*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phút chốc Bạch Ân không nhịn được, hắn đè Hạ Dương xuống giường hôn ngấu nghiến.
“Chúng ta là người yêu, là người yêu!”
Bạch Ân quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, chơi đùa trong khoang miệng ấm nóng của cậu.
Hắn tham lam ôm lấy Hạ Dương như ôm báu vật quý giá nhất trên đời.
Một tay hắn đè chặt hai tay đang giãy giụa của cậu lên đỉnh đầu, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà thô bạo xé đi chiếc áo thun cậu đang mặc.
Bàn tay to lớn thô ráp chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại khiến Hạ Dương tê rần cả người.1
Cậu lắc đầu, tránh khỏi nụ hôn như mưa rền sấm dữ, vì quá hoảng sợ mà khóc nấc lên: “Hức hức… sao cậu… làm vậy với tôi?”
Bạch Ân nắm lấy cằm cậu, ép cậu xoay mặt lại đối diện với mình, hắn cười lạnh, thanh âm vang lên đầy tức giận: “Tôi làm đến như vậy rồi mà cậu còn không hiểu sao?”
“Hiểu? Hiểu cái gì cơ? Hức hức, rõ ràng chúng ta là bạn cơ mà.
Ân Ân, cậu đang đi quá giới hạn rồi!”
“Bạn? Ai muốn làm bạn với cậu?” Bạch Ân cố kìm nén cơn tức giận của bản thân, thanh âm gằn xuống: “Tôi xem cậu như người yêu mà đối đãi.
Còn cậu chỉ nghĩ tôi là bạn thôi ư?”
Nghe vậy, trái tim của Hạ Dương không hiểu sao lại đột nhiên nhói đau.
Thật sự cậu chỉ xem Bạch Ân là bạn thôi ư? Có bạn bè nào mà hôn nhau, ôm nhau ngủ chung một giường, lại còn giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý không? Hơn nữa… tất cả những quá trình đó cả cậu và hắn đều rất hưởng thụ, cậu cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dường như có ký ức gì đó đã bị cậu lãng quên.
Là gì mới được nhỉ? Ký ức đó rất quan trọng, có lẽ là những khoảnh khắc hạnh phúc của cậu.
Thế nhưng… không được! Cậu và Bạch Ân chỉ có thể làm bạn.
Không thể tiến xa hơn được nữa!
Lúc Hạ Dương sắp nhớ ra thì một luồng khói đen hiện lên che khuất tất cả, nó không muốn cậu hồi tưởng ra.
“Quên đi, ngươi phải quên đi tất cả.
Hãy nhớ Bạch Ân chỉ là bạn của ngươi, vĩnh viễn là bạn.
Hắn không phải là người yêu của ngươi, người không thích đàn ông.
Hạ Dương, ngươi thích con gái, ngươi muốn một cô gái mềm mại làm vợ, ngươi muốn sinh con với một cô gái.”
Nghe theo luồng khói đen ấy, Dương đẩy Bạch Ân ra, quyết tâm nói: “Đúng vậy, đối với tôi cậu chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.
Không hơn không kém!” Cậu siết chặt tay, cố nén sự đau đớn đang trỗi dậy trong tim: “Vì vậy xin cậu đừng đi quá giới hạn với tôi nữa.”
Bạch Ân âm trầm nhìn cậu, đôi mắt hắn lúc này vô hồn, như chìm trong bóng tối bi thương, lại còn kèm theo một chút điên cuồng muốn phá hủy tất cả.
Ngay lúc này đây, hắn rất muốn bắt cậu lại, nhốt cậu vào trong lồng sắt, đeo vào cổ cậu một chiếc xích vàng đẹp đẽ để cậu không thể trốn đi đâu được nữa cả.
Hạ Dương chỉ có thể là người của hắn, chỉ có thể mãi mãi ở bên hắn mà thôi.
Nếu cậu ở bên bất cứ ai, hắn sẽ giết kẻ đó ngay lập tức, sau đó bẻ gãy chân cậu, thế thì chim hoàng yến của hắn sẽ không thể bay nhảy được nữa rồi.
Nhưng cuối cùng Bạch Ân vẫn là không nỡ.
Hắn không nỡ tổn thương bảo bối Hạ Dương của hắn.
Bởi vì cậu là mặt trời, là ánh dương soi sáng tâm hồn hắn.
Hắn cười lạnh sau đó mở cửa bỏ đi ra ngoài.
Chỉ để lại một câu.
“Được.
Như ý cậu muốn!”
Căn phòng vốn tối tăm nay lại chỉ còn một mình Hạ Dương đứng đó, không khí trầm mặc hiu quạnh vẫn chưa tan đi.
Cậu bất lực ngồi sụp xuống đất, trái tim đau đớn kịch liệt, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra.
Hạ Dương bịt chặt miệng khóc lớn.
“Tại sao… tại sao mọi chuyện lại thành như thế này cơ chứ? Tôi không muốn làm vậy đâu, Ân Ân ơi?”
Hạ Dương ôm đầu đầy đau đớn, cậu với Bạch Ân thật sự là bạn sao?
Nếu là bạn thì tại sao trái tim cậu lại đau đớn đến thế này?
Hạ Dương liên tục dùng lực đánh vào đầu mình, cậu muốn nhớ ra, cậu cảm giác bản thân đã quên đi điều gì đó vô cùng quan trọng.
Cậu phải nhớ ra!
“Đừng cố quá! Ngươi đã quên rồi, hãy mãi mãi quên đi.”
“Tôi… đã quên rồi?” Cậu vô hồn lặp đi lặp lại câu nói “tôi đã quên rồi” như một lời thôi miên nào đó.
Mà thế lực phía sau khiến cậu thành ra như vậy vô cùng hài lòng, nó không ngừng cười khúc khích vì đã đạt được ý muốn của mình.
Lúc này bên ngoài căn phòng, Bạch Ân đầy căm phẫn đi về phòng mình, hắn đánh mạnh vào tường, đôi tay vì sự va chạm mà chảy máu không ngừng.
Nhưng dường như Bạch Ân không cảm thấy đau đớn một chút nào, bởi có một nỗi đau khác lớn hơn đang ngự trị trong tim hắn, khiến hắn vừa lo lắng vừa bất an.
Bạch Ân biết chuyện ngày hôm nay không đơn giản.
Hạ Dương rất yêu hắn, cậu là người đem đến ánh sáng cho cuộc đời hắn, ánh sáng ấy sẽ không dễ dàng rời xa hắn.
Bạch Ân tin tưởng vào tình yêu mà Hạ Dương dành cho mình.
Chắc chắn có thế lực đứng sau khiến Hạ Dương thành ra như vậy.
Ác mộng hắn thường mơ đã thành sự thật.
“Ý thức chủ!”.