Chap : Lại là hắn..tên du côn đang ghét
Là Phong, cái giọng nhừa nhựa lạnh lùng vô duyên ấy còn của ai vào đây được nữa, xém chút nữa là tôi bị ngã trẹo cổ vì hắn, chắc tại hồi bé bố hắn hay cho hắn chơi trò ú òa đây mà, tức lắm nhưng tôi cũng cố kiềm chế quay ra nở một nụ cười hàm tiếu e lệ đáp:
- Ôi sao cái số tôi lại may mắn thế được hotboy số một của trường chờ cơ đấy, vậy mà thầy bói nói ngày hôm nay tôi đen lắm, toàn gặp phải chó cắn càn thôi haizzz chắc phải đi xem bói lại thôi
- Hừ, cậu đóng kịch giỏi lắm tôi nhìn thấu tim gan cậu rồi_ hắn nhếch mép nói
- Thật à?_ tôi giả vờ tròn mắt nhìn hắn
- Tất nhiên
- Thế thì đi với tôi, nhanh lên…_ tôi tự dưng dựng xe lên đi đến kéo áo hắn
- Cái gì? Đi đâu?_ hắn nhíu mày hỏi (vẫn còn ngây thơ lắm)
- Thì đi đến bệnh viện, không phải cậu nói nhìn thấu tim gan tôi sao, đây sẽ là một thành tựu koa học lớn đấy, nhờ vậy các bác sĩ có thể nhìn thấy tim gan của bệnh nhân mà không cần mổ bụng ra, nào nhanh lên
- Điên à, ý tôi là tôi nhìn thấu bản chất của cậu kìa_ hắn giằng áo ra, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán
- Chẹp thế mà tôi còn tưởng sắp có một nhà khoa học vĩ đại ra đời chứ_ tôi nhún vai tỏ vẻ chán nản
- Nói mỉa là bản chất của cậu đấy à?_ hắn gắt lên
- Ô hay, nói mỉa là gì thế? Sao tôi không biết nhỉ, chậc chắc tôi phải xem lại kiến thức của mình thôi, nông cạn quá
- Cậu… hừ thôi được rồi tôi không thèm đôi co với cậu nữa…
- Có ai thèm đôi đâu mà co
- Này… cậu có định để tôi nói hết không hả?_ Hắn quát ầm lên, khiến tôi giật bắn cả người hứ, bố mẹ vất vả sinh cho tôi cái mồm thì tôi phải nói chứ, nhưng sợ hắn lại hét lên lần nữa nên tôi đành im lặng
- Vừa rồi có phải cậu nói được tôi chờ là niềm may mắn của cậu phải không?_ hắn hỏi bằng cái giọng "nhỏ nhẹ"
- Phải_ tôi thản nhiên gật đầu
Mắt hắn sáng lên rồi không nhìn tôi hắn nói nhanh:
- Vậy sao cậu không sử dụng cái may mắn đó đi chơi với tôi một buổi nhỉ?
À định dụ dỗ con gái nhà lành đây mà
- Không_ tôi thản nhiên đáp
- Tại sao???_ lại hét
- Cậu biết đấy tôi mê tín lắm, số tôi nó đen quen rồi, đen riết rồi cũng chỉ vậy thôi, nhưng thầy bói bảo nếu tôi gặp may một lần thì lần sau sự đen đủi sẽ tăng lên gấp bội, eo ơi tôi không muốn chết sớm đâu_ tôi lè lưỡi nói
- Cậu....Hừ cứ chờ xem, rồi cậu sẽ là của Trần Lam Phong này thôi (cái thằng này lại mắc bệnh đu cây táo, trèo cây sung rồi)
- Vậy về chuẩn bị tiền đi nhé_ tôi nói
- Tại sao?_ lại ngây thơ nữa rồi
- Hỏi lạ nhỉ chuẩn bị tiền tỉ đô để mua tôi từ bố mẹ tôi chứ sao, tôi là do bố mẹ sinh ra nếu muốn tôi trở thành của cậu thì cậu phải hỏi mua từ bố mẹ tôi chứ, rõ là ngốc
- Cậu…. Sao cậu dám bảo tôi ngốc hả_ (Dây thanh quản tốt thật)
- Thôi không nói nữa cậu có thấy cái gì kia không?_ tôi hỏi chỉ tay về phía chân trời
- Là sao?
- Ngu thế, là mặt trời xuống núi đấy, ý tôi là cậu đang cản trở con đường về nhà gặp mẹ của tôi đấy, thôi muộn rồi cậu cứ việc ở đấy bao lâu tùy ý còn tôi phải về đây.
Nói rồi tôi đạp xe dông thằng. Ôi bố mẹ ơi bố mẹ phải cố gắng giữ đứa con tội nghiệp này đấy, hãy đầu tư cửa chống trộm vào phòng con đi kẻo có người đêm đến thòng dây vào cổ cướp con đi mất