Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Siro

Trong biệt thự, tất cả máy quay đều bị gỡ bỏ. Đạo diễn Chương và trợ lý Cao lập tức dọn sạch hiện trường, cho nhân viên của ekip chương trình và các khách mời rút ra ngoài biệt thự.

Nhân viên đặt máy quay sang bên, cũng không một ai dám lấy điện thoại di động ra.

Đạo diễn Chương trông dễ tính, nhưng ai nấy đều biết ông chỉ thể hiện ngoài mặt vậy thôi, thực chất ông là người có tính cách nói một không hai trong đoàn phim.

Có ông và trợ lý Cao kiểm soát nên chẳng ai dám gây hấn.

Vào lúc này, nếu họ không lên tiếng về chuyện đã xảy ra trong biệt thự thì không một chữ nào có thể lọt ra ngoài!

Còn về người mà Bạch Ngọc đã mua chuộc?

Điện thoại di động của anh ta đang nằm trên tay trợ lý Cao kìa.

“Chi Chi...” Trương Tụng Hạo tỏ vẻ lo lắng, gương mặt thể hiện rõ rằng cậu bé muốn đi xem Chi Chi.

Trương Dương Triết lắc đầu, kéo con lại chứ không nói gì cả.

Tuy không biết tại sao Hạ Vân Trù muốn dọn sạch hiện trường nhưng vào lúc này, điều họ có thể làm là không gây thêm phiền phức.

Cam Vũ Quyên hoang mang nhìn những người khác...

Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo cũng bàng hoàng. Bạch Ngọc hoảng hốt để mặc bác sĩ bôi thuốc. Còn Tô Ức... mặt anh ta hơi trắng bệch, đang chăm chú nhìn về phía biệt thự.

Cam Vũ Quyên thở dài.

Đây rốt cuộc là... chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người đang suy đoán liệu đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ Chi Chi thật sự làm Bạch Ngọc bị thương nên Hạ Vân Trù mới dọn sạch hiện trường bằng cách gỡ bỏ hết máy quay? Vì nếu quay tiếp sợ sẽ tạo ra hình ảnh xấu về Chi Chi?

Nhưng Hạ Vân Trù nói trên người Chi Chi có đeo máy quay mà?

Chẳng lẽ là... máy quay giả?

Dường như chỉ có suy đoán này tương đối khả thi...

Nhưng tất cả mọi người tại đây đều biết... Chi Chi không thể nào tùy ý làm người khác bị thương!

Họ ghi hình lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tính tình của nó hay sao?

Lúc thoa thuốc, gương mặt đau nhói làm cho Bạch Ngọc hoàn hồn. Cô ta hít sâu một hơi, trong lòng đã có đáp án.

Chắc chắn là Hạ Vân Trù đã đánh lừa thị giác!

Trên đầu con chó đó không đeo máy quay. Nó thích chơi giỡn nhất, nếu đeo máy quay thì không bao lâu sẽ đụng trúng đầu, thế nên ekip chương trình sẽ không đeo máy quay cho nó.

Vả lại ban nãy, cô ta quả thật không nhìn thấy máy quay.

Huống hồ, nếu thật sự có máy quay thì tại sao anh lại xoá sạch hiện trường?

Xoá hiện trường, gỡ máy quay, chính là chột dạ!

Cô ta còn chứng kiến Hạ Vân Trù đóng cửa phòng vệ sinh, chắc chắn anh đã thấy con chó kia phát điên rồi.

Bạch Ngọc nghĩ thế, trong lòng hầu như đã xác định được đáp án.

Vì vậy, cô ta lập tức đứng lên rồi to giọng: “Tôi muốn đi bệnh viện! Tôi muốn nghỉ quay!”

Nhất định cô ta phải đi lúc này, chỉ có vậy cô ta mới có thể phát huy và lào lái được dư luận, để cho tất thảy được tiến hành theo ý muốn của mình.

Còn nếu ở lại đây thì cô ta sẽ không có quyền phát biểu. Đến khi Hạ Vân Trù xử lý xong chuyện Chi Chi rồi có thời gian và tinh lực, vậy đoán chắc anh sẽ bịt kín miệng mình!

