Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

chương 115

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mâm Xôi.

Mạc Linh Chi nhìn cô.

Cô biết cái người tên Trần Dương kia, là bạn trai của Cam Vũ Quyên. Hai người bọn họ thường xuyên anh anh em em ngọt xớt, Hạ Vân Trù còn không muốn để cô nhìn.

Chỉ là không biết vì sao mà tên kia lại quay sang uy hiếp cô ấy.

Cái người tên Trần Dương kia, Mạc Linh Chi không thích lắm.

Nhưng vì người ta không giống Bạch Ngọc, chưa từng gây hại cho cô nên cô mới không thể hiện ra là mình không thích anh ta.

Gương mặt Cam Vũ Quyên đẫm lệ, ánh mắt hơi dại ra, liên tục lẩm bẩm.

“Thật ra bọn chị yêu nhau được hơn một năm rồi, anh ta vẫn luôn săn sóc, ở bên cạnh làm người đàn ông hỗ trợ sau lưng chị… chị cũng đối xử với anh ta thật tình. Lần ký hợp đồng này tuy lúc đầu ký hợp đồng có bảo là giúp chị lăng xê, thế nhưng thật ra là chị muốn công khai anh ấy...”

“Thế nhưng không phải, anh ta luôn lợi dụng chị mà thôi. Từ lúc ở thôn Tuyết Sơn quay về, chị đã phát hiện ra là anh ta rất muốn được lên chương trình, thậm chí còn vì chị không dẫn theo anh ta mà tức giận nữa. Chắc là vì chương trình này quá hot nên anh ta mới không giả vờ tiếp được nữa, làm lộ ra mục đích của mình.”

“Vì phát hiện ra anh ta lợi dụng chị nên lần ghi hình trước, chị mới không đưa anh ta theo. Quả nhiên là anh ta đã nổi trận lôi đình, con người ấm áp và rộng lượng lúc trước cũng bay biến cả...”

“Chi Chi, em có biết lúc đó chị buồn tới mức nào không? Đợt tết nguyên đán chị đã dẫn anh ta về gặp ba mẹ, xem anh ta như người sẽ cùng mình đi hết cả đời người, thế nhưng kết quả thì sao chứ?”

“Chị đưa ra đề nghị chia tay, thế nhưng không ngờ Trần Dương lại bộc lộ ra bản chất thật sự của mình, anh ta… anh ta dùng những bức ảnh và video khiu gợi như vậy để uy hiếp chị!”

Cam Vũ Quyên nghiến răng, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Vậy mà chị lại không hề hay biết, rằng anh ta đã chuẩn bị sẵn cho ngày này từ rất lâu rồi! Anh ta chỉ muốn lợi dụng chị, muốn dựa vào chị để lăng xê bản thân rồi debut nên mới lưu lại những hình ảnh và video như vậy. Bây giờ chị đã phát hiện ra mục đích của anh ta nên anh ta mới lấy ảnh và video ra để làm cách đối phó với chị.”

Mạc Linh Chi không hiểu rõ lắm, hơi mông lung.

Sao Trần Dương lại lấy ảnh làm thứ để uy hiếp được? Ảnh khiu gợi là cái gì?

Cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm xã hội nên có rất nhiều chuyện cô không rõ.

Cam Vũ Quyên vẫn tiếp tục: “Bởi vì em nên độ hot của chương trình mới cao và chị được nổi tiếng hơn trước. Hồi nãy quản lý tới tìm chị, nói là bây giờ chị không nên cứng đối cứng với anh ta, bởi vì nhìn Trần Dương không khác gì kẻ điên cả. Chọc phải kẻ như vậy thì chị nên trả giá vì hành vi của mình...”

Ánh mắt cô hơi dại ra: “Dường như chỉ có một lựa chọn duy nhất là đồng ý với anh ta, đồng ý rồi ký hợp đồng, để anh ta xóa sạch sẽ đi tất cả ảnh và video kia. Nếu như để lộ ra ngoài thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm, bọn chị có hợp đồng đó làm chứng.”

“Đây hẳn là cách tốt nhất rồi.” Cam Vũ Quyên nhìn về phía cô, ánh đèn đường chiếu sáng làm hiện rõ lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô ấy: “Nhưng mà Chi Chi, chị không cam lòng! Anh ta lừa dối chị, uy hiếp chị, vậy thì dựa vào đâu anh ta lại được lợi chứ?!”

Oán hận trong mắt cô nhìn rất đáng sợ, khiến Chi Chi ngẩn người ra.

Cam Vũ Quyên nghiến răng: “Lý trí thì bảo chị nên đồng ý với anh ta, nhưng trong lòng chị chỉ muốn băm vằm anh ta ra từng mảnh, sống chết với anh ta một phen!”

Trong góc tối, cô ấy không kiêng nể gì mà nói ra hết tất cả những đau khổ và oán hận của mình cho Chi Chi nghe, trút ra hết những gánh nặng trong lòng mình.

Mạc Linh Chi chỉ hiểu được phân nửa.

Nếu Trần Dương đã khiến cô không vui, uy hiếp và bức ép cô như vậy, thế thì cô cần gì phải để ý nữa?

Mạc Linh Chi nghiêng đầu, ánh mắt đầy sự khó hiểu.

Nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ có thể vươn móng chân ra, vỗ về cánh tay của Cam Vũ Quyên, ánh mắt thể hiện sự động viên: “Chít!”

Cam Vũ Quyên vươn tay, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt rồi gào khóc.

“Chi Chi!”

Cô khóc thút thít, nước mắt cứ thế rơi lên người Chi Chi. Cả người cô ngập trong sự đau khổ và tuyệt vọng, có lẽ là vì chuyện này mà khóc, cũng có thể là vì… Trần Dương

Còn Mạc Linh Chi cô là lần đầu bị người khác ôm rồi khóc như vậy nên cứng đờ người lại, mặt nghệt ra.

Cam Vũ Quyên khóc hơn mười phút, cuối cùng thì cũng lau nước mắt rồi ngồi dậy. Cô dùng tay áo lau đi nước mắt dính trên người Chi Chi, giọng nói nghẹn ngào: “Thật xin lỗi Chi Chi, làm dơ hết lông của em rồi.”

Tuy rằng Chi Chi là cún nhưng lại rất có linh tính, còn nghe hiểu được tiếng người nên Cam Vũ Quyên cũng dành sự tôn trọng cho cô.

Mạc Linh Chi ngoan ngoãn ghé lên đầu gối cô, khẽ lắc đầu.

Nói thật thì đúng là cô bị cảnh tượng Cam Vũ Quyên đột nhiên khóc lớn dọa chút.

Cam Vũ Quyên hít sâu một hơi: “Khóc xong rồi thì giờ nên đối mặt với chuyện tiếp theo thôi. Quản lý nói đúng, chị không thể liều mình với Trần Dương được. Lần này xem như là bài học cho việc yêu sai người của bản thân vậy.”

Cô nhẹ nhàng vut ve Chi Chi, ánh mắt có phần hâm mộ: “Như Chi Chi tốt biết bao, sẽ không yêu phải người khác, cũng vĩnh viễn không cần vì đàn ông mà đau lòng.”

Cô buông lời cảm thán: “Đàn ông ấy mà, đúng thật là không có gì tốt đẹp cả!”

Lời này có hơi vơ đũa cả nắm...

Thế là Mạc Linh Chi phản đối ngay: “Auu...” Cô trừng đôi mắt thâm quầng, ngẩng đầu lên.

Nói bậy! Người nhận nuôi của cô rất tốt đấy!

Hạ Vân Trù là người đàn ông tốt, là người rất rất tốt!

Cam Vũ Quyên như hiểu được cô có ý gì nên nhịn không được mà lắc đầu: “Hạ tổng đối xử với em rất tốt. Thế nhưng Chi Chi à, em là cún con, không thể so sánh với quan hệ của người với người được.”

Mạc Linh Chi nghi hoặc.

Cam Vũ Quyên: “Bây giờ chị giải thích thì em cũng không hiểu được đâu. Hạ tổng sớm muộn gì cũng phải cưới vợ, tới lúc đó em phải cố gắng hòa hợp với vợ anh ta. Nếu như vợ anh ta đối xử với em không tốt thì nhất định phải nói cho Hạ tổng đấy, vì Hạ tổng có thể nghe hiểu được em.”

Hơn nữa, Hạ tổng còn đối xử với Chi Chi tốt như vậy, sau này dù cho có phụ nữ bên cạnh thì với cái tính cách lạnh lùng của anh thì người phụ nữ kia cũng chưa chắc đã quan trọng bằng Chi Chi.

Mạc Linh Chi: “Au?” Vợ gì cơ?

Cô càng thêm mông lung khó hiểu.

Tiếp xúc với Chi Chi đã lâu nên tuy không hiểu rõ hết ý của cô nhưng Cam Vũ Quyên vẫn có biết được chút ít. Cô ấy xoa đầu Chi Chi.

“Vợ chính là người cùng đi với Hạ Vân Trù nửa quãng đời còn lại, luôn bên cạnh anh ta. Có thể là anh ta đối xử với em rất tốt, thế nhưng chưa chắc người vợ kia đã đối xử tốt với em đâu. Vậy nên, cố gắng hòa hợp, nếu không được thì phải tìm Hạ tổng đấy nhé.”

Mạc Linh Chi trừng lớn mắt.

Người đi cùng anh sao có thể là người khác được chứ?!

Gương mặt của cục bông tròn giận dữ, lông dựng hết lên, hiện rõ sự không vui vẻ. Thậm chí còn muốn “bàn luận” với Cam Vũ Quyên.

Cô cả giận nói: “Auu!!”

Cam Vũ Quyên bất đắc dĩ: “Em không vui khi nói tới chuyện này sao? Thế nhưng Hạ tổng còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ phải tìm bạn gái rồi cưới vợ. Em chỉ là cún nên đừng chiếm hữu mạnh như vậy...”

Cô nói những lời này là vì muốn tốt cho Chi Chi, thích một người hay thích một con thú cưng đều là dựa trên tiền đề là làm hài lòng đối phương. Nếu Chi Chi cứ có tư tưởng chiếm hữu cao như vậy thì tới ngày nào đó Hạ Vân Trù muốn kết hôn, đó sẽ không phải là chuyện tốt đối với Chi Chi.

Thậm chí là có thể sẽ phá tan đi tình cảm giữa Chi Chi với Hạ Vân Trù.

Nhận định của Cam Vũ Quyên lúc này là tình cảm của đàn ông rất nông cạn.

Nhưng Chi Chi vẫn muốn lý luận thêm.

Lúc này, cách đó không xa có tiếng người gọi: “Chi Chi! Chi Chi! Nhóc ở đâu?”

Là Hạ Vân Trù.

Cam Vũ Quyên lập tức ôm Chi Chi lên, cô lau sạch nước mắt rồi nhẹ nhàng xoa đầu Chi Chi: “Đúng là không nỡ buông em ra mà!”

Thấy cô ngẩng đầu nhìn, khóe miệng Cam Vũ Quyên dần lộ ra nụ cười, giọng nói càng thêm dịu dàng.

“Chị không sao nữa rồi, khóc một hồi xong thì bà đây chuẩn bị cắt đứt với tên kia đây! dù là cho anh ta tài nguyên thì với cái tính cách đó, anh ta cũng không lăn lộn được trong giới đâu. Chị đây chờ xem kết cục của anh ta!”

Cô cắn răng nói, có vẻ là vì mới khóc nên hốc mắt vẫn còn hơi ướt, thế nhưng lại lộ ra ánh sáng rõ ràng, khác hẳn với bộ dạng thảm thương hồi nãy.

Cô còn cúi đầu cọ vào Chi Chi, giọng nói nhẹ nhàng: “Chi Chi, em đúng là có tác dụng chữa lành mà!”

Mạc Linh Chi: “???”

Vẻ mặt chết lặng.

Rồi...

Rốt cuộc là cô đã làm được cái gì?

Bởi vì vẻ mặt này của cô mà Cam Vũ Quyên hồi nãy còn buồn rầu cũng không nhịn được mà bật cười. Cô ấy xoa đầu cô nhưng không nói gì.

Chi Chi không biết, khi mà tâm trạng không tốt lại gặp được người có thể trút bầu tâm sự, an tĩnh ở bên nghe, có cục bông tròn tròn để xoa bóp...

Đã là cách giải sầu rất tốt rồi!

Dù sao thì Chi Chi cũng đã kiên nhẫn nghe cô nói lâu như vậy.

Vào lúc Mạc Linh Chi còn đang ngây ra, Hạ Vân Trù đã đi tới trước mặt cô. Thấy bộ lông của cún con nhà mình rối tung, anh hơi nhăn mày lại.

Ánh mắt nhìn về phía Cam Vũ Quyên không thân thiện cho lắm, còn có ý trách móc.

Cam Vũ Quyên: “Xin lỗi Hạ tổng, nhất thời thất lễ.”

Cô nhanh chóng bổ sung thêm: “Tôi có thể đưa em ấy đi tắm rửa sạch sẽ!”

Hạ Vân Trù duỗi tay, ôm Chi Chi vào lòng mình rồi lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi tắm cho em ấy là được rồi.”

Nói xong, anh gật đầu với Cam Vũ Quyên rồi ôm Chi Chi, xoay người rời đi.

Mạc Linh Chi ghé người lên vai anh, vẫy vẫy chân với Cam Vũ Quyên.

Cam Vũ Quyên cười cười, cũng vẫy tay với Chi Chi.

- --

Quay về phòng, Hạ Vân Trù tắm lại cho Chi Chi lần nữa.

Cún con nằm trên giường, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, hiển nhiên là đang tìm camera.

Hạ Vân Trù: “Không có camera đâu, anh tắt hết rồi.”

Anh ngồi xuống giường, nhìn Chi Chi

Chi Chi lập tức co người lại.

Hạ Vân Trù nhanh mắt nhanh tay, dùng chăn bọc Chi Chi lại. Không mất bao lâu, cục bông nhỏ đã bị biến thành cái chả giò bị bọc kỹ, cọ tới cọ lui mới tìm thấy đầu ra.

Hạ Vân Trù thở dài một hơi.

Từ cuộn chả giò, Mạc Linh Chi thò đầu ra. Bởi vì đột nhiên bị úp chăn lên nên gương mặt cô hơi ửng hồng vì thiếu khí, đầu tóc rối loạn, hơn nữa còn để lộ ra bờ vai trắng nõn...

Hạ Vân Trù lặng lẽ rời tầm mắt đi.

Sau đó cố gắng ổn định lại hô hấp, làm dịu lại từng hơi thở dc để bản thân giữ được bình tĩnh.

Mạc Linh Chi: “Hạ Vân Trù, tôi muốn làm vợ anh!”

Hạ Vân Trù: “???”

Trong nháy mắt, tất cả sự bình tĩnh và lý trí mà anh muốn duy trì đều sụp đổ.

Anh đột nhiên quay sang nhìn cô, đồng tử hơi co lại, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

Lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Em nói gì cơ?”

Vẻ mặt Mạc Linh Chi rất nghiêm túc, cô đáp: “Hạ Vân Trù, tôi muốn làm vợ anh!”

Không phải Cam Vũ Quyên nói là làm vợ thì có thể ở bên nhau cả đời hay sao?

Cô ấy nói cô là cún nên không làm vợ được, thế thì cô ấy sai rồi. Cô cũng có hình người, có thể làm vợ.

Hạ Vân Trù: “...” Xem ra không phải là anh nghe nhầm.

Anh hít sâu một hơi, hô hấp cũng bắt đầu thay đổi.

Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, vươn tay ra. Bởi vì động tác này mà khiến chăn tuột xuống một đoạn, Hạ Vân Trù lập tức theo phản xạ mà kéo lên, vén lại thật kỹ.

Mà lúc này, Mạc Linh Chi bắt đầu đếm ngón tay nói: “Làm vợ thì có thể ở bên anh mãi mãi, còn có thể ngủ cùng anh nữa. Anh đừng tìm người khác làm vợ, đừng ở bên người khác, cũng đừng ngủ với người khác, có được không?”

Hạ Vân Trù: “...”

Cô có thể đừng dùng vẻ mặt đơn thuần để nói ra những lời như vậy được không?!

Tuy rằng, vô tình đã khiến tim anh đập nhanh hơn.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi rồi thở dài, sau đó bình tĩnh nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, nhanh đi ngủ thôi.”

Mạc Linh Chi nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Người nhận nuôi, anh để tôi làm vợ anh đi!”

Hạ Vân Trù trực tiếp nằm xuống, chèn chăn lại cho cô rồi trở mình: “Biến thành cún đi, ngủ thôi!”

“Hạ Vân Trù!” Giọng điệu của Mạc Linh Chi rất đáng thương.

Hạ Vân Trù hết cách với cô nên chỉ đành nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Nhưng Mạc Linh Chi lại biết thừa là anh chưa ngủ! Cô xích người tới, học dáng vẻ như ngày thường mà cọ đi cọ lại: “Hạ Vân Trù, đồng ý đi, được không?”

Hạ Vân Trù: “...”

Hai tai anh đã đỏ bừng lên, tay nắm chặt.

Lần đầu được người ta “cầu hôn”, thế nhưng đáng tiếc đó lại là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì cả!

Nghĩ tới việc cô không hiểu gì, nghĩ tới việc cô sẽ trường sinh bất tử, lng nguc Hạ Vân Trù lại quặn đau, sắc đỏ trên gương mặt cũng rút dần đi, biến thành trắng xanh.

Mạc Linh Chi thấy cách “cầu xin” này vẫn không được nên cũng hầm hừ nằm xuống, quay lưng về phía anh.

Người nhận nuôi xấu xa quá đi thôi!

Vất vả lắm mới để anh đồng ý cho ngủ cùng, vậy mà còn phải biến thành cún mới chịu cơ!

Anh cứ khăng khăng rằng cô không thể biến thành hình người để ngủ với anh được, đây còn không phải là vì cô không phải vợ anh hay sao?

Nhưng cô nói cô muốn làm vợ anh, anh vậy mà cũng không chịu!

Người nhận nuôi quá là xấu xa!

Mạc Linh Chi thở phì phò, nhưng mà giận dỗi một hồi xong không có ai dỗ thì cô lại nhịn không được mà xoay người: “Người nhận nuôi, hôm nay người kia nói cho tôi nghe rất nhiều thứ, cô ấy có vẻ đáng thương lắm.”

Cô hơi ngừng một chút rồi lại hỏi: “Cái gì thì được gọi là ảnh khiu gợi thế?”

Hạ Vân Trù mở to mắt.

Chỉ cần Chi Chi không nói tới chuyện hồi nãy thì anh cũng không định giả vờ ngủ nữa.

Hạ Vân Trù khẽ nhíu mày, ảnh khiu gợi? Là ý gì? Cam Vũ Quyên bị người ta chỉnh à?

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một cái tên.

Trần Dương.

Đã lâu rồi không thấy Trần Dương nữa, bọn họ chia tay rồi?

Hạ Vân Trù giải thích: “Chính là những bức ảnh chụp mà không mặc đồ.”

Mạc Linh Chi trừng lớn mắt: “Ảnh chụp không mặc đồ bị người khác nhìn thấy thì sẽ xấu tới vậy sao?”

Cam Vũ Quyên khóc lóc thảm thiết như thế, hơn nữa… hình như xử lý cũng hơi khó?

Hạ Vân Trù nghĩ tới việc thường ngày cô không cố kỵ chút nào thì gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, cực kỳ không tốt! Em nhìn phản ứng của Cam Vũ Quyên là biết đó, nếu để ảnh bị lộ ra ngoài thì cô ấy sẽ bị người người chế giễu, dùng lời nói để khinh thường nhục mạ.”

“Xấu vậy cơ à?!” Mạc Linh Chi vẫn chưa khỏi kinh ngạc.

Hạ Vân Trù lại gật đầu tiếp: “Đúng vậy, mọi người trên thế giới này không phải ai cũng tốt đâu, sẽ luôn có một số người lợi dụng chuyện này để bôi xấu người khác. Vậy nên đừng có tùy tiện mà không mặc đồ trước mặt người ngoài nghe chưa, người ta sẽ nghĩ em bị điên đấy!”

Mạc Linh Chi lẳng lặng nắm thật chặt tấm chăn.

Nghĩ tới trước mặt mình chỉ có Hạ Vân Trù thì mới yên tâm hơn.

Hạ Vân Trù: “Sau này có biết chú ý hơn chưa?”

Mạc Linh Chi gật đầu như giã tỏi.

Sau đó cô cực kỳ tức giận nói: “Trần Dương kia xấu xa quá, vậy mà lại muốn để lộ ảnh khiu gợi ra ngoài để Cam Vũ Quyên bị người ta giễu cợt, đúng là đáng giận!”

Hạ Vân Trù gật đầu: “Ừm, loại chuyện này, đúng thật là ghê tởm.”

Mạc Linh Chi nghĩ tới lời cảm ơn của Cam Vũ Quyên, nghĩ tới những giọng nước mắt nóng hôi hổi kia của cô ấy thì nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Cam Vũ Quyên bị người kia bắt ép đấy, thật sự là rất rất quá đáng luôn! Người nhận nuôi, anh có thể giúp cô ấy được không?”

Hạ Vân Trù không chần chừ gì mà gật đầu đáp luôn: “Ừm, có thể.”

Anh hơi ngừng lại chút, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: “Chi Chi của chúng ta đúng là người tốt… rất rất tốt đó!”

Mạc Linh Chi nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, đột nhiên cảm thấy tim mình ngày càng đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lng nguc cô...

“Người nhận nuôi cũng là người rất rất tốt nữa!” Cô nghiêm túc nói.

Hạ Vân Trù gật đầu, nhìn vào mắt cô mà luôn thấy mình như vô thức bị sa vào đó.

Đột nhiên Mạc Linh Chi ngẩng đầu lên, cánh môi mềm mại khẽ chạm vào mặt anh, đôi mắt cô cong cong như trăng non, miệng nở nụ cười tươi: “Ngủ ngon!”

Nói xong, cô biến thành cún con, nhắm hai mắt lại.

Hạ Vân Trù sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nâng tay lên, khẽ chạm vào gò má nóng rực của mình.

Mặt anh đỏ bừng lên, hai tai cũng như nhỏ ra máu, tim đập như trống trận.

Mà cạnh đó, cún con đã ngủ say.

Cả đêm nay, Hạ Vân Trù không thể ngủ ngon được. Lúc thì bật cười, có lúc thì lại không biết vì sao mà cảm thấy đau khổ. Trong tiếng hít thở đều đặn của Chi Chi, anh cứ thế ôm tâm tình phức tạp mà trải qua một đêm.

- --

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Chi Chi còn đang ngủ, Hạ Vân Trù bò dậy.

Dưới lầu, Cam Vũ Quyên cũng đang đi lên. Nhìn sắc mặt thì có thể thấy là tối qua cô ấy không ngủ ngon được, cô đã đánh tiếng với đoàn ekip trước đó, hôm nay Trần Dương sẽ tới đây.

“Chào buổi sáng Hạ tổng.” Cam Vũ Quyên chào hỏi, nụ cười có hơi gượng ép.

Hạ Vân Trù đi tới trước mặt cô, sau đó bình tĩnh nói: “Chuyện của cô, tôi có thể giúp cô giải quyết.”

Cam Vũ Quyên sửng sốt.

Hạ Vân Trù: “Là yêu cầu của Chi Chi.”

Cánh môi của Cam Vũ Quyên mấp máy, hốc mắt thoáng chốc đã đỏ lên.

Hạ Vân Trù: “Không phải là giúp đỡ không công, sắp tới đây Hoa Minh có một bộ phim cổ trang và một bộ phim hiện đại, cô chọn một bộ để đóng.”

Cam Vũ Quyên không lên tiếng.

Hạ Vân Trù nhướn mày: “Không muốn?”

Cam Vũ Quyên đột nhiên lắc đầu.

Sau khi Thần Ngu sụp đổ, địa vị của Hoa Minh đã là đứng đầu giới. Có thể đóng phim cho Hoa Minh thì dù là không kèm theo điều kiện kia, chỉ cần Hoa Minh mời thì cô cũng vẫn sẽ đi.

Đây là Hạ Vân Trù đang muốn giúp đỡ cô.

Tuy rằng anh cũng chiếm được chút lợi, thế nhưng chút lợi này, thật không khác với không có gì là mấy.

“Anh… thật sự đồng ý giúp tôi sao?” Giọng nói của Cam Vũ Quyên khàn khàn.

Hạ Vân Trù: “Ừm, tôi đã đồng ý với Chi Chi rồi.”

Cam Vũ Quyên nghẹn ngào: “Cảm ơn, bộ phim sắp tới với Hoa Minh, tôi không cần tiền catse nữa...”

Tiền đóng phim của cô không hề thấp, thế nhưng so với việc để Trần Dương được lợi thì số tiền đó chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Có thể khiến cho Trần Dương ngừng làm cô ghê tởm lại thì muốn cô trả giá nhiều hơn cũng được!

Cam Vũ Quyên lại hỏi: “Anh muốn xử lý như nào?”

Hạ Vân Trù thản nhiên nói: “Lát nữa anh ta tới?”

Cam Vũ Quyên gật đầu: “Ừm, tới ngay bây giờ thôi.”

Đúng là vội vàng tới mức không chờ được nữa, khiến người khác thật buồn nôn!

Hạ Vân Trù nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Cam Vũ Quyên, xử lý rác rưởi thì không thể nói đạo lý được, đây là một chuyện có thể giải quyết được trong nửa tiếng đồng hồ mà lại bị các cô làm thành như vậy. Còn đồng ý với Trần Dương, thật, đúng là lựa chọn ngu ngốc nhất trên đời.”

Cam Vũ Quyên: “...”

Hạ Vân Trù: “Nếu quản lý của cô chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thì cô cũng chả phải người thông minh gì, còn chẳng bằng ký hợp đồng với Hoa Minh.”

Cam Vũ Quyên: “...” Thọc gậy bánh xe?

Nếu bình thường thì cô chắc chắn sẽ từ chối, vì vất vả lắm cô mới thoát khỏi được công ty quản lý.

Nhưng mà...

Lúc này Hạ Vân Trù nói vậy, sao cô lại thấy rất có lý nhỉ?

Hơn nữa...

Anh còn mắng cô ngốc!!

Cam Vũ Quyên nghiến răng nghiến lợi, cô ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là Hạ Vân Trù định giải quyết như nào!

Nửa tiếng sau…

Xe của Trần Dương đã tới sơn trang, còn nở nụ cười tươi rói...

“Vũ Quyên, anh tới thăm em!”

Anh ta mang theo nụ cười, và mộng tưởng trở thành ngôi sao mà bước vào sơn trang.

- --

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio