Tiết Diệc Sâm từng cho rằng Đông Bắc có bốn mùa rõ rệt, nhưng rồi mấy năm gần đây cậu mới chợt nhận ra rằng vùng Đông Bắc này hầu như chẳng có mùa xuân và mùa thu.
Hè chưa qua được bao lâu, chỉ vài cơn mưa rào thì trời đã trở lạnh, chưa đến mấy hôm đã vào đông.
Cậu vẫn đang mặc bộ đồng phục mùa hè, quần tây đồng phục cũng được vén lên như mọi khi, để lộ bắp chân trắng nõn và mảnh khảnh hơn cả đám con gái.
Mấy hôm nay dù có mặc áo khoác cả ngày vẫn cảm thấy hơi lạnh, cậu vừa làm xong bài tập về nhà thì thấy tay chân lạnh lẽo đến mức cứng còng.
Thấy cái tên to xác bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, cậu bèn vươn tay cầm tay Tô Hoan Trạch rồi dùng tay trái kéo lấy cánh tay của cậu ta.
Hai người tay trong tay khiến cậu cảm thấy hơi ấm phả vào trong thân thể, dần dà cảm thấy ổn hơn.
Lúc cậu không viết bài thì hai tay đều túm lấy tay Tô Hoan Trạch, hoàn toàn sử dụng tay của người ta như máy sưởi ấm mini.
Lúc này cậu trai ngồi đằng trước truyền quyển tạp chí xuống, cậu vốn không để ý nhưng khi lướt mắt qua vô tình nhìn thấy ảnh chụp của mình nên ngả người đến xem thử.
Bách Viễn Châu từng nói mấy tấm ảnh này sẽ được sử dụng cho mục đích thương mại, không ngờ chúng được gửi đến tòa soạn để làm hình minh họa bên trong tạp chí.
Cậu nhìn lướt qua quyển tạp chí, hẳn đây là một tập tản văn theo phong cách nghệ thuật, hầu hết đều đính kèm với ảnh chụp.
Hình chụp cậu nằm trên mấy trang màu phía trước, không chút sai lệch khiến bản thân cậu cũng rất có phong phạm.
Nhưng mà cậu để ý thấy bên trên chỉ ghi bút danh của tác giả bài văn và tên của nhiếp ảnh gia chứ không có tên của người mẫu.
"Sao mình đẹp trai thế hử?" Cậu vừa xem vừa cảm thán, cậu trai ngồi phía trước trợn trắng mắt, lầu bầu mắng cậu mấy câu rồi lấy quyển tạp chí đi mất.
Cậu không hề hay biết, chương trình lần trước cậu ghi hình đã được phát sóng.
Không ít người chia sẻ thông tin về cậu học bá này, đã thế cậu cũng rất khôi ngô nên lại rầm rộ trên mạng một đợt.
Số lượng người follow weibo cậu lại điên cuồng tăng vọt.
Mấy hôm nay cậu hoàn toàn đắm mình mình trong việc viết hướng dẫn để giúp Bao Sảng học cấp tốc.
Buổi chiều có tiết chính trị, giáo viên này chỉ dạy nửa tiết, thời gian còn lại dùng để khoác lác.
Tiết Diệc Sâm không thích nghe ông ba láp ba xàm, cậu che miệng ngáp rồi nằm vật ra bàn đánh một giấc.
Cảm thấy gió lùa qua khe cửa sổ lạnh quá chừng, cậu bèn kéo bàn tay to lớn của cậu bạn cùng bàn che mặt mình, hí hửng ngủ thiếp đi.
Thầy chính trị vừa hào hứng khoác loác vừa kêu đầu mấy đứa học sinh ngủ gật dậy, có đứa khiếu nại: "Thưa thầy, Tiết Diệc Sâm cũng đang ngủ đó thôi ạ!"
"Để cho em ấy ngủ một chút đi, chắc là tối qua em ấy học hành rất mệt mỏi." Gần đây mấy giáo viên này đều cực kỳ thiên vị Tiết Diệc Sâm, không chỉ sáng sủa mà tính tình cũng rất thân thiện, mặc dù khá giống lưu manh nhưng vừa học hành chăm chỉ vừa thông minh nên rất được lòng thầy cô.
Đã vậy thân thế của cậu cũng chẳng phải bí mật trong trường nên mấy thầy cô giáo khác cũng thấy thương cho cậu, tất nhiên sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn một chút.
