Editor: Mít
Nhìn chó con ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Ức, để mặc anh ta vut ve, Hạ Vân Trù bỗng nhiên cảm thấy một ngọn lửa bốc thẳng lên trán, hai mắt anh đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy.
Một ngôi sao đang kể chuyện cười ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Vân Trù thì bỗng nhiên ngừng lại.
Những người khác cũng đều nhìn theo tầm mắt của cô ta nhìn sang, tất cả đều nhìn thấy sếp đang đứng ở cửa.
Trương Diệu Vi nhìn mặt than của anh, cô ấy vô thức giơ tay lên, chột dạ nói: “Tôi không cho Chi Chi ăn đồ nhóc ấy không thể ăn đâu!”
Hạ Vân Trù không quan tâm đến cô ấy.
Đương nhiên, đó không phải là vì Chi Chi ăn quà vặt mà tức giận.
Mạc Linh Chi nhìn thấy Hạ Vân Trù thì nhếch môi: “Áu!” Người nhận nuôi!
Cô hào hứng muốn chạy về phía Hạ Vân Trù, lại bị Tô Ức trói chặt lại, anh ta lại nhẹ nhàng tiếp tục xoa đầu cô, tiện tay lấy một miếng khoai tây chiên đút cho cô.
Chó con vô thức nghiêng đầu, há miệng cắn.
Ngay lập tức, mặt Hạ Vân Trù càng đen.
Mạc Linh Chi chột dạ rụt cổ lại, trừng mắt nhìn Tô Ức: “Áu?” Làm gì vậy, sao còn không buông ra đi?!
Tô Ức không buông tay, cười nhìn về phía Hạ Vân Trù: “Hạ tổng, buổi trưa tốt lành.”
Ngón tay tinh tế thon dài vẫn xoa đầu chó con.
Hạ Vân Trù bước đôi chân dài lại gần, chậm rãi đi tới, mặt không hề có cảm xúc, giọng nói của anh bình tĩnh: “Sao anh lại ở đây? Hoa Minh là nơi không hẹn trước mà có thể tới sao?”
Câu sau đó anh nhìn về phía trợ lý Cao nói.
Trong lòng trợ lý Cao căng thẳng, ảnh hậu Văn Nhứ Ngữ nhẹ nhàng nói: “Việc này… là tôi dẫn cậu ấy đến đây, Tô Ức có chuyện lớn muốn thương lượng với Hạ tổng, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt đối với Hoa Minh… nên mới dẫn cậu ấy đến.”
Hạ Vân Trù nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng, anh không nói thêm gì nữa, chỉ vừa nhìn chó con, giọng nói lại sâu kín: “Đồ ăn vặt đâu? Ăn có ngon không?”
Người nhận nuôi tức giận rồi.
Chó con lập tức điên cuồng giãy dụa, thậm chí bởi vì sốt ruột, không cẩn thận xòe móng vuốt ra.
Mu bàn tay của Tô Ức bị cào trầy xước, không nhìn thấy máu, cũng không sâu, chỉ là để lại một vệt trắng xám.
Ánh mắt của anh ta trở nên tối hẳn đi, tay chậm rãi buông ra.
Mạc Linh Chi không hề do dự chạy thẳng về phía Hạ Vân Trù, nhào vào ngực của anh.
“Áu.” Người nhận nuôi đừng tức giận!
Ngay sau đó, sắc mặt Hạ Vân Trù hòa hoãn hơn.
Nhưng lúc ôm chó con, anh vẫn nắm lấy tai của cô, trừng cô một chút: “Trước đây nhóc đã hứa với anh như thế nào? Trở về sẽ tính sổ với nhóc!”
Đứa nhóc con này nhất định phải được dạy dỗ lại!
Thế mà chỉ vì một chút đồ ăn vặt mà nằm trong ngực Tô Ức!
Rõ ràng trước đó cô còn ghét bỏ Tô Ức là “kẻ phản bội”, lại thường xuyên bị anh ta làm cho tức giận, căn bản không thèm quan tâm tới anh ta...
Mạc Linh Chi kéo khóe miệng lên lấy lòng, lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Cô cho rằng Hạ Vân Trù tức giận bởi vì cô đã ăn đồ ăn vặt, thật sự không nghĩ tới lý do là Tô Ức!
Thực ra cô không hề ghét Tô Ức, trước đó vì bị anh ta chọc ghẹo, lại bị anh ta làm cho tức giận nên mới không thèm quan tâm tới anh ta, tối hôm qua cô cũng đã “tha thứ” cho anh ta rồi.
Mặc dù bởi vì tài nấu nướng của anh ta, cùng với lời hứa lần sau sẽ làm điểm tâm thật ngon cho cô nên cô mới tha thứ.
Hạ Vân Trù ôm chó con, tâm trạng bắt đầu chuyển biến, mây đen trên mặt cũng từ từ tản ra, chỉ là khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc nào: “Tôi biết đại khái là anh muốn gì, vào phòng tôi nói chuyện đi.”
Nói xong, anh ôm chó con đi về phía phòng làm việc.
Tô Ức đứng lên, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, nhấc chân đi theo.
Những ngôi sao khác cũng quay mặt nhìn nhau, trưa hôm nay đã được chơi đùa với chó con, bọn họ cũng đã hài lòng rồi, cho nên cũng lần lượt rời đi, tiếp tục trở về với lịch trình công việc của mình.
-
Trong văn phòng.
Tô Ức: "Hạ tổng là người thông minh, chắc hẳn cũng biết tôi định nói gì, vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi.”
Anh ta kéo cái ghế đối diện bàn làm việc ra, không hề khách sáo ngồi xuống khoe đôi chân dài trong chiếc quần jean một cách thản nhiên, phơi bày toàn bộ vẻ đẹp của mình.
Đáng tiếc, lúc này trong văn phòng Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi không phải là người thưởng thức sự tồn tại của anh ta.
Hạ Vân Trù không hề nói gì, cứ thế kéo ngăn kéo ra, ném một bản hợp đồng đưa cho anh ta: “Anh xem qua đi, đây chính là hợp đồng.”
Tô Ức hờ hững hơi nhổm dậy một chút, đôi mắt hơi híp lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Ngay cả hợp đồng giữa anh ta và Hoa Minh cũng đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi!
Tô Ức nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tôi thực sự đã coi thường anh rồi, đúng là không đơn giản.”
Giọng điệu của anh ta lại không hề giống như đang nói với sếp, nó giống như giọng điệu của đàn anh đối với đàn em thì hơn, có một loại cảm giác quái dị khó nói nên lời.
Hạ Vân Trù cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta: “Anh xem kỹ hợp đồng đi, nếu muốn hợp tác với Hoa Minh, tôi không có ý muốn dày vò anh, nhưng anh cũng nên sửa lại thái độ của mình.”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng có một sự kiên quyết trong đó.
Tô Ức lại nhìn thẳng vào người đàn ông này một lần nữa, tầm mắt anh ta để ý tới chó con đang nằm trong lng nguc anh vì không hiểu cuộc nói chuyện cho nên đeo tai nghe xem phim, cả người hơi ngồi thẳng lên.
Anh ta tỏ thái độ thật lòng: “Nếu như hợp đồng không có vấn đề gì, tôi sẽ ký hợp đồng chính thức, mục đích của tôi, anh cũng phải giúp tôi đạt được.”
Hạ Vân Trù: “Đương nhiên, hợp tác cùng có lợi.”
Anh không những biết tại sao Tô Ức đến, anh còn biết rõ anh ta muốn hợp tác với Hoa Minh làm gì.
Dù sao, sắp xếp của Thần Ngu đối với Tô Ức gần đây, cùng với hợp đồng đã ký với Bạch Ngọc, ép Tô Ức nâng Bạch Ngọc lên, chỉ hành động này cũng đã nói lên tất cả rồi.
