Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
“…rõ ràng là hai thiếu niên có cách sống trái ngược hẳn nhau ở với nhau, lại trở thành anh em tốt không chuyện gì không thể nói.”
Vừa mới hơn bốn giờ, trên đường rất yên tĩnh.
Tiếng còi xe cảnh sát ò í e xuyên qua đường hẻm, lần lượt đỗ ở ven đường.
Mấy dân cảnh bước xuống, kéo dải ngăn cách bảo vệ hiện trường vụ án, chụp ảnh thi thể trên đất, lấy lời khai của công nhân vệ sinh môi trường, làm đâu ra đấy.
Công nhân vệ sinh môi trường nào đã thấy cái cảnh tượng này bao giờ, sợ đến líu hết cả lưỡi, tạm thời chưa điều khiển được.
Lúc Phong Bắc đến nơi, xung quanh đã có người dân vây lại, tâm lý xem náo nhiệt cũng chả khác ăn ngủ là bao, bảo họ bỏ qua là không thể nào.
Thậm chí có người còn bực bội léo nhéo, đến sớm chút thì tốt rồi, kéo dải ngăn cách xong, chả xem được cái đếch gì cả.
Phong Bắc đảo mắt một vòng, không ai tỏ vẻ sợ hãi trên mặt cả, đều là tò mò, anh đến gần hiện trường, giơ giấy chứng nhận ra cho dân cảnh đang đứng trông.
Dân cảnh lập tức kính trọng gọi, “Đội trưởng Phong.”
Phong Bắc vỗ vỗ vai anh ta, vén dải ngăn cách ra khom lưng đi vào.
Ven đường có một bãi máu lớn, ngả màu nâu sậm, thành viên tổ khám nghiệm đang nghiêm túc kiểm tra xung quanh thi thể.
Người chết giới tính nam, thi thể nằm nghiêng, đầu quay về hướng hai giờ, khoảng chừng tuổi, miệng mở hé, mắt trợn to.
Mấy người pháp y đã xong việc, đang bàn giao sơ bộ.
Phong Bắc hỏi một trong số đó, “Chị Tôn, thế nào?”
Tôn Vệ Lương nói, “Động mạch chủ trên cổ bị cắt, mất máu nhiều quá mà chết, không có vết thương ngoài da khác, cũng không thấy dấu vết giãy dụa đánh nhau, tình hình cụ thể còn phải thêm bước kiểm nghiệm nữa, bên tôi sẽ cố nhanh chóng đưa ra kết quả.”
Động mạch bị cắt, một lượng máu lớn phun ra từ cổ, chuyện chỉ trong mấy phút mà thôi.
Phong Bắc nói, “Phiền chị Tôn rồi.”
Tôn Vệ Lương đánh tiếng dẫn người của mình về cục.
Phong Bắc châm điếu thuốc ngậm, cấp dưới tất bật làm việc, anh đứng một bên nhìn xung quanh.
Con đường này Phong Bắc không quen, anh chưa đi qua bao giờ, vừa nãy trên đường tới để ý một chút, phát hiện có đèn đường, khoảng cách rất xa nhau, có cái còn bị cây che khuất mất.
Nói cách khác, ban đêm đi đường này rất tối.
Có điều, vị trí nạn nhân lại có đèn đường.
Phong Bắc nhả ra một làn khói, động mạch cổ của nạn nhân bị cắt, lại không có phản kháng, hẳn là bị tình cảnh lúc đó làm cho hoảng sợ.
Tình cảnh gì đây?
Phong Bắc nhìn thi thể bị nhấc lên đưa vào bọc, chiều cao xấp xỉ m, vóc dáng cường tráng, nếu hung thủ là một cô gái, e rằng khó mà một dao trúng chỗ hiểm được.
Đàn ông cũng khó mà thành công trước khi đối phương kịp phản kháng.
Bởi vì con người có ý thức bảo vệ mình, vào lúc nguy hiểm, sẽ phản xạ có điều kiện tránh đi, chạy trốn, xin tha, kêu cứu.
Nếp nhăn giữa chân mày Phong Bắc càng sâu, theo lý thuyết, nạn nhân mặc dù bị một tình huống khó thể tin nổi nào đó làm cho ngây người, khi hung thủ ra tay, ý thức tự vệ của người đó cũng sẽ thức tỉnh, cùng lắm bị chậm nhịp hai, ba giây thôi.
Trong khoảnh khắc ấy hung thủ đã cắt động mạch xong, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Là một tay lõi đời kinh nghiệm phong phú đây.
Hơn nữa tố chất tâm lý cực kì tốt, ung dung bình tĩnh.
Nạn nhân Hứa Vệ Quốc, nam, tuổi, người địa phương, là quản lý của một xí nghiệp nhà nước, thời gian tử vong là giờ tối tháng đến giờ sáng ngày hôm sau, trên người chỉ có một vết thương, cũng là vết thương chí mạng, động mạch cổ bị cắt đứt, mất quá nhiều máu mà chết.
Người cuối cùng liên lạc với nạn nhân là giám đốc nhà máy.
Lời khai đó được để cùng với báo cáo nghiệm thi, Phong Bắc vừa mới đọc qua, không có gì khác thường cả, hai người chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.
Anh dựa lưng lên ghế nhìn gương mặt đặc tả của nạn nhân trên màn ảnh, “Các cậu thấy sao?”
Lữ Diệp nói, “Căn cứ điều tra, quan hệ xã hội của nạn nhân rất đơn giản, mỗi ngày không ở nhà, thì cũng ở trong xưởng, không có vòng xã giao, tỷ lệ báo thù rất thấp.”
Dương Chí xoay bút hai vòng rồi dừng, “Có phải là vì tình không?”
Lữ Diệp nói, “Dựa theo lời khai của hàng xóm, gia đình nạn nhân rất hòa thuận, đời sống vợ chồng rất hài hòa.”
“Đóng cửa lại ai mà biết thế nào.”
Dương Chí đẩy gọng kính trên sống mũi, “Người cần mặt, cây cần vỏ, có người nói, sống trên đời này, không có gì quan trọng hơn mặt mũi cả, cho nên có cặp vợ chồng hòa thuận, ngọt ngào trước người khác, kết quả thì sao? Vừa đóng cửa một cái đã bạo lực gia đình.”
Những người khác đều không nêu ý kiến.
Dương Chí méo miệng, “Sao, mấy người không tin à? Đây là chuyện thật trăm phần trăm đấy, có nhà họ hàng tôi…”
“Được rồi, chuyện nhà họ hàng cậu để lúc khác nói sau.”
Phong Bắc ngắt lời Dương Chí, “Diệp Tử, nạn nhân có bị mất tài sản không?”
Lữ Diệp lắc đầu, “Ví da không có dấu hiệu bị di chuyển, số tiền bên trong không thiếu một xu tiền lẻ nào, di động vẫn ở trên hông, không bị ai đụng vào.”
Phong Bắc hỏi, “Sao em biết không thiếu một xu tiền lẻ nào?”
Lữ Diệp nói, “Theo lời vợ nạn nhân, tiền trong nhà là bà ấy quản, mỗi ngày bà ấy cho nạn nhân đồng, hôm qua đã cho đồng, hai tờ đồng, một tờ đồng, một tờ đồng, đều còn trong ví.”
Xí nghiệp bao ăn, đồng này là tiền tiêu vặt, nếu không mua cái gì to tát, đủ dùng.
Dương Chí thở dài, “Không vì tiền, thế vì sao lại giết người? Động cơ đâu? Cũng không thể nào vì tối không ăn no, tâm trạng không tốt, ra đường giết đại một người chứ?”
Anh chàng định điều chỉnh bầu không khí âm u chết chóc một chút, kích thích tư duy của mọi người, lại chẳng có nửa chút tác dụng nào.
Căn phòng họp yên tĩnh lại, mọi người đều đang sắp xếp suy nghĩ của mình.
Phong Bắc vặn nắp bình nước, động tác đột nhiên khựng lại, gần đây không có vụ án nào tương tự như vậy, không có chút đầu mối nào, thoáng nhìn như giết người vô duyên vô cớ, anh có dự cảm xấu.
Khả năng này không phải không có.
Phong Bắc thoáng trầm ngâm, “Đầu To, cậu đến xưởng một chuyến, Diệp Tử cũng đi cùng.”
Lữ Diệp hỏi, “Thế vụ án băm xác . kia thì sao ạ?”
Phong Bắc nói, “Cứ buông ra đã, kết thúc vụ án này rồi tính tiếp.”
Vụ án băm xác kia quả nhiên là án treo, phí hết sức lực cũng không tìm được nửa chút manh mối nào, cứ như nạn nhân năm đó tự băm mình thành thịt vụn từ đầu đến chân, tự nhét vào túi vậy.
Cao Nhiên chưa nghe nói đến vụ án mạng, cậu đang đi trung tâm thương mại đánh bóng bàn với Giả Soái.
Quả bóng nhỏ màu vàng nảy qua nảy lại hai bên, phát ra âm thanh khá là dịu êm.
Hai bóng hình thanh xuân phơi phới đứng hai bên, bàn tay cầm vợt không ngừng vung lên.
Thành tích học tập của Cao Nhiên không bằng Giả Soái, nhưng tế bào vận động tốt hơn, đặc biệt là bóng bàn.
Giả Soái cứ rơi vào thế yếu hơn.
Cao Nhiên chặn cao chặn thấp, đột nhiên tạt một cái.
Giả Soái bó tay với chiêu này của Cao Nhiên, không đỡ nổi, cậu nhặt quả bóng lăn tới góc tường về, kéo cổ áo lau mồ hôi, “Đừng chơi nữa, nghỉ chút đã.”
Cao Nhiên còn chưa đã nghiền.
Gương mặt tuấn tú của Giả Soái túa mồ hôi, cổ áo và lưng áo ướt mem, “Lần nào đánh với ông cũng mệt lả.”
Cao Nhiên ngồi lên bàn, cầm cổ áo quạt phần phật, cười hổn hển, “Chờ hôm nào ông thắng tôi rồi, sẽ không thấy mệt nữa.”
Giả Soái lấy gói khăn giấy ra, rút hai tờ đưa cho Cao Nhiên, “Tôi không muốn thắng ông.”
Cao Nhiên nhận tờ khăn giấy, lại nghe Giả Soái nói tiếp, “Nếu tôi thắng ông, ông nhất định sẽ không chịu thua, kì kèo đòi tôi chơi tiếp, đến khi ông trở mình mới thôi.”
“Thằng nhóc này, làm người phải có tinh thần không chịu thua chứ.”
Cao Nhiên nháy mắt với cậu bạn thân, “Tôi giúp ông hẹn Trương Nhung rồi đó, giờ chiều nay ông qua bờ sông đợi bọn tôi, lúc đó tôi kiếm cớ bỏ đi, để hai người các ông ở lại thế giới riêng.”
“Đúng rồi, Trương Nhung bảo chỉ ra ngoài được một tiếng thôi, các ông muốn làm gì phải nhanh lên, đừng có dùng dằng.”
Giả Soái rất chi là trong sáng, “Làm gì cơ?”
Cao Nhiên cười hì hì, “Làm chuyện ấy chứ cái gì.”
Giả Soái nhíu mày, “Tôi với nhỏ đều là vị thành niên, không thể làm chuyện ấy được.”
Mặt Cao Nhiên vẻ không thể tin nổi, “WTF, Soái Soái, ông nghĩ đi đâu thế? Ý tôi là tỏ tình ấy.”
Giả Soái mím môi, bình tĩnh nói, “Tỏ tình chỉ làm nhỏ phiền hơn thôi, ảnh hưởng đến việc học của nhỏ, chờ lên đại học nói sau, mai tôi đi dạo bờ sông với nhỏ chút là được rồi.”
Cao Nhiên câm nín mất vài giây, nghìn lời muốn nói cô đọng thành một tiếng thở dài chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “… Tôi thấy là khúc xương sườn của ông sớm muộn gì cũng bị người khác gặm mất, đến lúc đó ông có hối hận đến than trời trách đất cũng vô dụng.”
