Sáng
Nhỏ mở cổng, sách cặp đi học thì.....thấy con BMW đen tuyền đỗ ngay trước mặt và suýt ngã uỵch khi xác nhận người ngồi trong xe là Hân, Nam, Hiếu và Khánh. Tài xế là Nam, bên cạch là Hân, đằng sau là Hiếu và cậu nhóc. Tất cả ánh mắt đều dồn về nhỏ trừ Khánh
- Ê, lên xe, tui đưa bà đi học
- Hân vẫy tay gọi
- Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi
- Nhỏ từ chối
- An Hy, bà lên xe đi, không có con này nó không cho bọn tôi đến trường đâu
- Nam chỉ chỉ Hân và bị nườm rách mặt
Sao giờ, nhỏ thật sự không muốn đi, phần là do ngại Hiếu, phần là không muốn đi chung với Khánh
- Cậu lên đi
- Hiếu giờ mới mở lời
- Nè ông kia, cậu tớ nghe ghê quá
- Hân nhắc nhở.
- Thôi, bà lên mau cho tôi, nhanh kẻo muộn
- Hân lại giở giọng quyền lực, nào ai dám cãi
Nhỏ đành ấm ức lên xe, ngồi phía sau, giữa người con trai là Hiếu và Khánh. Nhỏ không hề quay sang phía cậu nhóc lần, coi như không có mặt của cậu
Đang đi giữa đường, chiếc xe ngang qua vườn chôm chôm rộng lớn, không ai bảo ai, tất cả đều hướng mắt về phía đó. Nam phanh gấp, tấp ngay vào lề đường. Ai nấy đều xuống xe, còn lại nhỏ ngơ ngơ như bò đeo nơ chả hiểu cái mô tê gì
- Xuống xe đi bà nội
- Nam nói
- Ơ, chưa đến trường mà
- Nhỏ thắc mắc
- Nghỉ, đi ăn chôm chôm đê, đồ ăn đến mồm không ăn hơi phí
- Hân rủ rê
- Nhưng.......nhưng.....
- Không để nhỏ nói hết, Hân liền kéo tay nhỏ, lôi xềnh xệch vào
Đứng trước bức tường cao lớn, bên kia là vườn chôm chôm chín mọng, thật là hấp dẫn mà
- Vô mua hả?
- Nhỏ lên tiếng
- Ngu sao mua, ăn chùa đó bà nội, đồ chùa ngon hơn đồ mua, suy ra là xông vô hái trộm
- Hân lý luận
Nói rồi, Nam và Hân thi nhau trèo vô trước, kẻ này đẩy người kia cuối cùng là đè lên nhau mà ngã. Khánh và Hiếu định nhảy qua thì may ra còn nhớ đến sự xuất hiện của nhỏ. Hiếu hỏi:
-Sao không trèo sang đi
- Hiếu lên tiếng
- Tui.....tui không biết trèo
- Nhỏ ái ngại trả lời
- Hả??.......Bà không biết trèo á?
- Nam và Hân bên kia đồng thanh, ăn ý ghớm. Nhỏ lắc đầu ngãn ngẩm
Thế là...........Haizzzz. Khánh và Hiếu chồng lên nhau cho nhỏ trèo lên, bên kia Nam và Hiếu cũng chồng lên nhau đỡ nhỏ xuống. Khổ cho bộ tứ siêu đẳng nhà ta, mặt nhăn như khỉ ăn ớt
Cuối cùng cũng xong xuôi, giờ là công việc cao cả nhất là hái quả
- Xông lên anh em ơi
- Nam hét lên đầy hứng thú
Không ai bảo ai, bộ tứ nhìn thấy cây to nhất, quả ngon trĩu nặng, thế là cả xông lên cây ngồi, Khánh chọn cành cao nhất, sau đó là Hiếu, và dưới là Nam và Hân, để nhỏ trơ trụi mình. Cả ngồi ăn không màng tới con nhỏ, may có Hân nhảy xuống, cầm theo cành chôm chôm đỏ lừ đưa nhỏ
- Cảm ơn nhá
- Nhỏ đón nhận
- Bà mà bỏ vào rừng chắc chết đói quá
- Hân lắc đầu
- Không đâu, nhìn mặt bà ý ngu ngu đến tội, không khéo thú rừng thấy thương lại đem về nuôi cũng nên
- Đùa có tâm ghê nha
- Nhỏ lên tiếng nườm nườm, bộ cười khanh khách
- Hầy, anh em lại để cho đứa chị em phụ nữ ở dưới thế kia à? Tội ghê
- Hiếu trêu
- Ông có tin tôi mượn đao của Thần Chết chém ông không hả?
- Không tin đấy, lêu lêu
- Nam và Hiếu đồng thanh
- Bọn kia, làm gì thế, ăn trộm chôm chôm của tao phải không
- giọng nói vang lên đầy giận dữ, tay cầm cái roi. Ôi mẹ ơi, chủ của khu vườn
- Bác ơi, thằng này ăn trộm chôm chôm, bác đánh chúng nó đi
- Hân hét lên rồi kéo tay An Hy chạy lấp vào góc xem kịch. Mặc cho người, ánh mắt nhìn cô bạn thân tốt bụng.
- Làm sao bây giờ, chết rồi
- Nam
- Hay xuống cho ổng trận
- Hiếu lên tiếng
- Thằng ngu, đã đi ăn trộm còn đòi đánh người à?
- Khánh cốc phát vào đầu Hiếu
- Đúng thằng mất dậy
- Nam hùa theo
- Cơ mà chú chỉ được cái ác giống tụi anh
- Nam và Khánh đồng thanh làm Hiếu đơ toàn tập
người cười giòn nhưng không ai thấy được nụ cười giết người đó
- cái thằng oắt kia, mau xuống đây cho ông
- Bác làm vườn đứng dưới gốc cây, chỉ roi lên trên cây
- Thôi bác ơi, tha cho tụi cháu, tụi cháu mới ăn có cây thôi mà bác
- Nam nói với vẻ mặt tỉnh bơ, không chút ăn năn
- Tha cái thằng cha mày, xuống đây
- Bác làm vườn càng giận dữ, nhắm mắt nhắm mũi quát
Hừ, cái tên già này, ta đây đã xuống nước năn nỉ còn làm cao. Khánh thì vẫn ngồi hái chôm chôm, định trêu ngươi ông già hả? Hiếu và Nam thì cứ ngơ ra
- Làm gì thế?
- Nam hỏi
- CÁc chú có muốn xuống không? Hay ở trên này làm tôn ngộ không?-Khánh nói, tay vẫn hái liên tục
-Tôn ngộ không ăn đào tiên chứ không ăn chôm chôm-Nam phì cười, lúc này mà vẫn còn đùa được à trờ[email protected]@@@
- Thế xuống kiểu gì hả?
- Hiếu thật sự ko muốn làm khỉ hái chôm chôm nữa rồi...
-Các chú cứ hái đi xong theo anh
- Ô hay Khánh cứ xưng anh suốt thế nhỉ?
- Ai em ông thế Khánh...ăn đòn giờ
- Hiếu bực mình rồi đấy
Thế là cả người thi nhau hái, hái đến nhiều, họ ko biết ông chủ vườn ở dưới đang tức xì khói, máu dồn lên não kìa....
- Chúng mày định chọc tức ông à? Xuống đây ông cho đi gặp vợ diêm vương nhá
- Ông ta đe doạ...gặp vợ diêm vương á...bà ta mê chắc luôn...diêm vương ghen thì chết cha nhà ông đấy. Cái tội đưa trai đẹp xuống đây làm gì.
Hái xong rồi, giờ định làm gì đây...đi bán hoa quả chắ[email protected]@@@....Khánh cầm chôm chôm lên và.....đả thẳng vào ông chủ vườn....hahahahahaha đi ăn trộm mà còn làm láo thế hả ác quỷ?
- Ném
- Khánh hô to rồi người kia cũng làm theo
Thế là từng quả bay vào người ông ta, khổ thân ông lão che chắn kiểu gì mà tím hết người........Đúng là ác quỷ, mưu kế thật ghê rợn
Chụp được thời cơ, Khánh nhảy xuống, theo sau là Nam và Hiếu. May quá, nhờ công Khánh mà cả an toàn
Từ nãy ngồi xem kịch hay, Hân và An Hy cười đau ruột nhưng cũng không quên việc phải chạy. Bộ Hân Nam Hiếu chạy đến nhanh, không đợi con nhỏ gì cả. Bộ chạy đầu tiên, bỏ lại con nhỏ cuối cùng và phía trên là Khánh
- A.........
- Nhỏ bị trẹo chân. đi đứng kiểu gì không biết. Mấy người kia chạy nhanh quá. Sao giờ, đau quá chạy không nổi...Chết!! Khánh quay lại kìa, đi về phía nhỏ, hướng cái lưng rộng lớn ra
- Lên
- Khánh nói giọng gấp gáp
- Không
- Nhỏ quay đi chỗ khác, không thèm đoái hoài. Trời ạ, ông chủ vườn đuổi đến dít rồi kìa
Mặc cho con nhỏ từ chối, Khánh bế phốc con nhỏ lên chạy, anh húng cứu mĩ nhân là thế. Nhỏ mặt nóng bừng, không giãy giụa cũng không thích thú......nhỏ chỉ ngượng....thế thôi. Ác quỷ cũng tốt ghê nhỉ
Mùi nước hoa trên người Khánh phả ra, hương thơm dịu nhẹ. Tuy nhỏ không biết gì về nước hoa nhưng nhỏ cũng biết cậu xài nước hoa đắt tiền
Ngõ cụt rồi, may quá, ở kia có cái lỗ đủ để nhỏ chui qua, cậu nhóc thông minh cũng đưa con nhỏ đến và đặt xuống
- Chui qua nhanh
- Khánh giục
-Nghe theo, con nhỏ luồn đầu qua cách ngon lành, nhưng......bị mắc, mà mắc ở đâu không mắc lại mắc đúng đoạn mông, ngại quá đi mất
Khánh bực mình với cái tình thế này, cậu giơ chân đạp thẳng vào mông con nhỏ phát đau điếng nhưng giúp nhỏ chui qua được. Rồi cậu cũng nhảy qua tường mà ra ngoài. Để lại ông chủ bơ vơ
Khổ thân An Hy, đã đau chân giờ lại thêm cả đau mông. Cậu nhóc tiếp tục công việc bế nhỏ ra xe
- Chồi ôi, tôi đang nhìn thấy cảnh gì đây
- Nam thốt lên
-Thằng này ăn nhiều chôm chôm quá bị lú à trời
- Hân chọc. Hiếu không nói gì chỉ im lặng nhìn người
- À Hân, bà đưa tiền cho ông ta chưa
- Hiếu hỏi Hân
- Ông ta đuổi như đuổi tà, mặt lộ khí xung thiên thế tôi nào dám đưa, chỉ vứt lại cái thẻ ATM của tôi lại, trời ơi tiền của tôi thế là...
- Hân than
À thì ra ăn trộm nhưng vẫn chơi sạch, cơ mà vứt đấy thì khác nào bỏ không hơn tỉ trong vườn, bà này đúng là..........
-Ui daa
- Nhỏ kêu lên khi bị Khánh ném vào xe ô tô
- Bà sao thế?
- Hân hỏi
- Bà bỏ tôi mình nè, giờ bị quẹo chân
- Xin lỗi, đưa tui coi
Nhỏ đành chìa chân cho Hân xem, Hân cầm lên, nắn nắn
- Á á á aaaaaaa
- Nhỏ hét lên khi Hân bẻ phát, đau ứa nước mắt
-Trong chiếc xe, ba chàng trai đang phải bịt tai nhắm mắt nhắm mũi lại kẻo viện tai mũi họng có thêm bệnh nhân. Mồm nhỏ mà sứa công phá to quá. Tiếng hét của nhỏ vang xa. Ghê thật
Hân hại nhỏ chết mất......nhưng...hết đau rồi. Hân tài ghê, ra là nắn lại chân
- Cảm ơn bà nhá, bà làm bác sĩ được đó
- Nhỏ
- Ờ, còn bà đi thi hét chắc giỏi nhất luôn á
- Hân chọc, cả cùng cười
- À khoan
- Hiếu chặn họng
- Cái gì vậy cha?
- Hân
- Bà ném thẻ ngân hàng vào vườn mà không nói cho ông ta biết mã thì mở kiểu gì? niềm tin và hy vọng à?
- Hiếu hỏi
- À ờ, thôi chết, tôi quên, ôi mẹ ơi, hơn tỉ của con
- Trời ạ, vk ngốc thế
- Nam thở dài
Con nhỏ ngồi cười Hân, vui thật. Hình như nhỏ quên gì đó, là lời cảm ơn với cậu nhóc. Nhỏ quay sang nhìn Khánh, thấy Khánh đang khoanh tay nhắm mắt........Chắc ngủ rồi. Làm sao nói cảm ơn đây. Cậu ta nhẫn tâm thật,nhưng cũng không làm ngơ mà bỏ nhỏ ở lại. Nhưng cậu ta còn nợ nỏ lời xin lỗi. Thế nên nhỏ chọn cách im lặng. Im lặng là cho qua hay biểu hiện của sự căm phận đây...Liệu việc cậu nhóc làm có bù lại được vết thương cho nhỏ
"Lời cảm ơn tôi chưa thể nói
Tôi vẫn đợi lời xin lỗi chân thành"
TT