"Vậy bạn cùng bàn của cậu ấy thì sao?" Bạn học kia hỏi lại.
Giáo viên chính trị đưa mắt nhìn rồi nói: "Đừng đánh thức, kẻo Tiết Diệc Sâm cũng dậy mất."
Đám học sinh la ó nhưng thầy chính trị phớt lờ rồi tiếp tục ba hoa.
Nào là nước mình rất có triển vọng, lại nói đến sự phát triển của thành phố này rồi cả chuyện trường mình trâu bò hơn trường khác biết bao nhiêu.
Mới vừa tan học thì thầy Ngô bày ra vẻ mặt u ám đi đến cửa lớp, thấy Tiết Diệc Sâm đang ngủ, lần đầu tiên ông mất bình tĩnh: "Trò hay quá nhỉ Tiết Diệc Sâm, trò đến lớp để ngủ à."
Tiết Diệc Sâm đang ngủ mơ màng, bị lay dậy thì hoang mang, sau đó ngơ ngác nhìn thầy Ngô.
Thầy Ngô cũng nhìn cậu một lúc, chợt thở dài rồi phất tay ra hiệu bảo cậu đi theo mình.
Cậu đứng dậy đi theo, lúc đến cửa lớp mới hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Tôi đã nộp đơn xin học bổng cho trò rồi, được cấp hai mươi ngàn.
Có lẽ sẽ phát trong lễ tổng kết cuối kỳ, mấy ngày này trò ráng mà nghiêm túc vào." Thầy Ngô nói.
"Đây là chuyện tốt mà, học bổng không bị trừ thuế phải không ạ?"
"Thuế thì không trừ đó, nhưng mà.." Thầy Ngô ngập ngừng rồi thở dài, để lộ vẻ mặt khó xử.
Tiết Diệc Sâm cũng nhận ra thái độ của Thầy Ngô không đúng lắm nên hỏi: "Sao vậy ạ? Có yêu cầu đặc biệt gì ư?"
"Cha của trò và cả mẹ kế đã đến trường, bây giờ đang ở trong văn phòng thầy phụ trách đấy.
Trò có muốn qua đó một chuyến không?"
(Chỗ này là chủ nhiệm, có nghĩa là giáo viên quản lý một khối.
Mình đổi thành thầy phụ trách để tránh nhầm với giáo viên chủ nhiệm.)
Vốn Tiết Diệc Sâm nghe đến chuyện học bổng thì phấn khích lắm, ngờ đâu vừa nghe thầy Ngô nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, gần như trở nên dữ tợn, cậu không thể khống chế âm lượng của mình: "Bọn họ đến đây làm gì?!"
"Dù sao họ cũng là cha mẹ trò..."
"Em cần bọn họ ư? Không phải họ đến đây để gây sự chứ?"
"Lát nữa trò đến văn phòng thầy phụ trách thì đừng kích động quá, phải để lại ấn tượng tốt cho thầy phụ trách.
Các thầy cô đều đứng về phía trò cả, mọi người sẽ giúp trò xử lý chuyện này, trò vẫn phải qua đó xem sao." Thầy Ngô nói xong thì dắt Tiết Diệc Sâm đến văn phòng thầy phụ trách.
Tiết Diệc Sâm không muốn đến đó, thậm chí còn không muốn nhìn thấy hai người kia, cậu biết bọn họ có mưu đồ gì đó mới đến đây.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy cực kỳ chán ghét nên biểu cảm trên gương mặt không được thân thiện gì cho cam.
Cậu dùng dằng hồi lâu, vẫn bị thầy Ngô lôi đi.
Mấy đứa trong lớp chạy theo hóng hớt nhưng không dám đến gần, chỉ thấy tâm trạng của Tiết Diệc Sâm thay đổi.
Thấy Tiết Diệc Sâm bị gọi đi mất thì chạy vèo về lớp rồi hoảng hốt kể lại: "Hình như Tiết Diệc Sâm mắc lỗi gì nên mới bị thầy Ngô gọi đi, vẻ mặt Tiết Diệc Sâm không khác gì lần ẩu đả trước kia cả, hình như họ còn cãi nhau nữa đó."
"Không phải chứ, Tiết Diệc Sâm tốt tính lắm đó! Có chuyện gì vậy chứ?"