Uổng công cậu cố gắng hẹn Trương Nhung, thằng nhóc này thì hay rồi, chỉ đi dạo một chút.
Giả Soái đè tờ khăn giấy đã dùng xong lên bàn vuốt phẳng lại ném vào giỏ rác, “Đi thôi, chơi trò Quả táo đi.”
() Trò quả táo (苹果机), thực ra tui cũng chả biết nó là trò gì
Cao Nhiên lập tức hăng hái trở lại, không đánh bóng nữa, cậu bá cổ Giả Soái nói, “Thắng thì mời ăn thịt thăn nha.”
Cổ Giả Soái nhớp nháp, cánh tay khoác lên cổ cũng thế, càng nóng càng nhớp, cậu cau mày, cũng không hất cánh tay kia xuống, mặc kệ thôi.
Cao Nhiên tính tùy tiện, lười biếng, Giả Soái thì soi mói, cẩn thận.
Thói quen là thứ khó có thể nghiên cứu, cũng không thể nào hình dung ra được, rõ ràng là hai thiếu niên có cách sống trái ngược hẳn nhau ở với nhau, lại trở thành anh em tốt không chuyện gì không thể nói.
Lúc Cao Nhiên về thấy một cô gái lạ mặt đứng trong ngõ, đội mũ, tóc buộc tém lại ra sau, mặc bộ váy trắng được may đo đến là tinh tế, chân đi giày da, rất trẻ, cũng rất đẹp, dịu dàng hiền lành.
Cậu đưa mắt nhìn lâu hơn, không phải vì cô gái quá đẹp, mà vì chỗ cô ấy đứng là trước cửa nhà Phong Bắc.
Nét mặt Trịnh Giai Huệ vương nét cười, “Xin hỏi em là Cao Nhiên phải không?”
Cao Nhiên, “Vâng em đây.”
Trịnh Giai Huệ tự giới thiệu mình, “Chị họ Trịnh.”
Cao Nhiên thông minh là thế, chỉ một cái họ thôi cậu đã đoán được thân phận của người tới, là con gái của cục trưởng Trịnh đây mà.
Trịnh Giai Huệ nhỏ nhẹ nói, “Chị nghe nói đội trưởng Phong không khỏe nên nghỉ ở nhà, bèn tiện đường ghé vào thăm một chút.”
Cao Nhiên tròn xoe mắt, đừng đùa chứ, tối qua lúc Phong Bắc kể chuyện cổ tích cho cậu còn không biết xấu hổ, khỏe như vâm, sao mà đã khó chịu trong người rồi?
Cậu khụt khịt mũi, ngửi thấy mùi nước hoa, là trên người cô gái này, đột nhiên câu con gái vì người mình thích mà trang điểm của Giả Soái nhảy vào đầu.
Con ngõ rối rắm phức tạp nhường này, có tiện đường cũng không đến nổi.
“Chị có thể gõ cửa mà.”
Trịnh Giai Huệ đáp, “Gõ rồi, mà bên trong không có động tĩnh gì.”
Cao Nhiên gãi mặt, chị này vừa nhìn đã thấy không phải kiểu có thể cất giọng gào lên được, ý tứ lắm, “Vậy chị chờ một lát, em mở cửa cho chị.”
Trịnh Giai Huệ chưa kịp hiểu, cậu nhóc đã không còn bóng dáng đâu.
Trong ngõ toàn là mùi tanh, là hương của rêu xanh và bùn đất quyện lại, Trịnh Giai Huệ khó chịu cau mày, không hiểu sao người đàn ông lại muốn ở nơi như thế này.
Đối diện cửa là một bức tường, ở giữa là con đường gạch chật chội, bầu trời chỉ mảnh bằng cái khe.
Sống ở đây bức bối quá đỗi.
Lần đầu tiên Trịnh Giai Huệ đến cái ngõ ngoằn ngoèo, xiên xẹo như thế này, cô chỉ mới đứng đợi một chút đã thấy khó thở, cả người không thoải mái rồi.
Chưa được năm phút sau, cửa được mở ra từ bên trong.