Chương : Bạn trai thứ bảy
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, Quý Đường nằm trong bồn tắm bị máu nhuộm đến đỏ thắm, nhuộm luôn cả chiếc áo choàng tắm anh đang mặc.
Mái tóc dài đen nhánh bị máu làm ướt, dán lên gương mặt trắng đến tái nhợt của anh, giống như từng con hắc xà đang trườn trên làn da trắng lạnh, thoạt nhìn vừa yêu dị vừa mỹ lệ.
Anh như đoá hoa trên cành đã nở đến độ rực rỡ nhất, hiện giờ đang dần tàn lụi.
Quý Đường cúi thấp đầu, mồ hôi nhỏ từng giọt theo chiếc cằm thanh tú.
"Oanh Oanh, người tiếp theo là tôi." Anh nói nhỏ.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, "Gì cơ?"
Quý Đường không ngẩng đầu lên, nhặt lấy một chiếc vảy rồi nắm tay lại, chiếc vảy đó nháy mắt hoá thành bột mịn, "Ngày Chung Kỳ Uẩn gọi điện nói lời chia tay với tôi, tôi liền biết người tiếp theo là ai. Trên đời này, người mà tôi yêu nhất chính là bản thân mình, thế nên nếu muốn giải trừ lời nguyền, mục tiêu của nhiệm vụ cuối cùng là chính tôi."
Lúc còn đang tu luyện, Quý Đường đã đắc tội một đại yêu quái, mà đại yêu quái đó nhân lúc anh suy yếu vì độ kiếp đã hạ vào người anh lời nguyền âm hiểm nhất.
Lời nguyền đó khiến Quý Đường bị biến thành nữ giới, hơn nữa còn phải để một người con gái khác cướp đi trái tim của bảy người đàn ông yêu anh thật lòng.
Quý Đường vốn tưởng bảy mục tiêu kia chỉ là bảy người bình thường, nhưng sau khi vụ Chung Kỳ Uẩn kết thúc, anh liền phát hiện ra một vấn đề. Lời nguyền này không hề đơn giản như vậy, hoá ra mục tiêu cuối cùng của lời nguyền này chính là bản thân anh.
Trên thế giới này, người mà Quý Đường yêu nhất đương nhiên chính là bản thân mình, mà muốn vượt qua bước cuối cùng, để cởi bỏ được lời nguyền, anh cần phải yêu người khác hơn cả yêu bản thân mình.
Kết quả là, lời nguyền trên người anh đã được giải, cơ thể anh bắt đầu mọc lên vảy rồng. Nhưng rồng thì không thể ở lại trần gian, cũng giống như cá voi mắc cạn, cá voi thuộc về biển khơi rộng lớn, mà rồng thì thuộc về đất trời bao la.
Vì để không phải rời khỏi Bùi Oanh Oanh, mỗi ngày Quý Đường đều kiên trì róc hết vảy rồng trên người, làm chậm lại quá trình hoá rồng của mình.
Lúc Bùi Oanh Oanh diễn xong vở kịch Lương Chúc, anh cố tình tỏ ra lạnh nhạt với cô, chỉ vì muốn lừa gạt thiên đạo, lừa gạt bản thân, lừa gạt tất cả mọi người rằng anh không hề yêu cô hơn yêu bản thân. Nhưng anh đã thất bại.
Bùi Oanh Oanh không ngờ mọi chuyện lại như thế, nước mắt cô không ngừng rơi. Cô cứ tưởng ít nhất thì hai người vẫn còn có thể bên nhau thêm một khoảng thời gian nữa, nào ngờ không phải, hoá ra thời gian của hai người đã hết rồi.
Cô cũng không biết Quý Đường đã phải chịu đựng nhiều đến vậy, càng không hề biết vì yêu cô mà anh đã tự gây tổn thương đến cơ thể mình. Thế mà cô còn giận dỗi anh.
Có phải đêm đó vì sợ cô phát hiện ra vết thương trên người mình nên anh mới dừng lại hay không?
Bùi Oanh Oanh ngồi sụp xuống đất, oà khóc nức nở vì đau lòng và tự trách, cô khóc đến gần như không thở nổi, phải dùng tay túm chặt vạt áo trước ngực như thể sẽ kìm được cơn đau, nhưng tim cô vẫn rất đau, đau như trái tim bị xay ra hàng nghìn mảnh nhỏ, ngổn ngang rối bời.
"Oanh Oanh."
Không biết Quý Đường ra khỏi bồn tắm từ bao giờ, anh luống cuống nhìn Bùi Oanh Oanh khóc đến thở không ra hơi, muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng lại sợ máu trên người mình dính vào cô.
Bùi Oanh Oanh gục đầu xuống mà khóc, cả người nhếch nhác chật vật, nước mắt theo gò má chảy vào nơi cổ áo.
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tái nhợt của Quý Đường bằng đôi mắt sưng húp. Cô nhào đến ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng khản đặc: "Quý Đường, anh nên đi thôi."
"Tôi không đi." Quý Đường từ chối ngay.
Ánh mắt Bùi Oanh Oanh tràn ngập nỗi bi thương, cô khẽ nhắm mắt lại, "Chẳng lẽ anh muốn em trơ mắt nhìn anh chết dần chết mòn trước mặt em sao? Ở đây không có chỗ cho rồng. Quý Đường, anh không thể ích kỷ như vậy. Chúng ta... không phải chúng ta đã nói rồi sao? Lời nguyền của anh được giải trừ thì anh sẽ rời đi. Anh không được phép đổi ý."
Cô lại mở mắt ra, nâng tay sờ lên gương mặt đã không còn lạnh lẽo của đối phương. Hoá ra vì anh đã biến thành rồng nên cơ thể không lạnh nữa, còn nói dối cô cái gì mà yêu thuật cao siêu chứ.
"Quý Đường, anh yêu em, em cũng yêu anh, nên em không thể nhìn anh đi vào chỗ chết được. Nếu anh không còn, em cũng không thể nào sống tiếp. Anh hãy đi đi, chỉ cần biết anh sống thật tốt ở một thế giới khác là em mãn nguyện rồi. Có lẽ lúc em chết đi, xuống dưới âm phủ, anh còn có thể lén đến gặp em một lần." Bùi Oanh Oanh cong môi cười khẽ, "Chẳng phải cũng rất tốt sao? Chúng ta chỉ cần yêu xa là được."
Quý Đường cau mày, khẽ lắc đầu đầy bướng bỉnh: "Tôi không đi, tôi sẽ không rời khỏi em."
Bùi Oanh Oanh lau nước mắt, kiên định nói: "Không, anh phải đi. Nếu không em sẽ..." Không biết cô đã nhặt lấy thanh đao mà ban nãy Quý Đường dùng để róc vảy rồng từ khi nào, cô kề thanh đao vào cổ mình, "Em biết anh có thể cướp lại thanh đao này trong nháy mắt, nhưng anh sẽ không thể lúc nào cũng ngăn cản em. Nếu anh không rời đi, sớm muộn gì em cũng sẽ tìm được cách chết."
Ánh mắt Quý Đường hơi thay đổi, cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt lại.
Anh không nói thêm câu nào nữa, nhưng quai hàm khẽ run lên, như thể đang gắng hết sức chịu đựng điều gì đó.
Bùi Oanh Oanh tham lam ngắm nhìn gương mặt anh, giờ phút này cô biết rõ, về sau mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy gương mặt ấy nữa. Cô muốn nhìn nhiều thêm một lần.
Không biết bao lâu trôi qua, Quý Đường mới lên tiếng, "Đợi khi trời sáng tôi sẽ đi, được không?"
"Được." Bùi Oanh Oanh cười đồng ý.
Cô đứng ở cửa phòng tắm nhìn Quý Đường dọn sạch máu và vảy rồng, khi phòng tắm đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, cô nói: "Em còn chưa bao giờ được nhìn thấy rồng đâu."
Quý Đường quay lại nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, "Em muốn xem sao?"
Bùi Oanh Oanh mím môi cười, "Có được không?"
"Được chứ, tôi còn có thể đưa em bay lên trời một vòng nữa." Quý Đường nói.
Ánh mắt Bùi Oanh Oanh sáng lên, "Thật ư? Em mới chỉ thấy người ta bay lên trời ở trong tivi thôi."
Quý Đường đi đến trước mặt cô, cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ, hàng mi dài che đi vẻ trìu mến trong đáy mắt anh, "Mặc áo khoác dày vào đi."
Bùi Oanh Oanh thật sự mặc thêm một mớ áo, ba chiếc áo len cộng thêm một cái áo khoác nhung dày. Còn quàng thêm cả khăn và đội mũ len.
Khi cô ra khỏi phòng liền nhìn thấy bạch long bay lơ lửng trong phòng khách.
Bạch long kia dài khoảng - mét, toàn thân trắng như tuyết, trên đầu mọc hai chiếc sừng trắng bạc, tản ra ánh hào quang mờ ảo. Thân rồng phủ một lớp vảy rồng lấp lánh, chỉ là phần đuôi bị róc mất một đoạn vảy đến hở cả thịt.
Bùi Oanh Oanh chỉ liếc qua phần đuôi giây lát rồi không chịu được mà dời tầm mắt đi, cô gắng nặn ra một nụ cười, bước tới nói, "Woa, đẹp quá đi mất."
Vừa dứt lời, bạch long liền cọ đầu vào người cô, cô không nhịn được bèn sờ sờ vào sừng rồng.
Quý Đường biến từ bạch xà thành bạch long, còn mọc thêm bốn cái chân rồng.
Bùi Oanh Oanh sờ một hồi thì nghe thấy giọng Quý Đường, "Ngồi lên lưng đi, nắm lấy sừng tôi."
Bùi Oanh Oanh ngồi trên lưng bạch long, vì hơi sợ hãi nên vô thức nắm chặt lấy hai chiếc sừng rồng. Vào lúc Quý Đường thật sự mang cô bay ra khỏi cửa sổ, cô sợ đến mức nằm rạp xuống ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt vùi mặt vào lớp lông trắng. Bên tai là tiếng gió vù vù.
Một lúc lâu sau, cô mới âm thầm hé mắt nhìn thử, ngay sau đó liền ngây người.
Cô đang bay phía trên thành phố, bên dưới là từng toà kiến trúc nối liền thành một khối, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn xâu chuỗi lại như một con rồng lửa.
Bùi Oanh Oanh chầm chậm ngồi thẳng dậy, nắm lấy hai chiếc sừng rồng, mở to mắt nhìn cảnh vật bên dưới. Một lát sau, cô đưa tầm mắt nhìn về phương xa.
Cô cảm thấy như bản thân đã biến thành chim, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, không cần phải chịu gông cùm xiềng xích của thế gian.
Làn gió mang theo bầu không khí tươi mát lướt qua gò má, cô vươn tay ra muốn nắm lấy mây trời.
Một lát sau, trời bỗng đổ mưa, nhưng thần kỳ ở chỗ, mưa không hề rơi vào người cô.
Cô có thể nhìn thấy mưa, nhưng mưa không thể làm ướt cô.
Trước đây Bùi Oanh Oanh từng đọc được một câu trong sách thiếu nhi —— "Nghe nói nước mưa chính là nước mắt của rồng."
Nhìn Quý Đường đang mang theo mình bay lượn, cô nở nụ cười rất khẽ, cứ cười như thế, cho đến khi hai mắt đỏ bừng.
Đêm hôm đó, Bùi Oanh Oanh ngủ thiếp đi trên lưng bạch long, cô dựa vào thân rồng, nắm chặt sừng rồng trong tay mà say ngủ. Chờ khi cô tỉnh lại thì đã chỉ còn một mình.
Bùi Oanh Oanh mờ mịt ngồi trên giường, nhìn từng ngóc ngách quanh phòng. Đồ đạc của Quý Đường đều ở đây, thậm chí đến quần áo ngủ cũng còn nguyên, nhưng mà người thì đã đi rồi.
Cô chợt nghĩ đến điều gì, vội nhấc gối lên, cầm chiếc phong bao mà Quý Đường đưa cho mình hôm trước, cô đã quên khuấy mất cái phong bao này.
Bùi Oanh Oanh run rẩy bóc phong bao lì xì, bóc được một nửa thì bực bội cắn vào tay. Cô cắn rất mạnh, cắn đến mức nếm được vị máu tanh, đến tận khi bàn tay không còn run nữa mới nhả ra.
Cô hít sâu một hơi, nhìn vào bên trong phong bao, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên tờ giấy cũng chỉ viết một câu.
"Bùi Oanh Oanh, tôi yêu em."
Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, thấm nhoè chữ viết.
Hết chương .