Lễ trao giải kết thúc, Tiết Diệc Sâm vừa bước xuống sân khấu thì thấy Bao Sảng đang ở khu vực chờ của thí sinh, cô nàng đứng lên chào hỏi cậu rồi cảm thán một câu: "Cậu giỏi thật đó Tiết Diệc Sâm, mấy câu hỏi đằng sau mình chưa bao giờ nghe qua luôn, nếu để mình lên thì tạch là cái chắc."
Lúc này tâm trạng của cậu đang rất vui vẻ, hí hửng trả lời cô nàng: "Anh đây lợi hại lắm đúng không?"
"Ừm, giỏi lắm!"
"Ngưỡng mộ anh đây lắm nhỉ? Gọi tiếng oppa nghe thử coi nào." Bây giờ cậu với Bao Sảng cũng khá thân với nhau rồi nên thoải mái trêu chọc cô nàng, ai ngờ Bao Sảng bị ghẹo đỏ bừng mặt, không thèm nói một câu mà quay người bỏ đi.
Cậu cũng không để bụng, vẫn vui tươi hào hứng như cũ.
Đối với cậu, trận thi đấu này không khác gì vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, nhoáng cái đã kiếm được năm mươi ngàn, tính thêm cả thu nhập tháng này thì cậu đã có hơn tám mươi ngàn tiền tiết kiệm.
Là một kẻ mê tiền, chỉ cần kiếm được tiền là cậu sẽ cười như được mùa.
Ngờ đâu lúc đang hí hửng nhận tiền thì còn phải tính đến chuyện trừ thuế khiến cậu chết trong lòng nhiều chút, nhưng vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh.
Xe bus của lớp / rời đi sau cùng vì còn phải chờ Tiết Diệc Sâm và Bao Sảng.
Hai người họ vừa lên xe thì được đón chào bằng tràng pháo tay nồng nhiệt từ các bạn trong lớp.
"Hai trò đều làm rất tốt!" Thầy Ngô chí công vô tư, sợ Bao Sảng có gánh nặng tâm lý nên khen cả hai người.
Bao Sảng thản nhiên đi về cuối xe tìm chỗ ngồi.
Tiết Diệc Sâm đi qua đi lại mới nhận ra chỉ còn một chỗ trống cuối cùng bên cạnh Tiêu Ý Hàng, cậu khựng lại nhưng rồi vẫn ngồi xuống.
Tiêu Ý Hàng ngồi bên cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý đến cậu.
Xe đến trường, thầy Ngô đứng dậy thông báo: "Chiều nay các trò hoạt động tự do, tiết tự học tối cũng được nghỉ."
Trong xe vang lên tiếng reo hò.
Ai ngờ thầy Ngô lại cua khét: "Chương trình học hoãn lại một hôm, thứ bảy đi học như bình thường, chủ nhật được nghỉ một ngày, thứ hai lại tiếp tục đi học bình thường."
"Aiz..." "Chậc..." "Không phải chứ!" "Vậy chẳng thà đi học tiếp còn hơn!" "Em biết rồi!" Tiếng phàn nàn liên tiếp vang lên.
Nhưng thầy Ngô vẫn phớt lờ bọn họ, chuyện này đã chốt như vậy rồi nên có kháng nghị cũng không có tác dụng gì.
Đám học sinh vừa xuống xe đã ùa đến căng tin, Tiết Diệc Sâm bị thầy Ngô gọi lại: "Tiết Diệc Sâm, em ở lại đây đã."
Cậu lập tức đi theo thầy Ngô, tới trước cửa căng tin ông mới mở miệng: "Lãnh đạo nhà trường đánh giá cuộc thi này rất cao, thành tích của trò tốt lắm, nói không chừng lãnh đạo cảm thấy nở mày nở mặt sẽ phát thêm học bổng cho trò.
Tôi sẽ cố gắng giúp trò hết sức có thể, không đến mười ngàn thì cũng ngót nghét năm, tám ngàn gì đó.
Trò nhận được tiền thì đừng có mà tiêu xài phung phí, phải biết tiết kiệm tiền học phí và tiền sinh hoạt cho học kỳ sau, nhỡ đâu lại có việc gì cần."
"Vâng, được ạ, cảm ơn thầy Ngô."
"Trò về chuẩn bị trước đi, dù không lọt vào top đầu trong trận chung kết thì nhà trường vẫn sẽ khen thưởng.
Đến thư viện đọc nhiều sách chút nhưng cũng đừng lơ là việc học đấy."
"Vâng, được ạ."
"Được rồi, đi ăn đi."
Tiết Diệc Sâm cười tủm tỉm xách theo phần thưởng đến căng tin, vừa mới bước vào đã bị Vu Hải Lang ôm cổ lắc qua lắc lại: "Nhóc con này được đấy, quả nhiên là anh em của tôi.
Không uổng công tôi thương ông mà."
"Tiết Diệc Sâm, đúng là sâu không lường được nha! Tôi cứ nghĩ ngoài vẻ đẹp trai thì cậu chỉ học giỏi sương sương thôi đó." Mạnh Hải cũng cảm thán.
"Anh đây không gì làm được nhá! Cho tôi đôi cánh tôi còn có thể bay lên trời luôn." Tiết Diệc Sâm được dịp khoe mẽ, ngay lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của hai người kia.
Ba người họ vừa tán gẫu vừa đi vào căng tin, phát hiện thức ăn đã sớm bị mấy bạn học đói meo tranh giành cả rồi nên chỉ còn lại vài ba món thì không khỏi cạn lời, bọn họ chọn bừa vài món ăn cho qua bữa.
Lúc đang ăn, có một vài cô gái đột nhiên tiến đến bàn của Tiết Diệc Sâm rồi đứng yên đó.
Cô nàng đi đầu nghiêng người đánh giá Tiết Diệc Sâm, chẳng nói chẳng rằng gì mà cứ đứng nhìn như vậy.
Đám con trai ngẩng đầu nhìn về chỗ mấy cô nàng, cảm thấy khí thế của mấy cô nàng này quá mạnh mẽ, những cũng không giống mấy cô nhóc lưu manh lớp ba.
Có khác gì thủy thủ mặt trăng quét ngang trời đất không chứ.
"Tiết Diệc Sâm?" Cô nàng cầm đầu hỏi.
Dáng người cô nàng cũng không cao, mang giày vào cỡ m nhưng có lẽ cởi giày ra thì chỉ được m.
Khuôn mặt to bằng một bàn tay, đôi mắt tằm nằm xinh đẹp, cánh mũi nhỏ và đôi mỏng mỏng khiến cô nàng không khác gì một cô công chúa nhỏ ngọt ngào, ấy thế mà mang theo vẻ sắc bén khiến người ta không thể nào bỏ qua sự kiêu ngạo bên trong sự nhỏ nhắn ấy.
Giọng nói của cô nàng khá giống trẻ con, rất phù hợp với vẻ bề ngoài.
Cho dù bày ra thái độ bất cần đời nhưng cũng nhờ có diện mạo này nên trông vẫn cực kỳ đáng yêu.
"Ừm, có chuyện gì ư?" Tiết Diệc Sâm hỏi.
"Chúng ta làm quen nhé, tôi là Kiều Hoan lớp /"
Tiết Diệc Sâm còn đang mỉm cười quan sát cô nàng, vừa nghe thấy tên thì ngẩn người, sau đó cảm thấy hoảng hốt.
Cậu nhớ đến hồi ức mà Tiết đến từ tương lai đã kể với mình, khi đó anh ta có nhắc đến tên mấy cô gái kia nên cậu vẫn còn nhớ, Kiều Hoan là tình nhân đầu tiên mà Tiết Diệc Sâm qua lại ở quán bar, đó là một thiên kim tiểu thư, hai người yêu nhau đâu đó non nửa năm.
Khi ấy Kiều Hoan thích anh ta từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi một thời gian dài thì anh ta mới đồng ý.
Ừm...!bởi vì gia đình Kiều Hoan rất giàu có, mà cô nàng cũng rất đáng yêu nên anh ta mới đồng ý.
Tuy rằng lúc đó bảo gặp dịp thì chơi đó, nhưng nói thế nào cũng là mối tình đầu.
Tiết đến từ tương lai cũng cực kỳ thích cô gái nhỏ nên hai người họ đã nếm thử vài lần đầu tiên.
Ở ngôi trường cấp ba quý tộc này, có thiên kim nhà giàu theo học là chuyện rất đỗi bình thường, hơn nữa cô nàng cũng khá giống miêu tả, bỗng nhiên cậu nghi ngờ rằng mình đã gặp được mối tình đầu vốn nên thuộc về bản thân rồi.
Trùng hợp vậy ư, còn học chung trường cấp ?
Gu của một người sẽ không thay đổi bởi vì sự xuất hiện đột ngột của hệ thống, theo quỹ đạo bình thường thì Kiều Hoan sẽ yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, vậy ra lần tham gia thi đấu này đã khiến Kiều Hoan yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên như cũ.
Đó là của cậu, đã được định sẵn là của cậu rồi.
Vì vậy cậu cười híp cả mắt, hỏi cô nàng: "Chị muốn làm quen kiểu gì?"
"Ví dụ như...!làm bạn bè?" Kiều Hoan hỏi ngược lại.
"Còn gì nữa không?"
"Còn gì nữa cơ?"
"Không sao, vậy bây giờ chúng ta đã quen biết nhau rồi nhé, tôi có thể xem chị là bạn bè." Cậu nhún vai, tỏ vẻ không có ý gì.
Kiều Hoan nghe cậu nói vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp thế nào mới phải.
Khí thế lúc nãy đã bay biến đâu mất, luống cuống tay chân quay lại nhìn đám bạn của mình để mấy nhỏ giúp đỡ.
Thật ra cũng đâu bá đạo bao nhiêu...!dù gì cũng là cô bé.
"À...!Vậy cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi." Kiều Hoan lập tức bổ sung.
"Được." Tiết Diệc Sâm lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho Kiều Hoan, "Gọi cho chị đi."
Hai người ngồi bên cạnh cậu đã shocku nãy giờ, bởi vì đây không phải là phong cách của Tiết Diệc Sâm, bình thường cậu sẽ từ chối thẳng thừng hoặc đánh trống lảng sang chuyện khác.
Lần này không chỉ đồng ý đưa số điện thoại mà hình như còn muốn lưu số cô gái này.
Ủ.