Chương : Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B
Trước khi Bùi Oanh Oanh quay về trường học ngày, Hướng Vu Đồng cố ý xin nghỉ nửa ngày đến giúp cô vác đồ.
Lúc cậu ta tới, Bùi Oanh Oanh đã thu dọn xong hết đồ đạc, chỉ còn phải xách xuống lầu thôi.
"Thu dọn xong hết rồi à? Sao không đợi anh?" Hướng Vu Đồng hỏi.
Bùi Oanh Oanh nhìn đối phương, sau đó lại cúi đầu xuống soạn lại mấy đồ lặt vặt cuối cùng, "Em dọn xong sớm thì có thể về trường sớm hơn, anh cũng sớm được trả phép."
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau chuyện kia, Bùi Oanh Oanh không biết phải đối mặt với Hướng Vu Đồng thế nào, mấy ngày này cô đã nghĩ rất nhiều, còn lên mạng tra thông tin. Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau, có người nói bạn trai phải thích mình thì mới muốn gần gũi mình, cũng có người nói loại con trai chỉ biết đến chuyện ấy là loại tinh trùng lên não, nếu thật sự thích mình thì sẽ không nỡ chạm vào mình, sợ mình bị tổn thương.
Bùi Oanh Oanh không biết rốt cuộc thì lời giải thích nào là thật, cuối cùng chỉ đành làm theo trái tim mình.
Đêm đó cô hốt hoảng lo sợ, thậm chí còn oà khóc, sáng hôm sau Hướng Vu Đồng rời đi từ sớm đã khiến cô nghĩ ngợi, không biết có phải do biểu hiện của mình quá tệ làm cậu ta chán ghét hay không, nhưng cô thật sự vẫn chưa hề sẵn sàng.
Cô thích Hướng Vu Đồng, chỉ là suy nghĩ của cô với suy nghĩ của đối phương không giống nhau. Sau khi ở bên cậu ta, cô đã từng nghĩ nụ hôn đầu tiên của hai người sẽ diễn ra ở đâu. Cô nghĩ đến rất nhiều nơi, chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng nụ hôn đầu tiên lại diễn ra ở trên giường.
Vào khoảnh khắc đó cô rất sợ, cảm thấy đây không phải là điều mà cô mong muốn, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ giữa nam và nữ luôn có sự khác nhau.
"Oanh Oanh." Hướng Vu Đồng gọi cô, sau đó cô liền bị ôm lấy.
Dường như cậu ta đang thở dài, "Em vẫn ghét chuyện anh làm lần trước phải không? Xin lỗi, anh... vì anh quá thích em thôi, em đừng ghét anh có được không?"
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, cô cho rằng Hướng Vu Đồng ghét mình, hoá ra đối phương cũng sợ mình ghét cậu ta sao?
Cô quay lại nhìn cậu ta, dè dặt nói: "Em không ghét anh, hôm ấy... biểu hiện của em rất tệ, nhưng tại em sợ quá..."
Bùi Oanh Oanh còn chưa nói xong, Hướng Vu Đồng đã áy náy nói tiếp, nhìn qua thấy cậu ta thật sự rất ảo não, "Xin lỗi em, sau này anh sẽ không làm những việc mà em không đồng ý nữa. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, buổi sáng hôm đó anh đi trước chỉ vì cảm thấy không có mặt mũi nào gặp em. Anh biết rõ em không nỡ để anh quay về trường nên mới đồng ý ngủ chung giường với anh, thế mà anh lại làm ra loại chuyện đó. Rõ ràng nên ôm em ngủ một giấc thật ngon, là do anh đã tự tay phá hỏng tất cả. Em tha thứ cho anh có được không?"
Bùi Oanh Oanh yên lặng một hồi rồi trở tay ôm lại đối phương.
Yêu đương tranh cãi là việc không thể thiếu, bởi vì trên Thế giới này, mỗi người đều là một cá thể độc lập, khi hai con người riêng biệt vì yêu mà đi chung trên một con đường, rất khó để tránh khỏi mâu thuẫn.