"Có phải chuyện cậu ta thân thiết với nữ sinh lớp mười một bị phát hiện rồi không?"
"Tiết Diệc Sâm yêu đương với người đó thật hả?"
"Nghe bảo vẫn chưa hẹn hò đâu, nhưng chỉ cần phá vỡ tầng giấy mỏng kia nữa thôi thì sẽ qua lại với nhau liền à."
Tô Hoan Trạch vẫn còn đang ngủ, nghe bọn họ xì xầm bàn tán thì không khỏi nhíu mày, bèn lôi cái ly trong hộc bàn ra rồi rời khỏi phòng học.
Khi Tiết Diệc Sâm bước vào văn phòng của thầy phụ trách thì cậu nghe thấy từ mấu chốt: Tiền.
"Số tiền con trai tôi được nhận từ cuộc thi đó không phải nên đưa cho ông đây sao? Nó cầm tiền thưởng đó thì có ích gì chứ, lỡ đâu nó tiêu xài bừa bãi thì sao? Còn không bằng đưa cho ông đây để ông đây tiết kiệm giúp nó, xây một gian nhà ngói để bao giờ nó kết hôn thì dọn vào ở.
Mấy người làm thầy cô kiểu gì vậy, không được dung túng cho mấy đứa nhỏ này.
Để nhãi ranh này giữ tiền lỡ đâu nó phung phí hết thì sao, nó mới bao lớn cơ chứ, sao mà chi tiêu hợp lý cho được?"
Vừa tiến vào văn phòng đã nghe lập luận của cha Tiết khốn nạn, Tiết Diệc Sâm tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Cậu nở nụ cười tự giễu, cậu biết ngay mà, tất nhiên hai người kia đến trường không phải vì nhớ cậu rồi.
Thì ra thấy cậu nhận được tiền thưởng trong chương trình đó nên mò đến đây đòi tiền.
Thấy có người bước vào, cha Tiết khốn nạn và bà mẹ kế đưa mắt nhìn Tiết Diệc Sâm.
Bởi vì đã rất lâu rồi không thấy nên chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nhận ra cậu.
Mấy năm nay Tiết Diệc Sâm sống một mình, vừa đối xử tốt với bản thân lại có hơi hơi đỏm dáng nên da dẻ mịn màng, khí chất nổi bật.
Không hề giống mấy đứa nhóc nhà quê chút nào, thế nên trước đây thầy Ngô mới hiểu lầm cậu ăn chơi sa đọa.
Cha Tiết khốn nạn nhìn thấy dáng vẻ này của Tiết Diệc Sâm thì biết cậu sống không tệ chút nào, âm thầm cảm thấy khó chịu.
Nhớ đến đứa con trai nhỏ nhiều năm không chịu gội đầu của mình, sau gáy còn có hai cái xoáy nên tóc tai y hệt tổ chim, vóc dáng mập mạp, trên mặt vừa có tàn nhan vừa có mụn, da dẻ vàng vọt nên vừa nhìn đã biết là thằng nhóc nhà quê, không cách nào so sánh được với Tiết Diệc Sâm.
Đã thế mấy năm đi học cấp hai ngày nào cũng đánh đấm nên thành tích học tập chẳng ra gì, suýt chút nữa đã bị cho thôi học.
Thằng con trai lớn không chăm sóc chút nào thì lại được lên TV và nhận thưởng.
"Thằng ranh này, tao hỏi mày, tiền thưởng trong cuộc thi lần trước mày không tiêu xài phung phí đấy chứ? Tốt nhất đừng để tao biết mày tiêu tiền lung tung, nếu không tao đập gãy chân mày!" Cha Tiết khốn nạn không thèm nể mặt, thấy thằng con mình đến thì thẳng thừng răn đe.
Vẻ mặt Tiết Diệc Sâm rất bình tĩnh, cậu nở nụ cười tủm tỉm và bước vào chào hỏi những giáo viên khác, sau đó hỏi thầy phụ trách: "Thưa thầy, thầy gọi em đến đây làm gì vậy ạ?"
"À...!cha mẹ của em đến gặp em."
"Cha mẹ? Cha mẹ em chết cả rồi, em không còn cha mẹ.
Không lẽ đến lễ Thanh Minh rồi ạ?" Tiết Diệc Sâm chế nhạo.
"Thằng ranh này, cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, mày rủa tao chết đúng không, xem tao đập chết mày này!" Cha Tiết khốn nạn thấy Tiết Diệc Sâm phớt lờ mình, còn bảo cha mẹ mình chết cả rồi bèn nổi giận đùng dùng, đứng phắt dậy đòi đánh cậu một trận.
Mẹ kế ngăn cản ông ta rồi nói mát: "Cha thằng nhỏ đừng nóng giận mà, đứa nhóc này không phải mới hỗn hào ngày một ngày hai, ông tức giận với nó làm gì không biết?"
"Trên không nghiêm dưới tắc loạn mà, mẹ ruột là một con điếm nên đẻ ra đứa con cũng chẳng tốt lành gì!" Cha Tiết vẫn đang mắng, lời lẽ ngày càng thô tục.
Tiết Diệc Sâm nghe vậy thì trán nổi gân xanh, cậu nắm chặt nắm đấm.
Cậu chắc chắn bây giờ lão già khọm này đánh không lại mình, nếu còn chọc cậu điên lên đừng trách cậu đập ông ta một trận ra bã, cùng lắm mớ tiền thưởng đó trả tiền thuốc men cho lão ta, chí ít gì cũng khiến cậu cảm thấy hả giận.
Thầy Ngô có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu nên kéo Tiết Diệc Sâm sang bên cạnh, ông nói: "Trò cứ ngồi im đây là được, chuyện này thầy cô giải quyết giúp trò."
Lúc Tô Hoan Trạch đẩy cửa tiến vào thì trùng hợp thấy cảnh tượng này.
Thầy Ngô thấy Tô Hoan Trạch bước vào thì có hơi sửng sốt, lập tức hỏi cậu ta: "Trò đến đây làm gì?"
"Em đến đây rót ly nước, trong lớp không có vòi nước nóng." Nói xong thì đi thẳng đến chỗ lấy nước nóng, sau đó ngồi trong góc văn phòng, tỏ vẻ mấy người tiếp tục đi, tôi ngồi chờ nước nguội thôi.
Thầy phụ trách biết Tô Hoan Trạch nên không thèm quan tâm đến cậu ta, sự chú ý của thầy Ngô dồn hết lên người cha mẹ Tiết Diệc Sâm nên mặc kệ cái tên này, dứt khoát qua đó nói chuyện với cha Tiết khốn nạn, không để tâm đến cậu ta nữa.
Lúc này Tiết Diệc Sâm đang tràn đầy lửa giận nên tất nhiên cũng không chú ý đến cậu ta, chỉ có thể kìm nén cơn giận, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
"E là hai vị không hiểu rõ tình hình rồi, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Tiết Diệc Sâm, để tôi nói cho hai người nghe." Thầy Ngô vừa nói vừa kéo ghế sang phía đối diện bàn trà, ngồi đối mặt với hai vợ chồng đang ngồi trên sô pha, bấy giờ mới nói một cách dõng dạc: "Tiết Diệc Sâm ấy à, trò ấy đến trường chúng tôi với tư cách học sinh dự thính, không biết hai vị đã nghe về phí chọn trường của học sinh dự thính chưa nhỉ? Từ lúc khai giảng đến giờ đứa nhỏ này vẫn luôn chậm trễ việc nộp học phí, đến bây giờ vẫn còn thiếu mười một ngàn phí chọn trường và học phí đó."
(Phí chọn trường: hay còn gọi là phí vay mượn.
Khi học sinh thi cấp ba không đủ điểm vào trường thì có thể bỏ ra một khoản để được nhập học.)
Tiết Diệc Sâm nhập học với thành tích đứng đầu kì thi đầu vào, hoàn toàn không có khoản phí chọn trường mà ông vừa nói.
Chẳng những không có mà còn được nhận học bổng, số tiền phải nộp ít hơn những bạn học khác tận hai ba ngàn tệ, đến cuối năm còn được nhận học bổng mười mấy ngàn tệ.
Hơn nữa học kỳ này cậu cũng đã làm rất tốt, luôn xếp hạng nhất trong các kỳ thi và còn làm rạng danh nhà trường nên học bổng còn được tăng lên thành hai mươi ngàn, đến cuối kỳ sẽ phát ngay.
Vì vậy mấy câu mà thầy Ngô nói toàn là ba hoa bốc phét! Ông đang gạt cha Tiết khốn nạn và mẹ kế thiếu hiểu biết..