Thân thể Gà Mái đúng là còn yếu ớt hơn cả Tưởng Điềm Điềm, leo núi chưa được vài bước mà đã bị nóng đến ngất xỉu! Mấy người Triệu Vũ kéo cậu ta đến một nơi râm mát, lại đỡ cậu ta uống vài ngụm nước, cậu ta mới tỉnh. Tiếp theo đương nhiên không thể tiếp tục leo núi, thế là cả đám thẳng thắn kéo nhau về nhà nghỉ. Lúc về đến nơi vừa hay đúng giờ cơm tối. Do trước lúc đi, Lý An Sinh đã ướp sẵn một ít xiên đồ nướng, cho nên cả đám chỉ cần bật bếp lên là có thể nướng đồ ngay lập tức. Triệu Vũ từ nhỏ chưa từng động tay động chân làm gì, lúc này chỉ có thể giống như một ông cụ vòng tới vòng lui làm nhiệm vụ giám sát. Nhị Cẩu chính ra lại vô cùng tháo vát. Tiếc là sự tháo vát của cậu ta chỉ khiến người thêm việc, nướng đồ mà cũng có thể nướng đến khắp nơi đều là khói, mù mịt chẳng khác nào tu tiên! Thế là đến cuối cùng, vẫn là Lý An Sinh cùng Gà Mái phải đích thân ra tay, chăm chỉ nướng thịt, nướng xong thì bê tới hầu hai tên kia ăn uống. Mấy thằng con trai nhao nhao ầm ĩ một trận, lại mở thêm bia, chơi hết sức vui vẻ. Nhị Cẩu khinh thường mà liếc nhìn Triệu Vũ hỏi “Anh, anh giấu cánh gà cho ai đấy? Có phải cho chị dâu không?”
Gà Mái lắp bắp đỡ lời hộ đại ca nhà mình đáp “Biết, biết, biết rồi cậu còn hỏi.”
Triệu Vũ nghe thế liền giơ chân đạp mỗi người một cước.
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Tửu lượng Gà Mái không cao, cộng thêm nửa ngày mệt mỏi, dẫn đầu về phòng nghỉ ngơi. Nhị Cẩu mặc dù tinh thần hưng phấn, nhưng uống liền một lúc mấy lon bia, thân thể cũng không tránh khỏi váng vất. Chỉ có Lý An Sinh là không uống, lúc này đang một mình thu dọn bếp nướng cùng một đống rác thải. Còn Triệu Vũ thì nô đùa một ngày, toàn thân đều là mùi mồ hôi, bị cậu ta đẩy đi tắm. Đợi khi Lý An Sinh dọn dẹp rửa ráy xong xuôi về đến phòng, Triệu Vũ đã nằm bẹp trên giường, đầu tóc ướt rượt.
Lý An Sinh biết ngay kiểu gì cũng thế, cho nên cầm khăn tới lau tóc giúp anh ta. Triệu Vũ có phần say, mơ màng nhắm mắt lại hô một tiếng “Bảo bối.”
Lý An Sinh ừ một tiếng, tiếp tục xoa xoa cái đầu lông của đối phương. Triệu Vũ mắt nhắm, môi chu, làm ra động tác hôn gió nói “Yêu cậu chết đi được.”
Lý An Sinh nhỏ giọng đáp “Em cũng yêu anh.”
Triệu Vũ nghe thế thì buồn cười. Anh ta mở mắt ra. Đôi mắt giống như mắt một chú cún con, tròn tròn, vừa sáng lại vừa trong, khi cười thì hết sức ngây thơ hồn nhiên, là một đôi mắt mà chỉ những ai được lớn lên trong sự yêu chiều bảo bọc từ nhỏ mới có. Lý An Sinh thầm nghĩ bản thân mình hẳn đã bị nó mê hoặc, cúi đầu xuống hôn. Triệu Vũ nhắm mắt để mặc cậu ta hôn. Bờ môi lạnh lẽo của thiếu niên từ mí mắt dần chuyển xuống chóp mũi, không nặng không nhẹ mà cắn một cái, rồi mới nhanh chóng trượt đến bờ môi còn lại trước khi chủ nhân nó kịp nổi giận. Lý An Sinh giống như một con mèo, mềm mại liếm láp. Thế nhưng, không để đối phương trầm mê, cậu ta đã nhẹ nhàng lướt đi, dây dưa một chút dưới cằm, lưu luyến một chút trên xương quai xanh… Triệu Vũ có thể cảm giác được có ngón tay đang vói vào trong vạt áo của mình, rồi bò từ bụng lên ngực, khẽ khàng xoa nắn hai điểm nhỏ nổi lên. Cả người anh ta run rẩy, không phục lôi kéo quần áo của Lý An Sinh. Chỉ tiếc là đến cuối cùng, bản thân lại bị chính cái áo sơ mi cài cúc cẩn thận kia làm cho càng mệt.
Một tay khác của Lý An Sinh thì không biết đã thành công chiếm đóng trận địa từ lúc nào, chui vào quần lót của người dưới thân, tinh tế an ủi vật nhỏ mẫn cảm. Hai người mới giúp nhau mấy tháng, nhưng Lý An Sinh đã nắm rõ các điểm sướng của đối phương trong tay, chỉ cần cậu ta khẽ bóp nhẹ vị trí phía trên đỉnh, đảm bảo lỗ nhỏ của Triệu Vũ sẽ chảy nước ướt sũng!
Triệu Vũ từ bỏ việc giằng co cùng Lý An Sinh vì anh ta biết mình chưa bao giờ là đối thủ của cậu ta trên phương diện này. Anh ta có cảm giác như toàn thân mình đã bị đối phương khống chế. Anh ta rất muốn to tiếng mắng chửi, thế nhưng môi anh ta lại bị chặn đứng. Anh ta cũng muốn xoa nắn lại đối phương, thế nhưng ngay cả sức để nâng một ngón tay anh ta cũng không có. Triệu Vũ cắn răng, tức giận kéo quần của Lý An Sinh. Phải vất vả lắm anh ta mới kéo được một nửa, trong khi của bản thân anh ta thì đã sớm bị lột quang. Còn chưa kịp hô lên, một cơn khoái cảm đã ập tới.
Triệu Vũ thở hổn hển lên án “Cậu… Lại sờ…”
Lý An Sinh dịu dàng “Anh, chúng ta làm bước cuối cùng được không?”
Triệu Vũ định hỏi cậu ta bước cuối cùng là cái quỷ gì, nhưng trong đầu đã rất nhanh nhảy ra câu nói đầy tính khiêu khích năm lớp chín “Anh Vũ muốn làm cái đít của thằng ẻo lả này ư?”. Mặt anh ta nháy mắt đỏ ửng. Triệu Vũ mấp máy môi “Vậy… Vậy sao? Vậy cậu tới… Hay tôi tới…” Hỏi xong, Triệu Vũ mới thấy mình rõ ngốc. Lý An Sinh đã sớm lột sạch anh ta, lúc này đang ung dung nhìn ngắm con mồi, liệu người tới còn có thể là ai?
Nhưng không ngờ, Lý An Sinh lại chỉ im lặng nhìn anh ta, rồi dung túng hôn lên chóp mũi đối phương. Nếu như không phải hai mắt cậu ta đã ửng đỏ, thì thật khó để biết cậu ta đã động tình. “Nếu anh muốn, vậy anh tới đi.” Không đợi Triệu Vũ trả lời, Lý An Sinh đã phối hợp hôn lên cổ anh ta, ở chỗ hầu kết kín đáo nói “Không nỡ để anh đau.”
Triệu Vũ kinh ngạc, lòng lại mềm nhũn. Phải mất một lúc, anh ta mới bất ngờ bật cười “Anh đây có thể bắt nạt cậu sao? Cậu tới đi, nếu không với cái bộ dáng trói gà không chặt đó của cậu, anh đây lại làm hỏng cậu mất.”
Chỉ là, Triệu Vũ rất nhanh đã hối hận vì bản tính nhẹ dạ của mình. Cũng không hẳn là rất đau. Lý An Sinh dùng hơn non nửa hộp kem dưỡng da để bôi trơn. Lúc ngón tay cậu ta trừu sáp thậm chí còn mang theo tiếng nước òm ọp khiến cho anh Vũ trước giờ chưa từng biết xấu hổ là gì cũng phải ngượng ngùng. Nhưng cố tình, Lý An Sinh lại chậm chạm không đưa vào, mặc cho cái kia đã cứng ngắc giống như cung được lên dây. Triệu Vũ quả thực bội phục tính nhẫn nại của cậu ta! Cuối cùng, vẫn là chính mình không chịu nổi nữa, cắn tai Lý An Sinh giục “Cậu mau lên đi, dứt khoát chút được không?”
Lý An Sinh đỏ mắt trấn an “Cố nhịn đã.” Nói rồi, cậu ta duỗi hai ngón tay vào, chậm rãi tìm tòi, rốt cuộc cũng tìm được một điểm khiến Triệu Vũ giật run lên. Nhưng đến nước đó rồi, Lý An Sinh vẫn chưa dừng lại. Cậu ta tiếp tục nhét thêm một ngón tay vào nơi đó. Triệu Vũ lúc này đã hơi hơi thấy đau, nhưng vẫn cảm nhận được một ít khoái cảm nhỏ bé.
Bị người dùng ngón tay làm cho sung sướng, không thể không nói là quá mức mất mặt!
Trong lúc Triệu Vũ mơ mơ màng màng suy nghĩ, Lý An Sinh đã rút ngón tay ra. Sau đó, cậu ta tách hai chân Triệu Vũ ra. Một thứ nóng rực cứng rắn đặt trước cửa lối đi chậm rãi tiến vào. Mặc cho Lý An Sinh đã làm chuẩn bị rất đầy đủ, Triệu Vũ vẫn đau đến trắng bệch cả mặt, cũng may anh ta da dày thịt béo, khả năng chịu đau tương đối ổn. Nhìn vẻ mặt chịu đựng kiềm nén của Lý An Sinh, Triệu Vũ nhịn đau mở rộng hai chân, đồng thời ngẩng đầu hôn lên cằm dưới của cậu ta nói “Bảo bối, yêu cậu, đến đi.”
Sáu chữ, chớp mắt đánh tan sự trấn định của Lý An Sinh thành vô số mảnh vụn!
Lý An Sinh giống như phát điên, hai tay giữ chặt eo Triệu Vũ, bành bạch bành bạch tiến công, mỗi lần đều tiến đến điểm nhạy cảm mà bản thân vừa tìm được. Triệu Vũ vừa nãy hãy còn thản nhiên an ủi người đẹp “đến đi”, lúc này bị làm đến mức chỉ biết cắn răng thở gấp, ngăn không cho tiếng rên rỉ buột ra làm mất cái danh đại ca. Khoái cảm dày đặc giống như bị điện giật từ cuối xương cụt lủi thẳng lên đại não, khiến người không ngừng run rẩy. Triệu Vũ vòng tay quanh cổ Lý An Sinh, không khác nào một người sắp sửa chết chìm vớ được chiếc cọc gỗ.
Thân thể thiếu niên thon dài mà săn chắc. Làn da màu mật ông với những đường da hiện rõ, dưới ánh đèn nhạt nhòa càng hiển hiển ra một loại mê người. Cảm giác phía sau trơn trượt mà ấm áp đang không ngừng quấn lấy địa phương mẫn cảm, lí trí Lý An Sinh gần như tan vỡ. Động tác của cậu ta từ lúc đầu ngây ngô dần dần chuyển thành thành thục, muốn từ những kiếm tìm mông lung khiến cho người dưới thân càng thêm sung sướng. Thế nhưng Triệu Vũ lại nghĩ như vậy cũng đủ kích thích lắm rồi. Hai mắt anh ta ửng đỏ hôn hôn Lý An Sinh, cắn răng giả bộ tự nhiên nói “Bảo bối, nhẹ chút.”
