Tiếp tân nghĩ rằng bọn họ là bạn của nhau, đột nhiên muốn bỏ bớt phòng để ở chung thì cũng hợp lý, chung quy lại thì giới trẻ bây giờ rất thích thức khuya tâm sự đùa giỡn với nhau.
Cô lễ tân cười thân thiện, nhanh chóng đưa thẻ phòng cho hắn: “Của em đây, phòng của các em ở tầng , để nhân viên dẫn các em lên nhé.”
Cả đám về phòng, nhưng trên đường đi thì Tề Bạch Ân nói bản thân cần phải đi mua chút đồ, thế nên mọi người lên nhận phòng trước, còn hắn thì đi xuống sảnh chính.
Hạ Dương tạm biệt các bạn của mình, vì hiện tại cũng gần h chiều theo giờ Nhật Bản rồi, sau một chuyến bay dài thì hầu như ai cũng mất sức, thế nên mọi người đều muốn về phòng nghỉ ngơi , tiếng gì đó.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi thì đợi đến chiều tối, các con phố đều lên đèn hết rồi mới đi chơi.
Hạ Dương đứng trước cửa phòng, vì là nơi lạ nên trước khi vào cậu phải gõ cửa ba cái, tránh chuyện tà ma xui rủi.
Sau khi vào phòng, cậu quăng hết đồ đạc lên trước giường, lấy trong vali ra một bộ đồ ngủ, chỉ đơn giản là quần shorts và áo thun trắng.
Bây giờ Hạ Dương rất muốn ngâm bồn nghỉ dưỡng thư giãn.
Người Nhật vô cùng thích việc ngâm bồn, chính vì thế mà dù nhà nhỏ hay lớn thì đều có bồn tắm.
Càng khỏi phải nói là ở khách sạn năm sao tọa lạc ở trung tâm Tokyo thế này, Hạ Dương vừa mở cửa toilet ra thì đập vào mắt là một chiếc bồn tắm siêu to khổng lồ, vừa hiện đại vừa thoải mái.
Hạ Dương thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, đang lúc cậu tận hưởng thì chợt nghe cửa phòng tắm mở ra.
Tề Bạch Ân đứng đó nhìn cậu, ánh mắt hắn tràn đầy sự hứng thú và yêu thích, đôi mắt màu đỏ vốn lạnh lùng bây giờ lại đầy ắp sự gian xảo, cứ như vừa thực hiện được âm mưu nào đó.
Vì quá bất ngờ nên Hạ Dương la toáng lên: “Á, đm cậu.
Sao cậu lại ở đây? Mà không đúng, sao cậu vào phòng tôi được?” Rõ ràng cậu nhớ lúc vào đã khóa cửa cẩn thận rồi mà.
Hắn không trả lời câu hỏi của cậu, đôi mắt đỏ như máu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể trắng nõn mềm mại của Hạ Dương tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Vì đang ngâm mình trong nước ấm thế nên cả người Hạ Dương lúc này nổi lên một tầng đỏ ửng, tựa như quả đào chín mộng đang chờ đợi người đến gặt hái.
Hơi khói bốc lên càng làm tăng thêm sự quyến rũ khó cưỡng, kết hợp với làn nước nửa như che lại nửa như hở, từng giọt nước chảy trên cơ thể ấy, vì làn da quá mềm mượt nên nước vừa đọng lên đã trôi tuột xuống.
Mái tóc đen ướt đẫm, đôi mắt đào hoa trong veo nay cũng mờ mịt vì hơi ấm.
Lồng ngực cậu trắng nõn, trên đó được điểm tô bằng hai viên kẹo ngọt màu hồng phấn, chúng nó đang ngày càng chuyển sang sắc đỏ vì nước ấm.
Đôi chân Hạ Dương thon dài duỗi ra, từng ngón chân cũng phớt hồng vô cùng đáng yêu.
Tề Bạch Ân càng nhìn cảnh này càng thấy nóng trong người, chẳng biết là do hơi nóng của nước nóng hay là do hắn dục hỏa đốt người.
Hắn khẽ nuốt ực một cái, yết hầu lăn lên lăn xuống, vật nào đó ngủ sâu dưới đáy quần cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhận thấy được sự bất ổn trên cơ thể, hắn chỉ kịp nhìn Hạ Dương một cái sau đó quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng tắm.
Cửa đóng “rầm” một cái, Hạ Dương tràn đầy khó hiểu.
“Ơ, chuyện gì thế này?”
Ôm một bụng thắc mắc nên cậu cũng chẳng còn tâm trạng gì để mà tắm rửa nữa.
Vội vàng tắm qua loa rồi khoác áo choàng tắm đi ra.
Hạ Dương tưởng là Tề Bạch Ân đã đi rồi, nào ngờ đâu khi cậu đi ra thì thấy hắn vẫn đang ngồi trên giường cậu, cả hành lý của hắn cũng đã chuyển vào phòng từ bao giờ rồi.
“Chuyện này là sao thế?”
Thấy cậu đi ra, Tề Bạch Ân không hỏi gì cả, chỉ nhìn Hạ Dương một cái rồi cầm bộ quần áo đã lấy sẵn trong lúc chờ cậu, hắn bốn bước gộp thành hai đi nhanh vào toilet, sau đó khóa trái cửa lại.
Hạ Dương: “…” Chuyện gì vậy nè? Lúc nhận phòng vẫn còn tốt lắm mà, sao giờ lại tránh cậu như tránh tà thế?
Cậu vốn nghĩ rằng chỉ cần chờ hắn tầm , p là hắn sẽ ra, ai mà có ngờ đâu một khi đã chờ là chờ tận một tiếng rưỡi.
Bình thường con trai tắm rất nhanh, sao hôm nay Tề Bạch Ân lại tắm lâu như thế?
Hạ Dương lo lắng hắn xảy ra chuyện gì ở trong toilet rồi.
Cậu vội vàng chạy lại đập mạnh vào cánh cửa đang bị khóa.
“Tề Bạch Ân, Ân Ân!! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Cậu gặp chuyện gì trong đó rồi hả? Hôm nay tôi thấy cậu lạ lắm.”
“Ân Ân, cậu đừng làm tôi sợ, mau lên tiếng đi!”
Kêu liên tiếp ba lần nhưng bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đến lúc này Hạ Dương thật sự sợ rồi, cậu nghĩ chắc có lẽ Tề Bạch Ân đã ngất xỉu trong đó.
Hạ Dương lùi ra xa, lấy đà tông mạnh cửa toilet một cái, đúng lúc này tay nắm cửa di chuyển, cửa mở toang ra.
Hạ Dương đang có trớn nên không dừng được, cậu đâm sầm vào một lồng ngực trần rắn chắc.
Vì sợ té nên cậu dùng hai tay ôm chặt Tề Bạch Ân, bàn tay chạm vào liền muốn bỏng, bởi cơ ngực của hắn quá săn chắc, hình thể cũng đẹp, cơ bụng tám múi lúc này âm ấm do nhiệt độ của nước gây nên.
Một âm thanh mang theo ý cười truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “Chỉ là tắm lâu thôi mà được nhận đại lễ như thế này… thế thì lần sau tôi sẽ cố gắng tắm lâu hơn nữa.”
Nói rồi, hắn vòng tay ôm lại Hạ Dương, một cái ôm thật chặt..