Lâm Mạt Mạt trả lời: “Bị người ta hại chết, oan khuất chưa giải cho nên không thể đi đầu thai chứ sao.”
Tống Vân Lâm kinh ngạc mở to mắt, bên trong ngữ khí run rẩy mang theo một tia hưng phấn: “Án mưu sát?”
Lâm Mạt Mạt nâng mắt lên nhìn hắn, mặt không biểu tình: “Lại muốn nhiều chuyện?”
Tống Vân Lâm cười hắc hắc, thần sắc không khỏi mang theo mấy phần sợ hãi nhưng mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ: “Cậu muốn báo án sao?”
Lâm Mạt Mạt nghĩ nghĩ: “Vậy phải xem có cần hay không?”
Thế giới này lớn như vậy nhưng rất vẹn toàn, các cơ quan chức năng đều có, các ty kỳ chức. Nếu cơ quan chức năng tự điều tra được thì dĩ nhiên bản thân không cần làm người truyền lời.
Huống chi quỷ nước kia đã nói muốn tự tìm chứng cớ. Nếu tìm không thấy nhất định sẽ còn tới tìm cô, Lâm Mạt Mạt tạm thời không bận tâm việc này.
Tống Vân Lâm giật dây cô: “Tớ với cậu đến cục Công An hỏi thăm một chút?”
Lâm Mạt Mạt không để ý tới hắn, cúi đầu tiếp tục ăn mì của mình, thời điểm ăn no không sai biệt lắm mới nhìn Tống Vân Lâm: “Tôi có việc, mấy ngày nay không rảnh.”
Tống Vân Lâm lập tức xụ mặt.
Ăn hết mì Lâm Mạt Mạt liền đứng lên: “Về nhà đi, đừng lắc lư bên ngoài, cẩn thận gặp phải ____”
Tống Vân Lâm cũng vội vàng cuống quít đứng lên: “Tớ biết tớ biết.”
Tình huống mấy ngày nay đối với hắn quả thật là đả kích rất lớn, mở ra một cánh cửa của thế giới mới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, sau đó mới phát hiện cửa này vào rồi rất có thể có đi không về.
Hắn còn nhỏ, còn nhiều thời gian tươi đẹp không muốn đến thế giới khác sớm như vậy.
Ngày thứ hai Tống tam béo vẫn không đến trường như cũ, Lâm Mạt Mạt nhìn quẻ tượng một chút phát hiện hắn chỉ đơn thuần là muốn trốn học nên cũng không quan tâm nữa. Cô thu tiền thì phải đảm bảo trong một tháng những tiểu quỷ này sẽ không để mắt tới hắn nữa, còn về cái khác thì không quan hệ gì tới cô.
Ngược lại lúc nghỉ trưa cô Trần gọi cô đến phòng làm việc, nhìn biểu tình càng sầu khổ hơn: “Mạt Mạt à, lời của em hôm qua chỉ là tùy tiện nói thôi phải không?”
Lâm Mạt Mạt cũng chẳng suy nghĩ gì, cũng không muốn giải thích lập tức gật đầu: “Uhm, chỉ là không muốn nói chuyện với bọn họ mà thôi.”
Cô Trần thở dài một hơi nói: “Hôm qua mẹ Tống Vân Lâm nói muốn tố cáo học sinh trong trường chúng ta tuyên truyền phong kiến mê tín, sau này em phải chú ý một chút đừng để người ta nắm được chuôi.”
Lâm Mạt Mạt đáp ứng: “Em biết rồi.”
Hoàn toàn không cần lo lắng, bà ấy không những sẽ không tố cáo, trở về còn phải đưa cho mình một số tiền lớn đấy.
Buổi chiều lúc tan học trở lại chung cư, xe việt dã của Cảnh Thâm Dương vừa dừng ở cửa ra vào.
Vừa nhìn thấy Lâm Mạt Mạt Cảnh Thâm Dương lập tức ngắt điện thoại bước từ trên xe xuống.
