Có lẽ từ khoảnh khắc Hạ Dương chắn phía trước hắn khi đụng mặt Tề Minh, hắn đã thấy cậu rất đáng yêu rồi.
À không, có lẽ từ lúc cậu giả làm Hạ Ôn, dưới ánh nắng hoàng hôn chạy về phía hắn.
Cũng có thể là từ lúc cậu đá ngã cái bàn, ngăn không cho bọn Lưu Thiện tiếp tục sỉ nhục hắn vào ngày đầu nhập học.
Lúc ấy chính vì hiếu kỳ với hành động của cậu mà buổi chiều hắn đã bất chấp bị đánh vẫn quyết định đi ra cổng sau.
Dù hôm ấy bị đánh vỡ đầu, đến tận bây giờ tuy đã qua hai tháng nhưng đầu hắn vẫn còn đau đến mức ông chủ quán thịt nướng Xiên Que phải cho hắn nghỉ thêm hai tuần để lành hẳn bệnh… hắn vẫn không hối hận.
Tề Bạch Ân không nhịn được mà nổi lên tư tưởng làm phiền cậu.
Nghĩ là làm, hắn đưa tay khều lên mũi cậu, hết làm thành mặt heo rồi lại bóp mũi không cho cậu thở, sau còn nhéo hai chiếc má bánh bao của Hạ Dương.
Vì bị sờ đến mức khó chịu thế nên Hạ Dương chẳng ngủ nổi nữa.
Cậu “ưm” một tiếng rồi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt đào hoa đen láy mờ mịt vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mơ màng như một buổi chiều thu.
Khi Hạ Dương ngẩng đầu lên quan sát xung quanh thì cậu chẳng thấy ai lại gần mình cả.
Cậu ngơ ngác nhìn lại Tề Bạch Ân phía đối diện thì thấy hắn đang vô cùng “nghiêm túc” đọc sách.
Nhưng mà…
Hạ Dương híp mắt: “Cậu vừa nhéo tôi đấy à?”
Tề Bạch Ân điềm tĩnh nói: “Không, cậu tưởng tượng thôi.”
“Vậy sao cậu lại cầm sách ngược thế? Đang chột dạ à?”
Lúc này Tề Bạch Ân mới phát hiện ra vì hắn vội ngồi về chỗ thế nên đã cầm ngược quyển sách.
“Sao cậu lại phá tôi ngủ?” Hạ Dương khó hiểu hỏi.
“Thứ nhất, vẫn còn đang trong giờ học, đã làm bài tập xong chưa mà ngủ? Thứ hai, hiện tại đã h rồi, chúng ta đã lố giờ học tận một tiếng rưỡi, đã đến lúc nên đi về.” Hắn uyển chuyển đổi chủ đề khiến cậu phân tâm.
“Hả? Cái gì? Đã h rồi sao? Trễ thế này rồi mà tôi vẫn chưa về, người nhà sẽ lo chết mất.” Hạ Dương quýnh quáng: “Hôm nay tôi đã dặn bác lái xe không cần đến đón, tôi sẽ tự bắt xe về.
Trễ thế này thì chắc không còn phương tiện nào để đón cả, phải làm sao đây?”
Nói rồi cậu bỗng nhìn Tề Bạch Ân, một ý tưởng siêu điên rồ đang diễn ra trong đầu cậu.
“Hay đêm nay cho tôi ngủ ở ký túc xá của cậu một đêm được không?”
“Ồ?” Tề Bạch Ân tràn ngập hứng thú: “Ngủ với tôi một đêm?”
Không hiểu sao về tình về lý thì câu nói này không sai tí nào, nhưng cậu cứ thấy nó mờ ám là thế nào ta?
Hạ Dương gật đầu: “Ừm, vì trễ quá rồi, mà thực ra đó không phải nguyên do chính.
Chủ yếu là do tôi mệt quá, khi nãy làm một đống bài tập muốn banh não luôn, nên giờ tôi cần nghỉ ngơi khẩn cấp, về nhà thì cũng mất một khoảng thời gian, chỉ có ký túc xá của cậu là gần nhất thôi.” Lời này là thật, bởi có mấy lần khi giả dạng thành Hạ Ôn, cậu còn rời khỏi phòng hắn trễ hơn như này mà vẫn bắt xe về được.
Tề Bạch Ân ra vẻ đăm chiêu, ánh mắt khóa chặt thân ảnh của cậu, cuối cùng gật đầu.
Cả hai cùng nhau đi bộ đến phòng của hắn.
Sau khi vào đến nơi, Hạ Dương mới phát hiện ra một điều.
Đó là cậu không có đem đồ thay!
Hạ Dương có một thói quen đó là phải tắm rửa thật sạch sẽ thơm tho rồi mới đi ngủ.
Nhưng vốn dĩ cậu chỉ mang theo cái thân và tập sách để đi học, nào có biết sẽ ngủ quên đến tận giờ này, ở lại ký túc xá của hắn thì làm gì có đồ để thay cơ chứ?
Hạ Dương ngại ngùng kéo kéo áo Tề Bạch Ân: “Này, tôi… không đem quần áo.”
Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn cậu: "Cho nên?"
"Cậu có thể cho tôi… mượn một bộ đồ ngủ của cậu được không?"
Dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng khi nghe điều đó phát ra từ miệng cậu, hắn không khỏi rùng mình.
Chỉ cần tưởng tượng Hạ Dương ngoan ngoãn mặc đồ của hắn, cơ thể bao trùm mùi hương của hắn…
Chẳng biết từ bao giờ Tề Bạch Ân lại có những ý nghĩ như vậy với Hạ Dương.
Thế nhưng hắn nhận ra mình không chán ghét cảm xúc này.
Hắn nói với cậu: "Chờ chút, tôi vào phòng lấy cho cậu."
Để Hạ Dương ngồi ở phòng khách xem TV, Tề Bạch Ân đi vào trong phòng, mở tủ, chọn một bộ quần áo ngủ màu đen mới tinh.
Khi có người mượn quần áo thì nên đưa đồ mới sẽ lịch sự hơn.
Tuy hắn nghĩ cậu sẽ hợp với những màu sắc tươi sáng, giống như mặt trời ấm áp buổi bình minh.
Nhưng tiếc thay hắn chỉ có đồ đen mà thôi.
Lấy xong quần áo ngoài, Tề Bạch Ân mở tủ nội y lấy thêm một chiếc quần lót mới.
Tuy size của hắn lớn nhưng chắc Hạ Dương vẫn có thể mặc được.
Hoặc không?
Tề Bạch Ân sắp xếp lại tủ đồ sau đó đi ra.
Lúc chạm đến tay nắm cửa, hắn bỗng quay lại đổi bộ đồ ngủ màu đen thành một bộ đồ ngủ màu xám, và đó là bộ hắn đã mặc rồi.
Không phải Tề Bạch Ân tiếc với cậu một bộ đồ.
Thế nhưng bộ màu xám hắn đã từng mặc, trên đó có vươn mùi hương của hắn, hắn muốn từ trên xuống dưới của Hạ Dương đều phải có mùi của hắn.
Giống như một hình thức đánh dấu chủ quyền.
Tề Bạch Ân mỉm cười hài lòng.
Hắn đi ra ngoài đưa đồ cho cậu với một cảm giác hưng phấn và thỏa mãn vô cùng..