Nhớ tới lời Lý tú nương, Lâm Mạt Mạt do do dự dự, không biết nên hay không nên đem cái khăn cô ấy làm cho mình ra bán. Buổi trưa cô đi đến thư viện trường mượn máy tính, phí hết sức lực mới học được làm sao để sử dụng, tra ra được giá cả vật này thế mà đủ để cô ăn một tháng bánh bao thịt.
Những du hồn này nuôi sống cô xem ra là không thành vấn đề.
Lâm Mạt Mạt hỏi giá của mấy khăn tay treo trên tường, chất liệu là vải bông bình thường giống như của tú nương ở nhà bọn họ thêu, chỉ là hoa thêu bên trên kém xa: “Xin hỏi, cái này bán thế nào?”
Lão bản nhìn thoáng qua: “Mười đồng ba cái.”
Lâm Mạt Mạt ngậm miệng, hay là chờ tin tức bên Cảnh An Thành đi, bán đổ bán tháo cũng không thể thấp như vậy, không đủ ăn bánh bao một ngày.
Sau khi trở về Lâm Mạt Mạt đem đồ vật phân phát cho nhóm du hồn sau đó cũng không quan tâm, chú tâm học tập, rất nhanh là đến thi giữa kỳ cô phải nhanh chóng ôn lại công khóa lúc trước mới được.
Trưa nay lúc ăn cơm ở trường học, Lâm Mạt Mạt rốt cuộc cũng ăn được Lạt Tử Kê() mà ngày ngày mong nhớ, ngồi ở một gốc bàn ăn như gió cuốn, thật là quá ngon.
()Lạt tử kê: gà cay trùng khánh.
Sau đó có một người đứng cạnh cô: “Ở đây không có ai à?”
Lâm Mạt Mạt vừa ăn vừa hàm hồ đáp: “Chắc là ăn no rồi.”
Người kia liền ngồi xuống, đụng đụng cô nói: “Ba ngày nay Tống tam béo không lên lớp, ngày đó cậu làm gì hắn vậy?”
Lúc này Lâm Mạt Mạt mới giương mắt nhìn sang, là cô bé ngồi phía sau cô tên Tô Hân Di, lớn lên trắng trẻo xinh xinh, lông mày nhỏ mắt nhỏ nhắn, mang thêm cặp kính nhìn qua thì thấy điềm đạm nho nhã, nhìn xuyên qua lớp kính mắt lại nhìn thấy đôi mắt đối phương lấp lánh ánh sáng bát quái.
Lâm Mạt Mạt thờ ơ nói: “Hắn không phải muốn biết quỷ hình dạng như thế nào sao, ta để cho hắn thấy.”
“Thật sự có quỷ sao?” Tô Hân Di càng thêm bát quái.
Lâm Mạt Mạt nuốt xuống một miếng thịt gà: “Ngươi cũng muốn xem?”
Tô Hân Di rùng mình một cái, lập tức lắc đầu: “Không không không, tớ chỉ là tò mò một chút thôi, lòng hiếu kỳ không nặng như vậy, haha.”
Lâm Mạt Mạt “À” một tiếng tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tô Hân Di còn nói: “Nhờ phúc của cậu, trong lớp yên tĩnh không ít, nếu hắn xin nghĩ hoài luôn thì tốt rồi.”
Lâm Mạt Mạt có chút ngoài ý muốn: “Hắn ở trong lớp chúng ta nhân duyên không tốt sao? Tôi cảm thấy có nhiều người nịnh bợ hắn mà.”
“Cậu cũng nói đó là nịnh bợ không phải thích. Tống gia có tiền được người nịnh bợ không phải bình thường sao?” Tô Hân Di liếc nhìn cô một cái “Nhất là chị họ của hắn, Tốn Vân Sênh, là đại tiểu thư hào môn đường đường chính chính, là nữ thần của toàn trường đấy.”
Lâm Mạt Mạt đại khái đã hiểu, mùi vị đồng tiền vĩnh viễn là thơm nhất.
Tô Hân Di còn nói: “Nhà vệ sinh nữ có quỷ, chuyện này cậu có nghe nói không?”
Lâm Mạt Mạt nhấc mí mắt lên: “Không có.”
Những du hồn trong trường, ngày thứ hai khi cô tới đã tuần ra một lần, cũng không có cái gì khó giải quyết, đều rất dễ nói chuyện, cũng không ai chủ động sinh sự. Nếu trong trường đột nhiên có thêm một du hồn ngoại lai thì đã có người nói cho cô biết cho nên hơn phân nữa chính là tin đồn.
Tô Hân Di cho là cô không biết chuyện này liền nói một hơi: “Tớ nghe các học tỷ cấp ba nói giờ tự học buổi tối mấy ngày gần đây trong nhà vệ sinh nữ lầu một thường xuyên nghe được âm thanh nam nữ cãi nhau, dọa các chị ấy không dám đi vệ sinh.”
Lâm Mạt Mạt “A” một tiếng, hỏi: “Cậu cùng các học tỷ tạo quan hệ chính là vì tò mò nữ quỷ nhà vệ sinh chứ không phải hỏi hình thức thi của thi tháng?”
Tô Hân Di nghẹn thở một lúc: “....”
Cô vì sao lại nghĩ quẩn muốn cùng người đứng nhất bát quái chứ? Coi như tháng trước vì thân nhân duy nhất qua đời, tâm tình không tốt dẫn đến không thể thi đứng nhất nhưng người ta cũng là học bá nha.
Lâm Mạt Mạt còn nói: “Không có đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Tô Hân Di ngơ ngác “A” một tiếng, cho đến khi Lâm Mạt Mạt ăn xong cơm chiều mới hồi phục lại tinh thần. Cho nên nói Lâm Mạt Mạt biết là nhà vệ sinh nữ thật sự không có nữ quỷ?
Một ngày nọ biểu chiều lúc tan học, Lâm Mạt Mạt theo thường lệ ở lại lớp làm xong bài tập, đang chuẩn bị về nhà thì bị cô Trần gọi lại: “Mạt Mạt, theo cô tới văn phòng một chuyến.”
Lâm Mạt Mạt vừa nhìn là biết có chuyện: “Tống Vân Lâm tìm em?”
Cô Trần trả lời: “Cha mẹ em ấy đến rồi, nói là tìm em hỏi ít chuyện. Không cần lo lắng, người khác cao mã đại, coi như gặp phải tức giận thì cũng không phải vấn đề của em.”
Lâm Mạt Mạt gật đầu, đối với cô Trần cong mắt cười một tiếng.
Cho dù gặp phải tức giận cô cũng mặc kệ nhưng mà gặp quỷ thì không nhất định.
Cha mẹ Tống Vân Lâm ở trong phòng làm việc, nôn nóng bất an, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về cửa ra vào.
Thầy số học rót hai chén nước ấm, sửa xong bài tập thì thu dọn đồ đạt chuẩn bị về nhà, vừa đi đến cửa thì thấy cô Trần cùng Lâm Mạt Mạt tới thì trở về văn phòng, nghĩ là vạn nhất nếu có chuyện gì hắn cũng có thể giúp đỡ một chút. Các thầy cô khác đều đã về cũng chỉ còn lại mình cô Trần.
Cha mẹ Tống Vân Lâm càng đứng ngồi không yên, lúc thấy cô Trần mang Lâm Mạt Mạt đi vào thì lập tức đứng lên, vẻ mặt sầu khổ mang theo vài phần bất thiện.
“Lâm Mạt Mạt!” cha mẹ Tống Vân Lâm vội vàng chạy tới, đẩy cô Trần sang một bên, nắm lấy tay áo đồng phục của Lâm Mạt Mạt “Ngươi đã làm gì với con trai của ta?”
Cô Trần nhíu mày lại, vội vàng chen vào ngăn trước mặt Lâm Mạt Mạt: “Phụ huynh bạn học Tống, mời ngồi xuống nói chuyện.”
Thầy số học cũng đi tới, mạnh mẽ đem ba Tống Vân Lâm ấn xuống ghế nói: “Có lời gì muốn hỏi bạn học Lâm, ngài có thể từ từ nói, thời gian chúng ta không gấp.”
Cha Tống Vân Lâm lúc này mới tỉnh táo lại, túm lão bà một cái để bà ngậm miệng lại trước.
Sau khi trong văn phòng yên tĩnh lại, cha Tống Vân Lâm là Tống Cường Dân mới mở miệng nói: “Lâm Lâm nhà chúng tôi ngã bệnh.”
Cô Trần cảm thấy có chút buồn cười: “Bệnh thì đi gặp bác sĩ.”
“Lâm Lâm căn bản không phải sinh bệnh, là trúng tà.” Mẹ Tống Vân Lâm Trương Tuệ sốt ruột không chịu được, lập tức đưa tay nắm Lâm Mạt Mạt “Tôi đã hỏi mấy bạn học có quan hệ tốt với nó, bọn họ đều nói là vì ngươi.”
Cô Trần vội vàng ngăn cản bà, có chút tức giận: “Mẹ bạn học Tống, ngài đây là vô cớ gây rối sao? Bình thường bạn học Tống trong lớp nghịch ngợm một chút tôi cũng không nói gì, trẻ con mà hoạt bát hiếu động đều bình thường. Nhưng mà ngài oan uổng Lâm Mạt Mạt như vậy có phải có chút quá mức rồi không?”
Trương Tuệ vừa vội vừa tức, ngực không ngừng phập phồng: “Tôi làm sao oan uổng nó? Rõ ràng chính là nó để cho Lâm Lâm nhà chúng tôi gặp quỷ, mới bị dọa sợ.”
Cô Trần càng thêm không kiên nhẫn được nữa, đây là cái gì chứ?
Lâm Mạt Mạt đột nhiên mở miệng nói: “Rõ ràng là chính hắn hiếu kỳ, không tôn trọng người khác, một hai phải chọc phá thi thể của người ta nên mới rước họa vào thân, đâu liên quan gì đến tôi?”
Trương Tuệ bị cô nói nhịn không được sửng sốt một chút.
Ánh mắt Tống Cường Dân nhìn quá phận, trên mặt mang theo kinh ngạc rõ ràng.
Cô Trần nghe như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng lắm, liền nói: “Tống Vân Lâm nghịch ngợm trên thi thể người ta?”
Trương Tuệ lập tức chửi ầm lên lần nữa: “Chớ có nói hưu nói vượn! Lâm Lâm của chúng tôi vẫn cực kì ngoan. Hơn nữa hắn lại nhát gan sao lại làm loại chuyện này?”
Lâm Mạt Mạt trừng mắt lên, lại một lần nữa nhắc nhở bọn họ: “Lúc nghỉ đông, tại bờ biển.”
Trương Tuệ còn muốn nói gì nữa, Tống Cường Dân biến sắc lại túm bà một cái nhìn về phía Lâm Mạt Mạt, ánh mắt bất thiện: “Lâm Lâm nói những thứ này cho cháu sao?”
Lâm Mạt Mạt không để ý tới hắn, còn nói: “Nói đến thì các người còn phải cảm tạ tôi nữa đó, nếu không phải tôi từ tâm cho hắn biết con quỷ này tồn tại, đợi một thời gian nói không chừng đến mạng nhỏ hắn cũng không còn.”
Trương Tuệ nhịn không được lần nữa chửi ầm lên: “Mày có ý gì? Trù ai vậy? Tuổi còn nhỏ mà sao lại ác độc như vậy chứ? Ba mẹ mày không dạy mày sao....”
Cô Trần lập tức quát bảo bà ngưng lại: “Mẹ Tống Vân Lâm, chú ý lời nói!”
Cuối cùng Tống Cường Dân cũng ý thức được cái gì, đứng lên đi tới trước mặt Lâm Mạt Mạt.
Người ta là cao mã đại lại là nam nhân trung niên thân thể cường tráng, thầy giáo số học cũng đi tới đẩy về phía hắn hai cái: “Nói chuyện đàng hoàng, nơi này là trường học.”
Tống Cường Dân vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mạt Mạt: “Ý cháu là quấn lấy Lâm Lâm là nam nhân chết đuổi mà chúng ta gặp ở bờ biển kia?”
Lâm Mạt Mạt cảm thấy túi sách đang đeo hơi nặng, liền để lên bàn của thầy cô, sau đó ngồi xuống ghế, dự định nghỉ ngơi trước một lúc, chờ một hồi còn phải đi về nữa đó.
“Đúng vậy, ai kêu tay Tống Vân Lâm tiện chứ.”
Trương Tuệ càng thêm tức giận, mắng nữa: “Mày đừng có nói hưu nói vượn! Ngày chúng ta đến bờ biển thì nam nhân kia đã bị chết đuối rồi, có quan hệ gì tới nhà chúng ta chứ?”
Lâm Mạt Mạt: “Tôi cũng đâu có nói con trai dì làm chết hắn.”
Con trai mình là đức hạnh gì, tâm lý Tống Cường Dân chắc chắn vô cùng. Bọn họ dự định về thành phố trước một ngày, con trai nói muốn đi nhặt vỏ sò mang về chia cho các bạn, hắn đi theo cùng.
Một mình Tống Vân Lâm ở bãi cát chơi, Tống Cường Dân đi làm quen với một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, trò chuyện rất vui vẻ.
Đại khái khoảng năm giờ chiều, trên bãi biển đột nhiên xuất hiện mấy cảnh sát, nói là lúc khách lặn xuống nước phát hiện một thi thể.
Chờ đến lúc Tống Cường Dân biết tin đi qua con trai đang bị nhân viên tra án giáo huấn, không cần hỏi nhiều hắn cũng biết con trai hắn đã làm gì, đơn giản chính là hiếu kỳ, đụng vào đồ vật không nên đụng.
“Vậy chúng tôi phải làm sao đây?” trong lòng Tống Cường Dân rất khẩn trương.