Cô ta nhất định phải đi!

Nhất định phải giữ lại chứng cứ!

Đạo diễn Chương nhìn trợ lý Cao, theo kế hoạch được định ra từ trước thì bây giờ họ phải báo cảnh sát.

Nhưng mục đích báo cảnh sát là vu khống Bạch Ngọc “đầu độc”, rồi sau đó họ sẽ lấy máy quay trong phòng vệ sinh ra, thế là có thể đập chết Bạch Ngọc để cô ta không còn đường sống xoay mình nữa.

Tuy nhiên, hiện giờ máy quay đang ở chỗ Hạ Vân Trù, mà anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi!

Đây rốt cuộc là sao vậy?!

Trợ lý Cao cũng ngơ ngác, rồi lắc đầu với đạo diễn Chương.

Bạch Ngọc: “Mấy người muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giam giữ tôi! Vậy mấy người đang vi phạm pháp luật đấy, tôi phải báo cảnh sát!”

Cô ta hét toáng lên, muốn rời khỏi đây bằng mọi giá.

Đạo diễn Chương và trợ lý Cao nhìn biệt thự với vẻ chần chừ.

Tô Ức: “Cho cô ta đi đi.”

Anh ta quay lại nhìn họ, giọng chắc nịch: “Để cô ta đi.”

Nói xong, anh ta cất bước đi thẳng vào biệt thự.

“Tô Ức!” Trợ lý Cao và đạo diễn Chương vội tiến lên ngăn cản.

-

Trong biệt thự.

Hạ Vân Trù hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này!

Ban đầu, Hạ Vân Trù không muốn Chi Chi đích thân ra trận. Sao anh có thể để cô mạo hiểm được?

Có rất nhiều cách dễ dàng giải quyết Bạch Ngọc, vốn dĩ không cần họ phải đối mặt trực diện.

Nhưng lần trước khi trò chuyện với Chi Chi về hamster, anh bỗng nhận ra...

Chi Chi vẫn sợ hãi như lúc đầu.

Và nỗi sợ hãi này là do Bạch Ngọc gieo rắc cho cô.

Muốn vượt qua nỗi sợ, Chi Chi phải đích thân đánh bại Bạch Ngọc.

Cô tự thân vận động, để Bạch Ngọc phải nhận quả báo mà cô ta đáng bị. Cho người ta thấy những chuyện Bạch Ngọc từng làm khiến vô số người lên án, thấy chuyện cô ta ngược đãi động vật bị cả nhân loại phỉ nhổ...

Tuy Hạ Vân Trù không muốn Chi Chi làm bất kỳ chuyện nguy hiểm nào nhưng đây là cách tốt nhất để trị liệu vết thương lòng của cô.

Đối diện với vết thương thì mới có thể chữa khỏi nó được.

Tựa như hôm giao thừa, anh kể lại những việc mình đã trải qua. Cũng bắt đầu từ ngày đó, anh không còn sợ nhớ lại quá khứ nữa.

Như việc Chi Chi đã ở bên anh, anh cũng phải làm chỗ dựa cho cô, để cô dễ dàng đánh bại Bạch Ngọc.

Sau khi quyết định, Hạ Vân Trù lên kế hoạch cho chuyện này.

Mỗi một bước anh luôn nghiêm túc phân tích, hoàn toàn không có bất kỳ nguy hiểm nào!

Thoạt tiên, viên thuốc đã bị đổi, Hạ Vân Trù còn đích thân thử thuốc rồi mới cho Chi Chi uống.

Tiếp theo, Bạch Ngọc sẽ không làm tổn thương Chi Chi, bởi cô ta không dám. Nói đi phải nói lại, dù cho cô ta thật sự nổi điên muốn làm Chi Chi bị thương, Hạ Vân Trù - đang nghe ngóng bên ngoài biệt thự - có thể vào bất cứ lúc nào.

Vả lại, máy quay trên cổ Chi Chi có chức năng giọng nói, anh có thể lên tiếng khi cần nhằm ổn định tình hình.

Trừ khi Bạch Ngọc muốn chết, bằng không cô ta sẽ không dám làm tổn thương Chi Chi.

Nếu quả thật cô ta muốn chết, cô ta đã không thực hiện vở kịch này để cố “cứu” mình khỏi tình huống tồi tệ hiện tại rồi.

Phải hết sức cẩn thận.

Đây là suy nghĩ sáng nay trong lòng Hạ Vân Trù.

Nhưng anh không ngờ rằng vẫn có chuyện bất trắc xảy ra!

Hơn nữa còn là một bất ngờ khiến anh vô cùng khiếp sợ!

Dọn dẹp sạch biệt thự, tất cả mọi người rời đi, máy quay cũng bị gỡ hết.

Hạ Vân Trù lập tức mở cửa phòng vệ sinh ra, vọt vào rồi cất giọng hốt hoảng:

“Chi Chi!”

Anh hơi luống cuống, vừa lo lắng vừa hoảng sợ. Dẫu sao, giờ phút này nhóc con tròn trịa trắng đen của anh đang trong hình dạng một thiếu nữ!

Anh từng gặp thiếu nữ này nhiều lần, và luôn một mực muốn biết rốt cuộc cô có liên quan gì đến Chi Chi không?

Hiện giờ, chân tướng đã hiện rõ mồn một trước mắt anh!

Anh chính mắt nhìn thấy Chi Chi biến thành một cô gái loài người!

Chi Chi cuộn mình dưới đất. Nhìn cô gái xa lạ nhưng có đôi phần quen thuộc nọ, hầu như vô thức, Hạ Vân Trù cởi áo khoác của mình xuống rồi bọc lấy Chi Chi.

Giờ phút này, tất cả nghi ngờ và khiếp sợ đều không quan trọng bằng Chi Chi.

“Chi Chi, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?” Anh vươn tay muốn ôm lấy cô.

Chi Chi lắc đầu.

Cô đã bại lộ trước mặt người nhận nuôi.

Trước khoảnh khắc biến thành người, cô biết mình tiêu đời rồi.

Thậm chí, cô đã chuẩn bị cho tất cả những chuyện bất hạnh sẽ xảy đến, suy cho cùng cô đang bị phơi bày trước mặt con người.

Hơn nữa, bên ngoài có thêm nhiều người đang đến, họ cầm máy quay và sẽ cho toàn bộ thế giới chứng kiến cô là một kẻ “phi nhân loại”. Khi đó, cô sẽ không tài nào tự cứu lấy bản thân được, hệt như lúc ban đầu ở biệt thự của Bạch Ngọc.

Kết quả mà cây tùng già đã nói... Cô sắp cảm nhận được rồi.

Cô đang chờ chết, chợt thấy dù người nhận nuôi hốt hoảng tột cùng nhưng anh vẫn quả quyết đóng cửa lại.

Rồi sau đó, anh đuổi hết mọi người đi, để cả biệt thự chỉ còn cô và người nhận nuôi.

Từ chối cái ôm của người nhận nuôi, Mạc Linh Chi kéo ống tay áo Hạ Vân Trù, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đen láy và trong suốt: “Anh... anh sẽ làm tổn thương tôi ư?”

Cây tùng già nói rằng người nào biết điểm đặc thù của cô thì có thể sẽ hại cô.

Vậy người nhận nuôi thì sao?

Giọng nói lanh lảnh êm tai, rõ ràng chưa từng nghe, thế nhưng anh lại không thấy xa lạ, dường như từng phát âm của cô làm anh thấy vô cùng thân thuộc.

Như thể họ từng tâm sự vô số lần, anh quen với giọng nói của cô đến thế - một âm thanh làm thoải mái lòng người.

Hạ Vân Trù nhìn thẳng vào mắt cô.

Thảo nào anh cảm thấy “người trong mộng” trông rất quen thuộc. Đôi mắt này rõ là giống hệt mắt của bé đen trắng nhà mình!

Lẽ ra anh nên đoán được từ sớm.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, vô thức giơ tay lên gõ đầu cô: “Đâu phải tôi mới biết em là một tồn tại siêu nhiên đâu. Có thể biến thành các loại động vật, biến thành người... cũng là chuyện bình thường thôi. Sống cùng nhau lâu vậy mà em không thể tin tưởng tôi sao?”

Lúc thốt ra câu sau cùng, anh trừng cô một cái.

Mạc Linh Chi rưng rưng căng thẳng nhìn anh. Nghe thế, cô mới lập tức mỉm cười.

Sao lại không tin chứ?

Lúc này anh sẵn sàng che chở, lo lắng và không sợ cô. Ngoài anh ra, cô còn có thể tin ai được nữa?

Hạ Vân Trù lo lắng cho thân thể của cô hơn cả, giọng điệu lại đâm ra lo lắng: “Chi Chi, rốt cuộc em sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Với tình trạng bây giờ của em, tôi không tiện dẫn em ra ngoài. Tôi sẽ bảo họ đi xa hơn chút nữa, rồi tôi đích thân lái xe đưa em đến bệnh...”

Anh hơi sốt ruột, vô thức chìa tay sờ xem cô có bị thương không như thường lệ. Lúc chạm phải làn da mềm mại, anh chợt cứng đờ...

Ngay sau đó anh lập tức rụt tay lại, khép kín áo khoác cho cô.

Đây là Chi Chi, nhưng không phải là cục bông trắng đen có thể tùy tiện xo nắn nữa rồi.

Mạc Linh Chi không nhận ra sự khác thường của Hạ Vân Trù. Cô lắc đầu: “Tôi không sao, mới nãy rất khó chịu, sức mạnh trong cơ thể thoáng chốc biến mất, cũng không biết tại sao tôi lại biến thành người nữa... Nhưng sau khi biến thành người thì tốt hơn nhiều rồi, sức mạnh cũng đang từ từ khôi phục.”

Dù không có kiến thức thường thức nhưng cô cũng biết mình không thể đến bệnh viện.

Cô không có thẻ căn cước, với lại dù cô mang hình người nhưng không giống loài người. Cách điều trị của loài người không tài nào giải quyết được vấn đề của cô.

Điều đó có nghĩa... cô đi bệnh viện cũng vô dụng, chỉ phiền phức thêm thôi.

Hạ Vân Trù cũng hiểu, nhưng vẫn hơi khẩn trương: “Thật không sao à?”

Mạc Linh Chi gật đầu, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Tôi hơi đói, có lẽ ăn chút gì đó sẽ khoẻ hơn chăng?”

Hạ Vân Trù: “...” Quả nhiên là Chi Chi của anh!

Đến giờ vẫn nhớ tới ăn uống.

-

Tô Ức định liều xông vào, nhưng đạo diễn Chương và trợ lý Cao đứng đây thì sao có thể cho người khác vào khi chưa có chỉ thị của Hạ Vân Trù được? Nhân viên của ekip chương trình và bảo vệ cùng ngăn cản anh ta.

Anh ta sầm mặt, mím môi không nói.

“Tô Ức, cậu làm gì thế? Cậu không nghe theo sự sắp xếp của Hạ tổng sao?!” Đạo diễn Chương quát lớn.

Theo ông, hành động của Tô Ức rất vô lý. Hiện tại, Hạ Vân Trù cũng là sếp của Tô Ức, sao anh ta còn dám xông vào biệt thự khi sếp chưa cho phép chứ?

Tô Ức chỉ lạnh lùng liếc ông.

Chẳng hiểu sao đạo diễn Chương lại cảm thấy hôm nay Tô Ức khác hẳn với mọi ngày.

Ngay khi ông muốn nói thêm thì Hạ Vân Trù đi ra.

Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cảnh này. Anh chỉ nhíu mày rồi nhìn về phía trợ lý Cao: “Đưa bữa tối tới đây cho tôi. Mặt khác, chuẩn bị đi, tôi và Chi Chi phải về thành phố.”

Trợ lý Cao sửng sốt, lập tức đồng ý: “Vâng.”

Anh ta đến nhà bếp tìm đầu bếp nhờ nấu bữa ăn tối. Đạo diễn Chương hơi ngơ ngác: “Hạ tổng, anh và Chi Chi phải về sao? Chi Chi gặp chuyện bất trắc ư?”

Giọng ông chứa đựng thăm dò.

Cách đó không xa, những khách mời khác đều nhìn họ.

Hạ Vân Trù: “Ừ, Chi Chi hơi khó ở, đồng thời mọi người cứ tiếp tục ghi hình, tôi và Chi Chi rút trước.”

Đạo diễn Chương há miệng. Ông muốn nói chương trình này nhờ Chi Chi gánh đó!

Một khi Chi Chi không ghi hình nữa thì tỉ suất người xem chắc chắn sẽ rớt thẳng xuống cho xem.

Nhưng ngẫm thấy Chi Chi không khoẻ...

Hạ tổng sẽ không cho rằng chương trình quan trọng hơn Chi Chi đâu!

Vì vậy, ông đồng ý, nghĩ ngợi rồi nói: “Bạch Ngọc đã đi rồi, có tai họa ngầm gì không? Có cần phải...”

Hạ Vân Trù lắc đầu: “Không sao, không ảnh hưởng gì đâu, tôi sẽ giao video cho Hoa Minh sau, chuyện tiếp theo sẽ do Hoa Minh xử lý.”

Đạo diễn Chương không nói gì nữa.

Tuy trong lòng ông còn nghi ngờ tại sao Hạ Vân Trù muốn dọn sạch nhưng cũng không hỏi ra.

Cuối cùng, Hạ Vân Trù mới đưa mắt nhìn Tô Ức.

Nghĩ bụng, anh nói: “Cậu vào đi.”

Nếu quả thật anh ta là đồng loại của Chi Chi thì anh ta sẽ biết một số chuyện.

Hôm nay xem ra không ghi hình được rồi, đạo diễn Chương bảo các khách mời quay về phòng mình nghỉ ngơi. Đúng lúc trợ lý Cao bưng bữa tối ra ngoài, Hạ Vân Trù và Tô Ức mỗi người bưng một đĩa vào biệt thự.

Cửa biệt thự đóng lại, tất cả máy quay bên trong đã được gỡ bỏ.

Hạ Vân Trù đi đằng trước, Tô Ức theo sau anh.

Lúc hai người đến đại sảnh, Hạ Vân Trù đột nhiên dừng bước. Anh quay lại nhìn Tô Ức, cau mày: “Cậu biết Chi Chi...”

“Cô ấy mới vừa biến thành người phải không?” Tô Ức hỏi.

Hạ Vân Trù cau mày, chăm chú nhìn Tô Ức với vẻ hoài nghi.

Quả nhiên anh ta biết Chi Chi có hình người!

Tô Ức cũng nhìn anh chằm chằm, tay siết lấy cái đĩa: “Anh thấy rõ rồi đấy, cô ấy và anh không cùng một loài, anh và cô ấy khác đường, hãy giao cô ấy cho tôi đi.”

Mắt Hạ Vân Trù trở nên lạnh lẽo: “Không đời nào, tự cô ấy biết đưa ra lựa chọn, không cần chúng ta quyết định thay cô ấy.”

Giọng anh vô cùng kiên định.

Đến tận bây giờ, thú thực anh chưa thể hoàn hồn khỏi chuyện “Chi Chi biến thành người”, nhưng theo bản năng anh trả lời... không đời nào.

Quả thật Hạ Vân Trù còn chưa tỉnh táo lại, kể từ khi chuyện xảy ra đến nay, anh luôn ở đây giải quyết vấn đề tiếp sau, còn chưa nghiêm túc đối mặt với chuyện “Chi Chi biến thành người”.

Tô Ức tiến thêm một bước, khí thế tự dưng trở nên đáng sợ:

“Anh không sợ? Cô ấy bỗng dưng biến thành người, từ thú cưng biến thành con người, vậy mà anh không sợ sao?”

“Anh không sợ cô ấy là yêu hay quỷ sao? Anh không sợ cô ấy hấp thu tinh hoa của anh làm anh chết sớm à?”

“Anh không sợ cô ấy mang đến tai ương cho anh sao?”

- -------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio