Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Trần Lệ Dung thấy hai người bước vào, gương mặt tái nhợt thoáng thay đổi, cô xoay đầu nói với con trai, “Con dắt em ra ngoài đi.”
Bé trai khóc khàn cả giọng, “Mẹ ơi.”
Giọng Trần Lệ Dung nghiêm khắc hẳn, “Không nghe lời mẹ sao?”
Bé trai cúi đầu, lặng im phản kháng.
Cao Nhiên cất tiếng trong bầu không khí cực kì ngột ngạt, “Em dẫn bọn nhỏ ra ngoài ngồi một lát.”
Phong Bắc không tỏ thái độ.
Cao Nhiên nháy mắt với anh.
Phong Bắc nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm trầm.
Cao Nhiên nuốt nước bọt, cảm giác không có chỗ chui tệ thật đấy.
Bé gái đòi ngủ với mẹ, gắng sức trèo lên giường, nhưng không lên nổi, cuống quá bật khóc lên.
Tiếng khóc này phá vỡ sự ngột ngạt vây quanh.
Cao Nhiên ôm bé gái lên, lần thứ hai nhìn người đàn ông, ánh mắt nài nỉ.
Phong Bắc khép mắt, xem như là ngầm đồng ý.
Cửa đóng lại, ngăn cách tất thảy âm thanh trong phòng bệnh.
Cao Nhiên chống đầu, anh Tiểu Bắc bắt đầu nghi ngờ cậu mất rồi.
Cậu nhớ Conan, cho đến bây giờ, sắp chương rồi, Conan vẫn chưa thẳng thắn với Ran rằng mình chính là Shinichi, mỗi lần cô nghi ngờ, Conan đều sẽ nghĩ cách lừa dối cho qua.
Thế nhưng anh Tiểu Bắc không phải Ran, cậu cũng chẳng phải Conan, không thể đánh đồng với nhau được.
Cao Nhiên cắn môi, một mùi tanh ngọt tan vào nước bọt, cậu hoàn hồn.
Thôi, đi bước nào hay bước đấy, sẽ có cách thôi.
Giờ Cao Nhiên cuống chuyện khác kìa.
Làm sao để làm công tác tư tưởng cho Trần Lệ Dung đây nhỉ? Chẳng lẽ muốn cậu nói, em nhìn được linh hồn của chồng chị ư?
Câu này, ngu mới tin.
Làm sao bây giờ nhỉ?
Cao Nhiên vò đầu bứt tai, nếu kệ, lương tâm cậu bất an, còn nếu lo, thì lại chẳng biết lo thế nào.
Năng lực của một người chỉ có hạn thôi, đặc biệt là cái loại choai choai còn chưa ra khỏi ghế nhà trường như cậu.
Có thể làm được gì đây?
Suy nghĩ của Cao Nhiên bị một giọng nói kéo về thực tại, cậu nghiêng đầu, “Em đang nói chuyện với anh à?”
Bé trai xoay mặt sang một bên, mất tự nhiên lặp lại ba chữ kia, “Cảm ơn anh.”
Cao Nhiên xoa đầu bé.
Bé trai né ra.
Cao Nhiên vẫn xoa tới, mềm ghê, “Mẹ em không sao rồi.”
Bé trai ôm chặt bé gái, trên mặt không có nước mắt, trông như đang cố nhịn không khóc.
Đứa bé hiểu chuyện đến đau lòng người.
Cao Nhiên than thở, ở mỗi độ tuổi, màu sắc thế giới sẽ khác nhau, tuổi thơ hẳn phải như chiếc vỏ giấy kẹo rực rỡ màu sắc mới đúng.
Đứa bé này vốn nên ngây thơ xán lạn, nép dưới cánh chim của cha mẹ, lại bị ép phải lớn lên, trải qua gió táp mưa sa.
Trẻ nhà nghèo sớm biết lo việc gia đình, chẳng còn cách nào nữa, nếu không sớm lo, thì sẽ nghèo hơn, thậm chí còn không vượt qua nổi.
Cuộc sống ngập tràn những bất đắc dĩ và xót xa trong lòng.
Cửa phòng bệnh mở ra, Phong Bắc đi ra, ánh mắt khóa chặt trên người thiếu niên.
Cao Nhiên “vụt” đứng dậy, dây thần kinh căng lên, cậu thấp thỏm, vô thức nắn ngón tay, tựa như một đứa nhỏ sắp sửa bị người lớn trong nhà dạy dỗ vậy.
Hai anh em bước vào trong phòng bệnh.
Cao Nhiên và người đàn ông hướng về phía lan can, trên hành lang chỉ có hai tiếng bước chân, một trầm ổn mạnh mẽ, một tiếng chầm chậm do dự.
Phong Bắc đứng đối diện thiếu niên, “Tự nói, hay là muốn anh hỏi?”
Cao Nhiên rũ mi, “Là trực giác.”
Phong Bắc nói, “Ngẩng đầu.”
Cao Nhiên theo bản năng vâng theo.
Phong Bắc nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, “Nếu anh nhớ không nhầm, em mới chỉ gặp cô ấy hai lần.”
Cao Nhiên liếm đôi môi khô rang, “Cũng chính là chuyện hai ngày nay, em ấn tượng rất sâu.”
Phong Bắc không nói gì.
Cao Nhiên hồi hộp trong lòng, bàn tay thõng xuống của cậu đột nhiên bị nắm lấy, trên đầu là tiếng người đàn ông, “Em ra rất nhiều mồ hôi.”
“Sợ.”
Cao Nhiên nhếch môi, không cười, không thích hợp với bầu không khí này, càng không thích hợp với chuyện vừa xảy ra.
Phong Bắc không buông tay thiếu niên, bọc trong bàn tay của mình khẽ vuốt, “Tim em đập rất nhanh.”
Cao Nhiên ngừng thở.
“Cao Nhiên, anh vẫn luôn chờ em chủ động nói.” Phong Bắc cong lưng cúi đầu, nhìn sâu vào thiếu niên, “Em muốn anh đợi bao lâu? Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, hay hai mươi năm?”
Cao Nhiên sững sờ.
Phong Bắc thả tay ra, nhiệt độ thiếu niên lưu lại trong lòng bàn tay anh từ từ biến mất, anh nắm tay cho vào trong túi quần, nhìn xuống từ trên cao.
Cao Nhiên lùi về sau một bước, lạnh buốt da đầu.
Phong Bắc than thở, không ép cậu, thế nên đổi đề tài, “Trần Lệ Dung có bệnh trầm cảm.”
Cao Nhiên không tỏ vẻ bất ngờ, điều này nằm trong dự đoán của cậu.
Người thân mắc bệnh, người trong nhà cũng chẳng dễ chịu cho nổi.
Tình huống của Trần Lệ Dung nghiêm trọng hơn, nghèo, bất lực, đau khổ dồn hết lên người cô, cô lại chẳng thể giãi bày cùng con, chỉ có thể kìm nén, áp lực quá lớn.
Phong Bắc nói, “Với những vụ án tương tự, tình huống thường gặp là người lớn giết con rồi tự sát, hoặc là cùng chết, nhảy lầu, uống thuốc trừ sâu vân vân.”
Cao Nhiên nhớ tới Lý Quyên và con cô Tiểu Hải.
Không phải cùng đường mạt lộ, thực sự sống không nổi nữa, ai lại làm vậy đâu?
Cậu hé môi, một loại gạo nuôi trăm loại người, cùng cảnh ngộ như vậy, có người có thể chịu được, nhưng cũng có người chịu không nổi.
Không thể dùng tiêu chuẩn của mình đi đánh giá người khác được.
Như vậy là không đúng, cũng rất quá đáng.
Phong Bắc thấp giọng than thở, “Trần Lệ Dung chưa hoàn toàn từ bỏ, cô còn có thể cứu được.”
Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Bàn tay dày rộng của Phong Bắc che trên đỉnh đầu thiếu niên, “Đừng nghĩ lung tung nữa, em đã làm những gì em có thể rồi, cũng rất kịp thời, thay đổi vận mệnh của Trần Lệ Dung và hai đứa bé, có điều…”
Tim Cao Nhiên lại thót lên.
Phong Bắc hơi nhướn mày, “Không ai có thể tùy ý cướp đoạt sinh mệnh của người khác.”
