Mấy ngày nằm viện tịnh dưỡng, Du Nhiên nằm trên giường bệnh mà cứ suy nghĩ mãi, không biết là mọi chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay là như thế nào, có gì đó sai sai không đúng ở đây nhưng cô không tài nào diễn tả thành lời được.
Du Nhiên quyết định không nghĩ nữa, cô tranh thủ đang nằm viện liền đi sang khu số thăm bà nội, lâu rồi không đến thăm bà, cô rất nhớ bà, có lẽ bà cũng sẽ lo lắng cho cô lắm.
Ở phòng bệnh của bà nội
Nhìn sắc mặt của Du Nhiên cộng với việc hiện giờ cô đang mặc đồ bệnh nhân, bà liền hỏi:
_ Du Nhiên, cháu cũng nhập viện sao? Sao lại mặc đồ bệnh nhân thế này?
_ Gần đây cháu bị tụt huyết áp ạ, cháu chỉ truyền vài chai nước biển, đều không sao cả rồi bà.
_ Du Nhiên, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, bà xin lỗi vì đã liên luỵ đến cháu.
Khuôn mặt phúc hậu của bà nhìn đứa cháu gái của mình một cách áy náy.
_ Bà nội, sao bà lại nói vậy! Thôi bà đừng nghĩ lung tung nữa, bà nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ! Bà phải thật khoẻ mạnh để sớm được ra viện chứ!
Sau khi bà đã an giấc, Du Nhiên nhàn chán nhìn khuôn mặt già nua của bà đã chịu bao vất vả để nuôi cô lớn lên, đưa tay sờ lên những nếp nhăn ấy cô lại càng thấy thương bà hơn.
Du Nhiên nhìn hồi lâu bất giác nằm xuống gục đi lúc nào không hay.
Khi cô tình dậy đã là tiếng sau.
Tại phòng bệnh của Lục Du Nhiên
Doãn Đình Nghiêm mang đồ ăn đến cho cô nhưng khi bước vào phòng lại thấy giường trống không, anh có hỏi thăm y tá nhưng họ cũng không biết cô đã đi đâu.
Anh đành ngồi lại phòng chờ đợi với thái độ không hề vui tí nào.
Du Nhiên về đến phòng, Doãn Đình Nghiêm đã hỏi tội cô:
_ Du Nhiên, em đi đâu vậy? Chưa khoẻ mà sao lại chạy lung tung vậy?
_ Em ra ngoài hóng gió.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi cùng giọng nói có phần trách móc của Doãn Đình Nghiêm, cô bèn dè dặt đến bên cạnh anh, thăm dò:
_ À mà… em muốn hỏi anh một chuyện?
_ Có chuyện gì sao?
_ Có phải anh có tâm sự gì không?
_ Chuyện của công ty thôi, đừng nghĩ em tưởng anh thích người khác đấy nhé!
_ Không phải như vậy..
em không có…
_ Đúng rồi quên không nói với em cái này! Sau này em sẽ không cần lo Triệu Di Di làm hại em nữa đâu.
_ Cái gì? Lẽ nào…
Lại nói về việc Triệu Di Di, sau khi bị Doãn Nhất cùng Doãn Đình Nghiêm tra tấn hành hạ, giờ đây cô ta như cái xác khô, người ngợm không ra hình thù gì cả vì trên người chi chít vết thương.
Đến lúc này, cô ta mới yếu ớt van xin Doãn Đình Nghiêm tha mạng, Doãn Đình Nghiêm tất nhiên không hề hài lòng với lời khẩn cầu của cô ta, nếu như trước đó cô ta biết cái sai của mình ở đâu và dừng lại đúng lúc thì đã không có kết cục như ngày hôm nay.
Sau đó, cô ta được thuộc hạ của Doãn Đình Nghiêm đưa lên trực thăng, lúc cô ta tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một hòn đảo xa xôi thành phố, trước mặt cô ta giờ đây là đám thú dữ ở trong rừng sâu.
Kết cục như vậy… đáng lắm!
Cô ta sống hay chết đều phải xem vận may của mình ra sao rồi!
Lúc này, Du Nhiên đang nghĩ linh tinh thì bỗng nhiên chiếc bụng phản chủ kêu “Ọc… ọc…” - cô lại đói rồi!
Doãn Đình Nghiêm nhìn biểu cảm ngượng ngùng của Du Nhiên, che miệng cười “Phì..”.
Du Nhiên vì quá xấu hổ nên cố cúi gằm mặt xuống.
Doãn Đình Nghiêm không muốn trêu cô thêm nữa, thuận tay mở hộp đồ ăn, ân cần đút cho Du Nhiên, không khí rất vui vẻ, hạnh phúc, cô ước rằng khoảnh khắc này sẽ dừng ngay tại đây mãi mãi.
Sau khi hai người ăn xong, Doãn Đình Nghiêm dìu Du Nhiên ra ngoài hóng gió cho tâm trạng thoải mái hơn.
Ngồi trên ghế đá, trước mặt Du Nhiên là đám trẻ con đang nô đùa, trông thật vui mắt, bọn chúng thật sự rất đáng yêu!
_ Chị ơi, có thể đưa trái bóng đó lại cho em không?
_ Em đáng yêu thật đấy!
_ Em cảm ơn chị ạ!
Thấy khoảnh khắc Du Nhiên cười tươi nói chuyện với bé trai lúc nãy, Doãn Đình Nghiêm nghĩ có lẽ Du Nhiên rất thích trẻ con, nhìn thấy Du Nhiên lại rơi vào trầm tư, anh xoa đầu cô nói ra câu bông đùa khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt tía tai:
_ Thích trẻ con thì sau này chúng ta sinh hai đứa.
_ Hả?
_ Nhưng có một điều kiện là sau này em không được lừa anh nữa.
_ Được, em vốn dĩ không muốn lừa anh, chỉ là lúc đó không có đủ dũng khí để nói thật với anh…
_ Cho dù là thế nào cũng không được lừa dối anh nữa, anh ghét nhất kaf bị lừa dối em biết không?
_ Được, em hứa với anh.
________
Trở về phòng bệnh, Du Nhiên khá bất ngờ khi trong phòng lại được trang hoàng đẹp đẽ một cách kì lạ.
Thì ra là do Doãn Đình Nghiêm muốn tâm trạng của cô thoải mái hơn, không cần lo chuyện gì nữa nên mới mua chuộc bệnh viện để trang trí cho cô.
_ Anh sửa phòng bệnh thế này, bên phía bệnh viện…
_ Đa số chuyện trên thế giới này đều có thể được giải quyết bằng tiền hoặc bằng rất nhiều tiền, như vậy em ở phòng bệnh sẽ thấy thoải mái hơn, không bị ngột ngạt nữa.
_ Được thôi.
Du Nhiên cứ xem như là tổng tài họ Doãn kia nhiều tiền đi, cứ tận hưởng trước đã.
Đang định mở lời cảm ơn Doãn Đình Nghiêm thì điện thoại anh có người gọi đến.
Khi nghe điện thoại của Doãn Nhất, anh bất ngờ nói lớn làm cô cũng phải chú ý theo.
Đồng thời còn căn dặn Doãn Nhất chuẩn bị một thứ cho anh.
_ Cậu sắp xếp lịch trình ngày mai cho tôi.
Đúng rồi, chuẩn bị cho tôi một bó hoa.
_ Ngày mai anh đi thăm bệnh ai sao? Còn chuẩn bị cả hoa nữa? Du Nhiên bất giác tò mò.
_ Đúng vậy, đi thăm một người bạn đã lâu không gặp.
Ngày mai anh đến muộn một chút, bữa sáng và bữa trưa anh sẽ bảo Doãn Nhất chuẩn bị cho em.
_ Em biết rồi.
Buổi tối hôm ấy
Du Nhiên đang ngồi trên giường bệnh đọc sách bất chợt điện thoại cô ting ting tiếng tin nhắn từ một số lạ.
Nội dung tin nhắn ghi “Cô là thế thân” khiến cho cô khá bất ngờ, cô chỉ nghĩ đơn giản chắc có lẽ là gửi nhầm người nên cũng không suy nghĩ gì thêm đành tắt đèn đi ngủ bởi ngày mai là ngày cô được xuất viện về nhà rồi..