Bùi Oanh Oanh tin rằng, cô và Hướng Vu Đồng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Kỳ thật lý do cô sợ hãi chuyện kia ít nhiều cũng có liên quan đến tuổi thơ của mình.
Cô là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai, trại trẻ mồ côi có rất nhiều đứa trẻ không cha không mẹ, nhưng số lượng những đứa trẻ khoẻ mạnh lại rất ít, đại đa số đều tàn tật yếu ớt hoặc do cha mẹ qua đời không ai nuôi dưỡng. Mà cô là một số ít những trường hợp ngoại lệ, cô rất khoẻ mạnh, người làm cha mẹ bình thường sẽ không tuỳ tiện bỏ rơi.
Bùi Oanh Oanh đã từng xem vài tin tức, nói rằng một số cô gái trẻ còn đang đi học đã mang thai, sau đó bạn trai bỏ trốn, bụng càng ngày càng to mà không dám nói với ba mẹ, cuối cùng đành phải sinh con ra, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến học hành, sự nghiệp nên đã vứt con đi.
Cô nghi ngờ mình chính là một đứa trẻ được sinh ra như vậy.
Vì đến vào thời điểm không thích hợp, nên mới bị ba mẹ vứt bỏ.
Nhưng Bùi Oanh Oanh cảm thấy, hẳn là cô nên học cách buông xuống phòng bị ẩn sâu nhất trong lòng, thử đặt niềm tin vào Hướng Vu Đồng.
Cậu ta là người mà cô thích, cô phải tin tưởng cậu ta.
Sóng gió này cứ thế qua đi, hai người không còn nhắc lại chuyện xảy ra vào đêm hôm đó nữa mà tiếp tục yêu đương nơi đất khách.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã năm trôi qua, Bùi Oanh Oanh đã lên năm ba Đại học.
Trong năm vừa rồi, Thường Đình đã chia tay với bạn trai, Bành Ánh Chân cũng quen với bạn trai mới, nói đến tình yêu học đường, Lâm Thư Đồng là người ổn định nhất trong bốn người.
Tết năm nay cô ấy đã đến gặp ba mẹ nhà trai, trước mắt thì ba mẹ hai bên đều rất hài lòng, hình như đã định tốt nghiệp xong sẽ đính hôn.
Ban đầu Thường Đình không hài lòng lắm về Hướng Vu Đồng, nhưng thấy Bùi Oanh Oanh cùng cậu ta yêu đương hơn năm trời mà tình cảm vẫn rất tốt, cô ấy cũng dần cảm thấy cậu ta là một người đáng tin cậy.
Hai năm này cũng có khá nhiều chuyện xảy ra với Bùi Oanh Oanh.
Cô đã trở thành đội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, nhưng cũng vừa vinh quang từ chức vào mấy ngày trước, bởi cô muốn thi lên thạc sĩ.
Học kỳ của năm ba Đại học, cô vẫn luôn tự hỏi nên đi tìm nơi thực tập hay thi lên thạc sĩ, cuối cùng vẫn quyết định chọn thi.
Cô muốn tiếp tục học lên cao, sau đó làm một giảng viên Đại học.
Mấy năm nay cô vẫn một mực đi làm thêm, ngoài dạy múa ra còn nhận thêm một vài buổi biểu diễn tư nhân, ví dụ như đánh đàn ở đám cưới, cô dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để điên cuồng kiếm tiền.
Hàng tháng, cứ đến đúng ngày là cô đều gửi nửa thu nhập của mình vào chiếc thẻ mà Quý Đường cho mình trước đây, nửa còn lại cô tiết kiệm, không dám tiêu xài hoang phí, hàng tháng đều sống rất tằn tiện.
Mấy lần Hướng Vu Đồng muốn trợ cấp cho cô nhưng đều bị cô từ chối.
"Bây giờ em có thể tự kiếm tiền, anh đừng giúp em nữa." Bùi Oanh Oanh nói.
