồi hả.
Tô Tinh Thần nghĩ thay đối phương, nhưng khóe miệng kìm không đặng mà câu lên.
Hình như mặt trái tờ giấy còn có chữ viết.
Tô Tinh Thần mỉm cười lật lại: Sau này nếu muốn đưa tôi tới viện thì nhớ báo địa chỉ này.
Tô Tinh Thần: “…”
Tô Tinh Thần thẳng tay ném tờ giấy đi.
Vịt hầm gừng tỏi lá nguyệt quế: (Tui chỉ lấy hình minh họa thôi nha, chứ món trong ảnh không phải vịt hầm đâu, vì tui tìm không ra được món đó.)