Tô Ức chính là cơ hội để Hoa Minh công kích Thần Ngu, cũng là một công cụ kiếm tiền mới của Hoa Minh, Hạ Vân Trù là một thương nhân có lý trí, không thể không chuẩn bị từ trước.
Năm trước khi biết Bạch Ngọc ký hợp đồng với Thần Ngu, lại phát hiện khi Bạch Ngọc và Tô Ức có mối ràng buộc, lúc đó anh đã quyết định làm hợp đồng.
Nhưng Hạ Vân Trù không tìm Tô Ức.
Không phải vì anh không thích Tô Ức, mà là trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, anh sẽ chờ Tô Ức tìm tới cửa, đợi anh ta chủ động.
Quả nhiên, anh đã dự đoán chính xác, đối phương chủ động tìm đến.
Tô Ức sâu sắc nhìn anh một cái, mở hợp đồng ra, càng xem biểu hiện trên mặt anh ta càng phức tạp.
Anh ta thật sự đã đánh giá thấp Hạ Vân Trù.
Người đàn ông này tuyệt đối không phải dạng tầm thường, dù cho anh còn chưa tới ba mươi tuổi.
Trong hợp đồng này mỗi một điểm đều kẹt ở chỗ mấu chốt của anh ta, làm cho anh ta không đến mức trở mặt, lại có thể đoạt được lợi ích lớn nhất, làm cho anh ta muốn đàm phán lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hạ Vân Trù vừa vut ve chó con vừa cầm bút viết, anh bình tĩnh nhìn anh ta, giống như đang chờ anh ta “đàm phán”.
Đột nhiên Tô Ức nói: “Anh cho tôi mượn Chi Chi mấy ngày, tôi có thể nhượng bộ hợp đồng này.”
Chỉ mượn chó con vài ngày, bây giờ Chi Chi đã có thân phận quốc bảo như thế này, không ai dám gây hại cho cô, còn Tô Ức lại đồng ý lùi bước trong việc đàm phán hợp đồng, nó gần như chắp tay dâng rất nhiều lợi ích lên cho anh.
Đúng là một mối làm ăn không hề lỗ vốn.
Nhưng Hạ Vân Trù cười lạnh, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo: “Thế có định ký không?”
Nói xong, anh đưa tay cầm lấy hợp đồng, ngón tay cầm lấy phần trên của hợp đồng, thần sắc lạnh lùng.
Tô Ức lại giữ chặt phần phía dưới, lắc đầu một cái cười nói: “Chỉ đùa với Hạ tổng chút thôi mà, đừng tức giận như vậy.”
Thái độ của Hạ Vân Trù rất nghiêm túc: “Chuyện đùa này không buồn cười chút nào.”
Việc liên quan đến Chi Chi, cho dù chỉ là đùa anh cũng không nhượng bộ.
Tô Ức nhún vai, trực tiếp cầm bút lên, cũng chẳng cần luật sư hay người đại diện, vung bút lên một cái, thoải mái ký xuống hợp đồng.
Tuy mặt Hạ Vân Trù không hề cảm xúc, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Người này... cũng có rất nhiều điều dị thường.
Dường như anh ta không hề sợ hãi, căn bản anh ta không hề sợ người khác dựa vào bản hợp đồng này mà toan tính với anh ta.
Hơn nữa cái sự bất cần đời và hờ hững này không phải giả vờ, mà giống như không để tâm bất cứ chuyện gì hơn.
Sự tự cao tự đại này thực ra mang theo một chút kiêu ngạo.
Trong lòng Hạ Vân Trù có rất nhiều điều đang nghĩ, nhưng không hề biểu lộ gì trên mặt.
Anh vut ve chó con rồi lạnh nhạt nói: “Xong chưa? Xong rồi thì anh có thể đi ra ngoài, chuyến đi tới Hoa Minh của anh hôm nay, chắc chắn đủ sức làm Thần Ngu rối loạn hết rồi, có thể sắp ra tay với anh.”
"Hạ tổng, thể này là đang đuổi khách sao? Vừa rồi chúng ta mới ký hợp đồng, Hạ tổng cũng không cần thiết phải xa cách như vậy? Dù sao hiện tại chúng ta cũng có quan hệ hợp tác, tôi cũng là nhân viên dưới trướng anh, thái độ của sếp đối với nhân viên kém như vậy sao?” Anh ta nhếch miệng lên, cặp mắt hoa đào mang theo ý cười.
Hạ Vân Trù gõ gõ hợp đồng: "Còn mấy tháng nữa mới chính thức có hiệu lực."
Cho nên, đừng vội thấy sang bắt quàng làm họ.
Tô Ức nhún nhún vai, mặt đầy bất đắc dĩ đứng lên: “Hạ tổng, thực ra tôi còn muốn làm bạn bè với anh, ai bảo anh lại có Chi Chi chứ? Sau này tôi cũng là nhân viên của Hoa Minh, chúng ta sẽ là người một nhà, tôi sẽ thường xuyên đến thăm Chi Chi.”
Hạ Vân Trù: "..." Mặt anh lại trầm xuống lần nữa.
Vừa ký hợp đồng xong, đột nhiên anh muốn huỷ hợp đồng.
Anh đương nhiên không muốn tên này xuất hiện trước mặt Chi Chi.
Tô Ức cười đeo kính râm lên, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đi được hai bước, anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói một câu.
“Hạ tổng, anh quá để ý tới Chi Chi cũng không phải chuyện tốt đâu, anh không nuôi được Chi Chi cả đời, tốt nhất là nên tính trước đi, đừng có liên quan quá sâu tới một tồn tại mà mình không nên liên luỵ.”
Con ngươi Hạ Vân Trù co rụt lại, đôi mắt chết chóc nhìn chòng chọc Tô Ức.
Đôi mắt Tô Ức ẩn giấu dưới kính râm cho nên không nhìn thấy tâm tình gì bên trong.
Hai người đối diện nhìn nhau qua lớp kính râm rất lâu. Một lúc lâu sau, Hạ Vân Trù mới khàn giọng nói: “Không liên quan gì tới anh.”
Tô Ức dừng một chút, rồi lập tức nhếch môi lên, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, anh ta nhanh chân rời khỏi phòng làm việc.
Cửa vừa đóng lại, Hạ Vân Trù mới thay đổi sắc mặt.
Có phải anh ta biết Chi Chi chính mà một tồn tại “siêu nhiên” không?!
Nếu không thì tại sao đột nhiên anh ta nói ra câu này?
Nếu như chỉ có nửa câu đầu tiên thì khá bình thường, bởi vì dù sao tuổi thọ của chó con cũng ngắn hơn con người rất nhiều.
Nhưng Tô Ức lại nói nửa câu sau nữa...
Đừng có liên quan quá sâu tới một tồn tại mà mình không nên liên luỵ?
Trong đầu Hạ Vân Trù có trăm mối tơ vò nổi lên, tay anh vô thức xoa đầu chó con, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một điểm, rõ ràng là đang xuất thần.
Hay là câu nói kia của Tô Ức không có ý gì khác, chỉ vì anh biết Chi Chi là một “tồn tại siêu nhiên”, cho nên anh trở nên mẫn cảm, hiểu lầm câu nói này.
Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng Tô Ức biết Chi Chi là “tồn tại siêu nhiên”.
Nếu là như vậy, dựa vào biểu hiện của Tô Ức, rất có khả năng, anh ta cũng không phải là người tầm thường.
Hạ Vân Trù day day huyệt thái dương, người bình thường không biết đến sự tồn tại của siêu nhiên thì thường có chút căng thẳng.
Anh cúi đầu nhìn vào trong lng nguc.
Chó con đang xem Phong Thần Bảng, tuy hàng ngày cô không cần phải làm việc, nhưng cũng có rất nhiều việc chia hết thời gian của cô, ngay cả việc xem phim cô cũng không có thời gian nhiều để xem, một bộ phim Phong Thần Bảng, đến tận bây giờ cô còn chưa xem xong.
Cô cực kỳ chăm chú, không những không biết bọn họ vừa nói gì, ngay cả việc Tô Ức đi lúc nào cũng không biết.
Hạ Vân Trù đưa tay ra, xoa tai của cô.
Cảm giác được xúc cảm chân thực, ấm áp, anh thở dài một hơi.
Ngay sau đó, ánh mắt Hạ Vân Trù trở nên kiên định, anh lấy điện thoại di động ra, giọng nói bình tĩnh.
“Giúp tôi điều tra chi tiết về Tô Ức.”
Cho dù có là siêu nhiên, anh cũng không có gì lo sợ.
Anh nhất định phải nuôi Chi Chi của anh an toàn, khỏe mạnh.
Anh đã nuôi Chi Chi, đã tiếp xúc với hiện tượng “siêu nhiên”, anh không thể buông tay được.
-
Mạc Linh Chi phát hiện gần đây Hạ Vân Trù rõ ràng càng ngày càng bận rộn.
Bình thường lúc ở nhà cũng sẽ nghe điện thoại, hơn nữa còn có vài cuộc điện thoại thần thần bí bí, cô nghe cũng không hiểu, cũng không tò mò cho lắm.
Trong lòng cô cũng đang có một kế hoạch.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi ở thôn Tuyết Sơn về, Mạc Linh Chi có lời muốn nói.
Hạ Vân Trù cau mày: “Cái gì? Nhóc muốn rời khỏi nhà cả ngày?”
Mạc Linh Chi nghiêm túc gật đầu.
Sắc mặt Hạ Vân Trù khó coi, nhưng anh vẫn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nhóc muốn đi đâu? Đi làm gì?”
Mạc Linh Chi: “Áu...” Chỉ về hướng Đông Bắc.
Nhưng khi nhắc đến việc tới đó làm gì, vẻ mặt cô có chút lưỡng lự, có vẻ không muốn nói cho anh.
Hạ Vân Trù: “Nhóc ra ngoài rất nguy hiểm, có thể không đi được không? Nếu không thì để anh đi cùng với nhóc?”
Dừng một chút, giọng nói của anh lại dịu dàng: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, không phải nhóc đã đồng ý cùng nhau xem pháo hoa sao?”
Mạc Linh Chi nhón chân lên, âm thanh phối hợp với động tác: "Gâu!"
Cô sẽ không gặp nguy hiểm!
Cô chỉ là trở về trên núi mà thôi, đương nhiên vẫn sẽ phải xem pháo hoa, chiều hôm nay là có thể trở về rồi!
Hạ Vân Trù vẫn không yên lòng, cực kỳ khó chịu: “Nhóc chỉ là một đứa nhóc con thôi, chẳng may người khác nổi lên ác ý, nhóc làm sao mà phản kháng được? Hơn nữa, nhóc như thế nào thì toàn thế giới đều biết rồi, mặc dù tổn thương nhóc sẽ phạm pháp, nhưng cũng không thiếu người bí quá hóa liều!”
Mạc Linh Chi lưỡng lự mấy giây, sau đó kiên định phát ra tiếng: “Áu!”
Vẫn phải đi!
Cô đi ra khỏi nhà họ Hạ sẽ thay đổi thành một con vật khác không gây chú ý, đến khi đi vào trong núi rồi, tốc độ của cô sẽ rất nhanh, hơn nữa sẽ không hề mệt mỏi.
Mạc Linh Chi có thể xuống núi được thì đương nhiên cũng có thể an toàn lên núi.
Hạ Vân Trù vẫn lo lắng, nhưng Chi Chi rất kiên định.
Anh mím môi, rõ ràng không hề vui vẻ, một lát mới nói: “Vậy nhóc đi đi...”
Nói xong, anh xoay người quay lưng về phía Mạc Linh Chi.
Nếu như bình thường, chó con nhất định sẽ dỗ dành anh.
Bây giờ anh lùi một bước để tiến hai bước.
Nhưng hôm nay, cô không nhìn ra anh đang không vui, còn tưởng rằng anh thật sự đồng ý, nên cô phát ra tiếng.
“Áu!” Người nhận nuôi, tôi đi ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại!
Tiếng vừa mới phát ra, chó con đã mở cửa lớn chạy thẳng ra ngoài.
Hạ Vân Trù xoay người, sắc mặt cực kỳ khó coi, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, quanh người tràn ra hơi thở cực kỳ khó chịu.
Một lát sau, anh bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Theo dõi hết tất cả CCTV quanh đây cho tôi.”
Anh muốn “theo dõi” cô.
Chó con chạy rất nhanh, từ lúc lao ra khỏi tứ hợp viện, sau đó chạy thẳng vào trong hẻm nhỏ, cô còn biết tránh người, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh.
Đương nhiên, trên đường cũng không phải không có ai nhận ra cô.
"Đó là Chi Chi à?!"
"Trời ạ, là Chi Chi!!"
"Chi Chi! Đúng là Chi Chi rồi!"
"Sao Chi Chi lại ở đây?!"
...
Vào lúc này, cô đã nhanh chóng đi vào một cái ngõ nhỏ, rẽ đông rẽ tây cuối cùng chạy vào sau một cái thùng rác, xác định không có ai nhìn thấy mình mới thay đổi một hình dạng khác.
Con hamster đã lâu không thấy lại xuất hiện.
Lần này, con hamster đã có tai, cũng có móng vuốt, còn có bộ lông sáng bóng.
Sở dĩ Mạc Linh Chi nhất định muốn ra ngoài, là có mục đích!
Cô muốn đi hỏi dò cây tùng già.
Liệu có thể biến thành dáng vẻ loài người trước mặt người nhận nuôi được không?
Nghĩ đến đây, Mạc Linh Chi lập tức đi về phía sau của thùng rác, đi theo một lối khác của ngõ nhỏ, đi thẳng ra ngoài.
Một con hamster không giống bình thường, đứng ở đầu hẻm nhìn ngó dáo dác xung quanh, xác định không ai để ý tới mình, nó đi dọc theo một góc tối không đáng chú ý, đi dọc theo góc khuất.
-
Sắc mặt Hạ Vân Trù cực kỳ khó coi, thậm chí có thể nói là hơi trắng bệch.
Anh ngồi trên xe, một đôi mắt đỏ ngầu mang theo tơ máu. Tầm mắt anh nhìn ra vào cái hẻm nhỏ bên ngoài, lại nhìn máy tính trên đầu gối.
Trong xe còn có một tài xế và một người khác.
Đó là một người mặc đồ đen, người đàn ông trung niên này không hề dễ nhìn, ông ta đeo tai nghe, trên đùi cũng đặt một cái máy tính.
Trong xe rất yên tĩnh, một lát sau, tai nghe trên tai người đàn ông trung niên vang lên một tiếng động, ông ta quay đầu lại nhìn Hạ Vân Trù.
"Hạ tiên sinh, trăm phần trăm xác định Chi Chi vào trong cái hẻm nhỏ này, chúng tôi đã điều tra tất cả CCTV xung quanh, không nhìn thấy Chi Chi đi ra ngoài, nhóc ấy vẫn còn ở trong ngõ hẻm này, bên trong có góc chết không có CCTV, không nhìn thấy.”
Hạ Vân Trù nhìn đầu hẻm, không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên: “Tôi bảo người vào trong hẻm tìm kiếm?”
Hạ Vân Trù vung tay, giọng nói có chút khàn khàn: “Không cần.”
Cô chắc chắn đã không còn ở trong hẻm này rồi.
Chi Chi phải lên trên núi, tuy cô đã vào trong hẻm nhỏ này, những chắc chắn đã dùng biện pháp khác để rời đi, bọn họ vào trong hẻm không tìm được Chi Chi, ngược lại sẽ... nảy sinh sự nghi ngờ.
Cho nên, Hạ Vân Trù sẽ không để bọn họ đi vào.
Nhìn mặt anh không hề có cảm xúc, nhưng áp suất xung quanh rất thấp làm cho những người khác không dám hé răng một câu.
Anh thu tầm mắt lại, nhìn thấy mấy hình ảnh trong máy tính.
Tuy Chi Chi đơn thuần ngây thơ, nhưng dù sao cô cũng là một “sự tồn tại siêu nhiên”, cô không muốn anh tìm được cô, thì có thể rời đi giống như hôm nay, ở dưới mắt anh có thể biến mất không thấy tung tích.
Trừ phi anh đi vào trong núi phía Đông Bắc để tìm kiếm.
Hạ Vân Trù hít một hơi thật sâu, bây giờ việc anh có thể làm, chỉ là chờ đợi.
Chờ cô trở lại.
Cô đã đồng ý buổi tối sẽ trở về cùng anh xem pháp hoa.
Cô... sẽ không thất hứa chứ?
Không khí xung quanh Hạ Vân Trù càng ngày càng thấp, làm người ta kinh ngạc.
Tầm mắt của anh vốn dĩ chỉ tùy ý nhìn hình ảnh ghi lại của CCTV trên máy tính, những hình ảnh phát lại đều chỉ xem một lần, cũng không phát hiện dấu vết của Chi Chi.
Nhưng đột nhiên.
Con ngươi của anh co rụt lại, không thể tin được mà nhìn hình ảnh ở góc trên bên phải.
Tay Hạ Vân Trù nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói khàn khàn bình tĩnh: “Tôi ở đây chờ, mấy người đi trước đi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, cầm theo máy tính và dụng cụ khác xuống xe.
Sau khi cửa xe đóng lại, tài xế cũng xuống xe, trong chiếc xe Lincoln chỉ còn một mình anh.
Lúc này mặt Hạ Vân Trù mới lộ ra sự khiếp sợ và không thể tin được.
Bàn tay anh vì nắm chặt mà trở nên xanh trắng phải nới lỏng ra, anh cuống quýt mở góc hình ảnh phía trên bên phải, sau khi phóng to lại tua lại.
Đó là hình ảnh đầu hẻm, vừa rồi họ đã kiểm tra, không hề có bóng dáng chó con.
Mà thứ thu hút sự chú ý của anh cũng không phải chó con.
Nửa giờ trước, công nhân dọn vệ sinh đã vào hẻm đó mang rác ra ngoài.
Điều này rất bình thường, chó con chắc chắn không thể cũng không muốn núp vào trong đám rác thải đó.
Hạ Vân Trù vẫn không tạm dừng, mắt anh vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, cả người anh căng thẳng.
Mấy giây sau, một con vật nhỏ đi ra khỏi đầu hẻm.
Tay anh cứng nhắc ấn tạm dừng.
Đó là một con hamster, cũng không có gì đáng chú ý.
Nhưng lại làm cả người Hạ Vân Trù run lên, hô hấp cả người cũng trở nên gấp gáp.
Là đứa nhóc kia!
Đôi mắt rất sống động, biểu hiện rất giống con người, hết nhìn đông lại nhìn tây, ngoại trừ việc bề ngoài có thêm đôi tai, những thứ khác đều giống y như đúc.
Giống như hamster, nhưng lại không giống hamster.
Cũng giống như Chi Chi, vừa giống gấu trúc, lại vừa giống Chow Chow.
Dùng suy nghĩ với tốc độ như ánh sáng, mọi thứ đều xâu chuỗi lại với nhau.
Trước đây, đi vào ngõ nhỏ chính là hamster, sau đó, khi đi ra khỏi ngõ lại là “gấu trúc”.
Bây giờ, đi vào ngõ nhỏ chính là “Chow Chow”, sau đó đi ra lại là “hamster"”
Hai đứa nhóc đó, căn bản đều là cô!
- -------------------