Editor: Mâm Xôi.
Đặc biệt những nhân viên đứng vây xem phía sau kia, đăng ảnh lên weibo khiến người khác không nhận rõ được đâu mới là gấu trúc, đâu mới là Chi Chi!
May là đầu của cô khá nhỏ, mà những nhóc gấu trúc mới lớn cỡ cô thì lại hiếm khi được thả ra sớm.
Cư dân mạng được phen cười khùng.
Livestream lúc này đã kết thúc nên những dân cư mận còn lưu luyến Chi Chi chỉ đành dựa vào các topic trên mạng để xem tình hình của cô. Vậy nên đã dẫn tới chủ đề về cô lên hot search, nhiệt độ không kém với khi livestream là bao! Thậm chí còn nhiều hơn!
Lúc thì là Chi Chi vào khu gấu trúc, lúc thì là Đoán thử xem đâu là Chi Chi.
Lần nữa khiến người không nhịn được mà cảm thán…
“Quả đúng là cún hot search có khác!”
Mà “nhà ngoại giao động vật cún hot search” khiến bọn họ ngưỡng mộ, cảm thán không thôi, lúc này đang mang vẻ mặt rất là chết lặng
Cô bị nhóm gấu trúc vây quanh.
Mấy tên nhóc to xác này khá là tò mò về cô, lại thêm trước nay là quốc bảo nên muốn làm gì cũng tùy ý, bọn chúng tò mò xong thì bắt đầu động tay...
“Nhóc con”
Mạc Linh Chi: “...”
Một con gấu trúc khác mò tới, muốn túm Chi Chi đi. Mấy con gấu trúc lớn ở cạnh xảy ra tranh chấp, từng thân hình to to mập mập kia không giữ thăng bằng được mà ngã lăn ra đất.
Còn khiến Chi Chi ngã lăn theo.
Mạc Linh Chi: “....” Quốc bảo vậy mà lại là đám nhóc khờ khạo này sao?!
Đám gấu trúc anh đẩy tôi, tôi đè anh trên đất vẫn còn đang rất phấn khích.
“Là tên nhóc con!”
“Oa, nhóc con này trông đáng yêu thế, thơm quá trời à!”
“Tớ thích mấy đứa nhóc thơm thơm nhất, còn thơm hơn cả sữa Bồn Bồn nữa, tớ muốn đứa nhóc này!”
“Nhóc con là của tớ, nhóc con là của tớ!”
“Của tớ chứ, các cậu tránh ra!”
...
Vì nhóc con mà chúng nó lao vào “oánh nhau”.
Tất nhiên, cách thức mà chúng nó dùng để “oánh nhau” chính là anh huých tôi, tôi tông vào anh.
Cuối cùng, có một con gấu trúc thoát được vòng vây, tới gần chỗ Mạc Linh Chi. Nó nghiêng nghiêng đầu, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
“Nhóc con, sao nhóc lại có chút khang khác thế nhỉ?”
Mạc Linh Chi: “!!!” Vậy mà bây giờ mới phát hiện ra sao!!
Có lẽ nào, cô căn bản không phải từ cún giả dạng thành, mà vốn dĩ đã là gấu trúc quốc bảo rồi.
Chỉ có mấy con người kia thấy cô không có quầng thâm mắt, hành động không giống với gấu trúc bình thường, khẩu vị cũng không giống nên mới nhận định cô là cún chăng?
Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi nhìn về phía nhóm người.
Vậy nên, có cần nói sự thật cho bọn họ biết hay không đây?
Lúc này, con gấu trúc vừa mới lại gần kia cho cô một cái ôm thật mạnh mẽ, kéo cô đi qua một bên, không khỏi phấn khích.
“Kệ đi, không giống thì không giống thôi. Nhóc thơm như vậy, tớ thích nha!”
“Nhóc con! Nhóc sống cùng tớ, tớ cho nhóc ăn cây trúc!”
Mạc Linh Chi: “???”
Cô từ chối, giãy đành đạch: “Không!! Tôi không muốn sống cùng các cậu đâu!”
Cô đột nhiên tránh thoát, lui về sau vài bước. Lúc nhìn thấy bộ lông trắng của gấu trúc hơi bị dơ kia, cục bông trắng đen cảm thấy cả người không được tốt cho lắm.
Trời ạ, sao lại dơ vậy!!
Gấu đen ở ngoài tự nhiên cũng bị dơ, nhưng lông đó đen nên không có nổi bật rõ như gấu trúc có lông trắng.
Chi Chi mỗi ngày đều phải tắm táp không nhìn nổi nữa, không chịu cho nó tới gần: “Đừng ôm tôi! Các cậu nên đi tắm đi!!”
Một con gấu trúc khác vừa mới tới gần cô được chút nghe vậy thì ngây ra, mông lung hỏi:
“Sao lại phải tắm rửa chứ?”
“Chúng ta không thể tắm rửa thường xuyên đâu, nhóc con quá là sạch sẽ rồi, lăn cùng chúng tớ vài vòng là sẽ giống nhau rồi.”
Mạc Linh Chi: “... Tôi từ chối! Tôi muốn rời khỏi đây!”
Một tên to xác lần nữa làm cô ngã xuống, dùng mặt cọ cọ vào người nhóc con thơm nức rồi nói.
“Nhóc đi đâu chứ? Gấu trúc thì nên sống ở đây, chúng mình không thể ra ngoài đâu. Nhóc với chúng tớ giống nhau, đi thôi, chúng ta đi ăn cây trúc đi!”
Mạc Linh Chi: “....” Sống ở đây? Ăn cây trúc?
Cô càng giãy giụa điên cuồng hơn: “Không! Chúng ta không giống nhau! Tôi không phải gấu trúc! Tôi là cún con, tôi không phải gấu trúc!!”
So với nhóm gấu trúc sống ở đây ăn cây trúc thì cô cảm thấy vẫn nên làm cún con thì tốt hơn.
Dù sao thì giờ cô cũng đã là “nhà ngoại giao động vật”
Lúc làm cún con có người nhận nuôi, có các loại đồ ăn ngon, còn có thể tắm rửa mỗi ngày...
Cô không thèm làm gấu trúc đâu!!
“Au!” Tôi là cún, không phải gấu trúc, mau thả tôi ra ngoài đi!
Một con gấu trúc ở bên cạnh cũng mò tới, tặng cho cô một cái ôm nhiệt tình: “Nhóc con nho nhỏ, chắc là chưa ăn được cây trúc đâu, đi nào nhóc, tớ dẫn cậu đi uống sữa Bồn Bồn.”
Mạc Linh Chi ngây người.
Sữa Bồn Bồn đấy nha....
Hạ Vân Trù từng cho cô uống rồi, đúng thật là khá ngon, sáng nay mới ăn mình cháo nên bây giờ cô đã đói bụng mất rồi.
Hay là… trước tiên cô cứ làm gấu trúc để uống xong sữa Bồn Bồn rồi lại làm cún sau?
Vậy là, Mạc Linh Chi không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để nhóm gấu trúc đang phấn khích kia kéo đi uống sữa.
Quần chúng vây xem được phen cười ngặt nghẽo.
Nhân viên chăm nuôi gấu trúc và nhóm nhân viên khác lấy di động ra, vừa cười vừa chụp ảnh và quay video lại.
Má ơi, đùa vui thật sự!
Cả ngày không làm gì, chỉ nhìn chúng nó thôi cũng thấy thỏa mãn rồi!!
Người của Tổng cục Lâm nghiệp đang đứng cạnh Hạ Vân Trù cũng cười: “Hahaha, Chi Chi thật đáng yêu quá, cũng giống gấu trúc nữa!”
Người phụ trách vườn bách thú Thủ đô gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu Chi Chi là gấu trúc thì chỗ này của chúng tôi lại có thêm một tên nhóc đáng yêu tột độ rồi!”
Hạ Vân Trù: “...”
Giờ phút này, anh và Mạc Linh Chi đều có chung một ý nghĩ: “Không, cô là cún con, không phải gấu trúc, không có nếu như!”
Vẫn là cún con theo chân anh ra ra vào vào tốt hơn.
Nói tới Chi Chi...
Anh nghĩ, sau khi về phải nói chuyện tử tế với cô mới được.
Dù là cái đầu của đứa nhóc này mãi không chịu to ra, lông trên người vẫn đen huyền như cũ thì anh cũng phải tìm thời cơ trò chuyện với với nó một chút, để xem rốt cuộc là nhóc này có cái năng lực....tồn tại siêu nhiên gì.
Con nhóc này biết phép thuật không? Biết bay không?
Hạ Vân Trù vừa tự bổ não các thứ, vừa nhìn Mạc Linh Chi được đưa tới chỗ có sữa Bồn Bồn. Nháy mắt, sắc mặt anh đen lại.
Không còn nghĩ được gì nữa mà trực tiếp bước vào trong.
Đồ cún này, cái gì cũng muốn ăn!!
- --
Mạc Linh Chi ngây ngốc, vì sao mà sữa Bồn Bồn của nhóm gấu trúc với của mình… lại không giống nhau thế nhỉ?
Mùi có hơi lạ.
Có nếm thử hay không đây?
Bên cạnh có một con gấu trúc ngồi tròn vo dưới đất, đẩy đẩy người cô, vẻ mặt đầy cưng chiều.
“Nhóc con, mau uống đi, cực kỳ ngon luôn, tớ cho nhóc phần này của tớ.”
Mấy con gấu trúc khác cũng mồm năm miệng mười.
“Nhóc con, tớ cũng cho nhóc!”
“Nhóc mau uống đi, thật sự là rất rất ngon đấy!”
“Huhu, tớ cũng muốn uống đây. Sắp không nhịn được nữa rồi, nhóc con nhanh uống trước đi!”
...
Mạc Linh Chi nghe những lời này xong thì lỗ tai hơi động.
Có lẽ… thật sự ngon, nhỉ?
Không thì sao bọn nó lại thích tới vậy được?
Đối với những thứ mới lạ như này, Chi Chi rất dũng cảm để nếm thử, thế là cô nhào tới.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng uống thì đã có một bàn tay to từ sau lưng, nhấc cô lên.
Chi Chi giãy giụa: “Au!” Ai đó?! Thả người ta xuống, sữa Bồn Bồn của tôi ơi!!
Hạ Vân Trù đen mặt, cốc đầu cô một cái: “Sao cái gì nhóc cũng ăn thế?!”
Mạc Linh Chi: “...”
Vừa nghe được giọng nói của người nhận nuôi, cô lập tức bị cuống.
Cái này....
Hạ Vân Trù: “Chơi đủ rồi thì đi thôi, đưa nhóc về nhà tắm rửa.” Giọng điệu rất là ghét bỏ.
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn để anh ôm, khẽ gật đầu.
Cô nghe lời người nhận nuôi vậy.
Hạ Vân Trù xách theo cô rời đi.
Nhưng mà, nhóm gấu trúc đang nằm trên mặt đất không chịu.
Gì cơ? Có người muốn mang đi nhóc con thơm mềm mà chúng nó thích nhất, sao lại thế được?!
Nhóm gấu trúc hành động!
Bọn nó ôm đùi Hạ Vân Trù, dùng thân hình tròn vo của mình để nhào tới rồi tông vào người Hạ Vân Trù....
Tập thể gấu trúc cùng nhau hành động, tóm lại là, một đám nhóc lúc trước còn lười biếng tột độ bấy giờ đều tràn ngập lòng mong muốn… cướp lại nhóc con!
Vậy là, Hạ Vân Trù bị mấy đứa nhóc “mập mạp” vồ ngã.
Người của Tổng cục Lâm nghiệp và người phụ trách vườn bách thú không khỏi sửng sốt, bọn họ hoảng hốt gọi: “Cậu Hạ!”
Hạ Vân Trù: “???”
Anh mang vẻ mặt chết lặng ngã trên đất, có một đứa to xác đang đè lên người anh, đứa khác thì nhân cơ hội đó túm Chi Chi ra khỏi ngực Hạ Vân Trù.
Trong nháy mắt, gương mặt anh tái đi.
Nhưng mà...
Quần chúng vây xem được phen cười khùng, video được đăng lên lại thành hot search khiến cư dân mạng cũng không nhịn được cười.
“Hahaha, lần đầu tiên Hạ tổng có biểu cảm như này, cười chết tôi!”
“Mấy cục tròn tròn như này đúng thật là sự tồn tại đáng yêu nhất trên đời mà! Chi Chi cũng tròn như vậy đấy!”
“Hahaha, cười điên mất, Hạ tổng, anh cũng có ngày hôm nay sao!”
“Bọn gấu trúc làm được chuyện mà chúng ta vẫn luôn muốn làm kìa… ám sát Hạ tổng, giành lại Chi Chi!”
“Ám sát Hạ tổng! Giành lại Chi Chi!”
....
Và tất nhiên, bọn gấu trúc không thể cướp Chi Chi đi được.
Dù sao thì cô cũng là cún con thuộc về Hạ Vân Trù.
Ngay cả người phụ trách của vườn bách thú có muốn giữ cô lại thì cũng sợ là không có tư cách đó.
Đây là lần đầu tiên đám gấu trúc dán lên rào chắn, ánh mắt trông mong nhìn theo bóng người rời đi, bọn chúng không ngừng lay rào chắn mà gọi.
“Nhóc con!!”
Mạc Linh Chi quay đầu lại, vẫy tay: “Tôi thật sự không phải gấu trúc đâu, tôi sẽ còn tới thăm mọi người nữa, tạm biệt nhé!”
Đừng có không nỡ như thế!
Đám gấu trúc ngây người, ánh mắt vẫn trông mong nhìn theo cô.
Mạc Linh Chi không nhịn được cảm thán, aizzz, cô đúng là một đứa nhỏ khiến người ta yêu thích mà. Nhìn xem, quốc bảo còn xem cô như bảo bối, quyến luyến cô như vầy luôn kìa!
Sự hấp dẫn chết tiệt này!
Lúc này, để dỗ dàng nhóm gấu trúc, nhân viên đã đem ra rất nhiều cà rốt và các loại đồ ăn vặt cho gấu trúc, thuận tiện còn đem ra cả một con gấu trúc nhỏ.
Ngay tức khắc...
Nhóm gấu trúc xoay người, ăn đồ ăn, vây quanh để nhìn nhóc con mới ra kia.
Còn tên nhóc con thơm nức hồi nãy?
Ồ...
Không phải là nhóc ấy bảo sẽ lại tới thăm bọn chúng à?
Mạc Linh Chi được chứng kiến toàn bộ: “....”
Cô thở phì phò xoay người, trừng to đôi mắt đen láy.
Đám tồi này!
Hạ Vân Trù sờ đầu cô, một người một pet đi ra khỏi vườn bách thú.
Sau đó, bọn họ từ hồi nãy bị gấu trúc vây quanh, giờ lại bị mọi người bao lại. Trước mặt là một nhóm phóng viên, không ngừng chĩa micro qua...
“Hạ tổng, có thể phỏng vấn anh một chút được không ạ?!”
Hạ Vân Trù: “Không thể.”
Một phóng viên khác: “Hạ tổng! Về việc Chi Chi lại hot, anh...”
Vẻ mặt Hạ Vân Trù vô cảm, nhanh chân đi từng bước lớn về phía trước.
Dù là phóng viên có hỏi như nào thì anh cũng không đáp lại một câu.
Lúc này, đột nhiên có micro hướng tới bên miệng Chi Chi. Người phóng viên kia hỏi: “Chi Chi! Xin hỏi, nhóc có cảm nhận gì sau khi trở thành “nhà ngoại giao động vật” hay không?”
Các phóng viên khác: “...?” Hỏi một con cún?
Nhưng mà sau khi Mạc Linh Chi định thần lại, cô đột nhiên lên tiếng: “Au!”
Khóe miệng cô nâng lên, dù là người khác không nghe hiểu nhưng thấy được biểu cảm này thì cũng biết được câu trả lời của cô, đó là… khá hài lòng.
Nhóm phóng viên sợ ngây người.
Vậy là vô sô micro lại hướng tới trước mặt Mạc Linh Chi, câu hỏi liên tục được đưa ra...
“Chi Chi, nói thêm nữa đi!”
“Sao nhóc lại nghĩ tới việc dẫn một nhóm động vật ra ngoài?”
“Đó là do nhóc đang hoàn thành công việc của mình sao?”
“Nhóc có cảm tưởng gì khi trở thành hiện tượng toàn cầu và trở thành một chú cún quốc bảo hay không?”
...
Mạc Linh Chi trợn tròn mắt.
Nhiều vấn đề vậy à...
Trả lời như nào được đây?!
Cũng may là bảo vệ của vườn bách thú đã tới, che chở cho họ đi tới chiếc Maybach đang đỗ ở phía trước.
Mà sau lưng phóng viên, vẫn còn vô số fan của Chi Chi.
“Chi Chi!” bọn họ lớn tiếng gọi.
Mạc Linh Chi nhìn qua, mở to mắt nhìn. Sau đó dùng sức bò lên vai Hạ Vân Trù, ôm đầu anh rồi đứng ở chỗ cao nhìn sang phía đó.
Các fan cầm… đồ cổ vũ!
Bọn họ giơ cao băng rôn, tranh lớn mà trên đó toàn là gương mặt của Chi Chi, còn có đủ loại ảnh, poster, liếc mắt nhìn qua cũng khiến người.... và cún đều kinh sợ.
Khẩu hình miệng của Mạc Linh Chi mở to như hình chữ “O”.
Một lát sau, cô thử thăm dò, nâng chân lên vẫy vẫy.
Sau đó....
“Aaaa!! Chi Chi!!”
“Chi Chi, tôi yêu em!!”
“Chi Chi đáng yêu quá!! Chi Chi, chị yêu nhóc!”
“Nhóc con, mama luôn luôn yêu con!!”
....
Âm thanh phấn khích vang lên rần rần, khiến Mạc Linh Chi hơi rụt đầu, sau đó lại không nhịn được mà tiếp tục xem tiếp.
Càng xem, cái đuôi cô lại càng đứng thẳng, hai lỗ tai cũng dựng lên. Hai mắt to tròn, khóe miệng dần giương lên.
Ai ya, thích cô tới vậy à.
Chà, khiến cô xí hổ quá.
Vào lúc lông trên người cô gần như được bao phủ bởi lớp hồng phấn thì Hạ Vân Trù lại xách cổ cô xuống, ôm vào lòng rồi đem cô cùng lên xe.
Hạ Vân Trù: “Đừng tự sướng nữa, nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi ăn cơm.”
Mạc Linh Chi: “Áu u.” Không thể để người ta hưởng thụ thêm chút được à?
Xe bắt đầu lăn bánh, tiếng hò reo lùi dần về sau.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, sau đó quay sang phía Hạ Vân Trù, trừng mắt với anh một cái: “Áu!”
Anh không thể độc tài như vậy được, tôi cũng có chức “quan” đấy nhé, còn có cả tiền lương nữa.
Tôi không chỉ nuôi sống được bản thân mà có khi sắp nuôi được anh luôn rồi đấy!
Tôi chính là “nhà ngoại giao” có lương tệ một tháng nè!
Tôi có địa vị, không hoàn toàn phụ thuộc vào anh, anh không thể bá đạo như vậy được!!
Tôi muốn kháng nghị!!
Hạ Vân Trù: “...” Khóe miệng anh run rẩy.
Con nhóc này, từ sau khi có chức “quan” cái là tưởng bở tới thế luôn à.
Không đả kích nó không được rồi.
Anh lạnh mặt: “Nhóc biết một tháng được tệ tiền lương có nghĩa là gì không?”
Chi Chi đang kiêu ngạo thì thoáng chốc ngẩn ra, ánh mắt mông lung.
… ý là sao? Chẳng nhẽ không phải có nghĩa là cô có thể tự nuôi sống bản thân rồi hả?
Như nhớ tới cái gì đó, cô nhìn anh hỏi: “Au ô?”
Đúng rồi người nhận nuôi, mỗi ngày tôi ăn cơm hết nhiều tiền không? Tiền lương của tôi đủ chứ?
- --