Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

chương 35: 35: đến trung tâm thương mại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đồ đạc được chuyển lên lầu, người của công ty chuyển nhà cũng rời đi.

Tiết Diệc Sâm không biết cụ thể nên trả bao nhiêu tiền bèn hỏi anh Vương, nhưng anh Vương chỉ cười sang sảng mà không nói, chỉ đáp lại: "Cậu cảm ơn cậu hai một tiếng là được."

Tiếp đó còn phải thu xếp mọi thứ, nhìn mặt là biết Bao Sảng thuộc tuýp người thường xuyên làm việc nhà, làm việc rất nhanh nhẹn nên đỡ đần giúp Tiết Diệc Sâm kha khá.

Anh Vương thì nhận việc ra ngoài mua bữa tối, Tô Hoan Trạch thấy mình đứng chỗ nào cũng cản đường bèn dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống ôm điện thoại.

Bận rộn suốt cả buổi chiều, đến tận giờ ăn tối bọn họ vẫn chỉ thu dọn được non nửa, lúc anh Vương mua cơm tối về bọn họ mới nghỉ ngơi một lát.

"Mọi người ăn uống xong có thể về được rồi, những thứ còn lại tôi có thể tự lo liệu, chuyện hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều." Tiết Diệc Sâm nói, chắp tay kính mọi người một bái, tỏ vẻ biết ơn một cách chân thành.

"Không thì cuối tuần sau chúng ta hẵng đến trung tâm thương mại cũng được." Bao Sảng cũng bày tỏ, em biết dạo gần đây Tiết Diệc Sâm rất bận rộn nên chuyện nhờ cậu giúp mình đi mua điện thoại có thể tạm gác lại.

Em thực sự đang rất thiếu tiền, cũng biết số tiền đó không phải là thứ em có thể kiếm được trong ngày một ngày hai.

"Không sao, tôi cố gắng dọn xong trong tối nay luôn là được, thật ra cũng không còn bao nhiêu.

Cậu tìm hiểu trước đi, mới vừa tiếp xúc thứ này thì phải xem nó có phù hợp với cậu không đã."

"Được, cảm ơn cậu nhé."

Tô Hoan Trạch thờ ơ ăn cơm hộp, lẳng lặng đưa mắt nhìn hai người bọn họ, âm thầm nhớ kỹ thời gian hai người hẹn nhau, đợi đến đúng giờ thì bám theo bọn họ.

Ngay chính bản thân cậu ta cũng không tài nào hiểu nổi vì sao ánh mắt mình vẫn luôn dõi theo Tiết Diệc Sâm, e rằng phải trách tên nhóc này suốt ngày chỉ biết cười tủm tỉm, đã vậy còn sở hữu cặp mắt đào hoa nên thu hút ong bướm khắp nơi.

Lần nào cậu gặp chuyện cũng để cậu ta phải đến cứu viện, đúng là không khiến cho người ta bớt lo mà.

Thấy một đám con gái vây quanh Tiết Diệc Sâm, cậu ta cảm giác lòng mình không thoải mái.

Để tâm trạng mình khá khẩm hơn, cậu ta chỉ có thể nhìn chăm chăm vào nhóc hồ ly cười suốt này thôi, tránh việc những nữ sinh đó bị Tiết Diệc Sâm lừa tình.

Ngày hôm sau, Tô Hoan Trạch cố tình đến nhà Tiết Diệc Sâm sớm hơn bốn mươi phút so với thời gian đã hẹn, cậu ta có thẻ thang máy chỗ này nên dứt khoát đi thẳng đến trước cửa căn hộ Tiết Diệc Sâm, cầm chìa khóa cửa do dự một lúc rồi lại cất đi, gọi điện thoại cho Tiết Diệc Sâm bảo cậu mở cửa cho mình.

"Tô Hoan Trạch? Đến sớm thế? Cậu không lên lầu được đúng không? Tiện thể đi mua giúp tôi ba phần cơm trưa luôn nhé, tôi gửi tiền lại cho cậu sau, lát nữa tôi xuống lầu đón cậu."

Cậu ta nhìn cánh cửa trước mặt, nhưng rồi vẫn xoay người vào trong thang máy, đồng ý đi mua cơm trưa giúp Tiết Diệc Sâm.

Lúc cậu ta quay về thì Tiết Diệc Sâm đã đứng đợi trước cửa thang máy, cậu mặc cái áo thun rộng thùng thình và cái quần đùi hoa sặc sỡ, phối với đôi dép lào.

Cậu ăn mặc hoa hòe như vậy nhưng không khiến người ta cảm thấy chướng mắt, chỉ có thể nói cái gương mặt và vóc dáng này quả thật rất đa zi năng, cho dù có trùm bao tải lên cũng thể hiện được một nét đẹp độc đáo.

"Anh Vương không đến à?" Tiết Diệc Sâm nhìn về đằng sau cậu ta rồi hỏi.

"Anh ta ở gần đây, bao giờ đi thì gọi cho anh ta là được."

"Ồ, vậy nhà cậu ở đâu? Cậu sống chỗ nào?"

"Ở trung tâm thành phố."

Tiết Diệc Sâm đưa tay xách cơm, sánh vai Tô Hoan Trạch lên lầu.

Cùng lúc đó cậu gọi cho Bao Sảng bảo cô bé đừng ăn trước, cậu đã mua cơm cho cô nàng rồi, cứ đến thẳng đây là được.

Ba người đến trung tâm thương mại, việc đầu tiên cần làm là chọn một chiếc điện thoại di động cho Bao Sảng, Tiết Diệc Sâm cho Bao Sảng mượn số tiền này mà không hề lo lắng cô nàng sẽ không trả tiền lại cho mình, kiểu con gái có lòng tự trọng cao ngất như cô nàng chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện như vậy.

Tuy vậy nhưng Bao Sảng đang rất khó khăn nên việc trả lại tiền cũng là một chuyện xa xôi.

Cuối cùng họ chọn một cái điện thoại Xiaomi, quyết định chốt cái này, Tiết Diệc Sâm và Bao Sảng cùng nhau nhìn Tô Hoan Trạch, chờ cậu ta mặc cả.

Tô Hoan Trạch không hiểu hai người nhìn mình làm gì nên hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu đến đây để làm gì, trả giá đó." Tiết Diệc Sâm bó tay, chẳng lẽ bảo Tô Hoan Trạch đi theo làm vệ sĩ à?

"À." Tô Hoan Trạch bước đến quầy, nhìn nhân viên bán hàng, xác định nhân viên này không biết mình bèn nói: "Gọi quản lý của mấy người tới đây."

"Ặc, thưa ngài, ngài có yêu cầu gì sao?"

"Bảo quản lý đến đây."

Nhân viên bán hàng không hiểu mô tê gì cả nhưng vẫn gọi người quản lý ra.

Quản lý là một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng gầy gò, anh ta đeo một cặp kính, mặc âu phục với áo sơ mi trắng, nhìn thấy Tô Hoan Trạch thì sững sờ một lúc rồi mới cung kính hỏi: "Cậu hai đến mua điện thoại di động sao?"

"Ừm, bạn cùng lớp của tôi mua, lấy giá rẻ cho cô ấy." Nói rồi chỉ vào Bao Sảng.

Quản lý chi nhánh vừa nhìn Bao Sảng đã hiểu ra ngay lập tức, hẳn đây là cô bé mà cậu hai đang theo đuổi, còn mua điện thoại cho người ta nữa! Vì vậy anh ta nhanh chóng trả lời: "Tặng nó cho cô ấy cũng được."

"Không cần phải tặng đâu, chỉ cần chiết khấu chút là được." Tô Hoan Trạch nói thêm.

Quản lý chi nhánh bắt đầu nghiền ngẫm ý tứ của cậu hai nhà họ Tô, sau đó quay qua nhìn cái điện thoại mà họ đã chọn, đó là một cái máy đời cũ, không hề giống phong cách tiêu xài phung phí của cậu ta chút nào, suy đi nghĩ lại cả buổi mới nói: "Nếu không thì vậy đi, giảm một nửa giá và tặng thêm quà cho bạn học của cậu nhé."

Tiết Diệc Sâm nghe vậy thì tinh thần trở nên phấn chấn, hỏi anh ta: "Tặng cái gì vậy?"

"Gần đây cửa hàng có một đợt khuyến mãi, mua điện thoại này sẽ được tặng iPhone ." Quản lý chi nhánh trả lời.

"Gì cơ?!"

"Không thì tặng iPhone Plus?"

Tiết Diệc Sâm nghe vậy, suýt chút nữa đã té từ trên ghế xuống, cố nén cười hỏi: "Khuyến mãi lớn như vậy ư, còn của hai nhà sản xuất khác nhau nữa chứ!"

"Đúng vậy, bạn bè của cậu hai cả mà, chắc chắn phải lấy giá cho người quen rồi, quà tặng cũng phải hậu hĩnh."

"Được của ló đấy." Tiết Diệc Sâm nói rồi nhanh chóng lấy thẻ ra quẹt, tỏ vẻ mình sẽ mua cái này, mua một cái điện thoại Xiaomi đã được giảm một nửa giá rồi còn tặng thêm một cái iPhone Plus.

Như sợ quản lý cửa hàng đổi ý, Tiết Diệc Sâm cầm điện thoại rời đi ngay, đi được một lúc mới thấy hai người kia đuổi kịp.

Họ đi đến quán nước, Tiết Diệc Sâm gọi một ly trà xanh mận đỏ, sau đó hỏi hai người họ uống gì.

"Tôi không uống đâu." Bao Sảng từ chối ngay, từ trước đến giờ em vẫn luôn tiết kiệm, loại nước hay uống nhất là nước khoáng, mấy loại đồ uống mười mấy tệ một ly này em không nỡ mua.

"Tiramisu." Tô Hoan Trạch không thèm khách sáo.

"Bao Sảng, tôi gọi cho cậu một ly nước cam nhé, tôi mời.

Hai người ngồi đây chờ đi, lát nữa tôi mang về cho."

Hai người kia không nói gì, cùng nhau ngồi vào một bàn, Bao Sảng để ý thấy Tô Hoan Trạch một mực nhìn về phía Tiết Diệc Sâm đang chờ trước quầy pha chế, đắn đo một lúc nhưng vẫn hỏi: "Tô Hoan Trạch, mình có thể hỏi cậu một câu được không?"

Dường như lúc này Tô Hoan Trạch mới nhớ ra Bao Sảng còn ngồi đây, cậu ta quay lại nhìn cô bé, lạnh nhạt hỏi: "Cái gì?"

"Cậu là trai thẳng ư?"

"Cậu có ý gì?"

"Mấy đứa trẻ có xuất thân từ gia đình nghèo như tụi mình hầu hết đều rất tự ti và nhạy cảm, đã vậy lòng tự trọng còn rất cao.

Nếu như cậu thật sự quan tâm đến Tiết Diệc Sâm thì hãy giải quyết phiền phức bên cạnh cậu đi, nếu không người đó cứ chọc tức Tiết Diệc Sâm mãi, nói không chừng cậu ấy sẽ ghét lây cả cậu đấy." Bao Sảng nói một cách nghiêm túc.

Tô Hoan Trạch nhìn cô bé, cũng hiểu được ý trong lời em, im lặng một lúc mới hỏi: "Ý cậu là Tiêu Ý Hàng?"

"Cậu tự nghĩ đi."

"Ồ." Tô Hoan Trạch rũ mi, sau đó thở dài, dường như rất sầu vì chuyện này.

Lúc này, Tiết Diệc Sâm bưng ba ly nước đến, sau đó ngồi bên cạnh Tô Hoan Trạch một cách rất tự nhiên, đẩy điện thoại cho Bao Sảng: "Hôm nay cậu hời lắm đó, dùng nửa giá tiền mua được hai cái điện thoại, chủ cửa hàng này thoáng cái phải bù vào sáu bảy ngàn."

Nhưng cậu đâu hề hay biết người quản lý chi nhánh này cực kỳ thông minh, nể mặt cậu hai nhà họ Tô thì sau này chuyện buôn bán trong trung tâm thương mại cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

"Mình chỉ lấy cái điện thoại Xiaomi này thôi, số tiền mình mượn cậu sẽ trả lại không thiếu một đồng, cái iPhone Plus này là món nợ tình cảm người ta tặng cậu, mình không cần.

Hơn nữa học sinh như mình mà cầm cái điện thoại này kiểu sao cũng bị bảo là được bao nuôi mất, thành ra lại phiền phức lắm." Bao Sảng cũng biết quản lý cửa hàng nọ đang nể mặt Tô Hoan Trạch, mà Tô Hoan Trạch đang giúp Tiết Diệc Sâm chứ không liên quan gì tới em nên em đâu thể mặt dày mà nhận được.

"Cũng đúng, vậy Tô Hoan Trạch cầm đi."

"Tôi có một cái rồi, cho cậu đó." Tô Hoan Trạch trả lời, không hề hứng thú với cái điện thoại kia.

Tiết Diệc Sâm vội vã xua tay, liên tục lắc đầu: "Không không không, tôi không dám nhận."

"Gì mà dám với không dám, dù sao cũng do người ta tặng."

Vốn Tiết Diệc Sâm cũng hơi lung lay rồi, thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, đưa tay cầm điện thoại lên hí hửng đùa nghịch, dù sao đây cũng là dòng máy mới ra gần đây, cậu rất muốn xài thử.

Tô Hoan Trạch thấy cậu thích nó như vậy cũng thấy yên tâm, cúi đầu uống Tiramisu, không thèm quan tâm sự đời nữa.

"Lát nữa về luôn hay sao?" Bao Sảng hỏi.

"Không, đi mua thêm ít đồ rồi xách hộ tôi với.

Anh Vương cũng nhanh thật, vừa đến đây thì mất bóng luôn rồi." Tiết Diệc Sâm nói, lấy một danh sách trong túi ra, "Đây là mấy thứ cần sắm cho nhà mới, mua xong đống này tôi thật sự táng gia bại sản mất."

"Lát nữa tôi cũng đi mua vài thứ." Tô Hoan Trạch nói chen vào.

"Cậu mua cái gì? Cùng chỗ với mấy thứ tôi muốn mua không?" Tiết Diệc Sâm quơ quơ tờ danh sách của mình.

Tô Hoan Trạch thậm chí còn không thèm nhìn, trả lời: "Tôi muốn mua một chiếc xe, cái xe trước đây của tôi thấp quá nên tôi thấy không thoải mái."

Tiết Diệc Sâm nghe vậy thì bật cười, nhủ thầm cái xe đó mà thấp gì chứ, do cậu uống say rồi tự đập đầu vào khung cửa chứ do xe hả? Nhưng mà tên ngốc to con này là richkid mà, đầu bị va một cái là đổi xe khác ngay mới chịu, đâu giống cậu, nhặt được một cái điện thoại đã mừng đến mức cười không khép nổi miệng.

Bao Sảng há hốc nhìn hai người bọn họ, cảm thán nói: "Mấy cậu là học sinh thật ư, giàu quá đi mất?"

Tiết Diệc Sâm nghe vậy thì vui vẻ, vỗ vai Tô Hoan Trạch khoe khoang: "Đây là anh vợ tương lai của tôi đó!"

Đương nhiên Bao Sảng cũng không để bụng, biết câu này cậu đùa cho vui nên đáp lại một câu rồi tiếp tục uống nước cam, bỗng nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới với hai người này mà.

Phần lớn mấy thứ Tiết Diệc Sâm muốn mua đều là đồ dùng sinh hoạt, có thể mua hết ở gian hàng nhu yếu phẩm trong siêu thị.

Mua hết đống này rồi họ đi xuống bãi đỗ xe, anh Vương đã chờ sẵn ở đó, bốn người cùng nhau lên xe đến cửa hàng S.

(S: Mô hình cửa hàng cung cấp dịch vụ trọn gói kết hợp giữa bán hàng, dịch vụ, trưng bày và khảo sát phản hồi của hãng xe.)

Nhân viên bán xe nhìn bốn người thì cho rằng người muốn mua xe là anh Vương, hầu hết thời gian đều bám theo anh Vương, sau khi ba đứa học sinh đi dạo quanh cửa hàng một vòng thì quản lý mới ra đón tiếp, còn chưa đến nơi đã bắt đầu tâng bốc: "Ái chà chà! Cậu hai nhà họ Tô đây mà, khách quý nha!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio