Chương : Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Bùi Oanh Oanh bị sặc khói mà tỉnh lại, cô ho khù khụ, còn chưa kịp phản ứng xem bản thân đang ở đâu thì bên cạnh có giọng nói vang lên.
"Em tỉnh sớm hơn so với tưởng tượng của tôi."
Là giọng của Chung Kỳ Uẩn.
Bùi Oanh Oanh khiếp sợ quay đầu lại, thấy Chung Kỳ Uẩn đang ngồi dựa vào thành giường. Anh ta mặc bộ đồ tân lang thời cổ đại, gương mặt trắng trẻo mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chan chứa vẻ dịu dàng, tựa như người làm ra chuyện kinh khủng này không phải là anh ta vậy.
"Thầy Chung, thầy!" Bùi Oanh Oanh không biết phải nói gì. Cô cúi xuống nhìn bộ đồ trên người, nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng. Cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, bởi thực ra khi bị bịt miệng ở ngoài hành lang, cô vẫn chưa hoàn toàn mất hết ý thức.
Chung Kỳ Uẩn nhét cô vào valy, cô còn mơ màng tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh liền đối diện với ánh mắt của anh ta. Anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt đầy thương hại, sau đó lại tiếp tục dùng vải chụp thuốc mê vào mũi cô.
"Quả nhiên chỉ chuẩn bị một phần thuốc là không đủ." Bùi Oanh Oanh nghe được Chung Kỳ Uẩn khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó cô liền thiếp đi.
Bùi Oanh Oanh hít sâu một hơi, lập tức xuống giường chạy ra mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá chặt, hơn nữa làn khói dày đặc đang không ngừng tràn vào qua khe cửa. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ không hay.
"Thầy... phóng hoả sao?" Cô quay đầu lại, run rẩy hỏi Chung Kỳ Uẩn.
"Không, đó không phải là phóng hoả." Anh ta cười dịu dàng, cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, "Đó chỉ là phương pháp để mở đường về nhà thôi."
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Bùi Oanh Oanh sợ tái mặt thì nụ cười càng sâu hơn, không những thế còn bật cười thành tiếng, "Em sợ à? Có cái gì đáng sợ chứ? Khi Chúc Anh Đài chết vì tình cũng đâu có cảm thấy sợ, em cũng nên giống vậy đi." Nói đến đây, anh ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình, "Tôi phát hiện, em thường xuyên nhìn chiếc nhẫn này của tôi. Nhất định là em rất muốn biết lai lịch của nó, đúng không? Bây giờ tôi có thể cho em biết, đây là nhẫn của ba tôi, ông ta đã chết rồi, là tôi gϊếŧ. Tôi còn gϊếŧ cả ả tình nhân của ông ta nữa. Hiện tại chiếc nhẫn của mẹ tôi đang ở trên tay em... Không, em không được gỡ nó ra, ngoan nào, em mà gỡ ra, tôi không dám đảm bảo sẽ không làm gì em đâu."
Bùi Oanh Oanh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, gương mặt trắng bệch đến doạ người. Cô thật sự không ngờ Chung Kỳ Uẩn lại là một kẻ điên, anh ta lại dám làm ra hành động gϊếŧ ba mình, anh ta điên rồi. Một người si mê Lương Chúc như anh ta lại phải chứng kiến bi kịch mối tình của chính ba mẹ mình, cho nên trong lòng anh ta mới sinh ra nỗi chấp niệm. Loại chấp niệm này lớn đến mức khiến anh ta làm ra hành vi gϊếŧ người, hiện giờ còn không màng điều gì mà tự sát.
Anh ta muốn chết cùng cô, muốn dùng cách mà bản thân anh ta cảm thấy tốt nhất, để hoàn thành kết cục cho vở kịch Lương Chúc trong lòng mình. Anh ta muốn chứng minh trên đời này thật sự tồn tại tình yêu giống Lương Chúc.
Nhưng cô vốn không phải là Chúc Anh Đài.
Bùi Oanh Oanh nhìn quanh gian phòng, chú ý tới một cái lọ hoa. Cô cúi xuống xé một miếng vải trên gấu áo, đổ nước trong lọ hoa ra thấm ướt vải rồi đưa lên bịt kín miệng mũi mình.
Chung Kỳ Uẩn chỉ ngồi trên giường, mỉm cười nhìn Bùi Oanh Oanh làm tất cả những việc này, như thể anh ta đã tin rằng mọi việc cô làm lúc này đều là phí công. Mà trên thực tế thì chính là như vậy. Anh ta đã khoá trái cửa, ném luôn chìa khoá ra ngoài. Trừ phi có người ở ngoài vườn nhặt được chìa khoá, nhưng cửa nhà anh ta có mật mã, còn có cả hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất. Dù cảnh sát có tới cũng không thể xông vào trong vòng phút.
Trước khi cảnh sát kịp vào tới nơi thì anh ta và Bùi Oanh Oanh đều đã ngạt khói mà chết rồi.
Lúc Bùi Oanh Oanh đang nghiên cứu xem nên dùng gì để phá cửa, Chung Kỳ Uẩn lại nhỏ giọng thì thầm gì đó. Cô hoảng sợ nhìn anh ta, cẩn thận lắng nghe, thế mà anh ta lại đang đọc lời thoại của "Lương Chúc".
"... Thế gian này không điều gì có thể chia cắt được đôi ta, ngay cả quỷ thần cũng không thể. Nếu chàng còn sống, ta cũng sẽ sống. Nếu chàng xuống âm phủ, vậy chàng hãy đợi ta trên sông Hoàng Tuyền, ta cùng đi với chàng. Dù có phải xuống tầng địa ngục, ta cũng sẽ phải ở bên chàng..." Anh ta cười nhẹ, đột nhiên đổi giọng, "Nàng thề sắt son đến thế, nhưng nếu thật sự có ngày đó, nàng lại không nguyện ý nữa sao?"
Anh ta ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh, đôi mắt màu xám ẩn chứa cảm xúc không rõ. Một lần nữa đổi giọng, phảng phất như thật sự có hai người đang đối thoại, "Vậy chàng hãy gϊếŧ ta đi."
Câu này không có trong vở kịch, câu thoại gốc phải là —— "Sao có thể không nguyện ý? Nếu không có chàng bầu bạn, sống trên đời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Bùi Oanh Oanh, giống như một đàn nhện đang lổm ngổm bám vào lưng cô. Cô sợ đến dựng cả tóc gáy, nỗi sợ này còn kinh khủng hơn những nỗi sợ hãi mà cô từng gặp trước đây gấp nhiều lần.
Hoá ra thứ đáng sợ nhất trên đời này không phải yêu quái, cũng không phải ma quỷ, mà chính là con người. Bởi không một ai có thể nhìn thấu trái tim ẩn giấu bên dưới thân xác đẹp đẽ kia.
So với sự đáng sợ của Chung Kỳ Uẩn, thời gian trôi qua cũng khiến Bùi Oanh Oanh thêm khủng hoảng. Miếng vải ướt không chống đỡ được bao lâu, màn khói dày đặc vẫn cuồn cuộn ập tới. Cô từng thử mở cửa sổ, nhưng hình như cửa sổ của căn phòng này là dạng cửa cuốn, phải có điều khiển từ xa mới mở được. Cô tìm khắp nơi cũng không thấy hộp điều khiển đâu, thậm chí dùng ghế đập mạnh vào mà cánh cửa vẫn y nguyên.
Dằm ở ghế đâm vào lòng bàn tay làm tay Bùi Oanh Oanh đau nhói, nhưng hiện tại cô không buồn bận tâm đến cơn đau nữa. Thời gian càng trôi đi, sức lực của cô càng cạn kiệt. Cô không ngừng ho khan, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt ngồi phịch xuống đất.
Chung Kỳ Uẩn đã nhắm mắt lại, khoé môi nở nụ cười thoả mãn, như thể đang cực kỳ mong chờ Tử Thần đến đón.
Bùi Oanh Oanh cũng từ từ nhắm mắt, trong lòng gọi thầm tên Quý Đường.
Cô cực kỳ mong Quý Đường sẽ xuất hiện, nếu anh đến đây thì tốt quá, "Cứu em với, em thật sự không muốn chết."
Sống mũi cô bỗng cay xè.
Cô lặng yên ngồi dưới đất, nhiệt độ trong phòng đang ngày một tăng cao, có lẽ trước khi lửa cháy vào trong phòng thì cô đã chết rồi. Dù sao thì đa phần nạn nhân của các vụ cháy đều chết vì ngạt khói. Khói bịt kín đường hô hấp của cô, khiến cô không tài nào thở được, cuối cùng sẽ ngạt thở mà chết.
Bùi Oanh Oanh nhắm chặt hai mắt, cả người khẽ run lên, trong lòng vẫn một mực gọi tên người kia.
Không biết bao lâu đã trôi qua, có lẽ chỉ phút, cũng có lẽ đã phút. Bùi Oanh Oanh vô lực nằm dưới đất, cảm nhận sinh mệnh của mình đang dần dần mất đi. Cô sờ vào cổ, khó chịu đến mức không thể nói được dù chỉ một lời, cổ cô như bị thứ gì đó quấn lấy, càng ngày thít càng chặt, việc hít thở cũng càng ngày càng khó khăn.
"Rầm ——"
Dường như bên tai vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn, Bùi Oanh Oanh gắng gượng mở mắt ra, tầm mắt thoáng liếc thấy một bóng người đang đi về phía mình.
Gió lạnh ùa vào từ khung cửa sổ gãy nát, cuốn theo đầy trời tuyết bay.
Hết chương .