Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà đây là bồi thường của tôi cho ngài Du mà.

Tô Tinh Thần thầm nghĩ, ngón tay nhấn bàn phím, lại không thể nói thật cho đối phương biết, đây là nguyên nhân vì sao cậu âu sầu không thôi.

Đang lúc Tô Tinh Thần suy nghĩ phải trả lời tin nhắn chủ nhà như thế nào, đối phương đã dùng tốc độ rất nhanh gửi đến một mẩu tin nhắn khác, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bức, hệt như ấn tượng mà bản thân hắn để lại cho Tô Tinh Thần, là một người rất lợi hại.

Tin nhắn của chủ nhà chỉ đơn giản là hỏi: Cậu còn đó không?

Tô Tinh Thần không rảnh lo đi suy xét điều đầu tiên nữa, lập tức trả lời lại: Còn đây.

Chủ nhà: Vậy sao cậu không trả lời tin nhắn?

Tô Tinh Thần là một học sinh bình thường, lần đầu tiên trong đời cậu quen biết với người có địa vị xã hội cao như chủ nhà, vả lại người ta còn là người thành đạt, hơn nữa không phải tùy ý nói chuyện như vậy, bây giờ bọn họ là bạn bè.

Áp lực kinh khủng!

Tin nhắn nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra bạn học Tô đã vò muốn trụi tóc, cậu phải công nhận tuổi này không nên chịu áp lực, đánh từng chữ trả lời: Không thể nào, anh tốt lắm luôn.

Chủ nhà nhanh chóng gửi tin phản hồi: Vậy cậu sẽ ăn đồ tôi mua chứ?

Tô Tinh Thần đối mặt với sự bám riết không tha của ngài Du, nghẹn mất một giây đồng hồ, cậu từ bỏ phản kháng mà nói: Ừm.

Tuy chỉ là một chữ, nhưng lại khiến cho người đầu tiên đi kết bạn như giám đốc Du thở phào nhẹ nhõm: Bạn bè thì phải vậy chứ.

Tô Tinh Thần còn biết nói gì đây, đương nhiên là gửi lại một khuôn mặt cười tươi tắn: Ừm.

Sau đó nghiêm túc soạn tin nhắn: Ngài Du, bây giờ không còn sớm nữa, tôi còn có ít việc phải làm cho xong, ngài cũng lo đi làm việc đi, buổi tối về sớm chút mà ăn cơm.

Du Phong Hành đặt tay trên điện thoại, chuẩn bị nhắn mình phải đi làm việc, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình đã lâu chưa lay động bỗng dưng cảm thấy ấm áp: Được.

Sau một lúc lâu, sếp Du như có suy tư mà nghĩ: Thì ra cậu ta đã đi làm sao?

Tin tức quan trọng đây.

Tuy rằng ngày nay là thời đại công nghệ, có số điện thoại chẳng khác nào nắm được phần lớn tình huống của đối phương.

Nhưng Du Phong Hành tạm thời không có suy nghĩ đi điều tra đối phương họ tên là gì đang sống ở đâu, trừ phi cậu ta nói cho hắn biết, còn không hắn rất khinh bỉ loại chuyện lén lút vụng trộm này.

Vẫn còn một nguyên nhân vì sao Du Phong Hành không ra tay đi điều tra thông tin của Tô Tinh Thần.

Vị đại lão này cảm thấy, người như kẻ thần bí rất dễ bị lừa, chưa đến mấy ngày sẽ tự động dâng ngày tháng năm sinh, tuổi cầm tinh, cung hoàng đạo lên cho hắn.

Qua nửa tiếng sau, chủ nhà nói muốn làm việc nghiêm túc lại gửi tin nhắn cho Tô Tinh Thần: Cậu làm nghề gì?

