*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người có một khoảng thời gian ngọt ngào trong bệnh viện.
Cho đến hai tuần sau, khi vết thương của Bạch Ân đã lành lại tương đối thì xuất viện về nhà.
Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn từ hai tuần trước đã xuất viện rồi.
Bọn họ vốn không bị sao cả, chỉ là ngất xỉu mà thôi.
Hiện tại Bạch Thiên Hải và Triều Nghi đã ra nước ngoài để trị bệnh cho bà rồi, nên Bạch Ân không muốn về nhà họ Bạch, hắn cũng không muốn về ký túc xá.
Cả hai người chỉ có thể về nhà họ Hạ.
Vì ý thức chủ nên mọi thứ từng rất hỗn loạn, ba người anh của cậu liên tục gặp chuyện, đến cha mẹ cũng ngã bệnh.
Nhưng từ sau lần ý thức chủ bại trận biến mất thì mọi thứ đã trở lại bình thường.
“Hai đứa đã về rồi à?” Mẹ Hạ là người ra đón hai người các cậu vào nhà.
“Cháu chào dì.” Bạch Ân lễ phép chào.
Cố Thi đánh hắn một cái nhẹ, là một cái đánh yêu: “Còn kêu dì, mau gọi mẹ.
Sớm muộn gì các con cũng về chung một nhà, đừng có khách sáo làm gì.”
Bạch Ân nghe vậy khóe môi liền câu lên, không cậu nệ nữa mà nói: “Dạ, con chào mẹ.”
Cố Thi nghe vậy vui đến mức cười tít mắt: “Vậy mới đúng chứ, sau này con cứ gọi mẹ đi.”
Hạ Dương thì ngượng vô cùng, nhưng cậu cũng vui khi bạn trai và gia đình mình lại hòa hợp như vậy.
Nhìn sắc khí thì thấy gương mặt Cố Thi hồng hào, đi đứng nhanh nhẹn, miệng tươi cười, hoàn toàn không có dáng vẻ lúc trước.
“Mẹ khỏe lại là con vui rồi.” Hạ Dương mỉm cười, mặc dù cậu biết Cố Thi không phải là mẹ ruột của mình, nhưng từ lâu cậu đã coi bà như một người mẹ thật sự.
Cậu yêu quý gia đình này, dù sau này có phải rời đi hay không thì cậu cũng không muốn nó gặp chuyện.
“Mẹ ơi, cha sao rồi ạ? Cả ba anh nữa.”
“Mọi chuyện đều ổn rồi.
Cha con đã tỉnh từ lâu, ổng xuất viện luôn rồi, nhưng mẹ vì lo cho ổng nên đã bảo ổng qua Mỹ khám lại cho chắc.
Thế mà ổng cứ cãi, nói là sức khỏe không sao.
Mẹ tức quá định qua Mỹ chung với ổng thì anh ba con lại xung phong đi chăm sóc ổng rồi.” Bà kể đến đây dường như còn có chút tức giận: “Thằng ba nó cũng giải quyết ổn thỏa gián điệp trong công ty rồi, mấy thứ công nghệ độc quyền gì đó cũng không bị tuồn ra ngoài, có hacker trong công ty nó phát hiện nên ngăn lại kịp thời.
Mục đích lần này nó đi Mỹ là vừa chăm sóc cha con, vừa qua tổng công ty bên đó xem coi mọi chuyện có ổn không.
Nó đã đi là đi luôn, chắc tầm tết mới về được.”
Bạch Ân cũng quan tâm hỏi thăm: “Vậy còn anh cả với anh hai thì sao ạ?”
Hai tiếng gọi anh này của hắn khiến mẹ Hạ vui vô cùng: “Hai đứa nó thắng đậm.
Các con có biết người ta kiện thằng cả vì lý do gì không?”
“Lý do gì ạ?” Hạ Dương hỏi, bởi vì lúc đó cậu đang bận đối phó với ý thức chủ, chỉ biết anh cả bị kiện nhưng cũng không biết ai kiện hắn, kiện vì lý do gì.
“Đối thủ một mất một còn của nó, kiện nó vì tội làm con gái người ta có bầu rồi không chịu trách nhiệm.
Mà người con gái đó lại là con cưng của một quan chức cấp cao.”
“Trời đất, sao lại nghi oan cho anh con như thế?” Hạ Dương bức xúc: “Anh ấy chịu “ăn chay” vì anh Cảnh Ngôn bấy nhiêu năm, tính hướng của một người đâu phải muốn đổi là đổi được.
Ai vu khống ảnh mà không biết lựa chọn vậy trời?”
Mẹ Hạ cũng tán thành: “Ừm, nên là sau đó anh cả con trực tiếp comeout, nó với thằng bé Cảnh Ngôn sắp đi đăng ký kết hôn rồi.
Chuyện này gây ra cú shock rất lớn cho toàn bộ giới chính trị, bởi ai chả biết Bạc Cảnh Ngôn là con trai chủ tịch nước Bạc Cảnh Thâm.
Cuối cùng người vu khống anh cả con bị ngài chủ tịch vạch trần bộ mặt thật, vụ kiện cứ như vậy mà kết thúc.”
Nghe còn kịch tính hơn phim nữa.
Nhưng cũng may là cuối cùng anh cả cũng bình an.
Mẹ Hạ lại kể tiếp: “Còn về thằng hai, nó cũng hồi vốn lại được rồi.
Hơn nữa còn khiến người hại nó phải trả một khoản lãi khổng lồ.
Từ hao hụt tiền mà bây giờ anh hai con còn thu lại được một khoảng gấp ba lần như vậy.
Mà chuyện này phải cảm ơn Bạch Ân.” Bà quay sang hắn mỉm cười: “Nếu không có nhà họ Bạch hỗ trợ thì thằng bé Hạ Thiên nhà mẹ cũng phải điêu đứng lắm, mẹ cảm ơn con.”
“Mẹ đừng khách sáo, đây là chuyện con nên làm mà.
Dù sao cũng là vì tương lai của con và Dương Dương.
Nhà mình vui con cũng vui.”
Hắn và mẹ Hạ nói chuyện vô cùng hợp.
Mà Hạ Dương cũng có dịp mở mang tầm mắt với Bạch Ân.
Phải biết từ trước đến giờ, đối với người lớn, Bạch Ân luôn rất khách sáo, nói chuyện tuy vẫn giữ đúng lễ độ nhưng sẽ không nói nhiều hơn hai câu đâu.
Vậy mà khi nói chuyện với mẹ cậu, hắn lại có thể dễ dàng bày tỏ bản thân như vậy.
Hạ Dương biết điều đó có nghĩa là hắn yêu cậu rất nhiều, vì thế nên hắn mới yêu lây cả gia đình của cậu.
Nhìn mọi chuyện êm đềm như vậy, Hạ Dương ước thời gian đừng trôi qua..