Tô Tinh Thần thật sự rất kinh ngạc.
Nghe được ba chữ “cùng đi học” từ miệng ngài Du khiến cậu cảm thấy hơi vi diệu rồi đó?
Đầu tiên hai người chỉ là quan hệ bạn bè, tình cảm tốt đến mức nào cũng không thể làm ra chuyện hi sinh lớn như thế được, thứ hai, Du Phong Hành là giám đốc của một công ty lớn, ngày thường bận bịu còn chưa nói, nếu rời khỏi công ty sở tại, theo bạn đến Bắc Kinh để chăm cho người ta đi học thì trông sao cũng không ổn.
Tô Tinh Thần chỉ xem Du Phong Hành thuận miệng nói, cười gằn đầy hung ác: “Ngài Du đừng đùa tôi, tôi sẽ dỗi đấy.”
Sau đó tiếp tục nhâm nhi hoa quả.
“Ai đùa cậu?” Du Phong Hành nắm lấy bàn tay cầm dưa chuẩn bị đưa vào miệng của Tô Tinh Thần, ép cậu phải nhìn mình.
Tô Tinh Thần bị hắn nhìn tê cả da đầu, chỉ cảm thấy ánh nhìn chăm chú của ngài Du thật là thâm thúy: “Ẹc, không đùa ư?”
Vậy thì tốt quá còn gì!
Cậu thả dưa xuống, biểu cảm phức tạp nhìn người đàn ông tốt với mình đến mức xa lạ.
Một giây sau, người đàn ông này nói: “Tất nhiên cũng không hoàn toàn là vì cậu.” Nhìn chàng trai trẻ cảm động đến mức muốn nhào vào ôm hắn, nói một câu đầy thực tế(): “Tôi sớm đã định quay về trường để học lên, nếu không có cậu tôi cũng quay về thôi.”
Hắn nói như vậy là đã xoa dịu được sự bất an của Tô Tinh Thần khi phải tiếp nhận lòng tốt bất ngờ.
Nếu ngài Du chỉ tiện thể trông chừng cậu, không phải chỉ vì cậu mà chạy lên phía Bắc thì cậu an tâm rồi.
“Thì ra là vậy.” Thanh niên cười tít cả mắt, cục đá tâm lý nặng trịch qua cuộc đối thoại ngắn ngủi đã không cánh mà bay.
Dáng vẻ ngồi trên chiếc ghế dài có chút tối tăm lẳng lặng hưởng thụ niềm vui này của cậu lại âm thầm hấp dẫn ánh mắt của Du Phong Hành.
Bất kể như thế nào, Tô Tinh Thần đều là người đặc biệt.
Luôn khiến người không có hảo cảm với người khác như Du Phong Hành muốn yêu thương nhiều thêm một chút.
“Muốn uống thêm gì không?” Du Phong Hành đến gần, dán vào tai nhóc con, nói nhỏ.
Bởi vì xung quanh hơi ồn, mà hắn cũng khá lười nên không muốn nói lớn tiếng.
Khí tức ấm áp của ngài Du đột nhiên tới gần, Tô Tinh Thần ngẩn người, thế nhưng lại không ghét loại tiếp xúc này, điều này ngoài chứng minh mối quan hệ tốt đẹp của họ, còn chứng minh tiệm ăn lúc này rất ồn.
“Ăn nhiều thịt quá, hơi ngấy, chúng ta uống thêm rượu mơ đi.” Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, cũng dán vào tai ngài Du đưa ra đề nghị.
Chỉ thấy nam nhân bên cạnh gật gật đầu, sau đó giữ nguyên tư thế này gọi anh trai phục vụ quán đến, gọi một chai rượu mơ.
Lúc cơm nước xong xuôi ròi khỏi tiệm ăn, Du Phong Hành nắm lấy cánh tay thanh mảnh của Tô Tinh Thần, thỉnh thoảng đảo mắt một vòng xung quanh xem có chiếc camera khả nghi nào không, phát hiện không có liền ôm lấy vai Tô Tinh Thần.
“Bây giờ đi đâu?” Tô Tinh Thần cũng ôm lấy eo Du Phong Hành một cách tự nhiên, vệt ráng hồng trên mặt dần dần lan ra.
“Đến chỗ tôi hay mua thức ăn.” Du Phong Hành xem xét lộ trình một lúc, quyết định lựa chọn không lái xe.
Tô Tinh Thần uống hơi nhiều rượu mơ nên có chút choáng váng, vừa đi vào siêu thị chất đầy nguyên liệu nấu ăn thì lập tức lên tinh thần, đi xung quanh các quầy hàng rực rỡ muôn màu chọn cái này lựa cái kia.
Đối với người đàn ông không thích cũng không am hiểu cái này, rốt cuộc không cần phải đau đầu nghĩ xem hôm nay mua nguyên liệu nấu ăn gì về nhà.
Dù sao đã có Tô Tinh Thần ở đây rồi.
Nghĩ tới đây, đôi mắt sắc bén của Du Phong Hành lại càng thêm thâm trầm, đi tới cạnh Tô Tinh Thần, vờ như lơ đãng hỏi: “Giờ cách ngày khai giảng không còn bao lâu, cậu cần gì phải khổ vậy?”
Bàn tay đang lựa cua đồng của Tô Tinh Thần hơi dừng lại, chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý mà Du Phong Hành muốn nói.
“Không được.” Tô Tinh Thần thẳng thắn đến mức khiến người ta trợn trắng mắt.
Cậu biết Du Phong Hành không muốn cậu vất vả đi đường xa, nhưng mà không được là không được, cậu nhất định phải trở về một chuyến.
Sếp Du bị từ chối cũng không nói thêm gì nữa, dù sao từ khi gặp Tô Tinh Thần, hắn đã quen với việc thỉnh thoảng đối phương nói không với hắn rồi.
Sau khi về đến nhà, sếp Du nhiều ngày không đi làm nhốt mình trong phòng làm việc xử lý giấy tờ.
Mà Tô Tiểu Thần ăn no uống say vùi trên giường Du Phong Hành ngủ chỏng vó, mãi tới khi phát hiện bên cạnh có người nằm xuống mới hơi hé mắt ra, thấy là ngài Du, liền xích tới để biểu đạt chào đón.
Du Phong Hành bị cánh tay Tô Tiểu Thần vắt ngang ngực ngẩn người, sau đó cẩn thận hơi nhấc cánh tay kia ra, dùng chăn mỏng đắp lên, tránh để lộ ra ngoài mà bị lạnh.
Lúc Tô Tinh Thần tỉnh lại đã là bảy giờ tối.
Giấc ngủ này của cậu rất chất lượng.
Tinh thần sảng khoái, thỏa mãn chớp mắt ngáp một cái.
Ngáp được một nửa, miệng Tô Tinh Thần đột nhiên biến thành hình chữ O…
Giờ cậu biết vì sao ngài Du chưa bao giờ giặt quần nhỏ vào buổi sáng rồi!
Vì ngài Du giặt quần nhỏ vào buổi tối!
Thật kích thích.
Tô Tinh Thần lại được một phen hâm mộ.
Sau đó hơi nhúc nhích chân, nhấc ra khỏi người ngài Du, lăn qua một bên thẫn thờ mất năm phút mới hài lòng rời giường, nấu bữa tối cho mình và Du Phong Hành.
Chờ Tô Tinh Thần đi khỏi phòng rồi.
Nam nhân đang nhắm mắt chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ngoại trừ một chút lười biếng mới tỉnh ngủ thì còn có dục vọng ngút trời, ai nhìn thấy cũng phải tê dại.
Cho nên là, Tô Tinh Thần đã hiểu lầm trạng thái sinh hoạt của một người đàn ông trưởng thành rồi.
Nó không liên quan gì đến việc cởi giáp ngừng chiến, mà là bách phát bách trúng, vận sức chờ phóng mới đúng.
Chẳng qua là do Du Phong Hành có thói quen cấm dục, tránh mà không nói, nên mới khiến người khác hiểu nhầm.
“Ngài Du ơi, cơm tối nấu xong rồi.” Âm thanh của Tô Tinh Thần mang theo chút ý cười, khuôn mặt tuấn tú vui vẻ của cậu xuất hiện trong tầm mắt Du Phong Hành.
Sếp Du vừa giải quyết xong nhu cầu sinh lý, hơi nâng cơ thể cường tráng dậy, bình tĩnh như chưa hề làm loại chuyện đó liếc mắt nhìn Tô Tinh Thần, ra hiệu cho cậu ra ngoài trước.
“Được, tôi chờ anh.” Tô Tinh Thần sững sờ, sau đó nở nụ cười mang hàm ý tôi hiểu mà đi ra ngoài.
Để chừa không gian riêng cho ngài Du.
“Ranh con…” Du Phong Hành nhíu mày, sau đó vén chăn lên, nghênh ngang đi vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ăn cơm với Tô Tinh Thần.
Đương nhiên hai người trên bàn ăn sẽ không đề cập tới chuyện như vậy.
Đặc biệt là Tô Tinh Thần, cậu biết người đàn ông đang ăn cơm cùng cậu không thích đùa theo kiểu thế, một chút cũng không được!
Mà Tô Tinh Thần cũng không phải loại người như vậy, cậu còn chưa nhạt nhẽo đến mức đi kể chuyện cười tục tĩu cho ngài Du nghe.
Im lặng ăn no lưng lửng bụng, Tô Tinh Thần nói: “Ngày mai anh không cần phải đưa tôi đi đâu ngài Du, để tôi bắt xe quay về, cũng không xa lắm.”
Du Phong Hành lập tức cau mày, hiển nhiên không thích nghe lời này của Tô Tinh Thần: “Cậu có thể đừng gọi tôi là ngài Du không.”
Chẳng lẽ chỉ có hắn cảm thấy xưng hô vậy rất khách khí thôi sao?
Tô Tiểu Thần không cảm thấy sao?
Tô Tiểu Thần rất bối rối, nghĩ nghĩ như đúng rồi: “Vậy gọi là gì?”
Chỉ thấy Du Phong Hành há miệng rồi khép lại, người tinh tường nhìn là biết hắn đang suy nghĩ.
Tô Tinh Thần cũng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Vậy tôi gọi anh là anh Hành được không?”
Chỉ thấy ngài Du liếc cậu một cái, im lặng không nói gì.
Mà Tô Tinh Thần nhìn ra được, đó là phản ứng không hài lòng lắm.
Thế gọi là gì đây?
Tô Tinh Thần lại suy nghĩ thêm một lúc, sau đó phun ra hai chữ: “Sư huynh?”
Đây là hai chữ rất bình thường, nghe cũng không thân mật bằng “anh Hành.”
Nhưng khi Tô Tinh Thần dùng giọng điệu mềm nhẹ gọi ra thì lại khiến Du Phong Hành cau mày, cảm thấy có thể miễn cưỡng tiếp thu.
“Ừ.”
Đuôi mắt Tô Tinh Thần hơi nhếch lên, không ngờ như vậy là qua cửa được rồi?
“Sư huynh à.” Cậu gọi một tiếng.
Du Phong Hành không ngại phiền phức mà gật đầu: “Ừ.”
“Sư huynh ơi!” Tô Tinh Thần vui vẻ gọi tiếp.
Lần này lại bị nam nhân đứng đối diện bắt lấy mặt như trừng phạt, chơi xấu kéo sang một bên, khiến Tô Tinh Thần gào thảm thiết, luôn miệng nói không dám nữa.
“Đồ nghịch ngợm.” Du Phong Hành nghiêm mặt nói.
Nhưng trong lòng có chút hoảng hốt, bởi vì hắn nhớ lúc mình còn đi học, không có đứa lớp dưới nào đến trước mặt gọi hắn đầy tôn kính như vậy.
Chỉ có thể nói chuyện đời khó đoán.
Nhiều năm sau lại bất ngờ gặp được một đàn em cùng trường.
Nhớ đến đây, Du Phong Hành rũ mắt xuống xoa xoa khuôn mặt của thanh niên, trong con ngươi là niềm yêu thích khó mà giấu được.
“Bị niết đau không?”
Tô Tinh Thần nhìn ngài Du đứng phía trước đang quan tâm mình, ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Cậu còn sợ ngài Du tức giận đây!
Không ngờ đối phương lại quan tâm tới khuôn mặt cậu.
Nghe được đáp án, Du Phong Hành dời mắt khỏi khuôn mặt đàn em, nhấc tay thu dọn tàn cục trên bàn.
Điều này khiến Tô Tinh Thần lấy làm kinh hãi lắm, vội vàng giúp một tay.
Hai người đồng tâm hiệp lực dọn dẹp nhà bếp sạch bóng.
Du Phong Hành đứng phía sau Tô Tinh Thần, giúp cậu tháo dây thắt tạp dề, nhân tiện dùng tay đo vòng eo của cậu, đúng là một chiếc eo nhỏ nhắn.
“Ngài Du…” Tô Tinh Thần vừa lên tiếng liền bị ngắt eo một cái, mang theo mùi cảnh cáo nồng đậm, khiến cho Tô Tinh Thần nhanh chóng sửa miệng: “Sư huynh.”
Mà sư huynh ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái eo nhỏ này của cậu cũng sắp đứt rồi, còn không chịu ăn nhiều lên.”
Tô Tinh Thần lập tức tụt hứng, phản bác: “Mỗi bữa tôi ăn một bát lớn còn chưa đủ à?”
Một bát đầy đấy, không tính là ít đâu.
Vả lại, eo của thanh niên vốn đã nhỏ như vậy, chẳng liên quan gì đến ăn cơm nhiều hay ít.
“Xì.” Ngài Du đơn giản chỉ đáp lại một tiếng.
Sau đó hắn rời khỏi người Tô Tinh Thần, tới phòng khách nghỉ ngơi một lát rồi quay về thư phòng xử lý công việc.
Tô Tinh Thần không dám quấy rầy hắn, tuy rằng ngày mai cậu phải quay về rồi, rất muốn nói chuyện xuyên đêm với ngài Du…
Mà người đàn ông đang xử lý công việc trong thư phòng kỳ thực cũng nghĩ tới thanh niên.
Vì vậy làm việc chưa bao lâu đã bưng cốc nước đi ra ngoài, ngồi xuống cạnh Tô Tinh Thần ở trên ghế sofa đọc sách.
Cặp mắt linh động kia chuyển sang nhìn hắn, lúc này khóe miệng hơi mím lại cười, hích hích bả vai hắn, nghịch ngợm đáng yêu đến mức chết người.
Du Phong Hành nhếch khóe miệng đầy xấu xa, một tay thả cốc, một tay vươn qua bắt Tô Tinh Thần lại.
Tô Tinh Thần:!!!
Sau khi mất một lúc mờ mịt, Tô Tinh Thần mới nhận ra ngài Du đang đùa giỡn cậu, trái tim nhỏ cao hứng như muốn nổ tung vậy!
Bàn tay trong lúc chống cự mò được bắp thịt của ngài Du, cứng quá!
Chú thích:
() Câu này trong raw là 实事求是, nghĩa là làm việc phải sát với thực tế, mà tui không biết nên viết kiểu gì cho nó thoát nghĩa nữa nên để tạm vậy, cô nào biết thì giúp tui với nhé: