Người Hầu được người ta tắm rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.
Cả người sạch sẽ thơm tho, trắng trẻo hồng hào, đến mức những người tắm cho cậu cũng bị hớp hồn vì vẻ đẹp ấy.
Cậu được bọc trong một chiếc chăn, đôi mắt được che bằng một chiếc khăn màu đen mềm mại.
Sau đó những người hầu khiêng cậu vào phòng của Tần Doanh.
Người Hầu không những không hoảng sợ vì điều này mà ngược lại, cậu rất hạnh phúc khi nghĩ đến việc sắp được làm điều đó với Tần Doanh.
Rất nhanh đã đến nơi, gia nhân cung kính gõ cửa ba cái, sau khi nghe được âm thanh từ tính bên trong: “Vào đi.” Thì bọn họ mới dám mở cửa bước vào.
Trong suốt quá trình không ai dám hó hé một tiếng nào.
Người Hầu được bọn họ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Sau đó đám người nối đuôi nhau nhẹ nhàng rời đi.
Người Hầu vẫn im lặng nằm đó, không dám nói gì.
Tần Doanh lúc này mới điềm tĩnh đứng dậy, anh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, từng bước chân thong dong chậm rãi tiến đến gần giường.
“Sợ hãi sao?” Tần Doanh cười: “À không, hiện tại cậu nên thấy hưng phấn mới đúng, cậu thích tôi mà.”
Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường, đôi tay hữu lực khẽ động liền có thể dễ dàng mở chiếc chăn ra.
Cơ thể Hạ Dương thơm phức, xinh đẹp, trắng nõn nà, mềm mại cứ như vậy mà hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.
Mái tóc Hạ Dương từ trước vốn đã hơi dài, nay vừa mới được gội sấy xong nên càng trở nên mềm mại đáng yêu hơn.
Cơ thể tuyệt đẹp, chỗ cần lòi thì lòi, cần lõm thì lõm, đôi chân thon dài trắng nõn mịn màng không một sợi lông khiến người ta mê đắm.
Gương mặt cậu nhỏ xíu, chiếc mũi cao cao thanh tú, đôi môi hồng hào nay càng đỏ hơn vì lúc nãy bị bọc trong chăn.
Mắt cậu còn được che bằng một miếng vải đen, đen trắng đối lập khiến cho Hạ Dương càng trở nên quyến rũ hơn.
Trong vô thức Tần Doanh nuốt “ực” một cái, yết hầu khẽ lăn.
Chết tiệt, sao trông cậu ta còn quyến rũ hơn cả Tề Bạch Ân kiếp trước nữa vậy?
Nhìn cậu như vậy, Tần Doanh từ từ cúi xuống trong vô thức.
Ngay giây phút bàn tay anh sắp chạm được vào người cậu thì điện thoại trên bàn bỗng dưng đổ chuông.
Tần Doanh tức giận nhìn qua cái điện thoại, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì chính cuộc điện thoại này khiến anh bừng tỉnh.
Vậy mà lúc nãy anh lại có suy nghĩ muốn làm với Hạ Dương.
Thật đáng kinh tởm.
Điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục reo.
Tần Doanh mang cảm xúc không thể diễn tả thành lời đi đến bắt máy.
Là trợ lý Duệ Tần gọi.
“Có chuyện gì?”
Duệ Tần là một trợ lý toàn năng, luôn điềm tĩnh trước mọi loại tình huống, vậy mà bây giờ giọng của anh lại vô cùng hoảng loạn: “Ngài Tần, có hai tin, tin tốt và tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước.”
“Giọng đã hoảng loạn như vậy rồi vậy mà còn ra vẻ thần thần bí bí.
Mau nói đi.”
“Tin tốt là đồng mình của chúng ta, Tề Minh và Du Trình đã tới.”
Sắc mặt Tần Doanh lập tức đen lại: “Vậy còn tin tốt đâu?”
“Ngài Tần, đó là tin tốt, đây mới là tin xấu.” Duệ Tần gấp rút: “Dinh thự của chúng ta bị tấn công, kẻ thù là Hạ gia, Bạch gia và Mạc gia.”
Dáng vẻ bình tĩnh của Tần Doanh trong phút chốc vỡ ra từng mảnh.
“Cậu nói cái gì cơ?”
“Tôi muốn nói là…” Chưa kịp để Duệ Tần nói xong, điện thoại đã bị cưỡng chế cúp, Tần Doanh nghe thấy từ đầu dây bên kia vang lên những âm thanh “rầm rầm” của sự đổ vỡ.
Những tiếng la hét hoảng loạn.
Chỉ vài giây sau đó, cửa phòng của anh bị một người đạp văng.
Người đến chỉ có một là Tề Bạch Ân.
Lúc này đây Tề Bạch Ân như một sát thủ máu lạnh, đôi mắt đỏ của hắn rực máu hơn bao giờ hết, gương mặt đẹp như tượng tạc tối sầm lại, ý muốn giết người hiện lên rõ rệt.
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn ngay lập tức phát điên.
Không hề do dự mà xông thẳng đến đánh Tần Doanh.
Từng cú đánh như mang theo một mối hận sâu nặng giáng vào đầu, vào lưng, ngực bụng… của Tần Doanh.
Khác với kiếp trước, Tề Bạch Ân của kiếp này không còn yếu đuối nữa, võ nghệ của hắn không phải ai cũng có thể đánh lại.
Tần Doanh vốn là bác sĩ, đôi tay chỉ dùng để cầm dao phẫu thuật đương nhiên không thể đấu lại một Tề Bạch Ân điên cuồng tập võ phòng thân ngày đêm.
Tuy vậy nhưng Tần Doanh cũng không chịu yếu thế, anh cố gượng dậy đánh trả lại Tề Bạch Ân mấy cú, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể.
Căn bản còn không làm Tề Bạch Ân cảm thấy đau đớn.
Ngược lại là Tần Doanh, cả người anh đầy máu, răng bị đánh đến mức gãy hai cái, đôi mắt thâm tím cả lên.
“Mày đã làm gì em ấy?” Tề Bạch Ân gằn giọng: “Tao đã cảnh báo mày không được đụng đến em ấy.”
Mỗi một chữ hắn nói đều kèm theo một cú đánh.
Tề Bạch Ân một khi hóa điên sẽ chẳng có ai có thể cản được hắn.
Vậy mà Tần Doanh cũng không sợ, ngược lại anh còn cười đắc thắng: “Tất cả là do em thích cậu ta.
Nếu em thích tôi thì chuyện này đã không xảy ra.
Mọi chuyện như vậy là do em.”
“Mẹ mày, tên chó chết!”
Tề Bạch Ân đang chuẩn bị tiếp tục đánh Tần Doanh thì bỗng dưng một cái gối đập vào đầu hắn.
Ngay sau đó là một loạt cú đập.
Chẳng biết từ bao giờ Hạ Dương đã gỡ bịt mắt, đứng dậy xuống khỏi giường.
Vì đang bị thôi miên nên khi thấy chủ nhân của mình bị đánh ác như vậy khiến cậu tức điên lên, vội vàng cầm gối đánh cái người đang tấn công chủ nhân của mình.
“Ai cho cậu đánh anh ấy?”.