Hướng Vu Đồng có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cô bạn gái nhỏ của cậu ta càng ngày ngày lợi hại.
Trong thời gian hơn năm làm đội trưởng câu lạc bộ nghệ thuật, chuyện gì Bùi Oanh Oanh cũng làm, tìm kiếm nhà tài trợ, tìm địa điểm, dàn dựng sân khấu, tổ chức hoạt động vân vân... tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ đều do một tay cô lo liệu.
Cô phải trưởng thành thật nhanh, bởi cô biết hiện tại mình còn không xứng với Hướng Vu Đồng.
Khi yêu đương với Hướng Vu Đồng được nửa năm, Bùi Oanh Oanh mới biết hoàn cảnh gia đình của cậu ta. Cậu ta là con trai duy nhất, gia đình đời theo quân đội, trước đây học cùng trường cấp với cô chỉ vì ông nội cậu ta cho rằng không nên tạo cho cậu ta thói quen đua đòi, thế nên mới cố tình cho cậu ta học một trường bình dân, còn yêu cầu cậu ta ngày ngày đi bộ tới trường, không cho phép người đưa đón.
Học trường quân đội cũng là quyết định của cả nhà, vì vậy Hướng Vu Đồng mới đến Đế Đô học quân đội. Bùi Oanh Oanh đã từng hỏi dự định sau này của cậu ta, cậu ta nói khả năng cao sẽ ở lại Đế Đô.
Cô từng lo lắng nghĩ, nếu mình thi lên thạc sĩ rồi mà Hướng Vu Đồng lại bị trường học phân sang thành phố khác thì phải làm sao?
Nhưng đối phương lại không hề bận tâm, "Em yên tâm đi, nhất định anh sẽ ở lại Đế Đô, nếu như thật sự bị điều đi nơi khác thì anh sẽ đào ngũ, chạy về gặp em."
Bùi Oanh Oanh trừng cậu ta, "Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn, đừng có nói lung tung."
Ba cô bạn cùng phòng của cô vẫn luôn cho rằng Hướng Vu Đồng là một người khá hiền lành ít nói, nhưng lại không ngờ rằng việc cậu ta giỏi nhất chính là kể chuyện cười với khuôn mặt thản nhiên.
Mặc dù Hướng Vu Đồng đã nói sẽ ở lại Đế Đô, nhưng Bùi Oanh Oanh đã nghiêm túc tính toán, quyết định điều động của cậu ta sẽ có vào cuối năm ba, mà sang tận năm tư Đại học cô mới thi thạc sĩ. Thế nên nếu cậu ta bị điều động đi nơi khác, cô cũng có thể dựa vào quyết định điều động của cậu ta để thi sang một trường khác.
Hơn năm nay, Bùi Oanh Oanh trải qua cuộc sống bận rộn nhưng cũng rất yên bình, những người ở thành phố A tựa hồ đã cách cô rất xa, chỉ là đôi khi cô sẽ nhớ đến một người.
Vào gần cuối năm ba, Hướng Vu Đồng nghênh đón sinh nhật tuổi .
Từ mấy tháng trước Bùi Oanh Oanh đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng, thậm chí còn hỏi ý kiến của ba cô bạn cùng phòng.
Lâm Thư Đồng nghiêm túc ngẫm nghĩ, "Tặng ví được đấy."
Bành Ánh Chân gật đầu, "Đồng hồ đeo tay cũng được, chẳng phải luôn nói người đàn ông thành công đều phải có một chiếc đồng hồ xịn sao?"
Thường Đình thẳng thừng nhất, "Không cần phải nghĩ nhiều làm gì, Oanh Oanh, cậu chỉ cần mặc một bộ nội y tình thú rồi nằm trên giường, Hướng Vu Đồng sẽ lập tức quỳ xuống chân cậu."
Câu này của cô ấy đã làm cả người còn lại hét ầm lên.
"Đồng chí Đình Đình, sao cậu lại có cái tư tưởng đấy chứ?!"
"Bởi vì chúng ta đã không còn là em gái năm nhất đơn thuần đáng yêu nữa, mà đã trở thành một đàn chị già sắp sang năm thứ tư rồi!" Thường Đình thổn thức, "Làm hành khách lâu rồi, cuối cùng vẫn phải làm tài xế thôi."
Lâm Thư Đồng cười đánh cô ấy, "Cậu suốt ngày nói linh tinh, cậu đi tìm bạn trai đi đã, đừng có chỉ bậy chỉ bạ cho Oanh Oanh."
Thường Đình chỉ mất khoảng hơn năm để thay đổi từ việc ban đầu lo lắng khi Bùi Oanh Oanh ra ngoài đến bây giờ chủ động khuyên cô cởi đồ.
Lâm Thư Đồng và Bành Ánh Chân thì cảm thấy, tuy Thường Đình nói không đứng đắn chút nào nhưng kể ra đây cũng là một món quà rất tuyệt.
"Các cậu ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng đến lúc nên dùng hành động thực tế để gia tăng tình cảm." Bành Ánh Chân nói, "Dù sao thì chuyện kia cũng không phải chỉ có đằng trai vui vẻ."
Thường Đình gào khóc, "Đồ đen tối, cậu còn nói mình à, chính cậu cũng vậy đó thôi."
Bành Ánh Chân ho khù khụ.
Lâm Thư Đồng đã đính hôn cũng bỏ phiếu thuận, "Mình cho rằng nếu đã thích đối phương thì đến thời điểm thích hợp có thể làm chuyện đó, không sao cả. Hướng Vu Đồng ở bên cậu rất lâu, tình cảm vẫn luôn rất ổn định, cá nhân mình cũng ủng hộ cậu tặng món quà này."
Mặt Bùi Oanh Oanh đỏ lên, trước đề nghị của ba cô bạn, cô lặng lẽ trèo lên giường, quyết định thử suy nghĩ xem sao.
Trước ngày sinh nhật của cậu ta tuần, bốn người chụm đầu lại xem nội y tình thú trên shop online.
"Oa, bộ này cay mắt quá."
"Bộ này hơi ít vải."
"Bộ này đến mông còn không che nổi."
Bùi Oanh Oanh nhìn đủ loại kiểu dáng nội y tình thú, đỏ mặt mím môi không dám nói câu nào.
Cuối cùng ngoại trừ cô, ba người còn lại đều nhất trí chọn một bộ.
"Bộ này được, lộ mà không tục, như ẩn như hiện, thấp thoáng mà rất nghệ thuật. Vẫn nói lộ hết chi bằng không lộ, không lộ chi bằng lộ một chút, vừa có thể khơi dậy lòng ham muốn mà lại không khiếm nhã." Thường Đình vỗ đùi, "Rồi sau đó chỉ cần đợi lửa cháy bùng lên, tình nồng mật ý." ()
Bùi Oanh Oanh nghe mà cứng lưỡi không nói được gì, lại thêm Lâm Thư Đồng người luôn dịu dàng tiếp lời, "Lửa cháy trên cánh đồng, mây mưa treo đỉnh núi." ()
"Thu Đồng, sao cậu cũng học Đình Đình nói mấy câu kiểu đó chứ?" Bùi Oanh Oanh mặt đỏ tới mang tai, chỉ muốn tìm một cái hố chui vào.
Bành Ánh Chân thấy vậy cũng cười hì hì chen miệng, "Mình cũng phải góp vui, không thể làm mất mặt ngành văn học cổ điển của chúng ta được. Để mình tặng Oanh Oanh câu này —— người hoa tâm ắt sẽ có người nhào nặn, nhào lại nhào đến ngất ngây." ()
Bùi Oanh Oanh không muốn sống nữa.
Bê: Mấy chỗ () vốn dĩ nó là mấy câu thơ cổ nói về sắc, mà Bê lười mò thơ quá nên bịa ra mấy câu vần vần luôn, mọi người chỉ cần hiểu chốt lại vẫn đều đang nói về chuyện đó là được nghen =))))
Hết chương .