“Em yêu anh.” Lý An Sinh cắn vành tai Triệu Vũ. Cậu ta nhìn thì có vẻ như trắng nõn vô hại, thế nhưng thân dưới lại không ngừng hung hăng cử động, khiến cho nước bắn tung tóe, cực độ dâm mỹ.
Triệu Vũ cũng như phát điên, ưm ưm a a kêu to nhẹ chút nhẹ chút. Đáng tiếc người kia chẳng buồn để ý, anh ta càng kêu nhẹ, cậu ta lại càng dùng sức làm mạnh. Da đầu Triệu Vũ tê dại, bị tầng tầng lớp lớp khoái cảm vây quanh, không kiêng nể gì mà lên tiếng cầu xin “Bảo bối à, cục cưng à, vợ à… Tôi cũng yêu cậu, có… Có thể… A… Chậm một chút… Không… A….”
Lý An Sinh làm chưa tới mấy phút, Triệu Vũ đã bắn. Lý An Sinh biết anh ta sẽ làm gì, cho nên vừa nhanh chóng cúi đầu xuống hôn ngăn không cho Triệu Vũ cắn chính mình, vừa lần tay xuống an ủi phía trước Triệu Vũ, đồng thời không ngừng dụng lực ra vào, tận cho đến khi Triệu Vũ hai mắt thất thần, lần nữa làm ướt đẫm tay Lý An Sinh. Triệu Vũ giống như người vừa thoát khỏi việc chết đuối, lao ra khỏi mặt nước thở phì phò, cảm thụ dư âm cao trào. Lý An Sinh vẫn chưa lui ra ngoài, bất động giữ nguyên tư thế ở trong anh ta. Cậu dịu dàng hôn môi đối phương, chờ người khôi phục thể lực.
Lần này Triệu Vũ thực tủy biết vị, chủ động lật mình thay đổi tư thế, tạo điều kiện cho người yêu càng dễ tiến vào. Thế nhưng Lý An Sinh lại cố tình chậm chạm không chịu tiến công, cứ không nặng không nhẹ cọ sát điểm mẫn cảm, cùng hôn hít sống lưng Triệu Vũ. Điều này khiến Triệu Vũ lại càng thấy khó nhịn. Cái loại sung sướng ngắt quãng này chẳng thà không có còn hơn! Chỉ là anh ta vừa mở miệng giục nhanh, Lý An Sinh liền giống như phát điên mà ra sức tiến lui, đến mức anh Vũ ngoại trừ thở dốc và rên rỉ, chỉ có thể hô to bảo bối. Lý An Sinh hôn vành tai Triệu Vũ, không ngừng truy hỏi một câu mà cậu ta đã hỏi vô số lần “Anh, anh yêu em không?”
“Cậu còn gọi tôi là anh?” Triệu Vũ không chịu nổi nữa nói “Tôi mới là người nên gọi cậu là anh ấy! Anh, xin anh tha cho em đi, có được không hả?”
Chẳng ngờ câu này chọc đúng giới hạn của Lý An Sinh. Cậu ta nhỏ giọng chửi thề một tiếng, ôm chặt Triệu Vũ đảo người bành bạch tiến công. Triệu Vũ hí hửng tìm được nhược điểm của Lý An Sinh, cắn đôi môi đỏ au của người đẹp, nổi lên ý xấu rên rỉ “Anh à, anh trai tốt, người ta yêu anh chết đi được… A… Mẹ kiếp! Cậu nhẹ thôi!!!”
Đến cuối cùng, Triệu Vũ lại run rẩy bắn thêm một lần, Lý An Sinh mới bắn. Mặc dù cậu ta đã vội vàng rút ra, thế nhưng hơn nửa số tinh dịch vẫn bắn vào trong thân thể Triệu Vũ. Nhìn tinh dịch theo đùi đối phương chảy xuống, cậu ta suýt chút nữa thì lại “lỡ tay nổ súng”. Triệu Vũ đã mệt nhừ, đến ngón tay cũng không buồn động. Lý An Sinh mặc dù cũng mệt, nhưng vẫn phải chống đỡ lí trí, đứng dậy đi chuẩn bị nước nóng, rửa sạch những thứ kia cho Triệu Vũ. Tiếp đến, cậu ta giúp Triệu Vũ lau khô người, đổi drap giường xong xuôi mới tự mình đi tắm. Chờ cậu ta tắm xong đi lên, Triệu Vũ đã cuộn mình trong chăn ngủ mơ màng. Nghe tiếng, anh ta không vui làu bàu “Cái chứng sạch sẽ của cậu có thể đỡ hơn một tí không hả?”
Lý An Sinh không để ý, lên giường hôn hôn anh ta. Anh Vũ không giận cũng không hờn. Hai người dính lấy nhau hôn vài cái, Lý An Sinh mới nhỏ giọng thủ thỉ “Anh, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau nhé?”
Triệu Vũ nhớ lại bản thân vừa nãy luôn miệng gọi anh, vành tai đỏ ửng, cố giả bộ trấn tĩnh đáp “Được chứ, sao lại không. Cậu muốn thi đại học N ở Đế Đô, tôi liền thi cùng cậu. Mà cho dù tôi có thi không đậu đại học N, thì tôi cũng có thể thi vào mấy trường ở gần đại học N. Tóm lại, tôi nhất định sẽ ở cùng cậu.”
Lý An Sinh im lặng mấy giây “Cô chú sẽ đồng ý sao?”
Triệu Vũ sửng sốt. Trước giờ anh ta chưa từng tự hỏi vấn đề này. Đối với anh ta mà nói, hôm nay có rượu hôm nay say, say rồi thì ai cần quan tâm ngày mai sẽ ra sao? Triệu Vũ cẩn thận suy nghĩ. Tuy rằng cha Triệu mẹ Triệu chiều con đủ mọi đường, khiến cho anh ta vô lo vô nghĩ, nhưng anh ta lại không dám chắc chuyện hai người sẽ đồng ý cho anh ta dẫn một người đàn ông về làm vợ… Triệu Vũ nghĩ nghĩ, dứt khoát đem chuyện này đá văng, cắn cằm Lý An Sinh nói “Cậu nghĩ nhiều vậy làm gì? Tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, thế không phải được rồi sao?” Anh ta dừng một chút mới lại hỏi “Lẽ nào ba mẹ tôi không đồng ý, cậu sẽ không theo tôi nữa?”
“Em theo anh.” Lý An Sinh lặng lẽ nhìn đối phương, trong mắt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt mà dịu dàng. “Anh đi Đế Đô, em cũng đi Đế Đô. Anh đi Canada, em cũng sẽ giành học bổng để đi. Anh muốn ở lại Ngô Thành, em cũng sẽ ở lại Ngô Thành cùng anh. Cô chú nếu như không đồng ý, em sẽ chờ họ đồng ý. Anh đi đâu cũng được hết.”
Lý An Sinh chưa từng nói mấy lời sến sẩm, đột nhiên nói, thực khiến người không chịu nổi!
Trong bóng tối, Triệu Vũ thấy hai má mình nóng bừng, ngực cũng nóng. Anh ta ho khan một tiếng, cười hỏi “Nếu như khuôn mặt này của tôi mà bị làm sao, rồi trở nên xấu xí, thì cậu còn theo tôi không?”
Lý An Sinh gật đầu.
Triệu Vũ “Thế nếu như tôi biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi, không có một xu dính túi nào, cũng không có cả cơm để mà ăn, thì cậu vẫn theo tôi chứ?”
Lý An Sinh ý thức được Triệu Vũ đang trêu mình, liền giả bộ trầm tư “Cái này thì còn phải để em nghĩ đã.”
“Cậu được lắm, Lý An Sinh!” Triệu Vũ đạp cậu ta một cước, cười nói “Dám hám tài à!”
Lý An Sinh kêu đau, rồi nhân lúc Triệu Vũ lo lắng ghé tới xem, ôm chặt lấy người kia. Cậu ta xoa nhẹ mái tóc mềm mại của đối phương, trong mắt tràn đầy tính ý, dày đặc đến mức khiến người khó thở, nói “Em sẽ vĩnh viễn ở bên anh.”