Tô Tinh Thần lúc này đã làm việc liên tục nửa giờ, trên gương mặt trắng nõn là mồ hôi tuôn như mưa, nóng không chịu được, cậu bèn dừng lại lau mồ hôi, uống ít nước muối nhạt tự pha, đề phòng mồ hôi ra quá nhiều, tạo thành hiện tượng mất nước.

Vì thế vừa hay nhìn thấy tin nhắn của chủ nhà, cậu có hơi kinh ngạc, không ngờ ngài Du trăm công nghìn việc vậy mà cũng đi nói chuyện phiếm với bạn bè ngay giữa giờ làm việc.

Tô Tinh Thần đột nhiên cảm thấy, chủ nhà như vậy cũng bình dân quá nhỉ?

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống mình thật.

Vì thế Tô Tinh Thần đã có cái nhìn mới về chủ nhà cuồng công việc, mỉm cười trả lời: Tôi làm nông.

Ngài Du đang ngồi điều hòa trong tòa nhà cao tầng ngay giữa thành phố nhận được tin nhắn phản hồi của cậu bạn, khuôn mặt ngũ quan thâm thúy nháy mắt dại ra.

Nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc: Tôi không ngại đâu.

Kết bạn không phân biệt sang hèn, Du Phong Hành sẽ không vì người bạn thần bí xuất thân nông thôn mà thay đổi cái nhìn về đối phương.

Tô Tinh Thần cũng ngây ngốc hai giây, sau đó mờ mịt trả lời: Ồ ồ.

Nhìn đối phương ra vẻ không muốn nói gì thêm, trong đầu Du Phong Hành tự động phác họa ra hình ảnh em trai nông thôn đang cuốc ruộng, thế cũng không được tốt cho lắm.

Sếp Du nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lại nhớ đến nhóm nhân viên nữ vừa bước chân ra cửa đã than thở ầm ĩ bị tia cực tím nướng chín cả da, nhất thời trầm mặc.

Cạch một tiếng.

Tô Tinh Thần thấy bên kia lâu không trả lời, chuẩn bị đặt di động xuống làm việc tiếp, lại nhận thêm được tin nhắn của chủ nhà.

Đối phương hỏi: Cậu có muốn tới thành phố làm việc không?

Tô Tinh Thần ngây ngẩn nhìn dòng tin nhắn này, đại não chưa kịp load xong.

Chuyện này… Anh ta… Hừm…

Tôi vất vả lắm mới quay về nông thôn đấy, Tô Tinh Thần nhỏ giọng lầm bầm.

Không do dự mà từ chối ý tốt của chủ nhà: Tạm thời chưa muốn đâu, hiện tại tôi thấy nông thôn cũng được lắm.

Du Phong Hành vừa đọc tin nhắn, vừa nghĩ lại xem hai tháng vừa rồi mình đã ăn hết bao nhiêu cơm của người ta.

Sắc mặt Du Phong Hành càng lúc càng đen, toàn thân bắt đầu tản mát hơi thở chết chóc.

Hắn vốn tưởng người thần bí ngây thơ dễ lừa, còn không ngốc đến mức hết thuốc chữa, nhưng bây giờ hắn xin rút lại suy nghĩ, kẻ thần bí không những ngốc mà còn ngu.

Rõ ràng bản thân là một thanh niên chân đất mắt toét suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm ăn, vậy mà còn tốn tiền nấu cơm cho người khác!

Không đúng, Du Phong Hành đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, gửi tin nhắn hỏi: Cậu còn nấu cơm cho ai nữa không?

Tô Tinh Thần: Không, chỉ có anh thôi, còn có hai con chó, mười hai con gà con.

Tâm trạng của Du Phong Hành tốt lên được chút, thế nhưng khi biết được tình cảnh của người thần bí, hắn như ngồi bàn chông, cảm giác đang ngồi dưới máy lạnh không phải là hưởng thụ mà là dày vò vậy.

Sếp Du đè chặt nội tâm nặng trĩu, hỏi: Sao cậu lại nấu cơm cho tôi?

Tô Tinh Thần nắm chặt di động, đôi mắt ngập tràn ánh sáng trả lời: “Có lẽ là do chúng ta có duyên phận, cho nên vận mệnh đã định sẵn anh sẽ ăn được cơm của tôi.”

Hơn nữa còn cảm thấy đồ ăn rất hợp khẩu vị, không hề ghét bỏ cơm canh đạm bạc, rất dễ nuôi, trong lòng Tô Tinh Thần trộm bỏ thêm một câu.

Sếp Du càng thêm vui vẻ, tiếp tục hỏi: Cậu có thiếu tiền không?

Tô Tinh Thần đáp lại không chút do dự: Thiếu!

Sếp Du tỏ vẻ hào phóng: Tôi cho cậu nhé.

Tô Tinh Thần trả lời: Không, chúng ta là bạn bè mà.

Du Phong Hành sau khi bị từ chối đã hơi tỉnh ra, đúng rồi, hắn với người thần bí là bạn bè, đối phương kết giao với mình chắc chắn không phải vì tiền, nếu không đã sớm để lộ dấu vết mưu cầu tiền tài.

Du Phong Hành trả lời: Thôi được, tôi không ép cậu, nhưng lúc nào cậu gặp khó khăn thì cứ nói.

Tô Tinh Thần được những lời này sưởi ấm, cười tủm tỉm gửi lại: Tôi biết rồi, cảm ơn anh, tôi đi làm việc đây, xong việc sớm chút còn về làm món bò xào tương!

Trên khuôn mặt quanh năm lạnh giá của Du Phong Hành đột nhiên nở một nụ cười hiền từ như cha: Được.

Thanh niên chăm chỉ chân chất như vậy, bây giờ đi đâu mà tìm?

Trước ngày hôm nay, hắn cứ nghĩ thành công của Ma vực là thu hoạch lớn nhất của năm, không ngờ người bạn thần bí này mới là vận may của năm nay, đột ngột xuất hiện trong cuộc sống nhàm chán đơn điệu của hắn, khiến người ta giật mình.

Tiếp đó Tô Tinh Thần vừa nghe vừa ngâm nga bài hát yêu thích, vừa cắt cỏ dại rất nhiệt tình, năng suất làm việc bỗng dưng tăng vọt.

Xem ra làm người phải có bạn có bè, lúc nào cần thiết thì an ủi nhau một chút.

Tô Tinh Thần kết bạn với chủ nhà đã hiểu rất rõ, tuy chỉ là một liên kết mỏng manh, nhưng những lúc quan trọng sẽ mang lại tác dụng đặc biệt.

Chiều nay làm việc đến năm giờ hơn, Tô Tinh Thần lập tức kết thúc công việc.

Cậu trở lại sân chính nhà mình, dùng nước giếng tắm rửa sạch sẽ, cảm giác dính bết trên người thoải mái hẳn lên, mới lên nhà nấu cơm ăn.

Tô Tinh Thần mở tủ lạnh, lấy miếng thịt bò tươi mới ra, kinh ngạc cầm nó nhìn ngắm một lát.

Đây là thịt bò ngoại trong truyền thuyết đúng không?

Nhìn hoa văn xinh đẹp này đi, nạc mỡ đúng độ, chưa nấu mà đã khiến người ta phải chảy nước miếng.

Tiếc là Tô Tinh Thần không biết làm bít tết, cậu chỉ am hiểu nấu món Trung Quốc mà thôi.

Cho nên miếng thịt bò tốt nhất này bị cậu cắt thành từng lát, rắc bột và gia vị vào để ướp.

Còn đậu phụ, ngao và tôm he chủ nhà mua, ba loại nguyên liệu này kết hợp với nhau cũng có thể tạo ra một bát canh đậu phụ hải sản ngon tuyệt!

Cho nên lúc ấy Tô Tinh Thần mới nói chủ nhà quả là biết mua, rất hợp lòng cậu.

Miếng đậu phụ non mềm cắt thành từng miếng vuông nhỏ, tôm tươi lớn chừng ngón cái của Tô Tinh Thần đem đi lột vỏ, đám ngao không biết còn cát hay không phải luộc nước sôi một lúc rồi tráng qua nước lạnh là được!

Tô Tinh Thần trước hết nấu xong canh đậu phụ hải sản, mang nồi đi rửa, sau đó lại làm thịt bò xào tương.

Nếu không phải chủ nhà là người thành phố S không ăn ớt ăn cay, dạ dày lại không tốt, Tô Tinh Thần đã làm tăng vị cho món thịt bò xào rồi.

Nhưng bây giờ phải suy xét đến khẩu vị của bạn mình, thật hết cách.

Món tráng miệng hôm nay là dưa gang tương đối rẻ.

Dưa gang quê trồng chỉ lớn bằng nắm tay của Tô Tinh Thần, nhưng vị rất ngọt, nước cũng vô cùng nhiều.

Dưa gang bổ hai nhát đã có thể bỏ lên đĩa, trắng trắng giòn giòn khiến người ta muốn nhào tới la liếm.

Sếp Du được bạn dặn dò tan làm sớm, vừa đến giờ tan tầm đã tắt máy tính, dọn đồ chạy lấy người.

Dáng vẻ vội vã không khỏi làm người khác suy đoán, nhất định là boss có việc gấp phải đi xử lý ngay.

Giám đốc Kế mơ mơ màng màng hỏi thư ký Bùi: “Chuyện trên mạng còn chưa giải quyết xong à?”

Thư ký Bùi ngẩn người, khuôn mặt rầu rĩ, bám lấy giám đốc Kế kể khổ: “Tôi cũng muốn nhanh chóng giải quyết lắm! Nhưng suy nghĩ của sếp cô khác người, nói là cái đám chậu thau thích quản chuyện người ta không có thời gian nạp tiền nên không ảnh hưởng, tôi rất không hiểu, hy sinh chút hình tượng cao ngạo rắn rỏi để phản pháo thì đã làm sao? Thiếu mất miếng thịt hay thiếu mất cái đầu?”

Tổng giám đốc Kế nâng ly cà phê, im lặng không nói gì.

“Cô đi khuyên hắn đi.” Thư ký Bùi năn nỉ.

“Tôi phải đi hẹn hò.” Tổng giám đốc Kế lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện của sếp cậu tôi chịu, cậu hiểu không? Tôi trong mắt hắn chỉ là một người anh em tốt vô tình chụp được mà thôi.”

Kiếp sau vẫn là anh em tốt.

“Haizz, đúng là tạo nghiệp.” Thư ký Bùi nhìn bóng dáng xinh đẹp của tổng giám Kế, không thể không cảm thán, sau đó nhìn đồng hồ: “Đậu má, năm rưỡi rồi á? Về thôi về thôi.”

Thứ có thể khiến con người cảm nhận được tấm chân tình trong thời đại này, ngoại trừ phát lương thì chính là tan tầm đúng giờ.

Còn sếp ấy hả, thân ai nấy lo!

Nói cách khác, Du Phong Hành còn chưa đến năm rưỡi đã chui ra khỏi cửa công ty.

Hắn đánh xe đến tiệm bánh gato lần trước thư ký Bùi nói ngon mua một phần bánh ngọt, khi về đến nhà cũng chỉ mới gần sáu giờ.

Sếp tổng Du nhìn hộp bánh ngọt được gói lại cẩn thận, ánh mắt trầm lặng như nước.

Nếu như lần này đối phương còn không chịu nhận món quà đã từng bị từ chối này, hắn sẽ dỗi cho mà xem.

Thịt bò xào tương:

Lảm nhảm: Chê người ta ngu coi chừng bị vả miệng đó nha =)))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio