Editor: Mít
Đạo diễn Chương lại không nhịn được muốn tiến lên.
Nhưng mà Hạ tổng đã gật đầu, ông ta sờ tai bóp quai hàm cũng chỉ có thể chờ cách đó không xa, không dám xem mồm vào.
Phòng trực tiếp đã nổ.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp! Chi Chi có giá trị quảng cáo năm mươi triệu chỉ vì đổi lấy một con gà!!”
“Á đù, tôi cảm thấy nhà quảng cáo đau lòng chết mất.”
“Thực ra thì Hạ tổng không thiếu tiền, cũng không muốn Chi Chi quay quảng cáo, cho nên cũng có thể làm chút hoạt động công ích, giúp làng Tuyết Sơn thoát khỏi cảnh đói nghèo vươn lên trở nên giàu có hơn.”
“Ha ha ha ha ha! Lần ra mắt quảng cáo của Chi Chi lại là một con gà! Chuyện cười này tôi muốn cười cả đời!”
...
Năm mươi triệu đổi một con gà , lại thêm một chủ đề bùng nổ nữa, tiến thẳng lên đầu đề.
Cho dù là trong hay ngoài nước, trong lòng tất cả mọi người lúc này chỉ có hai chữ... Mẹ kiếp.
Nhà quảng cáo nhận được tin tức: “???”
Một con gà???
Quảng cáo cho gà, nhưng mục đích cũng chỉ đổi lấy một con gà thôi á?
Nếu nhóc đồng ý, chúng tôi có thể cho nhóc một vạn con gà!! Không, chúng tôi cho thể xây dựng cho nhóc N cái trang trại nuôi gà!!
Quảng cáo đầu tiên đó!
Chi Chi, rốt cuộc nhóc nghĩ cái gì thế, vậy mà lại làm cho một con gà!
Còn Hạ tổng nữa, Chi Chi không hiểu, anh là sếp lớn của Hoa Minh chẳng nhẽ cũng không hiểu sao?!
Năm mươi triệu đổi một con gà chủ đề này làm toàn bộ cộng đồng mạng khiếp sợ và đau lòng, màn hình trực tiếp đã kín bình luận, đạo diễn Chương ôm ngực đau lòng ở cách đó không xa.
Nhưng mà...
Ông lão trưởng thôn lại bình tĩnh vung tay: “Ôi chao, mấy con gà thì quảng cáo cái gì, không cần cũng được mà.”
Đạo diễn Chương: “...”
Ông à, ông biết cái này giá trị quảng cáo là năm mươi triệu không?
Ông ta quay lưng lại, không đành lòng nhìn cảnh này.
Hạ Vân Trù ôm Chi Chi, nhận lấy con gà mái già mà trưởng thôn đưa cho, anh bình tĩnh nói:
“Thực ra, đây là Chi Chi tự nguyện, tôi đều nghe theo nhóc ấy. Ông nên nuôi thêm ít gà, khoảng tối nay cảnh Chi Chi ăn gà sẽ được ghi hình riêng, nhân viên của ê-kíp sẽ đưa video cho ông xem.”
Quay quảng cáo cho gà như thế nào?
Đương nhiên là phải ăn rồi!
Chi Chi quay trực tiếp, nghe thôi đã thấy hay rồi, cô chỉ cần ăn thôi, chỉ cần quay cảnh cô ăn cũng đủ rồi.
Trưởng thôn giữ lấy cái video này, nuôi thêm nhiều gà một chút, cuộc sống sinh hoạt sau này sẽ tốt hơn một.
Vấn đề lớn nhất ở nơi này là giao thông rất bất tiện, đợi đến khi giao thông thuận lợi rồi, ông ấy nuôi thêm nhiều gà nữa là có thể bán đi rồi.
Ông lão trưởng thôn tiếp tục ngồi xổm xuống, dùng tẩu thuốc lá gõ trên đất, lắc đầu một cái...
“Mấy người trẻ tuổi bây giờ.”
Lúc này, người quay phim cũng không quên quay mặt ông ấy lên màn ảnh, để cho toàn thế giới đều có thể nhìn thấy biểu cảm không để ý lắm trên mặt ông ấy, cùng với ánh mắt tiếc nuối khi nhìn con gà của mình.
Có thể thấy được tính tình của ông ấy khảng khái, hào phòng, lấy việc giúp người khác làm niềm vui, nhưng cũng đau lòng cho gà của mình, hai biểu cảm lại không hề mâu thuẫn với nhau.
Nhà quảng cáo: “...”
Tức giận!
Đập bùm bụp lên ngực!!
Chỉ cần đưa cái quảng cáo này cho bọn họ, chắc chắc bọn họ có thể nhanh chóng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng thật sự không ngờ... lần đầu tiên quay quảng cáo của Chi Chi lại dùng để xóa đói giảm nghèo!!
Hơn nữa, người được giúp đỡ còn không quan tâm cho lắm!
Ông ơi, ông dùng một con để đổi lấy một cái quảng cáo có giá trị năm mươi triệu đó!!
Hơn nữa còn là loại có tiền cũng không mua nổi nữa!
-
Một tay Hạ Vân Trù ôm Chi Chi, một tay cầm con gà “năm mươi triệu” được thuê ở trong sân.
Anh đặt con gà dưới đất, con gà kia lập tức nhảy tung lên muốn chạy trốn.
Đạo diễn Chương không nhịn được bất ngờ thốt lên: “Mau giữ lại năm mươi triệu!!”
Ông ta vô tình đã hô lên tiếng lòng của mình.
Sau đó, con gà này có một cái tên, gọi là... năm mươi triệu.
Đạo diễn Chương không nhịn được đến gần: “Hạ tổng, anh định xử lý con gà này thế nào?”
Chỉ là một con gà bình thường, nhưng một con gà này lại có giá trị tương đương năm mươi triệu, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là con gà này đã lộ diện trước mặt toàn thể thế giới!
Nó cũng trở thành một con gà nổi tiếng.
Chỉ cần có một người thương nhân giỏi giang đồng thời hiểu biết về tính toán, chắc chắn bọn họ có thể kiếm được rất nhiều tiền từ con gà này, thời đại này có rất nhiều thứ có thể dùng mánh lới của mình để buôn bán.
Chưa nói đến những phương pháp khác, đơn giản nhất là đem con gà này đi bán đấu giá, chắc chắn cũng có không ít người ra giá.
Cho nên đạo diễn Chương nhìn Hạ Vân Trù, xem anh có bất kì kế hoạch gì đối với con gà này không.
Sau đó, Hạ Vân Trù túm cổ con gà, đi đến bên cạnh vòi nước, giơ tay chặt xuống, làm thịt con gà.
Anh ngồi ở đó, lạnh nhạt nói: “Kế hoạch à? Một nửa hầm, một nửa nướng đi.”
Đạo diễn Chương: “...”
Muốn ngất luôn.
Năm mươi triệu đó!!
Cún con cống hiến “năm mươi triệu” đứng bên cạnh rất vui vẻ nhảy lên hai lần: “Áu...”
Áu u, vừa có hầm vừa có nướng cơ à!
Tuy ăn măng xào thịt rất ngon, nhưng buổi trưa đã ăn liên tục ba lần, Mạc Linh Chi đã muốn ăn thứ khác từ lâu rồi, bởi vậy, vừa nghe thấy tiếng của Hạ Vân Trù, cô lập tức sung sướng lạ thường.
Khán giả nhìn Hạ tổng đang tự xử lý “năm mươi triệu”, lại nhìn Chi Chi đang vui vẻ bên cạnh.
Khán giả: “...”
Rơi vào im lặng.
Thực sự... làm cho người ta không nói được lời nào.
Hạ Vân Trù vẫn đang xử lý con gà, anh không thông thạo cái này lắm, cho nên vẫn nhờ ông lão trưởng thôn dạy bảo, ông ấy cũng rất nhiệt tình chỉ dạy anh cách xử lý thế nào.
Cho nên, đến chiều Hạ Vân Trù vẫn giải quyết gà và cá.
Còn Chi Chi ở trong sân chơi cầu tuyết, hôm nay không có nhiều nắng, cho nên tuyết còn chưa tan hết.
Cũng trong buổi chiều nay, có vài vị khách xuất hiện, cùng rất nhiều người hâm mộ, người nổi tiếng trên mạng, phóng viên cũng tới, thôn Tuyết Sơn vốn rất yên tĩnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt chưa từng có bởi vì sự xuất hiện của những người này.
Người hâm mộ và phóng viên đi thẳng đến nơi ghi hình của chương trình, nhưng mà còn chưa kịp đến gần đã bị đạo diễn Chương gọi bảo vệ ngăn cản.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng từ xa chào hỏi Chi Chi.
“Chi Chi…” Có fan cầm điện thoại di động hét to về phía bọn họ.
Chi Chi đang chơi bóng tuyết thì thấy tai giật giật, vội nhảy lên, đứng lên bàn giặt quần áo trong sân, nhìn về đám người đang vây xem cách đó không xa.
“A Chi Chi!!”
"Chi Chi!!"
Bọn họ đang kinh ngạc thốt lên.
Được mọi người bắt chuyện nhiệt tình như thế, gò má Mạc Linh Chi ngày một nóng lên, giơ chân về phía bọn họ vẫy vẫy.
Ngay sau đó, một tràng tiếng thét chói tai cao vui vang lên.
Mạc Linh Chi sợ đến mức rớt khỏi bàn giặt đồ.
Hạ Vân Trù còn đang cau mày nghiêm túc xử lý lòng gà, bỗng nhiên giãn lông mày nhìn cô: “Cẩn thận một chút...”
Mạc Linh Chi gật đầu.
Cô ngẩng đầu lên, vểnh tai và đuôi lên, rồi uyển chuyển đi một vòng quanh sân.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, lại nhảy lên, nhón hai chân trước nhìn về phía những người hâm mộ.
Lại một tràng tiếng hoan hô vang lên.
Mạc Linh Chi lập tức rụt đầu lại, nhưng khóe miệng lại dần dần ngoác ra.
Ôi chao, làm sao bây giờ, cô đúng là một gấu trúc quốc bảo hoàn mỹ đáng yêu!
Nhìn đi, coi như tất cả mọi người đều biết cô tự vẽ vành mắt đen thì thế nào, họ vẫn yêu thích gấu trúc quốc bảo tự vẽ vành mắt đen đấy thôi...
Cô thật đúng là, quá tự hào.
Khóe miệng Mạc Linh Chi đã mở ra một độ cong rõ ràng, đứng tại chỗ cười khúc khích.
Hạ Vân Trù bỏ gà đã xử lý sạch sẽ vào trong chiếc chậu, anh rửa sạch tay, rồi xoa đầu cô: “Không đẹp.”
“Gừ gừ ~” Cô uất ức liếc mắt nhìn anh.
Người người vẫn đang nhìn như vậy, sao phải phá hoại hình tượng của cô!
Khán giả xem livestream cười khùng luôn...
“Ha ha ha! Chi Chi thật đáng yêu!”
“Mấy người đã chụp lại dáng vẻ say sưa vừa rồi của nhóc ấy chưa?”
“A a a a a a quên chụp màn hình rồi!”
“Không sao, biểu tượng cảm xúc trên mạng đã ra mắt rồi, nhất cử nhất động của cún siêu sao đều được mọi người quan tâm! Đầu chó”
“Thật đáng yêu! Muốn nựng! Ước gì mình cũng ở đó như các bạn!
...
Lúc này ở trong phòng livestream, bởi vì con gà “năm mươi triệu” đã bị thịt, số lượng người xem lại tăng vọt, mọi người tán gẫu trong phòng cũng rất sôi nổi.
Nhưng ngay trong lúc Hạ Vân Trù chuẩn bị dẫn Chi Chi vào trong nhà, Lưu Mậu lại chạy tới hô lên...
“Chú Hạ, Chi Chi, trưởng thôn ngất rồi!!”
Mọi người đều sững sờ.
-
Đám fan và phóng viên vừa đến đã đến thẳng chỗ Chi Chi, nhưng những người nổi tiếng trên mạng và thương nhân lại đến thẳng nhà của ông trưởng thôn, đây là lý do mà ông trưởng thôn ngất mất.
Dù sao, ông trưởng thôn cũng chỉ có hai con gà.
Bọn họ đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh và những mánh lới, không thể chờ được muốn có được hai con gà này.
Ngay sau đó, nhà ông trưởng thôn bỗng nghênh đón một đám khách hàng điên cuồng.
"Một nghìn!"
"Ba nghìn!"
"Năm nghìn!"
"Mười nghìn!"
"Tôi ra giá một trăm nghìn!"
...
Trong tiếng ra giá ồn ào, ông trưởng thôn ngơ ngác nhìn về phía bọn họ, không biết tại sao bỗng nhiên gà của mình... lại đáng giá như thế.
Hơn nữa, bọn họ đang nói tới nhân dân tệ sao?
Sau đó, một người nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh và quay video đã giải thích cho ông trưởng thôn một chút về cái “năm mươi triệu” kia.
Ông trưởng thôn ngất xỉu tại chỗ.
Hạ Vân Trù: "..."
Đạo diễn Chương: "..."
Lúc nhóm người bọn họ đến, ông trưởng thôn đã tỉnh rồi, run rẩy chống đất bò dây, mặt không thể tin được mà nhìn Mạc Linh Chi.
Trong nháy mắt, ông ấy nhìn Mạc Linh Chi không phải đang nhìn một chú chó, cũng không phải nhìn một con gấu trúc, mà là nhìn… quái vật!
Năm mươi triệu!!
Năm nghìn đối với ông trưởng thôn đã là một con số rất lớn rồi, nhưng đây là năm mươi triệu...
Chỉ mới nghe qua con số đó trên TV, chưa bao giờ thật sự tưởng tượng ra con số đó!
Ông ấy nhìn Mạc Linh Chi, lại nhìn Hạ Vân Trù, giọng nói run run: “Quá... quá đắt… không, không quay được...Tôi, tôi tôi tôi tôi không thể chiếm cái lợi này...”
Nói chuyện cũng thành nói lắp rồi.
Trước đó ông ấy không hề biết đáng giá như vậy!
Nếu như biết, ông ấy thật sự không dám chiếm cái lợi này!
Hạ Vân Trù nhìn Chi Chi đứng dưới đất tò mò, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Năm mươi triệu chỉ là cái giá nhà quảng cáo đưa ra, Chi Chi không kiếm tiền dựa vào quảng cáo, cho nên nhóc ấy quảng cáo thực ra cũng không hẳn là đáng giá.”
Trước đây, vốn dĩ anh không định để Chi Chi quay quảng cáo kiếm tiền, bây giờ phát hiện cô “siêu phàm” như vậy, anh càng không thể để cô quay quảng cáo kiếm tiền.
Chung quy anh vẫn nuôi được cô, anh cũng không thiếu số tiền này.
Ông trưởng thôn còn muốn nói gì nữa, Hạ Vân Trù cắt ngang lời ông: “Chi Chi quay quảng cáo này cũng coi như quảng cáo công ích, nếu như ông băn khoăn, thì bảo người dân thôn Tuyết Sơn cùng nhau nuôi gà, chất lượng lương thực cho gà rừng phải được kiểm soát nghiêm ngặt, vậy thì mãi mãi cũng không thiếu người mua.”
Chỉ vì một cái quảng cáo nhỏ, mà cả thôn cùng nhau giàu lên, cũng coi như là Chi Chi làm việc lợi nước lợi dân.
Ông trưởng thôn há miệng, nhất thời vẫn còn băn khoăn, sau đó lại kích động.
Đi cùng bọn họ là những người hâm mộ cũng nói thêm vào.
“Trưởng thôn, chỉ cần gà của các ông được kiểm soát về chất lượng, chúng tôi chắc chắn sẽ đồng ý mua!”
“Đúng rồi, trưởng thôn, bây giờ gà chất lượng không nhiều, nếu như mọi người tự nuôi, chúng tôi cũng yên tâm, bao nhiêu tiền cũng bán được!”
“Không đúng, giờ tìm chỗ bán gà tốt hơn cũng không dễ dàng, có Chi Chi quảng cáo, đây chắc chắn là con đường kinh doanh tốt nhất!”
“Trở nên giàu có chắc chắn không thành vấn đề!”
...
Nghe thấy mấy câu này, mấy người dân làng đến đây xem cũng phấn khởi, ai cũng muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút lại kìm chế lại, mong ngóng nhìn về phía ông trưởng thôn, mong ông ấy nhanh chóng đồng ý.
Vùng núi của họ như vậy, rất khó kiếm tiền.
Chủ yếu là đồ của bọn họ không tiêu thụ được. Nếu như có thể dựa vào cái “quảng cáo” này, bọn họ nuôi gà có nguồn tiêu thụ, đây chính là niềm vui đối với cả làng.
Hơn nữa, hiện tại ở thôn Tuyết Sơn có rất nhiều người già, họ chỉ có thể dựa vào việc chăn nuôi trồng trọt mà sống, không thể đi làm công được, nuôi gà đôi khi chính là việc làm cả đời của họ, có thể kiếm tiền dựa vào cái này, quả thật là quá tốt rồi.
Ông trưởng thôn hít sâu một hơi, khuôn mặt ngăm đen nhưng vì kích động nên có chút ửng hồng.
Nhưng ông vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, sau đó quay về phía mọi người, nhìn màn ảnh, nói từng chữ một...
“Được, chỉ cần có người mua, tôi sẽ dẫn dắt người dân Tuyết Sơn nuôi gà, trước giờ chúng tôi nuôi gà như thế nào, thì bây giờ vẫn nuôi gà như vậy, thức ăn chăn nuôi cũng sẽ nuôi từ từ, nuôi gà đất! Tôi, người dân Tuyết Sơn chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng quan tâm và giúp đỡ của mọi người!”
Giọng nói của ông ấy run rẩy, nhưng cực kỳ trịnh trọng.
Trong thôn có một ông cụ có uy danh gõ một gậy xuống, nghiêm túc nói: “Đúng! Tôi ủng hộ trưởng thôn, người dân Tuyết Sơn chúng tôi sẽ cố gắng nuôi gà, nhất định không phụ lòng mọi người!”
Toàn bộ những người dân muốn nuôi gà đều đưa ra lời đảm bảo.
Bọn họ đã sống cùng nhau ở một làng, không giống với bên ngoài làng, tất cả nhà trong thôn gần như không có bao nhiêu bí mật, đối với việc làm ăn cùng nhau đi lên, bọn họ đều sẽ nghiêm túc làm việc, giám sát lẫn nhau!
Ông trưởng thôn nhìn Hạ Vân Trù và Chi Chi, vẻ mặt thành thật: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn...”
Hạ Vân Trù khẽ cười: “Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Chi Chi là được rồi, bất cứ con đường gì, chỉ cần có đường đi, thì đều có thể tạo nên giá trị, sau này, đặc sản của người dân Tuyết Sơn chắc chắn sẽ trở thành một thương hiệu”
Trở thành một thương hiệu!
Trưởng thôn nghe lời này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ông ấy đã không còn trẻ nữa, nhưng trong lòng ông vẫn nhen nhóm ngọn lửa muốn chấn hưng thôn Tuyết Sơn, ngọn lửa nung nấu làm cả người ông ấy cũng nóng lên.
Ông ấy lại nhìn về phía Chi Chi, trịnh trọng nói: “Cảm ơn Chi Chi, tất cả người dân thôn Tuyết Sơn đều cảm ơn nhóc!”
Mac Linh Chi tự nhiên giơ chân lên, nhưng vẻ mặt rất say sưa.
Ôi chao, khách sáo quá rồi.
Cộng đồng mạng xem trực tiếp: “... Phụt ha ha ha!”
Biểu hiện ra ngoài “rất sung sướng”, nhưng còn giả bộ không có gì, rồi căn bản không thể giấu đi cảm xúc.
Lúc này, người mua gà vừa ra giá hỏi: “Trưởng thôn, nhà ông còn lại hai con gà thì bán bao nhiêu tiền? Tôi vừa ra giá một trăm nghìn, chưa có ai ra giá cao hơn đâu!”
Trưởng thôn nhìn về phía người kia.
Sau đó, ông ấy hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với anh ta: “Hai con gà này tôi muốn giữ lại, ấp trứng sinh gà con, cũng phải giữ lại, để làm kỷ niệm cho thôn Tuyết Sơn, nói cho người dân Tuyết Sơn biết rằng... chỉ cần cố gắng nuôi gà, cũng có thể làm giàu.”
Từ trước tới giờ ông ấy chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: “Cho nên, tôi không bán, hơn nữa một trăm nghìn nhân dân tệ...”
Ông ấy lắc đầu một cái: “Đây đúng là trò cười, gà này không đáng giá như vậy, chúng tôi cố gắng nuôi gà, giá bán vẫn bình thường, không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Tuyết Sơn.”
Sống tại một vùng núi nghèo như vậy, nhưng ông ấy có thể kiên định từ chối bán hai con gà lấy một trăm nghìn tệ.
Tất cả mọi người có chút yên lặng, sắc mặt dường như dần có chút thay đổi.
Tiền là thứ dễ làm lay động lòng người, nhưng lại có người kiên trì đến vậy, cho dù ông ấy trông như thế nào, đều đủ để làm rung động lòng người.
Lần đầu tiên, mọi người đã bắt đầu tin tưởng rằng...
Người dân Tuyết Sơn thật sự có thể mở ra một thương hiệu mới.
-
Lúc rời khỏi nhà ông trưởng thôn, đuôi Mạc Linh Chi vểnh cao, chạy nhảy tung tăng cả đường đi.
Bọn họ đều cảm ơn cô!
Bọn họ đều nói cô đã làm một việc tốt rất lớn, cô đã giúp người dân trong thôn này!
Vừa nghĩ tới những ánh mắt nóng bỏng kia, đuôi cún con đã điên cuồng quẫy quẫy.
Ôi chao, thật là ngại quá đi.
Nhưng cô thật sự rất vui vẻ!!
Hạ Vân Trù đi phía sau, nhìn cún con nhảy nhót phía trước, anh cũng nở ra nụ cười.
Những người hâm mộ đi bên cạnh cũng liên tục nói cười gọi Chi Chi, nói mấy lời yêu thương làm cho độ cong khóe miệng cô càng ngày càng giương lên, cả người đều toát lên sự hạnh phúc, làm cho “gấu trúc” say sưa.
Lúc này, trong đám fan có một cô gái trẻ bỗng nhiên hô lên...
“Chi Chi, chị thích em! Hạ Vân Trù, em muốn gả cho anh!!”
Tiếng nói này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngay cả Hạ Vân Trù cũng nhìn cô ta, Chi Chi cũng dừng bước lại, khuôn mặt đầy tò mò.
Lúc tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, cô gái vừa hô lên đột nhiên lúng túng, lùi về sau hai bước.
Cũng vì cô ấy lùi về sau, một bé trai đứng sau cô ấy bỗng nhiên xuất hiện.
Vừa thấy bé trai nay, đôi mắt đen láy của Chi Chi bỗng nhiên rung lên.
- -------------------