Triệu Vũ tựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, chau mày nhìn người dưới đất.
Người dưới đất là một tên mập mặt đầy tàn nhan, đã chịu qua vài cú đạp, lúc này đang run rẩy nhớ lại. Một nam sinh cao cao đứng cạnh Triệu Vũ giẫm chân lên lưng hắn ta, dùng thái độ ác liệt như lật ngược một con rùa mà nhìn đối phương giãy dụa, cười ra tiếng hỏi “Thằng ranh, mày đã hiểu chưa?”
Tên mập giọng đã mang theo nức nở, đáng thương đáp “Hiểu, hiểu rồi ạ.”
Nhị Cẩu hì hì cười “Nói rõ ràng chút coi, mày đã hiểu chưa?”
Tên mập đau đớn kêu lên một tiếng, thở hồng hộc “Em, em hiểu rồi ạ…”
Lúc này, tên canh cửa ngó đầu vào liếc mắt nhìn Triệu Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở “Anh, sắp vào học được mười lăm phút rồi.”
“Được rồi, đi thôi.” Triệu Vũ ném nửa điếu thuốc còn lại vào bồn cầu, ghét bỏ nhìn qua tên mập đe dọa “Tao mà còn phát hiện mày trấn lột tiền của anh em tao thì lần tới không phải dạy dỗ nhẹ nhàng thế này đâu.”
Nhị Cẩu giật nước xả bồn cầu, đem nửa điếu thuốc Triệu Vũ vừa vứt vào cuốn đi. Dòng nước vang lên âm thanh òng ọc, hòa lẫn với tiếng thở dốc của người đang quỳ rạp trên đất. Người nam sinh cao cao lại bổ thêm một cước. Lúc này, mấy người bọn họ mới thản nhiên đi ra từ nhà vệ sinh chật hẹp. Tên canh cửa đi cuối cùng. Trước khi đi, cậu ta còn không quên cài khóa lại để tạo không gian cho tên mập kia được một mình thanh tỉnh. Kỳ thực, chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ. Tên mập kia là đàn anh lớp mười một, từ khai giảng đã coi đám lớp mười như mấy con thỏ con dễ bắt nạt, thường xuyên chặn người đòi tiền. Triệu Vũ căn bản chẳng buồn để ý. Thế nhưng, hắn ta lại cố tình gây với một trong số anh em thân thiết của Triệu Vũ. Động tới lông tơ của anh Vũ, anh Vũ sao có thể không cho đối phương nếm chút mùi đời?
Anh Vũ dẫn đám đàn em sảng khoái ra khỏi nhà về sinh nam. Nhưng do không cùng lớp, cho nên lúc về đến trước cửa lớp, Triệu Vũ chỉ còn lẻ loi mỗi mình.
Giáo viên toán học là một cô giáo già rất thích những học sinh chăm chỉ, và không thích mấy kiểu đại ca học đường như Triệu Vũ. Thấy Triệu Vũ vào muộn, bà chặn người lại trước cửa hỏi “Anh đi đâu mà bây giờ mới về?”
Triệu Vũ mặt không đối sắc đáp “Đi ỉa ạ.”
Trong lớp bắt đầu vang lên tiếng cười khinh khích. Vị giáo già có phần tức giận “Anh có biết hôm nay làm bài thi tháng không?”
Triệu Vũ nhìn quanh lớp, thấy trên bàn ai cũng là giấy thi trắng xóa “Giờ biết ạ.”
Tiếng cười trong lớp lại nhiều thêm một ít. Giáo viên toán học nghiến răng ken két “Thái độ của anh là gì thế hả?”
Nếu không phải Triệu Vũ vẫn luôn không chấp nữ giới, lúc này, có thể anh ta đã sớm trở mặt. Triệu Vũ lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của giáo viên, dồn lực hét lên “Em xin phép cô cho em vào lớp ạ!”
Vị giáo già tức đến run rẩy “Vào đi!”
Triệu Vũ lạnh mặt ngồi xuống chỗ ngồi. Anh ta cầm bài thi lên lật qua lật lại, cuối cùng cầm bút vẽ một cái chym (oo) thật to lên trang đầu tiên. Thế nhưng, vẽ xong, anh ta lại hối hận. Anh ta nhớ tới lần trước Lý An Sinh cằn nhằn nói muốn cho anh ta học hành chăm chỉ, liền bôi bôi xóa xóa, sửa cái chym kia thành một hệ trục tọa độ, nhìn qua còn rất có tính cân xứng. Tiếp theo, Triệu Vũ lật tìm bài điền vào chỗ trống, váng đầu hoa mắt nhìn một hồi lâu, thầm nghĩ bài này thực giống với bài mà hôm trước Lý An Sinh đã giảng. Vốn dĩ, tối qua Lý An Sinh còn định bổ túc trước kì thi cho Triệu Vũ – Không sai, mỗi lần Triệu Vũ có kì thi lớn kì thi nhỏ, Lý An Sinh so với anh ta còn am hiểu phạm vi đề thi hơn cả nhân vật chính. Thế nhưng sau đó, lúc Lý An Sinh mới đang làm bài tập, hai người đã hôn bẹp một cái, khiến cho anh Vũ lúng túng bỏ trốn chẳng khác nào một cô nàng chíp hôi.
Nói thật, Triệu Vũ có chút mất mặt.
Anh ta luôn xưng mình là đại ca, không sợ nắm đấm không sợ đao phay, vậy mà lại bị một nụ hôn làm cho quýnh quáng. Đâu chỉ là mất mặt? Mặt mũi phải nói là vất hết xuống cống thoát nước của cấp hai Thập Tứ luôn rồi!
Triệu Vũ cắn bút nhìn đề bài, dựa theo hình ảnh Lý An Sinh lẩm bẩm mơ hồ trong trí nhớ điền thử. Không ngờ, làm được đến câu thứ sáu, anh Vũ đã đọc không hiểu đề bài viết gì nữa rồi.
Triệu Vũ “…”
Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này!
Triệu Vũ buồn bực vất bút, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Đám học sinh yếu trong lớp lúc này cũng đang khốn khổ cắn bút nhìn đề không khác gì anh ta. Chỉ là, bọn họ cho dù khốn khổ, ít ra vẫn có thể làm được. Chứ còn anh Vũ, đến cả đề bài, anh ta cũng không đọc hiểu. Tầm mắt Triệu Vũ đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở Lâm Thành ngồi cạnh. Không cần phải nói, chỉ cần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta cũng biết là làm được không ít. Giống như cảm nhận được cái nhìn của Triệu Vũ, Lâm Thành ngẩng đầu lên đối diện với anh ta. Trong nháy mắt, cậu ta bừng tỉnh, tâm linh tương thông mà khe khẽ gật đầu. Chốc lát sau, một tờ giấy nho nhỏ bị nhét vào lòng bàn tay Triệu Vũ.
Triệu Vũ “…”
Cảm ơn nhá.
Anh Vũ hiếm khi tâm tình tốt, cầm tờ giấy lên điền kín các chỗ trống. Lại lật đến đề tự luận phía sau. Lúc này, cho dù Triệu Vũ có muốn chép cũng không biết phải chép thế nào, đành thẳng thắn chữ nào biết thì viết, chữ nào không biết thì vẽ một cái oo, khụ, một cái hệ trục tọa độ. Chuông reo, thu bài, xong!
Một ngày của Triệu Vũ nhanh chóng trôi đi. Tan học, anh ta vẫn theo lẽ thường dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thu cặp. Do mai là cuối tuần, cho nên anh ta thẳng tay nhét hết sách vở vào trong cặp. Ai cần quan tâm quyển đó cần hay không cần, dù gì cũng đã có Lý An Sinh lo rồi mà! Lâm Thành nhìn anh ta lắp bắp hỏi “Anh, anh lại qua Nhất Trung à?”
Nể mặt hôm nay Lâm Thành nhắc bài mình, anh ta liền cao ngạo ừm một tiếng.
Lâm Thành “Anh, ngày nào anh cũng qua đó tìm ai vậy?”
Triệu Vũ khoác cặp lên vai, đang định rời đi, nghe thế thì ngoảnh lại đáp “Tìm chị dâu cậu.” Dứt lời, cũng không nhìn nữa mà hấp tấp chạy đi. Mỗi tuần, vào thứ sáu, Nhất Trung đều sẽ cho học sinh tan học sớm để tiện cho những ai ở lại kí túc xá thu dọn đồ đạc. Bởi thế, cứ đến thứ sáu là Triệu Vũ không cần đến Nhất Trung nữa mà đi thẳng qua nhà Lý An Sinh, đồng thời, cứ đến thứ sáu là Lý An Sinh sẽ có thể qua nhà anh ta ngủ qua đêm. Thế nhưng, tối qua, bọn họ vừa mới xấu hổ như thế…
Triệu Vũ đang bật người leo tường, nghĩ đến đây suýt chút thì mất đà.
Ôi mẹ, kệ xác nó đi! Triệu Vũ tự nhủ. Nếu như Lý An Sinh dám vì chuyện này mà không thân thiết với anh ta nữa, thì anh ta sẽ đánh cho đến khi nào cậu ta thân thiết mới thôi.
Triệu Vũ một đường hô to gọi nhỏ đặc biệt khiến người không muốn nhận thân đánh tới cổng nhà Lý An Sinh. Đến nơi, không hề biết ngại mà thành thục mở khóa đi vào. Lý An Sinh đang bọc màng bọc thực phẩm lên thức ăn, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên. Khi thấy người tới là Triệu Vũ, cậu ta dùng mắt chỉ chỉ vào cốc nước trên bàn nói “Nước kìa.”
Thấy Lý An Sinh thần sắc như thường, Triệu Vũ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh ta đi tới bên cạnh Lý An Sinh, ừng ực ừng ực tu hết một cốc, lau miệng hỏi “Dì đâu?”
“Ngủ rồi.” Lý An Sinh nghiêng đầu nhìn. Đối phương cao hơn cậu ta gần nửa cái đầu, lúc này Lý An Sinh nhìn lên, vừa hay chạm vào đôi môi hồng hào non mịn hãy còn dính nước của Triệu Vũ. Cậu ta tiến tới hôn hôn “Không lau cho khô đi.”
Triệu Vũ “…!!!”
Nếu không phải e dè mẹ Lý còn đang ngủ trong nhà, Triệu Vũ sợ là đã rống lên. Anh ta đè thấp giọng hỏi “Làm gì đấy!”
Lý An Sinh bỏ cơm nước đã bọc cẩn thận vào trong tủ lạnh. Chiếc tủ này chính là chiếc mà lần trước Triệu Vũ mang tới. Cậu ta quay lưng về phía Triệu Vũ “Sao chứ?”
“Sao chứ?…” Nhãn thần Triệu Vũ chuyển động theo Lý An Sinh “Cậu còn hỏi tôi? Chuyện này…” Anh ta nhớ tới tối qua hai người hôn nhau, quấn quýt tìm từ nửa ngày mới nghẹn ra được mấy chữ “Đều là con trai, không thích hợp.” Bản thân đã hoàn toàn quên mất là mình chủ động đi hôn người ta trước!
Lý An Sinh đóng tủ lạnh, đứng dậy quay đầu. Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Triệu Vũ. Chưa đến hai giây, Triệu Vũ đã mất hết khí thế, há miệng muốn nói nhưng lại không nói ra được. Lý An Sinh thì giống như chẳng nghe thấy gì, không trả lời cũng không nói chuyện, xoay người đi vào trong bếp. Triệu Vũ bị không khí trầm mặc làm cho ngực ngứa ngáy, ai một tiếng theo sau.
Đồ Lý An Sinh vừa đóng gói là cơm nước của ngày mai, bây giờ cậu ta mới chuẩn bị bữa tối cho mẹ. Cậu ta thành thạo gạo khoai tây, lại ở trên thớt băm hành. Triệu Vũ đứng nhìn cậu ta băm hành mà cảm giác như con dao kia đang băm chính mình, bất an vô cùng. Anh ta do dự hỏi “Cậu giận đấy à?”
Lý An Sinh cúi đầu chuyên tâm cắt khoai “Không.”
Triệu Vũ khẳng định “Cậu nhất định là giận! Đều là đàn ông, cậu có thể đừng nhỏ nhen như thế không?”
Lý An Sinh “Không thật.”
Triệu Vũ như bị lửa đốt đít “Mẹ nó, tôi còn không hiểu cậu hay sao? Cậu chính là không vui! Lý An Sinh, sao cậu lại đáng ghét thế hả!”
Lý An Sinh bất đắc dĩ ngẩng lên nhìn anh ta, con ngươi màu đen rơi sâu vào mắt Triệu Vũ “Anh, vậy giờ anh muốn sao?”
Triệu Vũ lúc này gấp gáp đáp “Nếu cậu không giận thì cậu hôn tôi đi.”
Lý An Sinh “…”
Triệu Vũ “…”
Triệu Vũ đang định biện giải tại ông nói nhanh nên ông không biết mình đang nói gì, Lý An Sinh đã buông dao ngậm lấy môi anh ta. Vẫn là nụ hôn ngây ngô không có phương pháp nhưng cả hai vẫn là hôn hơn nửa phút mới quyến luyến buông ra.
“Đã nói là em không giận rồi.” Lý An Sinh được lợi còn khoe mẽ, quay đầu nghiêm túc cắt khoai tây, thế nhưng củ khoai đang yên đang lành lại bị cậu ta cắt thành nhỏ vụn, suýt chút nữa thì thành cắt sợi.
Triệu Vũ ở bên nhìn, đối với sự thay đổi cảm xúc của Lý An Sinh nắm rõ như lòng bàn tay. Anh ta thầm nhủ, ông đây hôn cậu còn không phải để dỗ cậu vui?
Đúng, hôn Lý An Sinh là để dỗ cậu ta vui – Triệu Vũ chắc nịch nghĩ – Chứ còn lâu mới là do ông đây tự mình muốn hôn!
Lý An Sinh làm xong cơm, bưng khay đi vào trong phòng gọi mẹ dậy ăn. Sau đó, cậu ta đi ra, thay bộ đồng phục thành cái áo sơ mi hàng hiệu mà lần trước Triệu Vũ ép lấy, rồi thu dọn cặp sách đi theo Triệu Vũ. Triệu Vũ dẫn cậu ta đi ăn đồ Tây. Năm đó, Ngô Thành vẫn còn là một địa phương nhỏ, cứ cái gì dính tới hai chữ “đồ ngoại” là mắc vô cùng mắc. Một tiệm cơm Tây chính tông là không có, thế nhưng nhà hàng này lại bố trí được bầu không khí tương đối “ngoại”, cho nên mặc dù giá tiền đắt cắt cổ, nó vẫn là lựa chọn hàng đầu cho đám nhà giàu táng gia bại sản.
Lý An Sinh biết hôm nay sẽ đi ăn cơm Tây, cho nên đã sớm ở thư viện trường tìm hiểu về lễ nghi ăn uống, hy vọng không làm mất mặt Triệu Vũ cũng như chính mình. Kết quả đến nơi, chỗ này lại một chút lễ nghi cũng không hề chú trọng, điểm tâm khai vị trình tự bị đảo loạn xà ngầu, nhân viên phục vụ thì mang đậm khẩu âm Ngô Thành, nghe ra vừa mới mẻ vừa buồn cười.
Triệu Vũ ăn ăn, bình luận “Không ngon bằng khoai tây xào ớt xanh cậu làm.”
Lý An Sinh chưa từng ăn cơm Tây, không biết những món này có chuẩn vị hay không, chỉ là cảm thấy ăn thực ngon, có điều lần đầu dùng dao dĩa khiến cậu ta còn chưa thực quen, rất sợ gây ra sai sót. Lúc nghe Triệu Vũ nói câu ấy, Lý An Sinh bật cười, khiến cho dao dĩa trên tay không cẩn thận nghiến lên đĩa sứ gây ra âm thanh ken két. Tuy tiếng không lớn, không ai để ý, thế nhưng, cậu ta vẫn thấy tim hụt mất một nhịp. May mà vẻ mặt cậu ta trước giờ lãnh đạm, không dễ bị nhìn ra. Chỉ là từ lúc đó về sau, Lý An Sinh cầm dao dĩa hết sức cẩn thận, mỗi lần đều đơn giản miết một cái rồi thôi, thành ra đến cuối cùng cả bàn đồ ăn còn thừa lại hơn phân nửa. Triệu Vũ cứ cho là đối phương cũng cảm thấy ăn không ngon giống mình, nên cũng không để ý nhiều. Một bữa ăn xong, Lý An Sinh tựa như trút được gánh nặng, ra khỏi cửa bước chân nhẹ hơn không ít.
Triệu Vũ thấy thế thì không khỏi cười rộ lên “Khó ăn đến thế cơ à? Ăn xong liền vui như vậy?”
Lý An Sinh cứng người.
Triệu Vũ không nhận ra, hai người liền theo lẽ thường về nhà.