*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Dương và Bạch Ân tỉnh dậy, cả hai cùng nhau về nhà.
Về nhà nhìn thấy Hạ Thành Chí và Bạc Cảnh Ngôn đang âu yếm hạnh phúc khiến hai người cũng vui lây.
Hạ Thiên từ trên lầu đi xuống, nhìn em trai vừa đi về mà cả người lấm lem liền hết hồn: “Em trai, ai làm em ra nông nổi này?” Hắn liếc sang Bạch Ân: “Là cậu?”
Hạ Dương lập tức chắn trước mặt Bạch Ân: “Không không, anh ơi, không phải cậu ấy đâu.
Em bị người ta lừa vào bar… là Ân Ân đã cứu em.”
Hạ Thành Chí và Hạ Thiên nghe vậy, sắc mặt phút chốc âm trầm: “Là ai?”
Hạ Dương nhìn bọn họ lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng liền không nhịn được mà bật cười: “Ân Ân đã xử lý kẻ đó rồi.
Giờ các anh có muốn ra tay cũng không kịp nữa đâu.”
Nghe vậy, hai anh em nhà họ Hạ mới thấy Bạch Ân thuận mắt hơn một chút.
Xem ra cậu em rể này cũng được việc.
Hạ Dương nhìn gia đình hạnh phúc, tất cả mọi người đều lo lắng quan tâm đến mình thế này khiến cậu vui vô cùng.
Rốt cuộc từ bây giờ cậu đã có thể thoải mái cảm nhận tình cảm gia đình mà không còn phải lo đây chỉ là một giấc mơ nữa rồi.
Đây là thế giới của cậu, là nơi cậu thuộc về.
Nơi này có người cậu yêu, có gia đình yêu thương cậu, có bạn bè luôn bên cạnh.
Dù cho sau này ai muốn đưa cậu đi thì cũng không được.
Bởi bạn trai cậu chính là chủ thần cơ mà.
Anh ấy lợi hại nhất, còn ai có thể quyền uy hơn anh ấy cơ chứ?
Bạc Cảnh Ngôn cũng lại hỏi thăm: “Em trai, em không sao chứ?” Vì anh thuộc kiểu người nhẹ nhàng nên khi nói chuyện cùng rất thoải mái.
Hạ Dương cười cười: “Dạ em không sao.” Cậu hết nhìn Bạc Cảnh Ngôn rồi lại nhìn Hạ Thành Chí: “Hai anh định chừng nào cưới nhau vậy.”
Bạc Cảnh Ngôn đỏ mặt được Hạ Thành Chí ôm vào lòng, hắn nói: “Đầu năm sau.”
“Ồ, đến lúc đó em sẽ đi mừng cưới một phần qua thật to.”
Bạch Ân hỏi Hạ Thiên: “Cha mẹ đâu rồi ạ?”
Hạ Thiên khó chịu đáp: “Nay biết gọi cha mẹ luôn rồi? Còn gọi thuận miệng như vậy?”
“Vì dù sao em với Dương Dương cũng đang yêu nhau, gọi như vậy sai sao?”
“Chậc.” Hạ Thiên khó chịu, nhưng nhìn khắp nơi cũng không ai xứng với em trai bằng tên này, vì thế hắn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua: “Cha đang ở trên lầu, trong thư phòng đó.
Còn mẹ đi spa rồi, tối mới về.”
“Vậy để em lên chào cha, sẵn có chuyện muốn nói với ông ấy.” Hắn quay sang Hạ Dương: “Em ở đây trò chuyện với các anh đi, anh lên một xíu rồi lại về.”
*****
“Cốc cốc cốc.
Thưa cha, là con.”
“Vào đi.” Từ trong thư phòng vọng ra giọng nói vô cùng uy nghiêm.
Bạch Ân mở cửa bước vào, nhìn thấy người đến là hắn thì cha Hạ liên cười.
“Hôm nay con đến tìm ta có chuyện gì?”
Hạ Trạch Sơn có ấn tượng rất tốt với Bạch Ân.
Bởi con trai ông từng gặp nguy hiểm nhiều lần đều được cậu trai trước mặt cứu.
Thậm chí có những lúc gia đình ông điêu đứng cũng là Bạch gia ra tay tương trợ.
“Con muốn bàn với cha một việc.”
Thân thiết đến nỗi ông cũng đã đồng ý để hắn gọi mình là cha.
Khác với ba thằng con lớn cuồng em trai, Hạ Trạch Sơn công tư phân minh.
Ông không ngăn cấm con trai út yêu đương.
Đối với giới tính của con cái, ông không muốn xen vào, cứ để tụi nhỏ tự do yêu đương, miễn sao tình yêu đó có thể khiến chúng hạnh phúc là được.
Nhìn thấy được con út mình yêu Bạch Ân như vậy, và hắn cũng yêu con mình đến mức có thể hy sinh nhiều thứ, vậy thì ông cũng đâu còn lý do gì để ngăn cấm bọn trẻ được.
Huống hồ gì, vợ ông rất ưng ý cậu con rể này, dù ông không chịu thì cũng phải chịu.
Bạch Ân vào thẳng vấn đề: “Hiện tại tuy con đang phụ cha mình quản lý gia sản của Bạch gia, nhưng con vẫn chưa tốt nghiệp, bằng cấp không có.
Cha của con thì hiện đang ở Mỹ chữa bệnh cho mẹ con, ông ấy không còn nhúng tay vào việc của công ty nữa.
Vì thế nên con muốn xin cha chỉ bảo cho con nhiều hơn.
Hơn nữa…” Hắn ngập ngừng: “Con muốn xin cha cho Dương Dương ra nước ngoài du học với con.
Con muốn trở nên giỏi giang hơn nữa, tiếp quản Bạch gia thật tốt, có như thế mới có thể bảo vệ cậu ấy hơn nữa, để cậu ấy có một đời an yên.”
“Ha ha ha.” Hạ Trạch Sơn cười, ông đứng dậy khỏi ghế, đi đến vỗ vào vai Bạch Ân: “Con có chí cầu tiến như vậy rất tốt.
Ta sao có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy được? Từ giờ ta giao con út của ta cho con, nhớ chăm sóc thằng bé cho thật tốt.”
“Dạ.” Hắn vui mừng đáp ứng, sau đó nói: “Thưa cha, còn một điều nữa, con muốn đính hôn với cậu ấy trước.
Đợi sau khi cả hai chúng con đều học đại học xong rồi thì con sẽ đem cả gia sản của Bạch gia đến để hỏi cưới cậu ấy.”
Hạ Trạch Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Gia sản Bạch gia thì không cần đâu, Hạ gia sau này giao cho ba thằng con cả, còn Bạch gia thì con cứ quản lý cho tốt, thằng bé Hạ Dương không thích khổ đâu, nó chỉ thích sướng thôi.
Con đừng giao cho thằng bé, nó không chịu đâu.” Ông cười hiền từ: “Còn về chuyện đính hôn thì… tháng sau làm luôn đi, ta muốn giao con trai cho con rồi.”
Bạch Ân không ngờ cuộc nói chuyện hôm nay lại dễ dàng như vậy, hắn sung sướng gật đầu: “Con cảm ơn cha.
Con nhất định sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”.