Editor: Mâm Xôi.
“Tụng Hạo!”
“Chi Chi!”
Mọi người cực kỳ sợ hãi, ném cần câu xuống rồi nhanh chóng chạy về phía lớp băng bị vỡ.
Đặc biệt là Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết, hai người đá ngã cả chậu và hộp mồi câu, không quan tâm gì nữa mà chạy tới, biểu cảm hoảng loạn.
Sắc mặt của mấy người đạo diễn Chương cũng thay đổi, tất cả nhân viên đều chạy tới đây.
Đạo diễn Chương vừa chạy vừa hô to: “Tất cả tránh ra, không được lại gần chỗ đó! Chuyên viên đâu, nhanh nào!”
Băng đã vỡ ra mà xung quanh có nhiều người thì rất có thể sẽ sụt xuống tiếp, khiến nhiều người ngã hơn nữa, mà bọn họ thì không có đủ phương tiện cấp cứu.
Đạo diễn Chương ngăn cản những người không phận sự tới gần là cực kỳ hợp lý.
Vào lúc Trương Tụng Hạo ngã xuống, Bạch Ngọc thấy rất là vui sướng. Thế nhưng không ngờ là Mạc Linh Chi cũng nhảy xuống theo, thật khiến cô ta bất ngờ.
Nếu chỉ có mình Trương Tụng Hạo bị ngã, xảy ra chuyện không may gì đó thì thân là chủ đầu tư của chương trình này – Hạ Vân Trù, và kẻ đã “đẩy” cậu bé xuống nước – Mạc Linh Chi đều sẽ không thoát khỏi liên can.
Dù “nó” có là nhà ngoại giao động vật hay là cái thá gì đi nữa thì cũng khó mà thoát khỏi kết cục do “chủ nghĩa nhân đạo” đề ra.
Dù là Hạ Vân Trù có bảo vệ như nào đi chăng nữa thì sẽ còn người thích nó được sao?
Đây chính là kết cục đã định.
Cứ cho là Trương Tụng Hạo được cứu và không xảy ra chuyện gì thì ai ai cũng sẽ mắng nó...
Thế nhưng không ngờ tới...
Chi Chi lại cùng nhảy xuống.
Sau khi ngây người một hồi, cô ta vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Con cún này cho cô ta linh cảm!
Rằng đây là cơ hội để cô ta xoay chuyển tình thế!!
Bạch Ngọc lập tức đi về phía băng vỡ, cô ta muốn nhảy xuống cứu người!!
Dưới cái lạnh như này nhảy xuống cứu người, chẳng nhẽ lại không đủ cơ hội để khiến cô ta thay đổi cục diện bây giờ hay sao?
Đây là cơ hội của cô ta!
Cô ta sẽ cứu Trương Tụng Hạo, nhưng sẽ không cứu con cún kia đâu.
Trời lạnh như vậy, nước lạnh như thế, tốt nhất là con cún kia chết dưới đó luôn đi!
Ánh mắt Bạch Ngọc đầy sự phấn khích, hành động cũng nhanh hơn.
Thế nhưng...
Chuyện mà đạo diễn Chương lo lắng đã xảy ra. Mặt băng ở quanh hố băng vỡ xuất hiện khe nứt, Bạch Ngọc vừa ra đã dẫm lên, lại vì hồi nãy cô ta chạy nên lực tác động xuống mặt băng cũng khá lớn.
Chưa kịp chuẩn bị gì, Bạch Ngọc cùng lớp băng dưới chân đã chìm vào trong nuóc.
“Cứu với!” Cô ta hét lên theo bản năng.
Đột nhiên bị ngã xuống nước, sóng nước lạnh băng bao phủ lên người khiến tay chân cô ta đông cứng lại, đầu óc mơ hồ.
Lúc này, ngoại trừ cầu cứu, cô ta đã quên hoàn toàn mục đích “cứu người đổi phận” lúc đầu của mình.
Mà bên cạnh đó, mấy người Hạ Vân Trù đã tới gần chỗ băng bị sụt.
Chỗ sụt xuống vốn dĩ không quá lớn nên Chi Chi mới nhảy xuống để cứu Trương Tụng Hạo.
