Ánh mắt Tề Bạch Ân tối sầm, mày kiếm nhíu lại tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng hắn tôn trọng ý kiến của cậu.
Hắn biết mình không thể vội vàng được, bởi tuy rằng cộng số tuổi hai kiếp lại hắn đã hơn ba mươi, nhưng Hạ Dương thì khác, cậu mới có mười bảy tuổi thôi.
Mười bảy tuổi, vẫn chưa thành niên, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, hắn không thể làm như vậy được.
Tề Bạch Ân thở dài đầy tiếc nuối, sau đó lấy một cái mền quấn quanh thân cậu: “Xin lỗi, là do tôi gấp quá.”
“Cũng không cần phải xin lỗi.” Mặt Hạ Dương đỏ cả lên: “Không phải tôi không muốn làm.
Mà vì tôi chưa thật sự sẵn sàng cho việc đó.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” Tề Bạch Ân xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng an ủi: “Nhưng đừng tưởng vì vậy mà tôi tha cho cậu.
Vừa tốt nghiệp thì có thể chứ?”
Hạ Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Bạch Ân hài lòng mỉm cười: “Được rồi, ngoan quá.
Trời cũng đã tối rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi.”
“Không được, tôi còn chưa ra chơi với mọi người.
Hơn nữa sắp đốt lửa trại rồi, một mình tôi ngồi trong đây chán chết!”
“Nghe lời, bây giờ chân cậu đang bị thương, không có đi đâu hết.”
Hạ Dương bĩu môi: “Bộ cậu là cha tôi hay sao mà đi cấm cản như thế?”
“Không phải, tôi là người yêu của cậu.” Tề Bạch Ân cười khiêu khích nhìn cậu: “Nhưng nếu cậu muốn gọi tôi là baba thì cũng được thôi.”
“Móa nó, sao trước đây tôi không biết cậu là người như thế nhỉ? Gian xảo quá!”
“Người yêu của cậu đó, thích không?”
“Thích chết đi được!” Hạ Dương nhào đến hôn chụt vào môi Tề Bạch Ân một phát, tinh nghịch nháy mắt: “Hay là cậu cõng tôi ra ngoài đó chơi đi.
Tôi không muốn một mình ở đây, mà đi lại cũng khó khăn quá.”
Tuy lý do như vậy, nhưng Tề Bạch Ân lại biết ẩn ý thực sự trong lời nói của Hạ Dương.
Cậu muốn công khai với mọi người rằng hai người họ đã hẹn hò.
Khóe môi Tề Bạch Ân cong lên, đôi mắt đỏ trước giờ luôn u buồn bây giờ tràn ngập niềm vui.
“Ừm, đi thôi.”
Mọi người trong lớp đều rất lo lắng khi biết Hạ Dương mất tích, cho đến khi cậu trở về cũng không khiến họ bớt lo hơn được.
Bởi cả người Hạ Dương đầy thương tích, hơi thở yếu ớt như sắp ngoẻo tới nơi.
Lúc thấy Tề Bạch Ân cõng Hạ Dương từ trong lều của hắn ra, toàn trường “ồ” lên một tiếng rõ to.
Hứa Tình Miên phấn khích đến mức phải bịt miệng lại mới không phát ra âm thanh la hét: “Hai cậu đây là?”
Hạ Dương gật đầu, chủ động dựa càng gần hơn vào lưng Tề Bạch Ân, cậu mỉm cười trả lời Hứa Tình Miên: “Chúng tôi yêu nhau rồi.”
Lời nói đột ngột khiến không khí toàn trường sững lại.
Nhưng chỉ vài giây sau thì tiếng la hét um trời.
“AAAAA…”
“Trời ơi!!”
“Cuối cùng thì hai người họ cũng đến với nhau rồi!”
“Couple Đại Học tôi ship đã chính thức lên thuyền ra khơi.”
“Người đẹp trùm trường x Học sinh giỏi nhất khối.
Couple này ngon quá.”
“Má ơi, lần đầu tiên bà đây ship couple thành công.
Huhu hạnh phúc quá, chúc hai em hạnh phúc nhé.”
Mạc Tồn Văn không thể tin được nhìn Hạ Dương: “Hai cậu quyết định quen nhau thật sao? Không sợ bác trai bác gái…”
“Chúng tôi đúng thật là đang quen nhau.
Hơn nữa… mẹ tôi cho phép tôi quen cậu ấy.” Dứt lời, trước mắt toàn trường Hạ Dương cúi xuống hôn Tề Bạch Ân đắm đuối.
Lúc này không chỉ toàn trường đứng hình nữa mà ngay cả người mặt dày như Tề Bạch Ân cũng phải đỏ mặt.
Có ai mà ngờ được bảo bối nhỏ của hắn khi yêu vào lại nhiệt tình như thế đâu.
Tề Bạch Ân cũng không khách khí mà đáp lại nụ hôn nồng cháy của cậu.
Sau đó tất cả mọi người đều biết rằng hai người đang yêu nhau.
Mọi người đều thay phiên nhau chúc phúc, chủ yếu là để nhìn visual đỉnh cao của cả hai mà thôi.
Sau đó nữa, cả trường tổ chức lửa trại, ngọn lửa được đốt cao lên, thắp sáng cả một vùng núi tối tăm.
Dường như cũng thắp lên luôn hai trái tim đang yêu nhau nồng cháy.
Mọi năm trường đều cho múa tập thể khi tham gia lửa trại.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Hạ Dương và Tề Bạch Ân nhảy cùng nhau dưới ánh trăng dìu dịu và ánh lửa ấm áp.
Thật là một ngày đáng nhớ, tuy có hơi sợ hãi một chút.
Lúc này đây Hạ gia và Bạch gia đều đã biết chuyện của Hạ Dương và Tề Bạch Ân.
Ba người anh của cậu tức đến mức muốn giẫm hắn dưới chân.
Nhưng may mắn thay, mẹ Hạ rất thích sự tình diễn ra như thế này.
Vì thế nên chính bà đã ngăn ba thằng con trời đánh lại.
“Tiểu Ân cũng đã đến tuổi biết yêu, các con sao cứ phải cắm cản nó?”
Hạ Thiên rối đến mức hoảng loạn: “Dương Dương mới học lớp mười một thôi, thằng bé còn nhỏ mà đã phải trao tâm cho người ta mất rồi.”
Hạ Đình Chương: “Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ khiến Dương Dương chia tay thằng đó.”
Hạ Thành Chí: “Hơn nữa em ấy còn mới học cấp ba, bây giờ yêu đương sớm quá thành tích học tập lại tuột dốc.”
“Mấy đứa mày có thôi đi không? Mẹ thấy hai đứa nó yêu nhau thì có gì sai.
Tiểu Ân thích Dương Dương mà thằng bé cũng thích hắn.
Hơn nữa Tiểu Ân là học sinh giỏi nhất trường, có nó kèm cho Dương Dương nhà mình thì chẳng phải thành tích sẽ chóng lên thôi sao.”
Đột nhiên thấy mẹ nói đúng quá.
giờ phải làm sao, online chờ gấp!.