Cha mẹ Triệu cùng ra mở cửa, thế nhưng khi thấy con trai đứng cùng một người đàn ông thì ngẩn cả ra.
Mẹ Triệu mấp máy môi “Tiểu Vũ, không phải con nói dẫn bạn… Đây là bạn con?” Bà hơi ngừng, ngẩng đầu quan sát Lý An Sinh, giống như nhớ ra gì đó thốt lên “Cháu là… An Sinh? Lý An Sinh?”
Lý An Sinh không biết từ bao giờ đã che ở phía trước Triệu Vũ, khuôn mặt tuấn lãng, ý cười dịu dàng “Cháu chào cô, cháu chào chú. Đã lâu không đến chơi, cháu có chút quà biếu hai người.”
Mẹ Triệu còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã xách đầy quà của Lý An Sinh. Bà lùi về sau trong vô thức, cứ thế liền dẫn người vào nhà. Cha Triệu giống như đã đoán trước được điều gì, không nói không rằng mà chỉ im lặng nhìn cả hai. Lý An Sinh cùng Triệu Vũ ngồi trên sofa, đối diện với cha mẹ Triệu. Lúc ở ngoài cửa Triệu Vũ còn khá căng thẳng, thế nhưng lúc này, anh ta lại không biết sợ, kéo tay Lý An Sinh, rõng rạc tuyên bố “Cha, mẹ, đây là bạn trai con.”
Mẹ Triệu nhất thời trợn tròn mắt, nhìn sang phía chồng. Thế nhưng cha Triệu chỉ châm một điếu thuốc, tiếp tục im lặng.
Mẹ Triệu ơ a hoang mang một lúc lâu mới quay đầu nhìn lại thằng con trai. Hai bốn hai lăm tuổi, cao to đẹp trai, ăn mặc tùy tiện, tóc cắt ngắn, hai mắt tràn đầy khí khái, không hề có chút ẻo lả nào giống như trong truyền thuyết miêu tả. Lúc này, con trai bà đang nắm chặt bàn tay trắng nõn thon dài của Lý An Sinh, thái độ không biết sợ mà thẳng thắn thừa nhận càng khắc họa rõ nét tính cách ngông cuồng không sợ trời không sợ đất của anh ta trong quá khứ.
Mẹ Triệu càng nhìn càng lúng túng. Từ khi trong nhà gặp chuyện, Triệu Vũ sau một đêm buộc phải trưởng thành, khiến bà từ lâu đã quên mất việc con trai mình vốn không phải một người đàn ông hiểu chuyện tháo vát mà một thằng nhóc ma đầu nghịch ngợm phá phách! Cả đầu mẹ Triệu trống rỗng, ngẩn ngơ nửa ngày, cuối cùng chỉ hỏi “Hai đứa… Bắt đầu từ khi nào?”
Lý An Sinh bình tĩnh trả lời “Từ rất lâu trước đây rồi ạ.”
Mẹ Triệu nghĩ thầm, hay lắm, vậy là trước đây bà còn suốt ngày mời thằng nhóc này đến nhà chơi, đúng là dẫn sói vào nhà mà! Mẹ Triệu không nhịn được, tỉ mỉ đánh giá Lý An Sinh. Lý An Sinh có vẻ ngoài trắng trẻo tuấn lãng, ôn hòa lịch sự, văn nhã hơn Triệu Vũ không biết bao nhiêu lần, bộ dạng giống như công tử cao quý, nhưng lại khiến người khó lòng ghét bỏ. Mà trong trí nhớ của bà, người này hồi nhỏ mặt mũi càng thanh tú xinh đẹp, đẹp đến không để đâu cho hết. Lúc ấy, cậu ta gầy tong teo, lúc nói chuyện giọng không lớn lắm, thành tích học tập thì cực kì tốt, trông có phần yếu ớt nhút nhát. Khi con trai bà dẫn người về nhà, thường thường ôm vai bá cổ che chở đối phương. Kỳ thực thấy thế, bà cũng không quá để ý.
Nếu thế thì, ai là sói hãy còn chưa chắc? Mẹ Triệu nghĩ đến hình tượng cậu ấm hoành hành ngang ngược của con mình lúc thời kì trưởng thành, đầu đau như búa bổ.
Cha Triệu vẫn chưa hút xong điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay khắp căn phòng chật hẹp. Ông trầm giọng nói “Hai đứa có biết mình đang làm gì không?”
Cha Triệu năm đó sau khi bị bắt, tính cách liền trở nên trầm tĩnh dè dặt, chỉ có lúc này ông mới thể hiện ra cái uy của người từng làm quan. Triệu Vũ đã từng rất sợ cha Triệu như thế, nhưng anh ta vẫn kiên trì đáp “Con biết. Con không thể dẫn một cô gái về cho cha mẹ, con chỉ có thể dẫn cậu ấy về, sẽ không thay đổi.” Nói xong, anh ta lần nữa siết chặt tay Lý An Sinh. Bàn tay Triệu Vũ trải qua mưa gió dãi dầu, màu da hơi hơi đen sạm, khớp xương rõ ràng. Lý An Sinh liếc mắt nhìn anh ta, bên trong hiện ra vẻ lo lắng, tựa như một cô vợ nhỏ.
Dây thần kinh não của mẹ Triệu triệt để đứt đôi!
Bà quát “Triệu Vũ.”
Không hiểu sao, tự nhiên Triệu Vũ lại thấy sợ “… Mẹ, mẹ nói đi.”
Mẹ Triệu “Tao đánh chết mày!”
Bà tiện tay vớ lấy cái gạt tàn mà chồng vừa vẩy tàn thuốc, ném vụt một cái vào bờ tường bên cạnh Triệu Vũ. Do lực không lớn, nên gạt tàn không vỡ mà chỉ choang một tiếng va vào vật cản rồi lọc cọc lọc cọc lăn tròn xuống sàn.
Mọi người kinh ngạc, cha Triệu thậm chí còn làm rớt cả đầu lọc thuốc. Mẹ Triệu từ trước tới nay chưa từng có ý kiến về bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều mắt nhắm mắt mở mà vui vẻ sinh hoạt. Cả đời bà không hề làm việc gì quá quắt, cũng như vì chú trọng hình tượng mà không bao giờ nổi giận trước mặt người ngoài. Thế mà lúc này, bà không chỉ ném gạt tàn mà còn đứng dậy cầm gối tựa ném vào mặt Triệu Vũ! Mà lạ là, bà chỉ ném Triệu Vũ chứ không hề chạm gì tới Lý An Sinh! Gối tựa là gối còn sót lại từ bộ sofa năm xưa, có hai cái, bà cứ ném hết cái này lại nhặt cái kia lên ném tiếp. Triệu Vũ tròn mắt chẳng hiểu ra làm sao. Cha Triệu phải đứng dậy ngăn vợ, thế nhưng ngăn không được chỉ đành giận dữ đá con trai “Mày xem mày làm gì đây này.”
Lý An Sinh cũng giật mình, vô thức đứng bật dậy. Cơ mà đối phương là cha mẹ Triệu Vũ, cậu ta không thể đánh trả! Vốn dĩ cậu ta đã tính toán đâu vào đấy: Với ấn tượng của cậu ta về cha mẹ Triệu, hai người họ đều là những người đi ra từ tầng lớp có tiền trong xã hội, họ rất chú trọng hình tượng, cho nên dù có thể nào họ cũng sẽ không bao giờ đánh mắng con mình trước mặt người ngoài. Chỉ là, tình hình lúc này, Lý An Sinh cũng bị quay cho mơ màng!
Mẹ Triệu thở hồng hộc, buông lỏng sức lực ở tay, hai mắt đỏ lên, chỉ vào Triệu Vũ mắng “Mày… Cái thằng… Cái thằng khốn khiếp nhà mày!”
Ôi mẹ, mẹ đừng khóc, đừng khóc! Triệu Vũ sốt sắng, có phần hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân, đáng ra anh ta nên làm công tác chuẩn bị cho cha mẹ trước mới đúng!
Mẹ Triệu rốt cuộc vẫn là khóc. Nước mắt tí tách chảy xuống, bà nức nở hỏi Triệu Vũ “Có phải mày vẫn còn trách mẹ không? Trách mẹ lúc nhỏ không dạy dỗ mày cẩn thận, lúc nào cũng bỏ mặc mày đi chơi bời… Mẹ biết lúc đó mày chơi bời, nhưng mẹ đâu ngờ mày lại chơi thành như ngày hôm nay! Người ta…” Mẹ Triệu quay sang nhìn Lý An Sinh rồi lại xót xa nhìn Triệu Vũ “Mày đánh nhau, mày uống rượu, mẹ không nói, nhưng sao… Nhưng sao mày dám reo họa cho con nhà người ta hả thằng kia?”
Triệu Vũ “…Há?”
Mẹ Triệu khóc sướt mướt. Trong lúc chờ chồng cầm khăn nóng đến lau mặt cho mình, bà ngồi trên sofa chất vấn con trai “Chẳng lẽ còn không đúng ư? An Sinh mới mấy tuổi đã đến nhà chúng ta, sao mày, sao mày có thể như thế?”
Triệu Vũ chết lặng “Con làm sao? Cậu ta cũng chỉ nhỏ hơn con có mấy tháng thôi mà! Mẹ, mẹ quên rồi à!!”
Mẹ Triệu hoàn toàn coi lời anh ta như gió thổi ngoài tai, đợi lau mặt xong liền đưa tay kéo Lý An Sinh vào phòng. Lý An Sinh không dám giằng ra, sợ mình làm ngã đau mẹ vợ, cứ thế bị bà nửa lôi nửa kéo dẫn vào nhà trong. Trước lúc đi, cậu ta trấn an nhìn Triệu Vũ. Triệu Vũ vẫn chưa kịp tiếp thu hết mọi chuyện, quay đầu liền thấy cha Triệu cũng đang đen mặt nhìn mình.
Triệu Vũ “… Cha nói gì đi. Cha đánh con cũng được, mắng con cũng được, nhưng có gì muốn nói thì cha cứ nói.”
“Vậy cha sẽ nói.” Sắc mặt cha Triệu dần dần hòa hoãn lại, nhìn con trai “Tiểu Vũ, ba vẫn như trước đây, hỏi con một câu thôi, con có nghiêm túc không?”
Triệu Vũ chậm rãi mà trang trọng gật đầu.
Cha Triệu “Con đã từng nghĩ đến những chuyện sau này chưa? Qua vài năm nữa, khi bạn bè con đều kết hôn sinh con hết rồi mà duy chỉ có con là ở bên một người đàn ông. Con sẽ đối mặt với đồng nghiệp, với bạn bè như thế nào?”
Triệu Vũ ngại ngùng đáp “Cái đó… Những bạn bè tương đối thân thiết của con đều biết chuyện hết rồi… Bọn họ cũng không kì thị… Về phần đồng nghiệp… Chúng con tính sau này mở một nhà hàng của riêng mình.”
Cha Triệu “Nhưng các con không có sự đảm bảo về mặt hôn nhân, không có con cái để dựa dẫm khi về già?”
“Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.” Triệu Vũ quyết đoán nói “Chẳng nhẽ con cứ tìm bừa một cô gái, kết hôn rồi sinh con thì là có trách nhiệm với cô ấy sao?”
Cha Triệu thở dài, lộ ra vẻ già nua “Cậu ấy nhìn có vẻ không giống như loại người thích hợp với tầng lớp nhà chúng ta bây giờ, con có thể đảm bảo hai đứa sẽ ở bên nhau lâu dài được không?”
Triệu Vũ “Cha, cha không cần nghĩ nhiều như thế đâu. Năm đó, khi cha với mẹ yêu nhau, nhà bà ngoại cũng khá giả hơn nhà cha mà, nhưng hai người vẫn ở bên nhau đến tận bây giờ đó thôi. Trước đây lúc con với cậu ấy yêu sớm, nhà chúng ta rất có tiền, nhưng con chưa từng thấy có gì khác biệt với bây giờ. Trước đây chúng con thế nào, bây giờ chúng con vẫn thế ấy. Chỉ tại lúc đó nhà ta xảy ra chuyện, hai bên hiểu nhầm nhau nên mới chia xa nhiều năm như vậy. Giờ có thể gặp lại nhau, theo như lời cha từng nói, thì cũng coi như là duyên phận.”
“Mấy câu cuối cùng.” Cha Triệu dặn dò “Cha hy vọng con có thể tự do làm những việc con muốn. Lúc con còn nhỏ, cả ngày ở ngoài đánh nhau gây chuyện, chúng ta không nói con, bởi vì chúng ta luôn tin con là người lương thiện, phân biệt được đâu là cái mình muốn. Cha không phản đối chuyện hai đứa, cha chỉ buồn vì năm đó mình đã sai, nếu không, bây giờ cha có thể lo cho hai đứa được càng nhiều.”
Cha Triệu bình thường rất ít nói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng nghe những lời ông vừa nói, Triệu Vũ chỉ thấy hai mắt đỏ hoe. Anh ta hít sâu hai cái, ôm chặt lấy cha mình như ôm người anh em tốt.
Cùng lúc đó, trong phòng…
Không khí bên này hoàn toàn khác xa với bên kia.
Mẹ Triệu hãm sâu trong trí tưởng tượng của bản thân không rút ra được, một mực khăng khăng là tại con mình năm đó quá mức khốn nạn, làm hỏng con trai đẹp đẽ học giỏi nhà người ta. Bà vô cùng hối hận vì mình đã không dạy dỗ Triệu Vũ cho tốt, liên tiếp thở ngắn than dài. Lý An Sinh dở khóc dở cười, an ủi hồi lâu, đồng thời nhiều lần nhấn mạnh không phải lỗi do Triệu Vũ mà là do cả hai bọn họ, khi đó cùng đứng trước thời kì dao động của tuổi trưởng thành mà ái mộ lẫn nhau. Thế nhưng mẹ Triệu vẫn nhất quyết không tin “Cháu đừng an ủi ta. Triệu Vũ nhà ta ấy mà, ta còn không rõ nữa hay sao? Nó là bị chúng ta làm hư! Có phải bình thường, nó hay chọc giận cháu lắm không?”
Lý An Sinh giả bộ nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đáp “Không ạ.”
Mẹ Triệu “Không thể nào! Giờ thì thôi không nói, nhưng chẳng lẽ trước đây nó cũng không chọc giận cháu lần nào sao? Lúc ấy ấy à, đến ta nhìn nó còn thấy phền nữa là. Ta thậm chí còn hối hận vì đã sinh ra nó đến tận mười năm luôn.”
Lý An Sinh nín cười “Lúc ấy tình cách anh ấy không quá tốt, thế nhưng lòng dạ không xấu.”
Mẹ Triệu “Lòng dạ không xấu, nhưng tính tình thì xấu chết đi được! Hại ta lần nào đi mua đồ cũng chỉ đi được có nửa đường là đã lại bị giáo viên gọi điện kêu đến trường. Sao mà ghét thế không biết!”
Hai người nói chuyện, nhất loạt nhất loạt đều là phê phán Triệu Vũ. Mẹ Triệu phụ trách hát, Lý An Sinh phụ trách đệm, mẹ Triệu phụ trách chê, Lý An Sinh phụ trách khen, cùng nhau phối hợp hoàn mỹ. Lý An Sinh rất giữ vững quan điểm, mặc kệ mẹ Triệu nói gì, cậu ta cũng đều có thể nói theo, nhưng nhất quyết không chịu để anh cậu ta chịu nửa điểm tiếng xấu nào. Mẹ Triệu nói một hồi, tâm trạng cũng thoải mái, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy tiếc cho Lý An Sinh. Nếu nói con gái là cải trắng, con trai là lợn, vậy thì cớ sao con lợn nhà bà lại vượt rào sang củng con lợn anh tuấn tiêu sái nhà người ta vậy chứ! Tính chèn ép đối thủ cạnh tranh sao! Mẹ Triệu phê phán con mình nửa ngày, cuối cùng than thở nói “An Sinh à, Tiểu Vũ, nó có đôi lúc thật sự không hiểu chuyện. Chính là mấy năm này, chịu khổ nhiều nên mới trưởng thành được lên đôi chút. Hai người chúng ta cũng là nhìn nó mà đau. Thế nhưng, mấy năm nay nó cũng không tìm ai yêu đương, hẳn là muốn đợi cháu, cũng coi như vẫn giữ được cái đức hạnh từ ngày xưa. Sau này, nếu như nó lại gây ra lỗi lầm gì, hay tính tình có không tốt, cháu cũng đừng trách nó. Nói thật, ta với cha nó dạy dỗ nó quá ít, những chuyện này đều là do chúng ta mà ra.”
Lý An Sinh chân thành đáp “Cô, cô đừng nói thế. Cháu phải cảm ơn cô với chú, nếu như không có hai người, cháu đã không gặp được một Triệu Vũ tốt như vậy. Nếu cô đồng ý chấp nhận cháu, cũng như không cảm thấy cháu quá mức lỗ mãng, cháu mong mình được coi hai cô chú như cha mẹ cháu. Bản thân cháu cũng có những điểm không tốt, thế nhưng cháu sẽ cùng Triệu Vũ cố gắng sửa đổi.”
Mẹ Triệu lăng lăng nhìn Lý An Sinh.
Lý An Sinh “?”
Mẹ Triệu “Ta đồng ý hai đứa?”
Vẻ mặt Lý An Sinh suýt nữa thì sụp đổ. Lần đầu tiên, cậu ta lộ rõ vẻ hoảng loạn “Lẽ, lẽ nào cô không muốn?”
“Vậy ta có một đôi vòng tay, dùng để truyền lại cho con dâu.” Mẹ Triệu mờ mịt hỏi “Giờ ta phải truyền lại cho cháu hả?”
Lý An Sinh cũng bị câu hỏi này làm cho mờ mịt, theo quán tính từ chối “Không không không, cô cứ giữ đi ạ.”
Vậy nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là ôm vòng tay quay về.
Cha mẹ lần lượt bị hai người dàn giải quyết, thậm chí bên phía Triệu Vũ còn giải quyết đến cảm động lòng người, còn bên Lý An Sinh thì giải quyết mà không biết giải quyết thế nào. Lý An Sinh vốn đã làm xong công tác chuẩn bị, bao gồm làm sao quỳ, làm sao cầu, làm sao che chở Triệu Vũ, đừng nói tám năm kháng chiến, đến kế hoạch kháng chiến cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Kết quả hai người về nhà, còn chưa tới một giờ, mọi thứ đã đâu vào đấy. Không có thương vong, không có bạo loạn, đến cả gạt tàn cũng không bị ném vỡ! Bốn người đã thế còn hòa bình ăn chung một bữa cơm tối. Mặc dù trên bàn cơm vẫn còn đôi chút xấu hổ, thế nhưng cũng không đến mức không có gì để nói. Cứ thế cho đến khi Triệu Vũ và Lý An Sinh ra về, trong lòng ôm theo hộp vòng tay gia truyền, ánh trăng chiếu lên hai bóng người, bọn họ mới giật mình nhận ra, bọn họ comeout, được cha mẹ chấp thuận!
Triệu Vũ cười cười. Anh ta muốn nói rất nhiều thứ, thế nhưng lời lên đến yết hầu lại phát hiện không có từ nào có thể miêu tả được tâm trạng của anh ta lúc này. Triệu Vũ ngâm nga hồi lâu, rồi nghiêng đầu nhìn Lý An Sinh. Lúc bốn mắt chạm nhau, Triệu Vũ nhìn thấy trong mắt Lý An Sinh lóe lên một ánh trăng nhu hòa, tràn đầy yêu thương.