Mặt Cao Nhiên trắng bệch, “Ý anh là…”
Phong Bắc không đáp, “Được rồi, chuyện này tạm gác sang một bên đã, em theo anh về nhà.”
Cao Nhiên nghĩ bác sĩ và y tá đều ở đây, cậu có ở lại cũng chẳng có tác dụng gì, bèn đồng ý.
Phong Bắc đưa Cao Nhiên đến chỗ của anh.
Cao Nhiên vừa vào cửa đã thấy mùi trai độc thân sực nức lên rồi.
Phong Bắc đặt bình nước lên tủ giày, “Không cần cởi giày đâu, đi thẳng vào.”
Cao Nhiên vừa đi vừa đánh giá, “Nhà anh lắp sàn nhà mà? Không cần cởi giày sao?”
Phong Bắc nói, “Không cần chú ý đến thế.”
Bụng Cao Nhiên sôi ùng ục, đói.
Phong Bắc nhéo hai má non mềm của thiếu niên, “Chờ đó, anh nấu cho em tô mì.”
Cao Nhiên đuổi theo bước chân anh, “Có trứng gà với cải xanh không anh?”
Phong Bắc đáp một câu, “Ăn được là được.”
Cao Nhiên lượn qua mấy phòng, không tìm thấy món gì của phụ nữ cả.
Căn nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách, tường trắng cửa gỗ, trang trí đơn giản, ở rất thoải mái.
“Anh Tiểu Bắc, nhà này thực sự không thể bán đâu, để mấy năm nữa chưa biết chừng còn kiếm được khoản lời lớn ấy.”
Tiếng Phong Bắc vọng ra từ bếp, “Nếu lời thật thì mua cho em con Gundam.”
Cao Nhiên chạy tót vào bếp, “Đấy là anh nói nha!”
“Vâng, anh nói.”
Phong Bắc liếc nhìn thiếu niên, thấy ánh mắt cậu sáng lấp lánh, y như chú chó nhỏ, không khỏi bật cười, “Nhìn đức hạnh của em kìa.”
Cao Nhiên dí sát mặt vào, “Thơm quá à.”
Phong Bắc ngửi thấy mùi hương của thiếu niên lẫn trong mùi mì, anh tắt bếp, vỗ móng vuốt đang duỗi đến, “Đi lấy bát đũa.”
Cao Nhiên nhanh nhẹn vâng theo.
Có nhiều mì lắm, tận nửa nổi, múc hai bát ra còn hai, ba bát nữa.
Phong Bắc tưởng là bị thừa, ai ngờ một mình thiếu niên ăn hết ba bát, ăn xong hết rồi còn chưa ợ no nữa, thấy anh không ăn, bèn vớt nốt một ít còn sót lại trong nồi.
Phong Bắc xoa trán, quả nhiên là tuổi ăn tuổi lớn.
Cao Nhiên lẩm bẩm vớt mì, “Anh Tiểu Bắc, hóa ra anh biết nấu ăn sao.”
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Hầu hết hội độc thân đều có kỹ năng này.”
Cao Nhiên ngẩng đầu từ trong tô lên nhìn người đàn ông, “Nghe tội quá nhỉ.”
Phong Bắc, “…”
Cao Nhiên cười hì hì nói, “Anh tốt với em một chút, tương lai em chăm sóc anh, dưỡng lão cho anh.”
Phong Bắc sững người.
Thiếu niên nói với anh về tương lai, từ này đẹp quá đỗi, chỉ cần nghe đến thôi, đã có thể khiến tim người ta đập nhanh hơn, không thể kiềm chế nổi.
Phong Bắc che giấu cảm xúc trong đáy mắt, tức giận nói, “Anh còn chưa đủ tốt với em hả?”
Chưa từng đối xử tốt với ai đến vậy hết, lần đầu tiên, vừa lạ lẫm vừa sốt sắng, hận không thể dốc hết của mình ra, chỉ sợ cậu không muốn.
Cao Nhiên nháy mắt, “Thế thì tốt hơn chút nữa đi.”
Phong Bắc đột nhiên chống hai tay lên bàn, nửa người nghiêng về trước.
Cao Nhiên hút cọng mì bên mép vào, giương mắt ý hỏi.
Phong Bắc chậc chậc hai tiếng, “Em đi soi gương đi.”
Cái mặt ngốc được voi đòi tiên này.
Cao Nhiên rửa bát.
Phong Bắc ngồi trong phòng khách hút nốt điếu thuốc, anh dựa vào cửa kính nhà bếp, híp mắt nhìn thiếu niên đang bận bịu bên bồn nước, ánh mắt dịu dàng mà chăm chú.
“Bạn Cao Tiểu Nhiên, có câu này anh phải sửa một chút, cái gì gọi là dưỡng lão cho anh chứ, chờ anh già rồi, em cũng chẳng trẻ được bao nhiêu đâu.”
Cao Nhiên cầm cái bát quấy quấy dưới vòi nước, dùng khăn lau lướt qua, “Anh vui là được.”
Nghiễm nhiên ra vẻ đối phó với lão già khó chiều, rất chi là bất đắc dĩ.
Cơ mặt Phong Bắc khẽ giật.
Cao Nhiên ngoái lại cười, “Anh Tiểu Bắc, kì thực anh chẳng già chút nào luôn.”
Phong Bắc trợn mắt, “Cái này còn cần em nói à?”
Mới hai mươi sáu, là lúc tuổi trẻ cường tráng, mị lực tăng cao, tạm thời còn chưa dính dáng gì đến chữ già hết.
Có điều đứng cùng đứa nhỏ mười bảy tuổi, sẽ cảm thấy chín năm ấy hơi dài.
Phong Bắc nhìn chăm chú bóng lưng thiếu niên, ánh mắt nóng rực, “Tối nay em về nhà chú ngủ, hay thế nào?”
Cao Nhiên nói, “Về nhà chú ạ.”
Phong Bắc thất vọng cau mày, “Sao không qua đêm ở chỗ anh quách cho rồi? Đỡ phải chạy qua chạy lại.”
Cao Nhiên lắc đầu, “Thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, em không về, chú sẽ nói với ba.”
Nói rất có lý, Phong Bắc đành theo cậu.
Bởi chuyện nhà Trần Lệ Dung, Cao Nhiên không có hứng ra ngoài chơi, đi dạo quanh phòng khách một lúc rồi chui vào phòng ngủ đi ngủ.
Trên giường nồng nặc mùi thuốc lá, Cao Nhiên ngửi quen rồi, không cảm thấy khó chịu, trái lại thấy rất an tâm.
Phong Bắc có việc đột xuất đi ra ngoài một chuyến, lúc về người đã ngủ rồi, khẽ nhếch miệng, tay chân dạng ra, một góc chăn bị đè dưới chân, còn lại rơi hết xuống đất.
Tư thế ngủ xấu không phải dạng vừa đâu.
Phong Bắc tập mãi thành quen, anh nhấc chăn lên đắp trên người thiếu niên, đứng bên giường nhìn một lát, không hài lòng cúi đầu, lén lút đặt đôi môi mỏng lành lạnh lên giữa trán thiếu niên.
Cao Nhiên ngủ một giấc tỉnh dậy, Phong Bắc dẫn cậu đi bệnh viện, nói là Trần Lệ Dung muốn gặp cậu.
Trần Lệ Dung muốn đích thân nói tiếng cám ơn với cậu.
Cao Nhiên phải về huyện, không thể ở lâu trong thành phố được, hơn nữa, dù có ở thành phố, cũng không thể một ngày hai tư tiếng để ý đến gia đình ba người của Trần Lệ Dung.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng mà.
Nếu như bản thân không muốn tốt lên, người khác có nói nhiều hơn nữa làm nhiều hơn nữa cũng chẳng nên cơm cháo gì.
Phong Bắc không vào phòng bệnh, anh đứng ở ngoài chờ.
Cao Nhiên đi vào một mình, đón lấy ánh mắt Trần Lệ Dung đưa tới, cậu hơi nhoẻn cười, cố làm cho cô thả lỏng.
Trần Lệ Dung muốn ngồi dậy, Cao Nhiên ngăn lại, nói cô nằm xuống, “Cô ơi, người cô còn mệt, đừng động đậy, có lời gì cô cứ nói, cháu nghe.”
“Cảm ơn.”
Trần Lệ Dung thở hổn hển, mặt trắng bệch như tờ giấy, “Cảm ơn cháu.”
Cao Nhiên gãi đầu, “Là ý trời thôi ạ.”
Trần Lệ Dung dường như nghe không hiểu.
Cao Nhiên cũng không nói tỉ mỉ.
Trần Lệ Dung chậm rãi hiểu ra, đôi mắt đỏ hoe của cô nhòe đi, rơi hai hàng nước mắt.
Không lâu sau, trong phòng bệnh nhiều thêm hai đứa nhỏ.
Trần Lệ Dung mất quá nhiều máu, chẳng nói chuyện được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Bé gái khẽ khàng nói, “Mẹ ngủ ngủ.”
Cao Nhiên vuốt mái tóc của bé.
Lúc này bé trai không bày ra tư thế gà mẹ che chở gà con nữa.
Buổi sáng đó để lại dấu vết hằn sâu trong lòng bé trai, bé nhận rõ ai là người tốt rồi.
Cao Nhiên vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường.
Khi người phụ nữ có dấu hiệu tỉnh lại, Cao Nhiên liền tìm hai anh em nói chuyện, tán gẫu về ba mẹ hai bé.
“An An, em yêu ba hơn, hay yêu mẹ hơn?”
“Yêu mẹ hơn.”
“Thế ba em đâu? Không thương ba à?”
“Yêu ba nữa.”
Cao Nhiên đoán bình thường Trần Lệ Dung hay hỏi con gái, có yêu mẹ hay không.
Năng lực ngôn ngữ của bé gái còn đang trong quá trình hình thành, số lượng từ ngữ ngày một lên cao.
Yêu xx đã trở thành một mẫu câu cố định.
Cao Nhiên lại hỏi bé trai.
Bé trai ôm quả táo trong tay, ôm đến nóng, cũng không cam lòng ăn một miếng, bé rũ mắt, “Ba mất rồi.”
Cao Nhiên có thể chắc chắn, cậu có thể nhìn thấy nét bi thương trên mặt bé trai.
Người lớn cứ treo một câu ở bên miệng, ấy chính là “Con còn nhỏ, biết cái gì chứ”, lại chẳng hề hay rằng nhiều lúc, trong lòng đứa nhỏ đều hiểu cả.
“Ba em chắc là đau lắm.”
Cao Nhiên thấy bé trai nhìn sang, cậu nói đầy nghiêm túc, “Bị bệnh rất đau.”
Khóe miệng bé trai khẽ giật, dường như muốn khóc.
Bé gái ngừng gặm táo, “Anh hai khóc kìa.”
Bé bắt chước người lớn khoác tay lên lưng bé trai, “Không khóc, An An ở đây, An An bảo vệ anh hai.”
Viền mắt Cao Nhiên đỏ hoe, cậu xoa mạnh lên mắt, ấm ách nói, “An An không những phải bảo vệ anh hai, mà còn phải bảo vệ mẹ nữa.”
Bé gái chớp chớp mắt, “Ừm! Bảo vệ mẹ!”
Bé trai bỗng nói, “Mẹ nói người đều sẽ mắc bệnh, đều sẽ ra đi.”
Nửa câu sau nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cao Nhiên trầm mặc không nói.
Đạo lý này nặng nề quá đỗi, thực sự không phù hợp để thoát ra từ miệng một đứa nhỏ bảy, tám tuổi.
Có chút tàn nhẫn.
Bé trai rầu rĩ nói, “Em nghe bác sĩ nói với mẹ, ba là tự mình đi, ba không cần bọn em nữa.”
Trong giọng nói của bé xem lẫn ấm ức và lạc lõng.
Người cha cao lớn tựa bầu trời bỏ lại họ mà đi, bé và em gái trở thành những đứa trẻ không cha.
“Đó nhất định là do ba em đau quá rồi.”
Cao Nhiên nói, “Không muốn đi, lại không thể không đi, ba rất lưu luyến bọn em.”
Bé trai nghiêng đầu đi, tay quẹt lung tung mấy lần lau mắt.
Cao Nhiên hỏi, “Có sợ không?”
Nửa ngày sau bé trai mới nói, “Sợ.”
Cao Nhiên vỗ bờ vai nhỏ nhắn của bé, “Bây giờ em là đàn ông duy nhất trong nhà rồi.”
Bé trai ôm em gái, vẻ mặt kiên định, “Em biết, em sẽ kiên cường.”
Mang một gương mặt non nớt cất lên câu nói như vậy, chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Dù cho Cao Nhiên biết đứa nhỏ không phải đang vờ làm người lớn, bé có suy nghĩ của mình, tương lai ắt sẽ làm nên việc lớn đây.
“Mẹ em chỉ đang buồn thôi, một thời gian nữa sẽ khá lên.”
“Dạ.”
“Em và em gái nhớ ở bên mẹ nhiều hơn.”
“Dạ.”
Bé trai im lặng một chút, ngượng nghịu nói, “Anh là người tốt, sẽ được báo đáp.”
Cao Nhiên hơi run lên.
Người tốt? Hình như đây là lần đầu tiên cậu được miêu tả như vậy.
Bé trai đột nhiên hỏi, “Ba em đi rồi có phải sẽ không đau nữa không?”
Cao Nhiên nói đúng thế, “Nếu đổi lại là anh, bị bệnh, đau dữ dội, nếu có thể tự mình quyết định, anh cũng sẽ đi, vậy là được giải thoát rồi.”
Bé trai đặt ra câu hỏi, “Tự mình quyết định là thế nào ạ?”
Cao Nhiên nói, “Đó là có thể nói, hoặc hành động, có thể đưa ra lựa chọn của mình cho người khác biết.”
Bé trai “À” lên một tiếng.
Cao Nhiên nói, “Giả sử anh không thể tự mình quyết định, lại không thể nào chịu được nỗi đau đớn và tuyệt vọng, nếu có người thay anh làm quyết định đó, anh sẽ rất cám ơn người đó.”
Bé trai nói, “Vậy là không đau nữa rồi.”
“Đúng vậy.”
Cao Nhiên mở cửa đi ra ngoài, bên trong Trần Lệ Dung khóc nức nở.
Buổi tối Phong Bắc dẫn Cao Nhiên đi ăn quán anh trước đây rất hay ăn.
Quán này là do hai vợ chồng mở, là người quen cũ của Phong Bắc, hai người nhiệt tình chiêu đãi, còn nói anh trưởng thành rồi, bao giờ mới dắt người yêu về.
Phong Bắc chỉ cười không nói.
Trong quán nóng, Cao Nhiên cởi áo khoác bông ra, xắn tay áo len lên bắt đầu ăn, giọng lúng búng hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh nói gì với Trần Lệ Dung vậy?”
Phong Bắc lườm cho, “Anh còn tưởng em không hỏi cơ đấy.”
Cao Nhiên ho khan, suýt nữa thì mắc nghẹn.
Phong Bắc vỗ vỗ sau lưng thiếu niên, “Cô ấy sẽ đi đồng công an.”
Cao Nhiên quay phắt mặt sang, chờ vế sau.
Phong Bắc chỉ cho cậu bốn chữ, “Cân nhắc xử lý.”
Cao Nhiên không hài lòng với câu trả lời này, biến số trong đó quá nhiều, “Cân nhắc như thế nào?”
Phong Bắc xoa đầu cậu động viên, “Yên tâm đi, pháp luật từ trước đến nay đều công bằng.”
Cao Nhiên kéo bàn tay to trên đầu xuống.
Phong Bắc không thu tay, anh vò loạn tóc thiếu niên, “Được rồi, đừng như vậy nữa, anh sẽ đánh tiếng với Thạch Kiều, cậu ta sẽ chăm sóc Trần Lệ Dung và hai đứa bé một chút.”
Cao Nhiên cau mày, “Anh Thạch có gia đình rồi, vậy có được không ạ?”
Phong Bắc không ngờ thiếu niên sẽ để tâm đến thế, “Không chỉ cậu ta, anh sẽ nhắc những người bạn khác nữa, họ đều rất tình nguyện giúp đỡ.”
Cao Nhiên nhếch môi, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc chịu không nổi dáng vẻ ấy của thiếu niên, cực kì hấp dẫn, muốn ôm vào lòng hôn một cái, “Sao thế?”
Cao Nhiên vừa định nói, cậu liếc nhìn qua, tròn mắt, “Anh đỏ mặt kìa.”
Phong Bắc làm như không nghe thấy, “Ông Vương, cho bình nước hoa quả với.”
Cao Nhiên cười ha ha, “Anh Tiểu Bắc, anh xấu hổ à.”
Mặt Phong Bắc đen xì.
Trời buông hoa tuyết, lạnh buốt, chợ đêm vẫn cứ nhộn nhịp như cũ.
Cao Nhiên thở ra một hơi, chẳng biết chừng nào huyện mới có chợ đêm nữa, đến lúc đó sẽ có thêm chỗ dạo chơi rồi.
Lúc cách tiểu khu Hoa Liên một cái ngã tư, Cao Nhiên nhìn thấy một người quen.
Trước đó không xa, Cao Hưng đứng ở ngã rẽ, trước mặt là một cô bé học sinh, vóc người cao gầy.
Cô bé vừa khóc vừa nói gì đó, còn níu tay Cao Hưng nữa.
Cao Hưng không hất ra, cũng chẳng đáp lời, kiêu ngạo như ông vua con, đầy coi thường.
Cao Nhiên thấy cô bé kia nhón chân lên muốn hôn Cao Hưng, cậu ta đứng yên không nhúc nhích.
Cô bé cứ như được cổ vũ, lớn gan choàng lấy cổ Cao Hưng.
Cao Hưng phát hiện ra Cao Nhiên, mặt cậu ta méo xẹo, đẩy cô bé ra rồi đi.
Cao Nhiên bước nhanh cản đường Cao Hưng, “Em mới lên cấp hai, đã bày đặt yêu đương rồi hả?”
Cao Nhiên châm chích, “Đồ nhà quê.”
Cao Nhiên nói, “Mẹ em có biết không?”
Cao Nhiên quắc mắt nhìn sang, “Nếu mày dám nói cho mẹ tao, tao giết chết mày!”
Cao Nhiên chậc lưỡi, “Em xinh hơn ba năm trước nhiều, y như búp bê ấy, nhưng lại không giống hồi đó…”
Cao Hưng đạp vào cẳng chân Cao Nhiên.
Cao Nhiên không đề phòng, không tránh ra, cậu hít một hơi khí lạnh, kéo cổ áo Cao Hưng, “Muốn ăn đòn hử?”
Cao Hưng lạnh lùng nói, “Chúa xu nịnh, bỏ tay ra cho tao.”
Mặt Cao Nhiên trầm hẳn xuống.
Đầu tiên là đồ nhà quê, sau là chúa xu nịnh, thằng nhóc chết dẫm này chả đáng yêu như ngày xưa chút nào, một chút cũng không!
Phong Bắc đi mua mỗi bao thuốc lá mà thôi, nhóc con nhà anh đã ăn cú đạp rồi.
Thuốc cũng chả màng hút nữa, Phong Bắc nổi giận đùng đùng đi qua, tóm lấy bả vai Cao Hưng hất sang bên cạnh, lực lớn cực kì.
Cao Hưng lảo đảo, ngã vật lên đất, mặt khó coi không phải mức thường.
Phong Bắc nhìn thiếu niên, “Em ngốc à, đứng đó cho thằng nhãi khốn kiếp này đá hả?”
Cao Hưng đứng lên, “Ông bảo ai khốn kiếp?”
Phong Bắc không thèm phản ứng, đến cả ánh mắt cũng chẳng cho, anh hỏi thiếu niên, “Có đau không?”
Cao Nhiên sờ lỗ tai, “Không đau.”
Phong Bắc nghiêm mặt, “Em nói dối!”
Cao Nhiên cười cười, “Thôi được rồi, hơi đau chút.”
Phong Bắc khom lưng vỗ ống quần thiếu niên, phủi đi dấu giày kia.
Cao Nhiên hơi không thoải mái, “Em tự làm được rồi.”
“Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Khí thế quanh người Phong Bắc rất dữ dội, “Lát nữa về xem có bị bầm lên không.”
Cao Nhiên nuốt nước bọt, biết người đàn ông đang giận ghê lắm.
Cao Hưng đứng ở một bên mỉa mai, “Anh trai tôi, so với ba năm trước đây trở nên không thể nào tự gánh vác đời sống nữa rồi.”
Đỉnh đầu Cao Nhiên bốc khói, “Cái đệt! Chả phải chỉ là nhìn thấy em đứng với con gái thôi sao? Sao miệng đầy mùi thuốc súng thế?”
Cao Hưng hừ lạnh một tiếng, đi không quay đầu lại.
Cao Nhiên lắc đầu với bóng lưng Cao Hưng, “Mới cấp hai đã có bạn gái rồi.”
Phong Bắc chỉnh lại áo khoác cho cậu, “Em tưởng ai cũng như em à, cuối năm lớp rồi, mà đến tay con gái còn chưa…”
Anh bỗng im bặt.
Mẹ, uống có hai ngụm rượu đã nói mê sảng rồi.
Cao Nhiên nói, “Muốn yêu đương không chỉ cần có sức có lòng, mà còn cần rất nhiều tiền nữa, giờ tiền của em đều do ba mẹ đưa, chờ em tự kiếm được tiền rồi tính sau.”
Phong Bắc, “…”
Gậy ông đập lưng ông, đau chết cũng đáng đời!
Phong Bắc đưa Cao Nhiên vào tiểu khu Hoa Liên, tiện đường ghé nhà bạn của Hồ Vận.
Ngày mai về lại huyện rồi, nếu như người đó không ở nhà, vậy anh đành hết cách.
Cao Nhiên hỏi mấy giờ rồi, cậu thấy còn khá sớm, liền đi cùng.
Phong Bắc mua chút hoa quả trong cửa hàng gần đó, đưa Cao Nhiên đến nhà tòa .
Ngoài cửa đặt hai túi rác, cùng một đôi giày da nữ bị rách.
Phong Bắc gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, “Thôi về đi, túi hoa quả em cầm về này.”
Đi được vài bước, Cao Nhiên bỗng khựng lại.
Phong Bắc nghiêng đầu, “Sao thế?”
Cao Nhiên nói, “Hình như có người đang nhìn em.”
Phong Bắc ngoảnh lại, ánh mắt dừng trên cánh cửa, cau mày không nói gì.
Cao Nhiên quay lại phía cửa, cậu ngồi xổm xuống, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, thấy được một đôi mắt.
Cao Nhiên đối diện với đôi mắt đó được vài giây, cảm giác mát lạnh trườn lên mắt cá chân, họng cậu khô khốc, “Anh Tiểu Bắc, có người ở nhà!”
Phong Bắc giơ tay lên gõ cửa, “Xin chào, tôi là bạn của Hồ Vận, cô ấy nhờ tôi đến thăm cô một chút.”
Sau cửa không có tiếng trả lời.
Cao Nhiên nói, “Hay tưởng mình là người xấu nhỉ?”
Phong Bắc học theo thiếu niên ngồi xổm xuống, cũng nhìn thấy đôi mắt đó.
Vài giây trôi qua, Cao Nhiên và Phong Bắc liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không đúng lắm.
Phong Bắc đưa hoa quả cho thiếu niên cầm, với tay ra thắt lưng, rút súng ra chĩa vào cửa, hơi lùi ra sau.
Cửa bị đá văng ra, Phong Bắc dùng lực không nhỏ, như là có người ở đằng sau chặn cửa vậy.
Tầm mắt Cao Nhiên lướt qua người đàn ông nhìn vào trong, đôi mắt trợn tròn.
Ngay trên nền cửa là một thi thể, ngoẹo cổ, tóc dài xõa tung, mặt hướng về phía này, mắt nhìn Cao Nhiên.
Là Hồ Vận.
Tất cả lỗ chân lông trên người Cao Nhiên nháy mắt nổ tung, túi xách gói hoa quả siết chặt, đầu ngón tay phát run.
“Em đứng ở cửa, đừng đi vào.”
Cân nhắc không phá hỏng hiện trường, bản thân Phong Bắc cũng không nhúc nhích, anh rũ mi, liếc nhìn vết máu sau thi thể, người vừa mới chết không lâu.