“Ăn cơm không? Muốn ăn gì ta dẫn ngươi đi.”
Lâm Mạt Mạt thốt ra: “Bánh bao thịt!” Suy nghĩ suốt dọc đường vốn còn đang do dự không biết nên ăn ba cái hay năm cái, đã có người mời vậy cô sẽ mở rộng bụng ăn nhiều thêm mấy cái.
Cảnh Thâm Dương lập tức lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, cũng lười thương lượng với cô nữa: “Lên xe.”
Lâm Mạt Mạt: “Đối diện có cửa hàng bánh bao, đi qua là được, chỉ có mấy bước đường......”
Cô còn chưa nói xong đã bị Cảnh Thâm Dương nắm sau cổ áo ném vào ghế sau.
Lâm Mạt Mạt: “.... “
Cẩu vật!
Cảnh Thâm Dương cũng không dò hỏi ý kiến cô nữa liền lái xe ra ngõ nhỏ, sau bảy lần ngoặc tám lần rẽ đại khái khoảng mười phút sau lại vào một ngõ nhỏ khác ngừng lại trước một cửa tiệm, tắt máy, lúc này mới nói: “Xuống xe.”
Lâm Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn lại, đây là một cửa hàng rất cổ xưa, tối thiểu thì bức hoành phi thì rất cổ, bên trên dùng thể chữ tiểu triện viết vài chữ lớn ‘Món Dê Lão Trương Gia’
Thịt dê?
Lâm Mạt Mạt kỳ thật chưa từng ăn qua cái này, bất luận là lúc ở giới tu chân hay là Lâm Mạt Mạt lúc trước cũng không có ký ức liên quan tới thịt dê. Tại Lăng Vân giới lúc cô chưa tròn tuổi đã được tôn sư nhặt được, từ nhỏ chỉ uống sữa linh thú, lớn hơn một chút thì bắt đầu học ích cốc, thức ăn phụ cũng đều là linh thực hoa lộ chưa từng ăn qua món ăn ở phàm giới.
Mấy món thịt bò thịt dê ở thế giới này tựa hồ giá cả đều không rẻ cho nên Lâm Mạt Mạt lúc trước cũng không có cơ hội ăn.
Cảnh Thâm Dương cao lớn chân dài, đi hai bước liền bỏ rơi Lâm Mạt Mạt một khoảng lớn, không kiên nhẫn quay lại một lần nữa xách cô lên, trực tiếp hai bước nhập thành một xách cô vào trong tiệm, lúc này mới buông tay.
Lúc này người trong tiệm không nhiều lắm, một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên quầy tính sổ. Nghe tiếng mở cửa lập tức giương mắt nhìn lại liền đứng lên cười nói: “Thâm Dương đến rồi sao, muốn ăn gì?”
“Những món bình thường tôi hay gọi, mang lên hai phần, lại thêm năm xâu thịt dê lớn.”
Lão bản lập tức đáp ứng: “Được rồi, các ngươi vào trong ngồi trước đi.”
Sau khi đi vào Cảnh Thâm Dương liền lập tức trở tay đóng cửa lại, nhìn Lâm Mạt Mạt trực tiếp hỏi: “Nữ nhân kia, ngươi có cách nào biết cha của con cô ta là ai không?”
Lâm Mạt Mạt trừng mắt nhìn: “Anh không phải không tin tôi sao?”
Cảnh Thâm Dương tức giận, nắm tóc trừng cô: “Trừ tiền tiêu vặt của ngươi.”
Vốn dĩ hắn thật sự không tin, coi như Lâm Mạt Mạt nói đúng hắn cũng không tin một đứa trẻ có năng lực giải quyết được gì. Nhưng mà kể từ sau ngày đó nữ sinh ngủ cùng hắn lại đột nhiên xin nghỉ, đã ba ngày rồi.
Cảnh Thâm Dương đứng ngồi không yên, người không ở dưới mí mắt hắn không yên tâm. Sau đó mới biết mấy này nay nữ nhân kia đều đến bệnh viện thì càng nôn nóng bất an.
Lâm Mạt Mạt: “....”
Cảnh Thâm Dương lại tiếp tục nói: “Nếu ngươi nói cho ta biết, tiền tiêu vặt tháng này tăng gấp đôi.”
Mặc dù vô sĩ nhưng rất hữu dụng.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán huống chi Lâm Mạt Mạt hiện tại không chỉ không có biện pháp kiếm tiền, đi học còn phải tốn nhiều tiền. Người nắm giữ mạch máu kinh tế mới có quyền nói chuyện.
“Được thôi nhưng mà tôi phải nhìn thấy người trước mới có thể biết được.”
Cảnh Thâm Dương lập tức nói: “Này thì không thành vấn đề, ngày mai ngươi tan học ta tới đón ngươi.”
“Ngày mai tôi không rảnh.” Lâm Mạt Mạt lập tức cự tuyệt “Hơn nữa việc này mới phát sinh năm ngày, cô ấy liền mang thai anh cảm thấy có khả năng sao? Cô tabị điên mới tới ăn vạ lúc này.”
Cảnh Thâm Dương cau mày: “Ngươi có ý gì?”
Lâm Mạt Mạt chững chạc đang hoàng phổ cập khoa học cho hắn: “Hôm nay tôi ở thư viện tra tư liệu thấy trong đó nói nếu như vừa lúc vào thời kỳ rụng trứng tϊиɦ ŧяùиɠ vừa vặn gặp trứng, sau khi cả hai kết hợp thành trứng thụ tinh đại khái mất khoảng bốn ngày mới có thể đến đáy huyệŧ, sau đó còn cần thời gian hai ba ngày mới có thể ở trong đáy huyệŧ. Nói cách khác ít nhất phải mất một tuần nếu không kiểm tra không ra mang thai.”
Cảnh Thâm Dương sửng sốt một chút không rõ: “Chẳng lẽ không phải đã mang trong bụng sao? Đứa nhỏ này cũng không phải của ta cùng với việc năm hôm trước có liên quan gì?”
“Không liên quan tới anh nhưng mà lúc các người lên giường cô ấy cũng không mang thai nha.
Cảnh Thâm Dương nghe thấy sửng sốt nhưng lại rất nhanh hiểu được bây giờ đối phương cũng không định ỷ lại vào hắn mà là sau khi ngoài ý muốn có được hài tử này, lại không biết xảy ra chuyện gì hắn liền thành tên xui xẻo đổ vỏ.
Nghĩ như vậy trong lòng hắn ngược lại hơi thoải mái một chút. Dù sao thừa nhận bản thân xui xẻo ngoài ý muốn đổ vỏ so với thừa nhận bản thân không đủ thông minh bị người thân thiết tính kế khó chịu hơn nhiều.
Phảng phất như biết hắn nghĩ gì, Lâm Mạt Mạt “A” một tiếng, nhếch miệng.
Cảnh Thâm Dương liền không vui: “Ngươi có ý gì?”
Lâm Mạt Mạt nhìn về phía sau hắn: “Mở cửa, đồ ăn đến rồi.”
Cảnh Thâm Dương đứng dậy ra mở cửa quả nhiên thấy bà chủ bưng một nồi canh thịt dê lớn tới, cười nói: “Thâm Dương canh thời gian thật chuẩn.”
“ha ha.” Cảnh Thâm Dương lúng túng giật giật khóe miệng.
Bà chủ buông canh dê xuống nói: “Thịt dê cũng lập tức xong ngay, còn có xâu thịt nướng. Bánh bao có muốn mang lên cùng không?”
Cảnh Thâm Dương gật đầu: “Mang lên cùng đi, lại đưa tới một lít sữa dê.”
Bà chủ vội vàng đáp ứng: “Cô bé quả thật quá gầy, phải cố gắng ăn cơm nếu không dinh dưỡng sẽ không đủ.”
Cảnh Thâm Dương cũng phụ họa, chờ khi trở lại chổ ngồi Lâm Mạt Mạt đã bắt đầu ăn. Ngược lại không khách khí chút nào, bộ dáng lang thôn hổ yến giống như đã rất lâu rồi không được ăn no.
Bất quá nghĩ tới cô ở chổ nào cùng tình huống gia đình cô Cảnh Thâm Dương cũng không làm gì, chỉ nói: “Ăn từ từ, đừng có gấp buổi tối sẽ khó tiêu. Nếu ngươi thích chờ cuối tuần ta sẽ mang ngươi tới ăn nữa.”
Lâm Mạt Mạt “ô” một tiếng tiếp tục ăn như gió cuốn.
Nhìn cô ăn chuyên tâm vui sướng, Cảnh Thâm Dương cũng có chút khẩu vị cũng bắt đầu ăn theo.
Lâm Mạt Mạt ăn thật sự rất nhiều, hai phần ba món trên bàn đều là cô ăn hết, Cảnh Thâm Dương nhịn không được nhíu mày, đây chính là lượng đồ ăn bình thường hắn ăn không hết.
“Không ăn? Ngươi cảm thấy ăn ngon, lần sau chúng ta lại đến.”
Lâm Mạt Mạt không để ý tới hắn, tiếp tục vùi đầu ăn.
Cảnh Thâm Dương cũng không khuyên nữa ngồi đó chơi điện thoại, chờ cô ăn xong.
Lúc trở về đã là khoảng tám giờ, Cảnh Thâm Dương cũng không xuống xe chỉ nói: “Trước hết thu dọn đồ đạt, chiều mai sau khi tan học ta sẽ tới đón ngươi, ở đây là cố ý làm ta khó xử sao?”
Lâm Mạt Mạt không để ý trả lời: “Anh có thể tới rồi nói sau.”
Cảnh Thâm Dương đang gửi tin nhắn cùng người khác cũng không nghe rõ Lâm Mạt Mạt nói gì, thấy cô vào tiểu khu, đợi thêm năm phút sau khi không có chuyện dị thường liền rời đi.
Lúc đến trường lần nữa Tống Vân Lâm cũng đã trở lại lớp.
Lâm Mạt Mạt đến phòng học, Tống Vân Lâm liền dính lại cười nịnh nọt vô cùng: “Mạt Mạt.”
“Không có chuyện gì thì tránh chổ khác, tôi muốn đọc sách.”
Tống Vân Lâm cười hắc hắc: “Cậu đọc đi, tớ không quấy rầy cậu, tớ đợi bên cạnh cậu là được rồi. Tớ cảm thấy bên cạnh cậu không khí đặc biệt mát mẻ, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều.”
Đến mí mắt Lâm Mạt Mạt cũng không nhúc nhích một chút: “Ảo giác.”
Tống Vân Lâm bảo đảm đi bảo đảm lại: “Tớ thật không phải vuốt mông ngựa, từ nhỏ tớ đặc biệt mẫn cảm một số phương diện, có đôi khi là ăn, có đôi khi là uống, có đôi khi là ngồi xe,.... nhưng không khí là lần đầu có cảm giác như vậy.”
Lâm Mạt Mạt mặc kệ hắn: “Cậu về chổ ngồi đi, lên lớp.”
Vừa dứt lời cô Trần liền đi vào, gõ gõ cái bàn trên bục giảng: “Tất cả im lặng, trước hết các bạn ôn lại bài hôm qua, đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Tống Vân Lâm lưu luyến không rời trở về chổ ngồi của mình.
Suốt cả ngày chỉ cần không học Tống Vân Lâm đều đứng sau Lâm Mạt Mạt, nhìn hắn mấy tiểu đồng bọn mở rộng tầm mắt, kinh dị không thôi.
“Sẽ không phải thật sự gặp quỷ chứ? Cho nên mới sợ hãi Lâm Mạt Mạt như vậy?”
“Mà với thân thể nhỏ bé kia cho dù thật sự gặp quỷ nó có thể làm gì?”
“Ngươi cũng tin?” thiếu niên tên Trương Nhất Triết cười nhạo một tiếng “Mơ ác mộng nhiều rồi hả?”
Thiếu niên tóc vàng cũng là người có quan hệ tốt nhất với Tống tam béo, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau tên là Lý Anh Tuấn, bản thân hắn cùng với cái tên này ước chừng có một nữa ảnh hưởng đi.
Cả lớp đều biết, Lý Anh Tuấn cảm thấy bản thân mình lớn lên không đủ anh tuấn là do cái tên này đã chia mất của hắn một nữa gien anh tuấn.
Thiếu niên luôn luôn tâm tư linh hoạt, lúc này nghe các bạn nhỏ do dự chi ngôn cũng nói: “Trực tiếp đi hỏi không phải là biết sao?”
Mọi người người biểu thị đồng ý: “Một hồi ra về chúng ta cùng nhau giữ hắn lại, hỏi rõ ràng lại nói.”
“Chúng ta còn muốn nhầm vào Lâm Mạt Mạt không?”
“Xem ý tứ tam ca. Tớ vốn dĩ cùng cậu ấy cũng không có mâu thuẫn gì, học sinh xuất sắc nghèo khó có quan hệ gì với chúng ta?”
Trương Nhất Triết cười hắc hắc, trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn mang theo vài phần ngây thơ của thiếu niên, mi dài cong cong: “Tớ cũng nghĩ vậy.”
Sau khi tan học Lâm Mạt Mạt như thường lệ ở lại phòng học làm bài tập, Tống tam béo vừa muốn đi qua liền bị các huynh đệ túm đi, ở khúc quanh của hành lang xì xào bàn tán.
“Tam ca, ngươi đây là thay đổi sách lược sao? Dự định làm tan rã tâm phòng bị của địch nhân từ bên trong sao?” Lý Anh Tuấn cũng không vòng vèo mà hỏi trực tiếp.
Tống tam béo chụp lên bả vai hắn: “Nói chuyện quỷ quái gì vậy? Sau này Lâm Mạt Mạt là ta che chở, ai cũng không được tìm cậu ấy gây phiền toái nữa.”
Lý Anh Tuấn nở nụ cười: “Tam ca ngươi nói là được, ngươi nói thế nào là thế đó.”
Hai hôm nay hắn nghe được cha mẹ nói chuyện biết được hiện tại người giám hộ của Lâm Mạt Mạt là Cảnh gia nhị thiếu gia, suy nghĩ một chút hắn liền biết một màn này của Tống tam béo là có chuyện gì xảy ra.
Chị họ Tống tam béo, Tống Vân Sênh thích Cảnh nhị thiếu, đây là việc nhóm bọn họ không ai không biết, chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Ngẫm lại cũng phải Cảnh gia phú quý đầy trời, Cảnh nhị thiếu từ nhỏ được sủng ái dạng nữ nhân gì mà chưa gặp qua? Tống Vân Sênh điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo như tiểu công chúa, đồng lứa cũng không quá thích cô ta huống chi Cảnh nhị thiếu đã là người trưởng thành.
Lý Anh Tuấn suy nghĩ một buổi tối, trước buổi sáng hôm nay tới trường còn đang suy nghĩ xem làm sao thuyết phục Tống tam béo đừng dây vào Cảnh gia. Kết quả hôm nay Tống tam béo đã đầu hàng trước tiên ngược lại giảm bớt của hắn không ít khí lực.
Nhưng mà hắn vẫn hiếu kỳ hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Gặp quỷ hay không gặp quỷ, đánh chết hắn cũng không tin chuyện hoang đường này, phải tin khoa học.
Chờ sau khi nhóm thiếu niên nói xong, Lâm Mạt Mạt cũng làm bài tập xong, thu dọn túi sách chuẩn bị về nhà.
Hôm nay là thứ sáu cô phải nhanh chóng mua đồ chưa chuẩn bị xong, không thể làm chậm trễ thời gian ngày mai nếu không lại phải đợi mười ngày nữa.