Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương : Lần lựa chọn thứ ba
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Trước quầy thu ngân, có hai người cách đến rất xa, chia làm hai bên.
Triệu Tiểu Hà đứng gần vị trí bình thường Trương Đông hay xuất hiện, đôi tay cô khoanh trước ngực cảnh giác mà nhìn về phía Lâm Nghiêm, giờ phút này thế nhưng cô cảm thấy gần Boss còn an toàn hơn so với bên Lâm Nghiêm.
Ít nhất Boss gϊếŧ người là có quy tắc có thể tìm ra, mà Lâm Nghiêm là phần tử nguy hiểm không hề có logic, sẽ thương tổn đồng đội.
Lâm Nghiêm nhìn hai tay Triệu Tiểu Hà trống trơn, khinh thường mà phát ra một tiếng cười nhạo.
Thỏ con đáng thương, nếu là nhìn thấy ở ngoài trò chơi, có lẽ gã sẽ sản sinh mộtt chút hứng thú với tiểu nữ sinh như vậy, chỉ là trong trò chơi thì thật xin lỗi, người cản đường gã -- đều phải chết!!
Nếu Tiêu Lam và Triệu Tiểu Hà biết ý tưởng của gã nhất định tụ họp lại: Ọe ——
Triệu Tiểu Hà nhịn không được nhìn sang hướng bên kia siêu thị, nhưng thân ảnh Tiêu Lam chậm chạp không xuất hiện.
Lâm Nghiêm châm chọc nói: “Sao vậy, đang đợi đại ca ca em tới cứu em hả? Nó có thể có ích gì, sớm kêu em đi theo anh mà em không nghe."
Nói rồi, ánh mắt còn không ngừng mà tuần tra trên khuôn mặt và trên người Triệu Tiểu Hà. Người này hiện tại thật ra không giả vờ giả vịt nữa, xé mở tầng biểu hiện giả dối làm tiền bối nho nhã kia, bên dưới lộ ra khắc nghiệt và đáng khinh không thể nghi ngờ.
Lâm Nghiêm ở trong thế giới hiện thực chỉ là một kẻ làm sales lăn lộn không được như ý, thậm chí làm người chơi ở Thế Giới Hàng Lâm cũng chỉ có thể là người chơi sơ cấp tầm thường mà thôi.
Thiên phú gã bình thường, cũng không có kỹ năng và đạo cụ lợi hại. Nhìn bộ dáng những đại lão uy phong kia, mà chính gã chỉ có thể giãy giụa cầu sinh trong từng màn chơi. Còn có một vài người mới có thiên phú, rõ ràng ngay từ đầu hoàn toàn không bằng gã, cuối cùng lại có thể một bước lên trời, trong lòng gã bất mãn càng ngày càng nhiều.
Thẳng đến khi lần đầu tiên gã mượn dùng quy tắc trò chơi lộng chết một người mới, vui sướng trong nháy mắt kia làm gã cảm thấy mỹ diệu đến cực điểm. Gã đột nhiên ý thức được, trước mặt những người mới ngây thơ này, làm một người chơi lâu năm, gã rất cường đại!
Đến tận đây, Lâm Nghiêm bắt đầu không ngừng trong mỗi màn trò chơi tìm kiếm người mới, sau đó tìm cách làm cho bọn họ xúc phạm điều kiện tử vong, bọn họ tuyệt vọng kêu la trước khi chết chính là chương nhạc mỹ diệu nhất trong nhân sinh của gã.
Thẳng đến một ngày nào đó, gã thế mà kích phát được nhiệm vụ ẩn:
【 Vừa nhìn đã thấy bạn chính là kẻ vô lại thích thọc dao sau lưng người khác, nếu muốn theo đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không bằng quán triệt đến tận cùng đi 】
【 Kích phát nhiệm vụ ẩn: Ngôi sao diệt đoàn】
【 Thuyết minh nhiệm vụ: Trong ba màn chơi, các người chơi khác ngoại trừ chính mình toàn bộ tử vong ( / ) 】
【 Nhiệm vụ khen thưởng: đạo cụ hiếm x】
【 Nhắc nhở: Nhiệm vụ không cưỡng chế, tùy thời có thể từ bỏ, từ bỏ không trừng phạt 】
Một khắc kia, trong lòng gã bị mừng như điên nhét đầy!
Đạo cụ hiếm! Làm một người chơi lâu năm, Lâm Nghiêm rất rõ ràng giá trị của nó. Còn từ bỏ? Loại nhiệm vụ thuận lý thành chương mà gϊếŧ hại đồng đội này, làm sao gã phải từ bỏ!
Sau đó, Lâm Nghiêm bắt đầu nếm thử hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi, 'Ngôi sao diệt đoàn' muốn hoàn thành cũng không dễ dàng, người chơi lâu năm phần lớn đều rõ ràng bẫy rập trong trò chơi, hơn nữa cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, lúc có người chơi lâu năm, nhiệm vụ của gã thường đều không thể đạt thành.
Chỉ có buổi diễn mà tất cả đều là người mới, gã mới có cơ hội thành công.
Lúc này đây trò chơi bắt đầu, khi vừa mở mắt nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Lâm Nghiêm quả thực sắp áp lực không được kích động trong lòng mà muốn điên cuồng cười lên!!
Siêu thị chung điểm, hoàn hoàn toàn toàn màn dành cho người mới, thường sẽ chỉ có một người chơi lâu năm làm dẫn đường.
Nơi này chính là nơi gã đã nhận được nhiệm vụ, hơn nữa cho tới bây giờ, Lâm Nghiêm đã hoàn thành hai lần nhiệm vụ Diệt đoàn, có một lần là ở chỗ này, quả thực là Thế Giới Hàng Lâm cũng đang giúp gã.
Vốn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, bọn người mới ngu xuẩn này vô cùng dễ lừa, rất nhanh mà một đám dựa theo an bài của gã mà đi tìm chết. Chỉ là, có một thằng nhóc vướng víu! Còn có con nhỏ không nghe lời này nữa, ngoan ngoãn đi tìm chết không được hả?
Đối mặt với Lâm Nghiêm châm chọc, Triệu Tiểu Hà hơi nổi giận, trừng mắt nhìn gã: “Xì, Tiêu ca chắc chắn sẽ không sao, anh đừng nói bậy!”
Lâm Nghiêm nở nụ cười vặn vẹo: “Ố ồ, gọi bằng ca ca, vẫn là em gái nhỏ nói ngọt nha~”
Nói rồi gã định tiến lên cho cô một chút giáo huấn, một con bé mà thôi, ở trong mắt gã căn bản không đáng nhắc tới.
Lúc này, giọng Tiêu Lam lại xa xa truyền đến: “Chú Lâm à, vẫn là đừng đi qua đó, ngài làm cô bé sợ đó.”
Lâm Nghiêm cau mày quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lam đi từng bước một về phía quầy thu ngân.
Tiêu Lam cười nói với gã: “Chú Lâm, tóc này của ngài là tóc giả chứ gì? Tóc rụng hết rồi cũng đừng nhớ thương cô bé nhỏ nhà người ta, vẫn nên bảo trì một chút làm rụt rè của trưởng bối đi chứ.”
Lâm Nghiêm tức giận mà duỗi tay vuốt đỉnh đầu mình, sao có thể! Đây là bí mật lớn nhất của gã —— tóc giả toàn bộ chế tác bằng thủ công từ tóc thật, cái thằng này là làm sao phát hiện!
Đương nhiên không phải Tiêu Lam phát hiện, đây là do Lạc lần đầu tiên gặp Lâm Nghiêm thì nói với Tiêu Lam, giờ phút này tung ra tới kéo thù hận dùng quá ngon.
Nhìn bộ dáng Lâm Nghiêm tức giận, Tiêu Lam cảm thấy tâm tình hết sức thoải mái. Cậu nhìn quét một chút mọi người ở đây: "Tên xăm mình kia đâu rồi? Bị anh gài rồi hả?"
Lâm Nghiêm khinh thường nói: “Hừ, chính nó ngu. Trách được ai?”
Tiêu Lam cười đến thoải mái thanh tân sạch sẽ: “Tôi đây liền không lo lắng đánh với anh rồi.”
Lâm Nghiêm: “……”
Mẹ nó, gã đột nhiên nhớ lại một cú đá trước đó, người mới này là có huyết thống kim cương sao? Hiện tại nội tạng gã còn đang ẩn ẩn đau.
Nhìn một màn này, Triệu Tiểu Hà nghĩ thầm, Tiêu ca không hổ là Tiêu ca, vừa ra trận thì toàn bộ không khí đều thay đổi, hiện tại cô một chút cũng chẳng hoảng hốt là chuyện như thế nào, Lâm Nghiêm thoạt nhìn cũng một chút đều không đáng sợ.
“Xem ra các người không có tôi cũng rất vui vẻ nhỉ.” Trương Đông và cô gái hướng dẫn mua hàng lại một lần nữa trống rỗng xuất hiện.
Cảnh tượng như vậy đã trải qua ba lần, ba người ở đây thần sắc bình tĩnh, không còn bị hắn ta dọa tới, cũng hoặc là người bị dọa đều đã không còn nữa.
Nhìn thấy bọn họ phản ứng, Trương Đông bĩu môi, hắn ta cảm thấy chính mình không được coi trọng.
Đôi mắt vẩn đục của Trương Đông quét về phía người chơi, chậm rãi nói: “Ai lên đầu tiên?”
Trương Đông vừa dứt lời, Lâm Nghiêm liền là người đầu tiên tiến lên, như là sợ chậm một bước sẽ bị hai người ở đây liên thủ hành hung vậy.
Lâm Nghiêm lấy từ trong túi ra thế mà là —— thuốc lá hãng Sơn Địa.
Tiêu Lam biết ngay, lời gia hỏa này nói với lưu manh xăm mình phỏng chừng cả cái dấu chấm câu cũng là giả.
Mục đích vốn dĩ của Lâm Nghiêm chính là sản phẩm trên tay Tiêu Lam, liên hợp với lưu manh xăm mình cướp đồ của Tiêu Lam, sau đó lại thuận thế xử lý luôn lưu manh xăm mình, có thể nói là kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim.
Cái não lớn cỡ cái hạch đào của lưu manh xăm mình có khả năng kiểu gì cũng không thể tưởng được, hắn ta cứ như vậy bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.
Lâm Nghiêm đem thuốc lá phóng lên quầy thu ngân, hơn nữa còn quay đầu lại cho Tiêu Lam một ánh mắt khiêu khích.
Muốn ấn gã xuống đất đập một trận ghê nơi, Tiêu Lam giật giật ngón tay, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy nắm tay của mình hơi ngưa ngứa.
【 Tiên sinh, xin bình tĩnh 】
Tiêu Lam cả kinh, suýt nữa cậu cho rằng mình đã vô ý đem lời trong lòng nói ra.
【 Ngài không có nói ra, xin không cần lo lắng 】
Tiêu Lam: “……”
Mi thật đúng là một tiểu đồng bọn có thuật đọc tâm mà.
Đôi mắt Trương Đông ý vị không rõ mà dừng lại một cái chớp mắt trên người Lâm Nghiêm, sau đó lộ ra một nụ cười cổ quái, nhận lấy thuốc lá. Ánh mắt Trương Đông nhìn gã làm Lâm Nghiêm cảm thấy trong lòng rờn rợn, lại không biết vì cái gì.
Chẳng lẽ thuốc lá có vấn đề gì?
Không nên, thằng nhóc kia tìm đồ từ trước đến nay là manh mối minh xác mới có thể xuống tay, không có khả năng có vấn đề gì, gã tự an ủi chính mình.
Cho dù là trước đó gã gặp phải phiếu miễn phí ảnh hưởng, cũng chỉ là nhiều thêm một lần lựa chọn mà thôi.
Trên tay gã còn có mấy manh mối, chẳng sợ không hoàn thành nhiệm vụ ẩn, qua cửa cũng không thành vấn đề mới đúng.
Không có khả năng thất bại, không có khả năng.
Lâm Nghiêm áp xuống cảm giác trong lòng, về tới vị trí vốn có đứng yên.
Trương Đông chuyển hướng sang hai người còn lại: “Tiếp theo đi.”
Triệu Tiểu Hà tức khắc lại có chút khẩn trương lên, hai tay nắm trước ngực chặt đến gắt gao, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch. Cô nhìn thoáng qua Tiêu Lam, thu được một ánh mắt cổ vũ của Tiêu Lam.
Triệu Tiểu Hà gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi về phía trước.
Chỉ thấy cô duỗi tay từ đồng phục to rộng móc ra một bao que cay. Cuối cùng cô cũng không tìm được manh mối, đây là cô dựa theo phương pháp Tiêu Lam đã nói, căn cứ theo manh mối đã đạt được, sau khi suy đoán sở thích của Trương Đông mà chọn trên kệ hàng.
Hiện tại, chính là một kèo đánh cuộc, que cay đến tột cùng ở trong mắt Trương Đông có phải là tiêu tiền lung tung hay không.
Không nghĩ tới sau khi Trương Đông thấy que cay, trực tiếp bắt nó qua. Sau đó nhét toàn bộ kể cả bao bì vào trong cái miệng há to, cảm thấy mỹ mãn mà nhai nhai, trực tiếp nuốt xuống —— hiển nhiên là bộ dáng cực kỳ thích.
Trương Đông xoa xoa sa tế tràn ra bên miệng: “Thông qua, ợ ——”
Một mùi hôi hơi thở hỗn hợp với khí vị que cay xông thẳng lên mặt Triệu Tiểu Hà, hương vị vị phảng phất như đánh thẳng vào linh hồn, hun đến sắc mặt cô bé trắng nhợt, tức khắc liên tiếp lui vài bước mới dám há mồm hô hấp.
Rốt cuộc, đến phiên Tiêu Lam.
Cậu đang định tiến lên, phía sau lại truyền đến âm thanh cấp tốc chạy vội.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, phát hiện thế mà là lưu manh xăm mình!
Giờ phút này hắn ta thoạt nhìn đặc biệt chật vật, cả người như là vớt lên từ trong cái ao không sạch sẽ, không chỉ ướt đẫm, còn có không ít tảo màu xanh lục cùng với vết bẩn màu nâu bám trên người hắn, thoạt nhìn một bộ dáng bị hố thật sự rất thảm.
Hắn vừa chạy vừa nỗ lực gỡ xuống dây thừng quấn trên người, bởi vì chạy trốn quá gấp mà thậm chí trượt vài cái.
Lưu manh xăm mình xông lên trước, hoàn toàn làm lơ Boss và hai người khác, hai mắt hắn đỏ đậm chiếu lên mặt Lâm Nghiêm, tung một quyền ra: “Mẹ nó! Mày dám gài ông!”
Lâm Nghiêm thấy tên ngu xuẩn này thế mà có thể tự mình thoát thân, tức khắc sắc mặt trầm xuống.
Gã giơ tay ngăn cản nắm tay nghênh diện mà đến, nghiêng người tiêu giảm lực đạo đi. Thấy lưu manh xăm mình còn có xu thế tiếp tục tiến lên công kích, gã vội vàng mở miệng: “Mày tìm tao cũng vô dụng, đồ tao đã giao lên rồi.”
Dứt lời còn giơ tay ý bảo chính mình không có ý tiếp tục động thủ.
Lưu manh xăm mình thở hổn hển trừng mắt nhìn Lâm Nghiêm, bóp bóp nắm tay, cuối cùng vẫn không cam lòng mà buông xuống.
Lâm Nghiêm thấy thế, đôi mắt dưới cặp kính hiện lên ánh sáng tính kế, gã duỗi tay chỉ vào Tiêu Lam họa thủy đông dẫn: “Hiện tại, người ở đây cũng chỉ có cậu ta còn có thôi.”
(xuất phát từ câu "Di họa Giang Đông" ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.)
Tiêu Lam biết ngay, gia hỏa này chỉ cần còn có thể nhảy nhót thì sẽ nghẹn không ra cái rắm thơm nào!
Lưu manh xăm mình có thể là bị hố sợ, hắn nhìn nhìn Tiêu Lam, lại nhìn nhìn Triệu Tiểu Hà, lại nhìn nhìn Tiêu Lam, lại nhìn nhìn Triệu Tiểu Hà…… tuần hoàn mấy lần như thế, nhìn qua bộ dáng không được thông minh cho lắm.
Không nghĩ tới cuối cùng người cứu trận thế mà là Trương Đông, hắn ta phát ra tiếng cười nghẹn ngào: “Ha ha ha, anh ta nói không sai.”
Đồng thời dùng một loại ánh mắt xem kịch vui nhìn về phía Tiêu Lam.
Tiêu Lam chỉ là nhàn nhạt ngước mắt nhìn.
Dù sao hiện tại đã tới thời điểm cuối cùng, không cần lại lo lắng thời gian kỹ năng làm lạnh. Cậu đánh giá Lâm Nghiêm liếc liếc mang theo tính cùng với lưu manh xăm mình cách đó không xa, tới cũng tới rồi, không bằng tới song sát luôn đi?
Năm phút, cũng đủ để khiến đám gia hỏa vô tri này cảm thụ một chút sức mạnh của bần cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Hai vị khách hàng, bổn tiệm hôm nay đẩy mạnh tiêu thụ, tiện lợi mua một tặng một, hiểu biết một chút.
Hết chương .