Vốn đã sắp kéo cậu lên được rồi, thế nhưng lúc này Bạch Ngọc lại rơi xuống, còn không ngừng giãy giụa nên không chỉ khiến cho cả Chi Chi và Trương Tụng Hạo đều không lên được, mà còn đụng trúng người bọn họ.
Tuy là hồ lớn, nhưng mà chỗ băng vỡ không lớn!
Khắp xung quanh đều bị bao phủ bởi băng, chỉ có thể thoát khỏi đó thông qua hố băng này mà thôi, vậy mà giờ còn bị Bạch Ngọc chiếm chỗ.
“Ấu...” Mạc Linh Chi phát ra tiếng cầu cứu.
Sau khi Bạch Ngọc ngã xuống, băng ở xung quanh càng vỡ ra nhiều hơn, nhân viên cứu hộ tới cũng rất dễ gặp phải nguy hiểm.
“Tụng Hạo!” Trương Dương Triết tính nhảy xuống.
Hạ Vân Trù lại nhanh hơn một bước, cứ thể nhảy vào nước, tiện thể còn đẩy Bạch Ngọc sang một bên. Một tay anh ôm Chi Chi, tay còn lại ôm Trương Tụng Hạo, đưa người lên bờ.
“Nhanh, đỡ người vào!”
“Cẩn thận chút, ghé lại gần mặt băng đã!”
“Nhanh, giữ chặt họ nhé!!”
…
Trương Dương Triết và nhân viên cứu hộ ghé vào mặt băng, vươn tay ra đỡ.
Trương Tụng Hạo đã bị đông lạnh tới mặt mày trắng bệch, vừa lên tới đã có nhân viên lấy thảm bông và nhiều thứ khác ra bao lấy, ôm cậu chạy về phía lều được dựng cách đó không xa.
Hạ Vân Trù ôm Chi Chi cũng được những người khác kéo lên.
Cuối cùng mới tới lượt Bạch Ngọc.
Sau khi được kéo lên, chỉ có vài nhân viên trong đoàn cùng trợ lý giúp cô ta, những người khác thì đều bận rộn vây quanh chỗ lều trại.
Cả người Bạch Ngọc bị lạnh tới phát run, vừa hối hận lại vừa phiền muộn.
Sao mà vừa rơi vào nước cô ta đã luống cuống tới vậy rồi chứ?! Chả có cái mục đích nào của cô ta đạt được cả.
Lúc Cam Vũ Quyên đi ngang qua chỗ cô ta, giọng nói lạnh băng vang lên: “Tốt nhất là đừng có dùng mấy trò mèo này nữa, cô nghĩ là hồi nãy không ai nhìn ra được mục đích mà cô tới gần hay sao? Nếu làm liên lụy tới Chi Chi và Tụng Hạo thì Hạ Vân Trù và Trương Dương Triết có thể lột da cô đi đấy biết chưa hả! Bạch Ngọc, làm người thì phải biết điểm giới hạn!”
Cam Vũ Quyên có thể nhìn ra được, những người khác cũng đâu phải đồ ngốc.
Bạch Ngọc mà thích giúp đỡ mọi người sao?
Lúc trước thái độ của cô ta đối với Chi Chi và Trương Tụng Hạo là như nào, những người khác còn không nhìn ra được hay sao?!
Đây là muốn cứu người, thế nhưng không ngờ tới là bản thân lại bị ngã xuống. Hơn nữa còn vì hoảng loạn mà thiếu chút đã khiến bọn họ bị chậm trễ trong việc cứu người.
Nếu không phải vì Bạch Ngọc làm vướng chân vướng tay thì Trương Tụng Hạo và Chi Chi đã được kéo lên sớm hơn rồi!
Cam Vũ Quyên nói xong thì rời đi, để lại Bạch ngọc đang run rẩy sợ hãi.
- --
Trương Tụng Hạo còn nhỏ, nhiệt độ trong nước lại thấp, hơn nữa bị rơi xuống hố mà xung quanh mặt nước đã bị đóng băng cả thì có giãy giụa cách mấy cậu bé cũng khó mà ngoi lên được!
Nếu không phải có Chi Chi nhảy xuống kịp thời để kéo câu tới chỗ băng nổi....
Dù là cậu có vùng vẫy được vào gần đó thì lúc cứu được cậu cũng không biết là đã bị trễ bao lâu rồi nữa!
Vả lại, sẽ càng thêm nguy hiểm.
Chi Chi kịp tóm lấy cậu, tuy Bạch Ngọc ngã xuống cũng làm tốn thêm chút thời gian nhưng vẫn may là kịp.
Bản thân cậu bé biết bơi, chỉ là đột nhiên bị rơi xuống nước, bị lạnh nên mới không kịp phản ứng lại.
Sau khi cún con kéo cậu nổi lên, cậu hơi thiếu khí, may là chỉ bị sặc mấy ngụm nước chứ không có gì đáng ngại.
Thay quần áo ướt ra xong rồi dùng khăn bông và chăn dày bọc lại, người Trương Tụng Hạo cũng dần ấm lên, dần vượt qua nguy hiểm lần này.
Chi Chi cũng được xử lý theo cách đó, nhân viên chạy đôn chạy đáo, dùng tất cả thiết bị sưởi ấm cho hai người. Lúc thì có người đưa khăn bông, lúc thì có người đưa canh gừng và nước ấm.
“Chi Chi, nhóc không sao chứ?” Hạ Vân Trù liên tục đổi khăn để lau đi nước trên người cô.
Lông cún con vốn đã bị ngấm rất nhiều nước, nếu không kịp thời làm khô thì thật sự đáng lo.
Cho đến giờ Hạ Vân Trù vẫn chưa hết sợ.
Đỉnh đầu của Mạc Linh Chi bị ướt đẫm, run cầm cập, không ngừng gọi Hạ Vân Trù: “Au...”
Người nhận nuôi đang bị ướt kìa.
Đạo diễn Chương thất vậy cũng nói: “Để tôi lau cho Chi Chi đi, Hạ tổng nên thay đồ trước, uống chút canh gừng với nước ấm nữa. Ngày trời lạnh như này, không thể qua loa được đâu.”
Hạ Vân Trù chớp mắt chần chờ, cuối cùng cũng chịu giao Chi Chi cho đạo diễn Chương để đi thay đồ.
Kịp thời cứu được Trương Tụng Hạo, Chi Chi không có gì đáng ngại, Hạ Vân Trù lại là người lớn, ở dưới nước chưa tới một phút nên càng không có vấn đề gì.
Sau khi ổn định lại, bọn họ không câu cá nữa mà trực tiếp lấy khăn bông, chăn tới để cho người và cún bị rớt xuống nước quay về điểm quay.
Tất cả đều đi về phía biệt thự của Tô Ức, chỗ đó có đầy đủ hệ thống sưởi nên rất ấm áp.
“Au!” Mạc Linh Chi đang bị Hạ Vân Trù ôm chặt, cô ngó đầu nhìn về phía đứa nhóc loài người kia.
Lúc này Trương Tụng Hạo đang được bọc bởi rất nhiều lớp quần áo và chăn bông khiến gương mặt cậu nóng đỏ lên, nghe được tiếng của Chi Chi, cậu nhóc lắc đầu nhìn cô: “Anh không sao, Chi Chi có sao không?”
Mạc Linh Chi vỗ lên thảm bông đang bọc trên người mình: “Au!” Tất nhiên là tôi cũng không sao rồi!
Cô không sợ lạnh lắm nên vẫn ổn, lúc này lông cũng đã được lau khô nên không sao hết.
Điều duy nhất không thoải mái chính là… có hơi nóng chút.
Thấy bọn họ còn có tâm trạng để “giao lưu” với nhau, cuối cùng Trương Dương Triết cũng có thể thả lỏng mình. Anh ta nhìn về phía Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi, tầm mắt dừng trên người cún con rồi nghiêm túc nói.
“Cảm ơn Chi Chi, cũng cảm ơn Hạ tổng rất nhiều.”
Thậm chí anh ta còn đứng lên, hơi cúi người xuống.
Nếu hôm nay không có Chi Chi, vậy thì thời gian Trương Tụng Hạo bị chìm dưới nước sẽ có thể bị kéo dài càng lâu.
Trương Tụng Hạo vừa ngã xuống, Chi Chi đã không hề do dự mà nhảy xuống theo, sau đó kéo cậu bé lên. Thân hình nhỏ nhắn đó của cô dường như luôn ở dưới người Trương Tụng Hạo, dùng thân thể mình để đẩy cậu lên.
Có thể thấy được, Trương Tụng Hạo lúc đó nổi ở trên, còn Mạc Linh Chi là chìm ở dưới.
Cậu bé có thể không bị tổn hại gì, đều là nhờ vào Chi Chi.
Chỉ như vậy thôi nhưng cảm tạ kiểu gì cũng không đủ.
Hạ Vân Trù chỉ lắc đầu.
Anh nhảy xuống chủ yếu là muốn cứu Chi Chi, Trương Dương Triết muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn cô mới phải.
Mạc Linh Chi có hơi ngượng ngùng gãi đầu, được người ta cảm ơn nghiêm túc như vậy, thật khiến cô ngại quá đi thôi!
Chỉ cảm thấy nóng nóng, làn da dưới lớp lông cũng hơi phiếm hồng.
Cô chỉ tiện tay xua xua: “Chi.”
Ai ya, không cần khách sáo. Trương Tụng Hạo là cậu em của cô, chăm sóc em trai là việc nên làm mà!
Em trai vạn dặm xa xôi đem hải sản tới cho cô, còn dùng tiền mừng tuổi của mình tiêu cho cô!
Một con cún không có tiền, hiểu nhất là tiền tài quan trọng tới mức nào.
Ánh mắt Trương Dương Triết nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng: “Chi Chi, sau này đều mang hải sản cho nhóc được không, đem tất cả những đồ mà nhóc thích ăn tới nữa.”
Có thể đổi lấy được an toàn cho Trương Tụng Hạo thì cung phụng Chi Chi chút cũng không sao.
Trương Tụng Hạo ngồi trên giường, nghiêm túc gật đầu. Cậu nhóc cũng rất là cảm động.
Hai mắt Mạc Linh Chi sáng lên, gật đầu không ngừng.
Cái này được đấy!!
Thấy một màn này, đạo diễn Chương thở phào một hơi, yên tâm hơn hẳn.
Cuối cùng cũng không sao, nếu không thì thân là đạo diễn ông cũng xong đời rồi.
Ông vuốt ngực, nghĩ còn thấy sợ: “May là không có chuyện gì, rốt cuộc là ai kiểm tra vậy, sao đột nhiên băng lại bị sụt được?!”
Chỉ với cân nặng của một đứa nhóc và một con cún mà sụt xuống được!
Nếu như là người trưởng thành thì có phải là vừa dẫm lên đã sụt luôn rồi không?
Một vấn đề nghiêm trọng như vậy, thế mà không một nhân viên nào trong đoàn phát hiện ra!
Ông xoay người, gào lên với nhóm nhân viên: “Rốt cuộc chuyện là như nào hả?! Ai là người đã kiểm tra mặt băng vậy?!”
Lời truy vấn này dọa sợ nhóm nhân viên, khiến bọn họ chỉ biết quay sang nhìn nhau.
Nhân viên an ninh lúc này mới đứng ra, giọng điệu hơi chột dạ: “Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra từng chỗ một rồi, băng ở hồ này mỗi năm đều đóng cà nửa tháng, hôm qua vẫn còn có rất nhiều người đi lại.”
Anh ta ngừng một chút rồi mới tiếp tục: “Hôm nay, trước khi khách mời tới đây, chúng tôi cũng kiểm tra kỹ càng lại lần nữa, thật sự là không có vấn đề gì cả.”
Anh ta nhớ rõ ràng, lúc đó bọn họ đã đi lần lượt, chỗ nào cũng gõ thử rồi.
Đạo diễn Chương tiếp tục gào lên: “Vậy rốt cuộc là sao?! Anh đừng nói với tôi là do ánh mặt trời gay gắt quá đấy nhé!”
Ông đột nhiên hét lên không ngừng như vậy, khiến cho Trương Tụng Hạo trên giường và Chi Chi mới được đặt xuống cũng phải run rẩy hoảng sợ.
Đạo diễn Chương thấy vậy thì nói: “Đi, chúng ta ra ngoài nói.”
“Đạo diễn Chương!” Bọn họ còn chưa ra thì Phương Hải đã chạy từ ngoài vào “Chuyện Tụng Hạo rớt xuống nước đã bị đưa lên mạng rồi, hơn nữa còn có các lời đồn đãi không hay!”
“Sao lại thế được?” Hạ Vân Trù ngồi ở mép giường, cau mày.
Anh vươn tay ra, Phương Hải lập tức đưa ipad qua, trên ipad đã bật sẵn trang tin hồi nãy.
Mấy người đạo diễn Chương cũng lấy di động ra xem.
- --
Kinh sợ Trương Tụng Hạo trong lúc quay chương trình “Ngôi sao nổi tiếng” bị rơi xuống nước, không rõ sống chết.
Theo như được biết, lúc Chi Chi và Trương Tụng Hạo chơi đùa đã vô ý đẩy Trương Tụng Hạo xuống nước.
Tin mới nhất! Hạ Vân Trù và Bạch Ngọc đều nhảy xuống cứu người.
Tạm thời chưa có tin của Trương Tụng Hạo, tiếp tục nghe ngóng, có thể đang trong quá trình cứu chữa!
...
Đều là đồn thổi cả, Trương Tụng Hạo và Chi Chi đang ngồi ăn uống với nhau, vậy mà trên mạng lại truyền tai nhau là sống chết không rõ.
Cộng đồng mạng bùng nổ.
Chuyện này là có liên quan tới Chi Chi đấy!
Thậm chí có người còn bắt đầu mắng chửi Chi Chi vì cô đã “đẩy Trương Tụng Hạo” nên mới khiến cậu bé rơi xuống nước.
Rất rõ ràng, người dùng mạng nhiều như vậy, không phải là không có anti-fan của Chi Chi.
Tuy rất ít, nhưng vẫn có.
“Ôi chao, nhà ngoại giao động vật thì sao, cũng không phải chỉ là cún thôi sao? Vì sao ra ngoài lại không đeo dây xích lại?!”
“Người ta nổi tiếng, có lưu lượng nên lúc quay chương trình tất nhiên là phải thả ra rồi. Giờ thì nhìn xem, gây họa rồi đó, nhưng may là có Hạ Vân Trù độ cho, nó sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Có thông minh cách mấy thì cũng chỉ là cún thôi, sao có thể để cho nó chạy khắp nơi như vậy được chứ? Kiểu chăm sóc này của Hạ Vân Trù đối với Chi Chi, đúng là có vấn đề mà!”
“Trời ạ, Hoa Minh đang làm cái quái gì vậy? Chương trình nổi quá nên phê à? Vậy mà không thèm chú ý tới an toàn của khách?!”
...
Mớ bình luận này đều là vào lúc mọi chuyện cao trào đăng lên, rõ ràng chính là đám thủy quân.
Tất nhiên, bên cạnh đó cũng có những cư dân mạng lý trí.
“Gì mà theo như được biết chứ? Lời đồn? Chờ thông tin từ chính chủ đi!!”
“Chờ thông tin chính chủ, mong là không xảy ra chuyện gì.”
“Mong rằng Tụng Hạo và Chi Chi đều không sao, cầu bình an.”
“Cầu bình an cho hai người xuống cứu là Hạ Vân Trù và Bạch Ngọc, ở đó là nước mùa đông của phương Bắc đấy!”
...
Hạ Vân Trù xem sơ qua, sau đó đưa lại ipad cho Phương Hải, mặt không cảm xúc.
Anh biết là ai làm.
“Là Thần Ngu, chó cùng rứt giậu nên có được chút ít tin tức đã muốn công kích Hoa Minh. Còn muốn lợi dụng tin này của chúng để giảm bớt lời gièm pha của bản thân.” Hạ Vân Trù bình tĩnh nói.
Trước khi có tin này, chuyện của Thần Ngu vẫn còn được treo trên hot search. Giờ Hoa Minh lên thì tin tức của bọn họ sẽ được dìm xuống.
“Vậy, sao Thần Ngu lại biết...” Tiếng nói bỗng nhiên im bặt, bởi vì, đạo diễn Chương đột nhiên nghĩ tới một người.
Bạch Ngọc.
Tô Ức đã lật mặt với Thần Ngu, nhưng trong đoàn đội bọn họ vẫn còn Bạch Ngọc.
Cô ta bây giờ vẫn là người của Thần Ngu, và chỉ có thể dựa vào Thần Ngu. Vậy nên, tin tức này chắc chắn là do cô ta gửi cho Thần Ngu.
“Đúng rồi, Bạch Ngọc đâu?” đạo diễn Chương cau mày hỏi.
Cô ta cũng bị rơi xuống nước, lúc bọn họ quay về cũng có đem theo quần áo mà cô ta đã thay ra.
Lúc này cô ta không an ổn ở trong phòng giữ ấm mà lại chạy đi đâu?
Nhóm nhân viên vội ra ngoài tìm.
“Gửi video cho thư ký Đàm, anh ta sẽ xử lý ồn ào trên mạng.” Hạ Vân Trù dặn dò.
Đạo diễn Chương vội gật đầu.
Trương Dương Triết ở cạnh mở di động lên, đăng nhập vào acc chính: “Tôi cũng đăng tin đính chính.”
Rõ ràng Chi Chi xuống cứu người, sao lại bị bôi nhọ vậy chứ?
Đã lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi, làm sao để đính chính tin tức thì anh ta nắm rất rõ ràng. Rất nhanh, bản nháp đã được gõ xong. Sau khi chỉnh từ ngữ và câu cú, anh ta đăng lên.
Cùng lúc, tài khoản chương trình “Ngôi sao nổi tiếng” official cũng đăng video ở dưới nước lên, cả ảnh Tụng Hạo và Chi Chi đang ngồi trên giường ăn uống rồi còn cãi nhau chí chóe.
Tất nhiên là bọn họ cũng ngầm xin lỗi vì không giám sát kỹ nên mới phát sinh tai họa ngầm như vậy.
Bộ phận quan hệ công chúng của Hoa Minh cũng ra tay, nháy mắt, những lời đồn trên mạng đã bị quét sạch, những vấn đề khác chưa kịp nảy sinh đã kịp thời bị bp cht.
Thần Ngu bây giờ, không so được với Hoa Minh về việc dẫn đầu dư luận nữa.
Ngoài ra còn có cả video của Trương Dương Triết làm sáng tỏ nên Thần Ngu muốn bịa đặt cũng chẳng có căn cứ nào.
Chiều hướng trên mạng thay đổi, cộng đồng mạng yên tâm phần nào.
“Đã nói mà, sao Chi Chi lại không biết nặng nhẹ như vậy được!”
“Đúng rồi, còn có người công kích Chi Chi và Hạ tổng nữa chứ, xem được video chưa hả?”
“Việc bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, trời lạnh như vậy mà Chi Chi còn nhảy xuống cứu người. Tôi đây chả hiểu nổi đám người mắng nhóc ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa, có bệnh à?”
“Mẹ nó, lúc nãy còn bảo Bạch Ngọc cứu người, thêm phiền chứ cứu cái gì?”
“Ay da, người ta cũng là do lo lắng, thôi thì đừng mắng...”
“Đúng đấy, tuy rằng rất ghét Bạch ngọc, nhưng vì Chi Chi và Tụng Hạo, lần này không mắng cô ta nữa.”
“Tôi có thể không mắng nhưng có cái này cần phải nói, lúc mà cứu người ấy, cố chú ý đừng gây thêm phiền cho người khác có được không vậy?!”
...
Đúng là mục đích lúc đó của Bạch Ngọc là “cứu người”, nên dù là có chuốc thêm phiền phức nhưng mọi người cũng không thể mắng cô ta được, nếu mắng thì khác gì thể hiện là bọn họ không có đức. Nhưng cái cách “cứu người” này của cô ta… quả thật là cạn lời.
Cuối cùng, mọi người chỉ đành tổng kết lại một câu...
“Muốn cứu người cũng đừng làm bừa, nếu không chỉ thêm phiền!”
Tất cả mọi thứ lại quay về trạng thái an tĩnh.
Đạo diễn Chương thở phào, tuy rằng trên mạng có mắng đoàn ekip nhưng cũng may vấn đề không lớn lắm. Đã làm ekip thì có mấy người tránh được không bị mắng chứ?
Trương Dương Triết cũng không bám riết lấy đoàn ekip nữa.
Hôm nay nếu Trương Tụng Hạo thật sự xảy ra chuyện, Chi Chi không có nhảy xuống cứu thì vì con trai, anh ta thật sự sẽ liều mạng với ekip luôn!
Nói tới nói lui thì, không có kiểm tra cẩn thận, để tồn tại tai họa ngầm đều là do vấn đề của đoàn ekip cả.
Lúc này, Hạ Vân Trù đột nhiên lên tiếng: “Mọi người xem lại ảnh và video hôm nay, đặc biệt là lúc mà Tụng Hạo và Chi Chi bị rơi xuống nước.”
Anh hơi ngừng lại, sau đó nhìn về người quay phim ở góc khác: “Đặc biệt là Bạch Ngọc, cẩn thận kiểm tra một lần.”
Đó là người quay phim ở góc của Bạch Ngọc.
Hồi nãy hơi hỗn loạn, rất nhiều máy quay chưa kịp quay, ngay cả anh ta cũng không có đưa máy theo Bạch Ngọc được.
Trương Dương Triết hơi giật mình: “Ý của anh là… chuyện rơi xuống nước lần này không đơn giản như vậy?”
Hạ Vân Trù: “Tra thêm chút cũng tốt mà.”
Anh hơi cau mày, bởi vì trực giác mách bảo, có thể chuyện này có liên can tới Bạch Ngọc!
Vậy là mọi người bắt đầu xem lại video và những đoạn phim đã quay trong hôm nay.
Người quay phim cho Bạch Ngọc cầm camera, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi… hôm nay thấy Chi Chi với đứa nhỏ chơi đùa vui quá nên hơi ngây người, không có quay tới góc của Bạch Ngọc....”
Hình ảnh từ flycam không rõ lắm, hơn phân nửa là ngoại cảnh, dù là cận cảnh thì cũng chỉ là lướt qua. Lúc đó Bạch Ngọc vẫn đang câu cá chứ chưa có hành động khác thường.
Chắc là không tới mức đó đâu?
Lúc nào cũng có thể bị camera quay lại, dù là đầu óc của Bạch Ngọc úng nước thì cũng không tới mức đi hại tính mạng của người khác nhỉ?
Đạo diễn Chương và Trương Dương Triết không tin cho lắm.
Cam Vũ Quyên nhìn Hạ Vân Trù, nhẹ giọng nói: “Cô ta cứu người có thể là do lòng trắc ẩn, nhưng nếu hại người… thì chắc không ngu ngốc tới mức đó đâu?”
Đúng vậy, là ngu ngốc.
Cô ta hại Trương Tụng Hạo và Chi Chi thì sẽ có lợi gì cho cô ta chứ?
Không có lợi gì, ngược lại, nếu bị đưa ra ánh sáng thì có thể sẽ rơi vào thảm cảnh nữa.
Vậy nên nếu thật sự là làm ra loại chuyện này, cô ta chính là kẻ ngu ngốc tới mức khiến người ta nghi ngờ, rằng cô ta có phải bị điên rồi hay không.
Trong một góc nhỏ, nhân viên có hơi chần chừ, tựa như muốn nói gì đó, nhưng bản thân có vẻ chưa nắm chắc nên lại không dám tiến lên nói ra.
Người trầm mặc suốt buổi ngày hôm nay – Tô Ức, chuẩn xác chỉ đích danh cô...
“Cô gái này, cô có phát hiện ra cái gì sao?”
- -----oOo------